Ông Xã Phúc Hắc Cưng Chiều Bà Xã

Chương 50: Ngoại truyện: Lũ quỷ




Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nhatchimai0000

Bình tĩnh...... thật bình tĩnh......

Triệu Bách An không ngừng tự lên dây cót cho bản thân, nhìn đống đầu người đen ngòm mà tim hắn đập thình thịch. May trời thương, trước kia hắn chỉ là một thương nhân bé nhỏ, chưa gặp phải cảnh kinh khủng thế này bao giờ!

Khách sạn Mộc Miên chỉ là một khách sạn nhỏ, lối vào chỉ là một cái hẻm cũng nhỏ, giờ đã bị người ta chen lấn chật ních. Ông chủ khách sạn lúc đầu khó chịu lắm, nhưng tới khi nhìn thấy người tới toàn là các đại quản sự, thì lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình, liền tay không rót nước thì cũng dâng trà.

Nhưng chả ai buồn để ý tới lão, mọi người đang ào ạt xô nhau tràn về phía Triệu Bách An.

“Tuyết nhân đúng không? Là tên của nó đó đúng không? Bây giờ có mua liền luôn được không?”

“Giá bao nhiêu? Mua nhiều có giảm giá không?”

“Làm sao để tạo mối làm ăn lâu dài với quý phương được?”

......

Ai cũng lao nhao láo nháo hỏi đủ thứ, vô cùng náo nhiệt.

Đại quản sự của những đại thương hội thì đứng im quan sát, nhìn đám thương gia nho nhỏ nhảy lên nhảy xuống, hí hửng vì tìm ra được người bán món đồ quý kia.

Họ nhìn cả vào Sư Tuyết Mạn, trong lòng ai cũng kinh nghi.

Trong đoàn người, Sư Tuyết Mạn chính là người chói mắt nhất. Vừa xinh đẹp, lại còn mạnh mẽ đi đầu, rõ là dáng vẻ của người một mình gánh vác một phương, chắc chắn có thực lực và bối cảnh rất mạnh. Giáp trụ cô đang mặc càng thêm chứng minh điều ấy.

Cô gái đó là ai?

Đám đại quản sự cố suy nghĩ, vắt óc ra mà suy nghĩ.

Lúc đầu, khi nghe chủ hàng ở trong một khách sạn nhỏ chẳng ai biết tên, thì nghĩ chủ hàng này chắc đang rất túng tiền, thế nên cả đám ngầm ăn ý với nhau, quyết định sẽ cùng hợp tác tạo áp lực cho chủ hàng.

Những chuyện tương tự bọn họ đã cùng nhau làm rất nhiều lần, họ là ba thương hội mạnh nhất Thanh Thủy thành, họ mà đã hợp tác, thì những thương hội khác chẳng ai dám cãi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Sư Tuyết Mạn, suy nghĩ của họ đều lung lay.

Cả bọn liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu ý, xem tình hình đã rồi tính.

Ngải Huy thầm thì:“May mà xách theo Bách An, nếu không chúng ta đều là kẻ không biết làm ăn, thế nào cũng chân tay luống cuống.”

Sư Tuyết Mạn trợn trắng mắt, cô rất muốn nói ‘ngươi mới chính là gian thương kia!’. Nhưng thấy mặt Ngải Huy đầy vẻ vô tội hồn nhiên, thì biết có nói cũng vô ích, tên này là kẻ cô thấy có da mặt dày nhất trên đời.

Lâu Lan không ngừng gật đầu:“Đúng đúng, Ngải Huy nói rất đúng.”

Sư Tuyết Mạn rất muốn quay đi, lời lẽ trái lương tâm như thế mà Lâu Lan ngươi cũng nói ra được? Trong lòng cô thực là hâm mộ, ai, cái tên này vận khí tốt kinh khủng, sở hữu một sa ngẫu tốt như Lâu Lan!

Ngải Huy nhìn đám người nhốn nháo, liếm môi, hai mắt rực sáng:“Tuyết nhân là giáp đẳng! Ha ha ha, Lâu Lan, lần này chúng ta phát tài rồi.”

Lâu Lan vui vẻ, híp mắt lại:“Ngải Huy, chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”

“Đúng vậy! Rất nhiều!” Ngải Huy tinh tướng lộ ra mặt, vung tay lên:“Có tiền rồi Lâu Lan muốn cái gì? Ta mua cho ngươi cái đó!”

