Ông Xã Thần Bí: Nhân Vật Lớn Không Thấy Mặt

Chương 10: Đạt được mục đích, ly khai sơn mạch




Một chiếc xe BMW màu trắng chầm chậm dừng lại giữa một khu đất hoang vắng. Phía bên trong xe, cô gái với gương mặt trẻ con không ngừng quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nhìn đến khung cảnh xa lạ trước mắt, cô gái lại thở dài một lần nữa. Cô gái lấy điện thoại ở trong túi ra, gọi đến cho một dãy số quen thuộc. Người ở đầu dây bên kia vừa nghe máy, cô gái này đã bắt đầu khóc lóc:

”An Nhiên, mau cứu mình!”

Cô gái đang ngồi trên xe lúc này chính là Hàn Viên Viên, khuôn mặt baby, đáng yêu lúc này lại đổi thành cô bé đáng thương, nước mắt giàn giụa.

Lâm An Nhiên vừa nghe Hàn Viên Viên nói đã bất lực đưa tay đỡ trán, cô hét lên qua điện thoại. “Hàn Viên Viên, không lẽ cậu lại lạc đường?”

Vì sao dùng từ "lại"? Bởi vì cô nàng Hàn Viên Viên này thực chất chính là một người.....mù đường!

Lâm An Nhiên kiềm chế bản thân đang tức giận, nghiến răng nghiến lợi với Hàn Viên Viên. “Đây là lần thứ 32 trong tháng rồi đó!”

Hàn Viên Viên chột dạ một chút, sau đó lí nhí nói: “Mới chỉ có 32 lần thôi mà!”

Dù Hàn Viên Viên nói rất nhỏ nhưng Lâm An Nhiên vẫn nghe thấy rõ từng từ. Cô cất giọng nói đầy nguy hiểm: “Cậu vừa nói cái gì?”

Hàn Viên Viên nuốt nước miếng, sợ hãi nói: “Không có gì, không có gì!” Hàn Viên Viên lấy bàn tay đè lại trái tim đang kinh sợ của mình, An Nhiên khi tức giận đúng là kinh khủng.

Lâm An Nhiên bình tĩnh lại, dù sao chuyện này cũng thành thói quen rồi. “Này, rõ ràng trong xe có cả hệ thống định vị lẫn hệ thống chỉ đường. Vậy tại sao cậu cũng có thể đi lạc được vậy?”

”Mình làm sao biết, mình đi theo hệ thống chỉ, nhưng một hồi lại thành đi lạc vào một bãi đất hoang rồi.”

Lâm An Nhiên cảm thấy hoàn toàn bất lực với cô nàng Hàn Viên Viên này. Xe có hướng dẫn chỉ đường vậy mà cũng có thể đi lạc, ngoài cô ấy ra chắc chắn không còn ai khác có khả năng như vậy. Lâm An Nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Vậy hiện giờ cậu đang ở đâu? Tớ tới đón cậu.”

”Mình cũng không biết a.”

“.....”

Lâm An Nhiên tự nói với bản thân phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, không được tức giận, đó là bạn của cô. Cô hít sâu một hơi, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Được rồi, tớ sẽ dùng định vị qua điện thoại của cậu, ở yên đó chờ tớ.”

Hàn Viên Viên vui vẻ cười: “Được, An Nhiên, cậu đúng là người tốt.”

Lâm An Nhiên từ chối cho ý kiến, cô cúp máy, rồi dùng máy tính định vị chỗ của Hàn Viên Viên. Chưa tới năm phút, trên màn hình hiện lên chấm đỏ nhấp nháy, đó chính là chỗ của Hàn Viên Viên. Lâm An Nhiên nhìn địa chỉ, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, nếu cô nhớ không lầm thì nơi đó là......kho hàng của Nam Cung gia!

