Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 6-1




Tại phòng nghỉ đặc biệt trong phòng làm việc của tổng giám đốc còn tỏa ra mùi sau khi hoan ái. Tả Tình Duyệt dùng chăn màu đen che kín thân thể trần truồng của mình, nhớ tới kích tình của hai người vừa rồi.Trên mặt cô lại trồi lên một mảnh đỏ bừng lần nữa, cô không cách nào tưởng tượng những chuyện vừa mới xảy ra, nhiều lần đều cho rằng đây là ảo giác của mình. Nhưng, mỗi một lần thẳng tiến mạnh mẽ của người đàn ông trên người đều nhắc nhở cô, đây là sự thật.

Vừa rồi anh. . . . Thật dịu dàng! Khiến cô cảm giác mình là được che chở, được thương tiếc!

Tình cảnh này giống như. . . . . . Giống như đêm tân hôn cô mong đợi cho tới nay!

"Thế nào? Còn chưa thỏa mãn cô sao?" Cố Thịnh lạnh giọng châm chọc, mới vừa rồi mình thế nào? Cư nhiên nhìn biểu tình hạnh phúc của cô, lại cảm thấy ấm áp, hơn nữa còn muốn kéo dài nụ cười hạnh phúc kia.

Hạnh phúc? Cô không xứng có được hạnh phúc, không phải sao?

Mới vừa rồi anh phóng túng với mình, chỉ xem như là đùa giỡn. Cố Thịnh hung ác, không thèm nghĩ đến phản ứng thẹn thùng mê người của cô khi ở dưới anh lúc nãy nữa.

Oanh một tiếng, Tả Tình Duyệt như bị sét đánh, một giây trước vẫn còn ở Thiên đường, một giây kế tiếp, đã lại bị kéo xuống địa ngục, giống như nhu tình mật ý vừa rồi căn bản không tồn tại.

Lại cảm nhận được thống khổ và mất mát của đêm tân hôn một lần nữa, chỉ là lần này, cô đã có chuẩn bị tâm tư, năng lực chịu đựng cũng đã được rèn luyện.

"Thịnh, bây giờ anh có thể giúp Tả thị một chút hay không?" Nghĩ đến mục đích mình tới đây, Tả Tình Duyệt ngồi dậy từ trên giường. Anh muốn cô làm, cô đã làm rồi. Trong lúc bối rối, cô không chú ý tới cái mền ở ngực đã tuột xuống, nhất thời, lộ ra da thịt màu hồng phấn trước tầm mắt của người đàn ông.

Cảnh đẹp như vậy khiến con ngươi Cố Thịnh căng thẳng, theo bản năng mở to mắt, anh lại có chút sợ mình nhìn nhiều hơn, sẽ khống chế không được nhào tới, lại đè cô dưới thân một lần nữa. Anh đã phóng túng một lần, không cho phép mình tiếp tục phóng túng nữa!

"Cô cho rằng cô đáng bao nhiêu tiền? Thân thể tàn hoa bại liễu đáng giá bằng một Tả thị?" Cố Thịnh cố ý khinh thị nói, tự nhiên sửa sang lại y phục của mình, không lâu lắm, liền lại khôi phục vẻ bá chủ làm cho người ta kính sợ trên thương trường.

Trong lòng Tả Tình Duyệt trầm xuống, anh có ý tứ gì?

"Không phải anh ép tôi trở lại sao? Tôi đã ở trước mặt của anh, anh trả thù tôi thế nào cũng được, nhưng chuyện anh đồng ý với tôi lúc nãy, không thể lật lọng được!" Tả Tình Duyệt lo lắng từ trên giường đi xuống, nắm cánh tay Cố Thịnh, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn.

"Đồng ý?Cố phu nhân, tôi không nhớ tôi đã đồng ý với cô cái gì lúc nào!" Cố Thịnh nhếch miệng, trên mặt tà ác giống như một ác ma.

"Vừa rồi anh rõ ràng. . . ."

"Tôi chỉ nói xem biểu hiện của cô, cũng chưa từng cam kết cái gì, là cô tự suy nghĩ nhiều thôi!" Ngắt lời cô, Cố Thịnh hung hăng đẩy Tả Tình Duyệt ra, sức lực mạnh mẽ khiến Tả Tình Duyệt té xuống đất.

Đau đớn trong lòng còn hơn cả đau đớn từ thân thể. Không! Làm sao lại như vậy? Hồi tưởng lại tất cả xảy ra vừa rồi, mới phát hiện, Cố Thịnh có lẽ vốn không có ý định giúp một tay, lợi dụng Tả thị và ba bức cô trở về, lại phá hủy Tả thị, đây là trừng phạt với cô sao?

Cố nén nước mắt, Tả Tình Duyệt tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, Cố Thịnh độc ác như vậy, cho dù cô có đau khổ cầu khẩn đi nữa, anh cũng sẽ không giúp một tay!

Cô nên làm cái bây giờ? Mình đã làm liên lụy tới tập đoàn Tả thị và ba, cô rốt cuộc làm sao mới có thể cứu vãn?

Vẻ mặt thống khổ của cô khiến Cố Thịnh cau mày, trong đầu hiện ra vẻ quyến rũ của cô ở dưới anh lúc nãy, giật mình, nhưng lại nghĩ đến cái gì, cố ý đè tâm tình xuống, lạnh như băng trong mắt càng thêm nồng đậm.

"Biểu hiện vừa rồi của cô chỉ bằng giá cả của một kỹ nữ thôi!" Cố Thịnh nhanh chóng ký xuống một tờ chi phiếu, hung hăng quăng lên mặt Tả Tình Duyệt, để thuyết phục mình, không thể quên thù hận! Nhưng biểu tình bi thương trong đầu lại không mất được. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.