Lâu Lan mở to hai mắt vui vẻ:“Thật?”

Sư Tuyết Mạn nhịn không được nữa:“Lâu Lan muốn cái gì, bây giờ ta mua liền cho ngươi.”

Mắt Lâu Lan càng mở to hơn, giọng càng vui hơn:“Thật sao?”

Ngải Huy rất khó chịu, có tiền thì sao hả? Có tiền là có quyền kiêu ngạo hả? Có tiền là tha hồ đùa bỡn sa ngẫu của người ta hả? Ngải Huy quyết định lấy hiện thực dạy cho cô một bài học nhớ đời!

Hắn hừ lạnh một tiếng, quang minh lẫm liệt hùng hồn:“Ý ta cũng là như vậy!”

Sư Tuyết Mạn dại ra, cô bị sự không biết xấu hổ của Ngải Huy làm cho ngẩn ngơ.

Trên gương mặt luôn lạnh lùng của cô lại xuất hiện dáng vẻ đặc sắc như thế, khiến Ngải Huy cảm thấy vô cùng thành tựu, không thể tả được bằng lời.

Triệu Bách An biểu hiện rất không tệ, lúc đầu còn hơi bất ngờ, kích động lúng túng, nhưng sau đó đã dần bình tĩnh lại.

Hắn dù sao cũng là thương gia, thời cơ tới, làm gì không hiểu đây chính là cơ hội để kiếm lời?

Hai ngày nay hắn với đám Ngải Huy đi dạo chợ, chẳng hề nhìn thấy một giọt hỏa dịch Giáp đẳng nào. Hỏa dịch Ất đẳng giá tới mười hạt tinh nguyên đậu một giọt, bây giờ Tuyết Nhân còn cao tới cả hai đẳng, giá phải hét bao nhiêu đây ta?

Hắn không biết, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không có cách.

Triệu Bách An cười vui vẻ:“Lâu lắm rồi không có hỏa dịch giáp đẳng xuất hiện trên thị trường, giá của nó phải định như thế nào, chuyện này thực là làm cho ai cũng phải khó nghĩa. Để giúp nhiều người có thể có được [ tuyết nhân ] để sử dụng, cũng để mọi người không phải mua với giá quá mắc, chúng ta sẽ đưa từng lô [tuyết nhân] ra để bán đấu giá. Xin mọi người yên tâm, chúng ta có đủ hàng dự trữ, hi vọng các vị ai cũng mua được tuyết nhân.”

Quản sự các đại thương hội liếc nhau, mặt trầm xuống. Bán đấu giá là cách họ ghét nhất trên đời, vì mua hàng kiểu đó, họ thường phải trả nhiều tiền hơn.

Cái câu “Các vị ai cũng đều mua được” là vô cùng vô nghĩa, chẳng làm cho không khí nóng hổi giảm xuống chút nào. Người ở đây đâu có ai ngu, tuyết nhân là hỏa dịch luyện chế, nhất định rất hao nhân lực vật lực, độ khó luyện chế nhất định khá cao.

Cái thời tài liệu hỏa nguyên cực kì thiếu thốn như bây giờ, có bao nhiêu giáp đẳng hỏa dịch cũng không đủ để thỏa mãn nhu cầu của thị trường.

Triệu Bách An nói tiếp:“Đương nhiên, ngoài bán đấu giá, chúng ta cũng rất muốn được hợp tác với những thương hội lớn có thực lực. Chúng ta cần mua rất nhiều hàng hóa với số lượng lớn, danh sách hàng cần mua ở đây. Mời các vị xem xem, thương hội nhà mình có thể cung cấp được mặt hàng nào. Số lượng hàng cung cấp được càng nhiều, giá càng mềm, thì chúng ta càng dễ hợp tác, sẽ được ưu tiên bán tuyết nhân, hơn nữa còn với giá ưu đãi, đồng thời, cũng sẽ xem xét việc hợp tác lâu dài.”

Đại quản sự những thương hội lớn đến lúc này mặt mới hơi giãn ra. Những điều kiện này, chính là mở cửa lớn cho những đại thương hội.

Nhưng tới khi cầm lấy danh sách lên đọc, cả đám đều sững ra. Số lượng tài liệu vật liệu trong danh sách khiến họ cũng phải khiếp sợ. Họ đều là những kẻ nhiều kinh nghiệm, chỉ cần đọc danh sách này, họ đã có thể nhìn ra rất nhiều ý nghĩa.