Khác với tâm trạng lo lắng của Lâm An Nhiên, đại tiểu thư Hàn Viên Viên lúc này rất thong thả, còn có tâm tình đi dạo xung quanh. Xung quanh nơi này là một bãi đất hoang nằm trên núi, Hàn Viên Viên đi được một lúc thì nhìn thấy một căn nhà lớn. Nói đúng hơn nó giống như là một kho hàng, hơn nữa ở trước cửa còn có một đám người mặc áo đen ngất xỉu nằm đó. Hàn Viên Viên loáng thoáng nghe thấy tiếng động từ bên trong, bản tính hiếu kỳ lại trỗi dậy, cô nhẹ nhàng đi đến gần kho hàng. Hàn Viên Viên đứng nép mình gần cửa của kho hàng, dựa vào khe hở nhỏ mà nhìn thấy tình hình bên trong.

Trong kho hàng một người đàn ông đang chỉ huy những người khác vận chuyển từng thùng gỗ ra ngoài. Hàn Viên Viên cảm thấy người đàn ông này khá quen mặt, có lẽ cô đã từng nhìn thấy ở đâu rồi. Hàn Viên Viên trầm tư suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên chú ý tới hình xăm trên cánh tay của người đàn ông kia. Đó là hình một con sói, cô giật mình, trong giới hắc đạo, chỉ duy nhất có một gia tộc có biểu tượng này. Gia tộc đó chính là Đàm Đài gia! Hàn Viên Viên lúc này mới nhớ ra người đàn ông kia chính là Đàm Đài Văn, thủ hạ bên cạnh Lãnh Mặc Nghiên. Nhưng mà bọn họ lén lúc ở đây làm gì? Với địa vị của gia tộc Đàm Đài, thực chất không cần thiết phải lén lút làm việc gì, trừ khi thế lực này khiến họ phải e dè, thậm chí phải lo sợ. E dè, lo sợ? Không lẽ nơi này là kho hàng của Nam Cung gia? Hàn Viên Viên tràn đầy kinh ngạc, thì ra bọn họ muốn cướp đi toàn bộ vũ khí trong kho hàng của Nam Cung gia.

Nghĩ như vậy, Hàn Viên Viên càng thận trọng quan sát tình hình. Cô phát hiện, sau khi bọn người Đàm Đài Văn chuyển toàn bộ vũ khí trong kho đi, họ lại đặt những quả cầu nho nhỏ màu đen vào các góc tường, nơi mà người ta rất khó phát hiện. Tuy Hàn Viên Viên không biết nó là gì, nhưng cô có linh cảm rằng thứ đó không hề tốt lành gì, thậm chí là rất nguy hiểm. Xem ra cô phải quay về nói lại chuyện này với Queen, tất cả mọi người đều biết người kia quan trọng với Queen như thế nào, chắc chắn cô ấy cũng không muốn Nam Cung gia xảy ra chuyện.

Hàn Viên Viên lập tức muốn rời khỏi nơi này, nhưng cô vừa xoay người đã không chú ý mà đã đạp trúng một cành cây khô, làm phát ra âm thanh rất nhỏ. Đàm Đài Văn liền cảnh giác, nhìn ra phía cửa, lạnh lùng nói: “Ai?”

Hàn Viên Viên thầm kêu không tốt, cô tăng nhanh tốc độ, muốn chạy trốn khỏi đây. Đàm Đài Văn liếc nhìn bọn thuộc hạ bên cạnh, họ liền hiểu ý, lập tức xông ra ngoài. Hàn Viên Viên vừa chạy được một đoạn đã bị bao vây lại, có hơn mười mấy người, ai cũng mang bộ mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhưng phát ra sát khí nhè nhẹ. Sắc mặt cô trầm xuống, bàn tay khẽ động đến khẩu súng mang theo bên người, chờ thời cơ lấy ra. Bọn họ đông người như vậy, lại còn là người của gia tộc Đàm Đài, chắc chắn ai cũng đã được huấn luyện rất giỏi. Cô tuy là sát thủ của tổ chức nhưng đấu với họ, người thua nhất định sẽ là cô. Hàn Viên Viên nắm chặt bàn tay, nếu như vậy chỉ còn cách là liều mạng thôi.

Đàm Đài Văn từ đằng sau bước chậm đến trước mặt Hàn Viên Viên, cười bỉ ổi với cô: “Em gái, lạc đường sao?”

