Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 92: Chiến đấu một mình




Những lời nói của Trương Kiến Quân làm cho mọi người cười ầm lên, mặt Võ Hưng Quốc thì đỏ đến mức tím lại. Anh ta bây giờ hối hận muốn chết đi được, sao cái miệng lúc đấy lại lắm chuyện thế không biết kết quả là bị cô gái này bám lấy. Có điều anh ta cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, anh ta cũng không phải là người có diện mạo anh tuấn, thu nhập thì…thu nhập thì đúng là không phải thấp, nhưng làm sao cô gái da trắng này biết được anh ta là người tốt chứ? Lại có thể yên tâm mà giao bạn của cô ta cho anh ta? Chẳng nhẽ cô ta chuyên mai mối cho người nước ngoài?

Nghe xong Khodorkovsky phiên dịch, Nicholas Laski cũng cảm thấy buồn cười, những chuyện như thế này ở Liên Xô không phải là ít, có rất nhiều cô gái Liên Xô muốn lấy người nước ngoài, tất nhiên chuyện này cũng có nguyên nhân vì những người đàn ông Liên Xô thường theo chủ nghĩa đại hảo hán thích đi uống rượu rồi về nhà đánh vợ, nhưng trong đó nguyên nhân chủ yếu vẫn là ở Liên Xô nữ nhiều hơn nam, điểm này hoàn toàn ngược lại với Hoa Hạ. Vì vậy những anh chàng người Hoa Hạ biết yêu thương vợ con không rượu chè đánh vợ rất được các cô gái Liên Xô hâm mộ, đó cũng là chuyện rất bình thường. Với bộ dạng của mình nếu như là ở trong nước thì chắc chắn sẽ không thể có một cô gái trẻ đẹp nào có thể chấp nhận được, điều này Trương Kiến Quân hiểu rất rõ.

Trương Kiến Quân có chút lo lắng nhìn sang bên bàn của Phương Minh Viễn, anh ta tất nhiên có thể nhận ra rằng trong số mấy người này thì những người ngồi ở bàn đó là có địa vị cao nhất, thế mà vợ mình lại chỉ xúm lại hỏi một người thanh niên thì thật là có chút thất lễ. Có điều nhìn bộ dạng cười híp mắt của mấy người Phương Minh Viễn hình như cũng không để ý đến chuyện đó mà như là đang tập trung lại chọc một mình người thanh niên kia.

-Ông chủ Trương, không cần để ý đến bọn họ, anh cứ đi làm việc của anh đi.

Phương Minh Viễn cười ha hả nói. Hắn tuy là mang bộ dạng của một tên thiếu niên nhưng lại có tâm hồn của một người bốn mươi tuổi nên khi nhìn thấy bộ dạng khác thường của Võ Hưng Quốc cũng cảm thấy có chút thú vị.

-Anh Võ nếu như có ý đó thì cũng có thể tác hợp một chút, dù sao ở Tần Tây anh ấy vẫn chưa có đối tượng, hơn nữa mọi người đều nói người có dòng máu lai đều là những người rất xinh đẹp và thông minh.

Lâm Liên hi hi ha ha cười đổ thêm dầu vào lửa.

-Nếu như anh ta mà cũng giống như ông chủ này trở thành tù binh của tình yêu, thế chẳng phải là mọi người sẽ mất đi một vệ sĩ đắc lực sao?

Aso hon mỉm cười nói, cô ta có thể nhận ra rằng trong số vệ sĩ thì Trần Trung và Võ Hưng Quốc là hai người được Phương Minh Viễn tín nhiệm nhất.

-Sao có thể thế được? Nếu như anh Võ thích thì sẽ đưa cô gái ấy về nước, tôi đây không tin cuộc sống ở trong nước không có chút nào hấp dẫn đối với những cô gái Liên Xô.

Phương Minh Viễn cười nhạt nói. Chưa nói đến chuyện tình hình bất an của Liên Xô sau này, chỉ nói đến mình điều kiện thời tiết thì Hoa Hạ cũng là một nơi được thiên nhiên rất ưu đãi. Nếu như không phải là bất đắc dĩ thì chẳng ai lại thích sống ở một nơi có đến chín tháng là mùa đông cả.

-Binh.

Đúng vào lúc mọi người đang nói chọc ghẹo Võ Hưng Quốc thì cánh cửa lớn của quán ăn bị đá bung ra, tiếp theo đó là ba thanh niên người Liên Xô hung hăng đi vào.

Liu Donna Doll quay đầu lại nhìn bọn họ, mặt cô ta đang hồng hào lập tức trắng bạch cứng giọng nói:

-Các người tới đây làm gì?

Trong đó có một người có một vết sẹo dưới mắt giọng khàn khàn nói:

-Làm gì, tất nhiên là đến thu phí rồi.

-Suslov, tiền phí tháng này chúng tôi đã đưa cho anh rồi mà.

Liu Donna Doll tức giận nói.

- Các anh lại đến thu gì nữa đây?

-Mấy hôm nay chẳng phải là có tuyết rơi sao? Trong thành phố có rất nhiều người không có cơm ăn, vì vậy hôm nay mới đến đây thu chút phí về mua cơm ăn đây.