Hàn Viên Viên cười ngây ngô: “Phải đó, tôi vô tình đi ngang đây, phát hiện bản thân bị lạc rồi nên mới định quay lại. Nhưng mà hiện tại tôi vừa đi mấy bước thì lại bị mấy người chặn lại, có chuyện gì sao?” Khuôn mặt đáng yêu của Hàn Viên Viên kết hợp với giọng nói đầy vô tội của cô làm cho người ta rất dễ dàng tin tưởng rằng đây chỉ là một cô gái ngây thơ, không hiểu gì. Nhưng Đàm Đài Văn không hề quan tâm tới, hắn nheo mắt lại, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm: “Cô không nhìn thấy cái gì không nên thấy chứ?”

Trong mắt Hàn Viên Viên hiện lên nghi hoặc, lại như ngạc nhiên hỏi: “Cái gì không nên thấy là sao? Tôi chỉ vừa bước đến đây, còn chưa kịp làm gì, thì đã bị mấy người bao vây lại rồi.”

Đàm Đài Văn nhíu mày nhìn cô, xem xét có phải cô đang nói dối hay không. Hàn Viên Viên có chút nôn nóng nói: “Mấy người thật đúng là kì lạ. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây, chị tôi có lẽ đang đi tìm tôi.”

Hàn Viên Viên đi lướt qua Đàm Đài Văn, đến lúc cô cho rằng mình đã thoát nạn thì giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nếu cô đã nhìn thấy hay chưa nhìn thấy thì cũng vậy thôi, bởi vì kết quả chỉ có một.....”

Trái tim Hàn Viên Viên khẽ run lên, thân thể bắt đầu cảnh giác. Quả nhiên câu nói tiếp theo của Đàm Đài Văn đã làm cho cô hoàn toàn thất vọng:

”Hôm nay cô nhất định không thể ra khỏi nơi này!”

Đàm Đài Văn vừa dứt lời thì tất cả thuộc hạ đều bắt đầu ra tay đối với Hàn Viên Viên. Cô chửi rủa một tiếng, bàn tay từ bên hông lấy ra khẩu súng, chiến đấu với bọn họ. Đám người của Đàm Đài Văn kinh ngạc một chút, hiển nhiên là không nghĩ tới cô gái này lại có súng. Đàm Đài Văn đứng một bên cười như không cười nhìn Hàn VIên Viên đang đánh nhau với người của hắn, cô gái này không đơn giản.

Ưu thế của Hàn Viên Viên vốn không phải về thể lực, cho nên cô chỉ có thể dựa vào tài bắn súng của mình. Đánh nhau hơn mười phút, Hàn Viên Viên đã bắt đầu thở gấp, mà cô mới chỉ hạ được bốn tên. Cô cắn răng, lấy từ trong túi áo ra một viên thuốc nhỏ. Sau đó cô che mũi lại, lùi về sau, thả viên thuốc đó tới chỗ của bọn người Đàm Đài gia. Đàm Đài Văn như đã cảm thấy có điều bất thường, nên đã lùi ra xa trước khi Hàn Viên Viên thả viên thuốc đó tới. Viên thuốc vừa rớt xuống đất lập tức phát ra một làn khói trắng, đám thuộc hạ đang đánh với Hàn Viên Viên đều không ngờ cô sẽ làm như vậy nên đã không kịp tránh, khiến họ phải hít một lượng lớn khói trắng đó. Dần dần có vài người gục xuống, rồi ngất xỉu. Viên thuốc này là do cô chế tạo ra, nó có khả năng gây mê rất mạnh. Cô vốn chế tạo ra rất nhiều loại thuốc độc, nhưng vì hôm nay ra khỏi nhà vội quá nên đã không mang theo, để bây giờ gặp phải tình cảnh này.

Còn gần mười người vẫn có thể chống đỡ được với thuốc của cô mà không ngất xỉu, trong đó có cả Đàm Đài Văn. Nhìn đồng đội đang nằm dưới đất, trong mắt những người đó hiện lên sự giận dữ, không ngần ngại mà ra tay tàn độc với Hàn Viên Viên. Mà lần này Đàm Đài Văn cũng tham gia vào, hắn chỉ muốn sớm kết thúc chuyện này. Đánh với Đàm Đài Văn, Hàn Viên Viên mới thấy thế nào là đối thủ thật sự. Thực lực của người này đúng là cao không lường được, bọn thuộc hạ vừa rồi chỉ là tôm tép so với hắn. Đàm Đài Văn lợi dụng sơ hở mà đánh một cú thật mạnh vào bụng của Hàn Viên Viên, khiến cô đau tới nhăn mặt. Vùng bụng đau rát, làm cho Hàn Viên Viên như mất hết sức lực, cú đánh vừa rồi của Đàm Đài Văn không hề nhẹ một chút nào. Cùng lúc đó một tên áo đen trong đám người đó lại muốn tung cước về phía cô. Hàn Viên Viên rất muốn tránh nhưng thân thể lại không cử động nổi, xem ra lần này cô không thể thoát được rồi.

Hàn Viên Viên nhắm mắt chờ cơn đau tới, nhưng mà đột nhiên lại nghe thấy một tiếng súng vang dội. Cô ngạc nhiên mở mắt, lại thấy Lâm An Nhiên đang cầm súng lo lắng chạy về phía cô. Người đàn ông định đánh Hàn Viên Viên cũng bị Lâm An Nhiên bắn một phát vào chân khiến hắn phải ngã xuống, ôm chân thét lớn.

Lâm An Nhiên bỏ mặc đám người Đàm Đài Văn mà chạy đến đỡ Hàn Viên Viên, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Hàn Viên Viên gắng hết sức để chịu đựng, cô nở nụ cười yên tâm với Lâm An Nhiên: “Không sao, không chết được.”

Đàm Đài Văn bị hai người hoàn toàn bỏ quên nên có chút tức giận, hắn cười lạnh: “Hai cô gái, lúc này không phải là lúc diễn kịch chị em thân thiết đâu.”

Hàn Viên Viên và Lâm An Nhiên mới nhớ ra là vẫn còn một đám người chưa giải quyết. Chỉ cần nghĩ đến bọn họ lại dám đụng đến bạn tốt của cô thì trong lòng Lâm An Nhiên cực kỳ tức giận. Ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người kia, nhưng vẫn không quên che chở cho Hàn Viên Viên. Hàn Viên Viên tốt bụng nhắc nhở cô: “Họ là người của gia tộc Đàm Đàm. Họ muốn hãm hại Nam Cung gia nhưng bị mình tình cờ thấy được.”

Lâm An Nhiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh. “Còn tiếp tục đánh được không?”

Hàn Viên Viên nhếch môi cười nhẹ: “Đương nhiên là được, đừng xem thường mình.”

Có thêm Lâm An Nhiên gia nhập, trận chiến càng ác liệt hơn. Võ nghệ của Lâm An Nhiên vốn giỏi hơn nhiều so với Hàn Viên Viên, rất nhiều tên thuộc hạ của Đàm Đài Văn đã bị cô đánh ngã. Trong lúc đánh nhau thỉnh thoảng Lâm An Nhiên sẽ liếc nhìn Đàm Đài Văn, cô đã nhớ ra hắn chính là tam đường chủ của Đàm Đài gia. Vậy có lẽ hắn chính là thủ lĩnh trong sự việc lần này, nếu muốn thoát khỏi đây thì cô phải hạ hắn trước.

Lâm An Nhiên vừa hạ xong một tên thì cây súng trên tay liền chĩa vào Đàm Đài Văn, không do dự bóp cò. Cô ra tay rất nhanh, không ai kịp nhìn thấy sự việc diễn ra như thế nào. Dù vậy, Đàm Đài Văn lắc mình một cái tránh được viên đạn đó. Viên đạn xẹt qua mặt hắn để lại một vệt máu dài. Đàm Đài Văn đưa tay sờ nhẹ lên mặt, nhìn thấy chất lỏng đỏ tươi thì hắn như trở nên điên cuồng, trong mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn, điên cuồng như thú hoang khát máu.

Không đợi Đàm Đài Văn lấy lại tinh thần, Lâm An Nhiên đã ra tay trước. Cô không để hắn chú ý tới Viên Viên, nên đã dùng hành động để nói cho hắn biết, đối thủ của hắn, là cô!