Suslov không thèm để ý nói.

-Mấy người tự chọn đi, một là lo cho một trăm người một tháng ba bữa ăn, hai là đưa ra đây năm nghìn rúp.

Nghe Khodorkovsky phiên dịch, mấy người Phương Minh Viễn không khỏi cau mày, cái người Suslov này có lai lịch như thế nào? Sao mà vừa mở miệng ra là đã đòi lấy năm nghìn rúp, số tiền này đối với người Liên Xô mà nói không phải là một con số nhỏ, có thể bằng thu nhập của một người trong vòng mấy tháng ấy chứ.

Lúc này Trương Kiến Quân đang ở trong bếp cũng vội vàng chạy ra gật đầu chào ba người kia rồi châm thuốc cho họ nói:

-Suslov, tình hình của quán chúng tôi không phải anh không biết, cứ vào mùa đông thì việc làm ăn cũng kém đi trông thấy, trừ vốn, thuế má rồi lại giao cho các anh năm nghìn rúp, chúng tôi không những không kiếm nổi tiền mà còn phải bù lỗ mất mấy nghìn rúp. Thật sự là chúng tôi không thể gánh vác nổi, mong anh nương tay, mong anh nương tay.

-Các anh không gánh nổi thì liên quan gì đến chúng tôi.

Suslov thổi một hơi khói lên mặt Trương Kiến Quân lạnh lùng nói. Với người Hoa Hạ này y sớm đã không thuận mắt rồi, một kẻ bất lực không đánh lại được y mà lại có thể lấy được một mỹ nhân như Liu Donna Doll làm vợ, đây đúng là sự sỉ nhục đối với đàn ông Liên Xô.

Trương Kiến Quân cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, anh ta bây giờ cũng đã qua cái tuổi hiếu thắng rồi, lại đã có gia đình tất nhiên là hy vọng sẽ sống được những ngày bình an. Cái tên Suslov này vốn là thủ lĩnh một bang xã hội đen bảo kê cho vùng gần đây trong thành phố Yakutsk. Tuy y chỉ là một tên thủ lĩnh nho nhỏ nhưng dưới trướng y cũng có đến mấy chục tên đệ tử, rồng mạnh không bằng rắn địa phương, huống gì anh ta cũng chẳng phải là rồng mạnh, thật sự là không thể đắc tội với y được.

-Cái này, thật sự là chúng tôi không thể gánh vác nổi, thế thì chỉ còn cách đóng cửa tiệm thôi, sau này anh một đồng cũng không nhận được, vài giọt nước có thể thành dòng không.

Trương Kiến Quân cười cười nói.

Suslov lại phả một luồng khói thuốc vào mặt Trương Kiến Quân rồi dùng tay vỗ vỗ vào mặt anh ta nói:

-Anh tưởng anh muốn đóng cửa là đóng cửa được sao, cho dù vợ anh có phải đi bán thân thì một tháng cũng phải nộp đủ năm nghìn rúp, anh không nộp cũng được thôi để vợ anh đến phục vụ tôi nửa tháng là được, người châu Á nhu nhược ạ.

“Người châu Á nhu nhược”, Phương Minh Viễn tức giận đạp bàn, hắn đập mạnh đến nỗi mấy ly trà trên bàn rung lên, người phiên dịch tên Khodorkovskyvà Nicholas Laski xấu hổ nhìn hắn, bọn họ cũng thật không ngờ cái tên Suslov này lại có thể nhả ra những lời như vậy được, như thế này chẳng phải là tát vào mặt Phương Minh Viễn sao?

Động tĩnh ở đây tất nhiên là Suslov cũng nghe thấy, y liếc mắt nhìn qua, ánh mắt dừng lại nơi Aso hon và Lâm Liên, mắt y lập tức sáng rực lên. Y đẩy Trương Kiến Quân lúc này đang giận tím mặt sang một bên dẫn theo hai bên thủ hạ đi thẳng đến bàn của Phương Minh Viễn.

-Đúng là mỹ nhân.

Suslov tuy là người Liên Xô nên tiêu chuẩn về cái đẹp tất nhiên là không giống các nước khác, nhưng có những cái đẹp có thể vượt qua cả ranh giới chủng tộc. Suslov mấy năm nay cũng đã từng xem rất nhiều bộ phim tình cảm hành động của Đông Á, y cũng thèm nhỏ dãi những cô gái vừa phóng túng ngang ngược lại vừa xinh đẹp dịu dàng trong phim trong phim. Các cô gái Liên Xô đẹp thì có đẹp nhưng tục ngữ đã có câu hiếm mới quý, Suslov cũng đã có không ít gái Liên Xô trong đó cũng có những cô gái da vàng nhưng những cô gái nước ngoài vừa mới nhìn mà đã thấy được tố chất không giống với những cô gái Liên Xô như Aso hon và Lâm Liên thì đúng là lần đầu tiên y nhìn thấy.

“Mệnh đào hoa của mình đến rồi.”

Suslov đắc ý nghĩ.

Đây đúng là thiên đường có lối không chịu bước, địa ngục không cửa đâm đầu vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.