Sức lực của đàn ông và phụ nữ vốn là rất lớn, hơn nữa Đàm Đài Văn lại là thuộc hạ đắc lực bên cạnh của Lãnh Mặc Nghiên, bản lĩnh của hắn đương nhiên không hề nhỏ. Lâm An Nhiên cũng rất chật vật mới có thể né được từng nắm đấm của hắn vung tới. Đàm Đài Văn thấy Lâm An Nhiên né được thì càng đánh càng hăng, mỗi chiêu đều dùng sức rất mạnh.

Tình hình của Hàn Viên Viên cũng không khả quan hơn, cô vốn đã bị thương, lại phải đánh nhau liên tục. Có một tên áo đen lợi dụng sơ hở mà liên tiếp tấn công vào vết thương cũ của cô, Hàn Viên Viên chịu đựng không nổi mà ngã xuống đất. Cô đau đến tái mặt, mồ hôi lạnh túa ra. Hàn Viên Viên biết lúc này không phải lúc để bản thân yếu đuối, cô cố gắng gượng dậy, bởi vì cô không thể để cho Lâm An Nhiên đối phó với bọn họ một mình.

Lâm An Nhiên thấy Hàn Viên Viên bị đánh ngã cũng lo lắng hét lên: “Viên Viên!”

Đúng lúc này, Đàm Đài Văn đá một cước vào bả vai của Lâm An Nhiên. Sức lực mạnh đến nỗi khiến cô phải văng ra xa, trùng hợp lại lăn tới chỗ của Hàn Viên Viên. Lâm An Nhiên ngồi dậy, ôm bả vai bị đau nhìn qua Hàn Viên Viên.

”Viên Viên, cậu không sao chứ, đừng làm tớ sợ!”

Hàn Viên Viên nắm tay Lâm An Nhiên, yếu ớt nói: “Xin lỗi, mình không nên gọi cậu tới đây, đã làm liên lụy cậu rồi.”

Lâm An Nhiên lắc đầu, kiên định nói: “Không có gì là liên lụy, chúng ta là bạn tốt không phải sao?”

Hàn Viên Viên rất cảm động, đây chính là tình bạn của bọn họ, dù gặp khó khăn cũng không bỏ mặc nhau. Lâm An Nhiên nhìn thoáng qua đám người của Đàm Đài Văn, bỗng nhiên thấy được một sơ hở, cô kéo tay Hàn Viên Viên, cả hai cùng chạy vào trong rừng. Cả đám người Đàm Đài Văn đều ngạc nhiên, sau đó hắn ta tức giận hét lớn: “Mau đuổi theo!”

Nơi này vốn là bãi đất hoang trên núi, nên xung quanh có rất nhiều cây cối. Cả Hàn Viên Viên và Lâm An Nhiên đều bị thương nên không thể chạy nhanh được. Đến một gốc cây to lớn, Lâm An Nhiên kéo Hàn Viên Viên trốn vào sau gốc cây. Tranh thủ lúc đám người kia chưa đuổi tới, Lâm An Nhiên nghiêm túc nói với Hàn Viên Viên: “Viên Viên, lát nữa bọn họ đuổi kịp tới nơi, cậu hãy chạy trước, mình sẽ giúp cậu giữ chân họ lại. Hiện tại mình không mang điện thoại theo nên khi ra được khỏi đây, hãy nghĩ cách liên lạc với Queen, biết không?”

Hàn Viên Viên nghe cô nói vậy thì đứng hình một lát, rồi kinh hoảng lắc đầu: “An Nhiên, cậu nói vậy là sao? Mình tuyệt đối sẽ không bỏ lại cậu một mình.”

Hàn Viên Viên đột nhiên vươn bàn tay ra trước mặt Lâm An Nhiên, cho cô nhìn thấy chiếc nhẫn khắc họa hình chim ưng. “Cậu quên lời hứa năm đó của năm người chúng ta rồi à?”

Lâm An Nhiên ngẩn người, kí ức tươi đẹp của hai năm trước hiện ra. Ba người con gái, hai người con trai, đứng trên ngọn núi cao, đón ánh bình minh tới. Trong mắt ai cũng tràn ngập ý cười, bọn họ đặt năm bàn tay lại với nhau thành một vòng tròn. Trên tay mỗi người đều đeo một chiếc nhẫn khắc hình chim ưng giống nhau, chỉ khác ở chỗ màu của viên đá quý làm mắt của chim ưng. Trong đó, lại có một chiếc nhẫn có phần khác biệt hơn bốn chiếc nhẫn khác, bởi vì thiết kế của nó vô cùng tinh xảo, trông có vẻ rất cao quý. Lúc đó, cả năm người đều cùng lặp lại một câu nói: “Chúng ta là năm linh hồn như là một, sau này dù xảy ra chuyện gì thì cũng mãi mãi không rời xa, mãi mãi không phản bội, mãi mãi là bạn tốt!”

Hàn Viên Viên nghẹn ngào nói: “An Nhiên, chúng ta đã từng hứa rồi, dù là chuyện gì cũng không rời xa nhau, tớ sẽ không bỏ rơi cậu ở đây.”

Nước mắt Lâm An Nhiên rơi tí tách, đôi mắt đỏ hoe, nhưng cô vẫn cắn răng nói: “Viên Viên, chúng ta cần phải có một người ra khỏi đây thì mới có thể thoát được. Chỉ cần cậu thoát được thì sẽ có khả năng kêu người đến cứu tớ.”

Hàn Viên Viên cũng khóc, nắm chặt tay Lâm An Nhiên: “Vậy cậu hãy chạy đi, để tớ ở lại chặn họ!”

Lâm An Nhiên nhìn thẳng vào mắt Hàn Viên Viên, lau nhẹ nước mắt trên mặt cô, cười ấm áp: “Tớ sẽ không sao đâu, tớ không bị thương nặng, cầm chân bọn họ được lâu hơn. Nghe lời tớ, lát nữa chỉ cần chạy thẳng về phía trước, đừng nhìn lại.”

”An Nhiên, đừng mà..... “

”Sột soạt”

Lâm An Nhiên và Hàn Viên Viên đều nghe thấy tiếng động từ phía sau. Lâm An Nhiên gạt bàn tay của Hàn Viên Viên ra, rồi đẩy cô về phía trước. “Mau chạy đi!”

Nói xong, Lâm An Nhiên liền cầm súng chiến đấu với đám người của Đàm Đài gia. Hàn Viên Viên dù không cam lòng nhưng vẫn nghe lời chạy về phía trước. Đàm Đài Văn thấy được bóng lưng của Hàn Viên Viên, hắn cười khinh miệt: “Hôm nay là ai cũng không thể chạy thoát!”

Thuộc hạ của Đàm Đài Văn cũng thấy Hàn Viên Viên, họ lập tức đuổi theo. Lâm An Nhiên lấy từ trong người ra quả bom mini, quăng đến trước mặt bọn người đó, ngăn không cho bọn họ đuổi theo Hàn Viên Viên. Chưa đến hai giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên. Uy lực của quả bom này rất lớn, đến cả Lâm An Nhiên cũng bị ảnh hưởng một chút, khi nãy cô không dám lấy nó ra cũng vì sợ sẽ ảnh hưởng tới Viên Viên. Ngay lúc khắp nơi đều là khói bay mù mịt, sau gáy Lâm An Nhiên đột nhiên đau đớn, trước mắt tối sầm, cô ngất xỉu!

Đàm Đài Văn phủi phủi tay, nói với hai tên thuộc hạ vẫn còn sống sau trận nổ kia: “Mang cô ta về!”

Hàn Viên Viên cũng thấy được tiếng nổ đó nhưng cô không thể quay lại, cô không thể lãng phí công sức của An Nhiên. Nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều, tốc độ chạy cũng ngày càng nhanh. Vừa ra khỏi khu rừng, Hàn Viên Viên liền thấy chiếc xe BMW trắng của mình cách đó không xa. Cô vội nhảy lên xe, sau đó lập tức nhấn ga rời đi. Cô nhìn sang bên cạnh, thấy chiếc điện thoại nãy giờ bị mình bỏ quên như thấy được nguồn sống. Cô bấm nhanh một dãy số gọi đi, bên kia vừa bắt máy, cô liền khóc nức nở.

”Huhu, Queen, An Nhiên xảy ra chuyện rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.