Một người tu luyện, tuyệt đối không bao giờ cần tới nhiều tài liệu như vậy. Khả năng lớn nhất họ nghĩ tới, chính là phía sau đám người này có một tòa thành.

Chỉ có thành thị, mới cần dùng tới nhiều tài liệu như vậy.

Ai nấy trở nên ngưng trọng, ý nghĩ định ép giá ban nãy lập tức tan thành mây khói. Thực lực của đối phương, tuyệt không phải kém cỏi như họ nghĩ. Mấy lời ‘muốn hợp tác lâu dài’ vừa rồi của Triệu Bách An giờ khiến tim họ đều đập thình thịch.

Nếu thương hội của họ có thể bán hỏa dịch Giáp đẳng với số lượng ổn định trong thời gian dài, vậy thì rất rất có lợi cho danh tiếng và vị thế của thương hội.

Thế nên, ý định hợp tác kết thành liên minh của các thương hội đều biến mất, chuyển sang xem nhau là đối thủ cạnh tranh.

Các đại quản sự đang muốn tiến lên, thì một giọng nói lạnh băng vang lên:“Nghe nói ở đây có bán giáp đẳng hỏa dịch?”

Giọng nói lạnh như hàn băng, khiến cả con đường đang nóng hừng hực như chảo dầu trở nên lặng ngắt như tờ.

Một người cao gầy như cây trúc xuất hiện trước cửa khách sạn.

Người này không coi ai ra gì đi về phía trước, người ở dọc đường đều tự động tách ra, nhường ra một con đường.

Người này tướng mạo xấu xí, mặt dài như mặt ngựa, ngũ quan bẹp lép như vẽ lên mặt, ánh mắt cực lạnh, đằng sau gã ta là năm đại hán nhanh nhẹn dũng mãnh, người nào người nấy đều lồ lộ hung quang, dao động nguyên lực trên thân lộ ra sát phạt chi khí.

Người cao gầy này tên là Dương Vũ Xương, danh hiệu Dương Vô Thường, là ác ôn nổi danh của Thanh Thủy thành. Lừa gạt, thu phí bảo hộ theo đầu người, đen ăn đen, vân vân, không chuyện ác nào không làm.

Hắn ta ra tay rất tàn nhẫn, cách làm việc hung hãn ương ngạnh, ai làm kẻ địch với hắn ta, không phải chết không minh bạch, thì cũng hoàn toàn biến mất.

Dù đắc tội rất nhiều người, nhưng hắn ta vẫn sống rất tiêu dao, vì cái ô của hắn ta rất cứng.

Đại sư cung phụng của Thanh Thủy thành Dương Tiếu Đông, là bá phụ ruột của hắn ta.

Ngay cả thành chủ Kiều Mỹ Kỳ, cũng phải nể mặt mũi Dương Tiếu Đông.

Dương Vũ Xương là người biết nặng nhẹ, cái nào thuộc về sản nghiệp của thành chủ, hắn ta đều không hề đụng vào. Hắn ta biết bá phụ không thèm để ý chút thu nhập này của mình, nhưng mỗi khi kiếm được vật gì hiếm quý, hay nhìn có vẻ có huyền cơ, là hắn ta đều lập tức hiếu kính cho bá phụ.

Cũng có mấy lần hắn ta bắt được bảo bối thật, thế nên Dương Tiếu Đông thấy hắn ta là người hiểu chuyện, mới càng thêm che chở cho hắn ta.

Dương Vũ Xương nhờ uy thế của bá phụ, không ngừng mua chuộc tay chân cho mình, bốn người đi theo hắn ta là [ vô thường tứ quỷ ] nức tiếng hung danh, tay ai cũng đẫm máu tanh và mạng người, thuộc hàng cùng hung cực ác.

Dương Vũ Xương nghênh ngang đi tới, quăng ra một túi tiền:“Tất cả hỏa dịch, tiểu gia mua hết.”

Người chung quanh sắc mặt tái xanh, nhưng không ai dám lên tiếng.

Triệu Bách An không buồn liếc mắt nhìn túi tiền kia, chỉ cần nghe tiếng cũng biết trong đó không quá một trăm hạt tinh nguyên đậu. Hắn lạnh lùng nói:“Nghe không hiểu nguyên tắc à? Không bán!”

“Nguyên tắc?” Dương Vũ Xương như nghe trò cười, cười khẩy một cái, mặt đầy hung ác:“Đến Thanh Thủy thành mà dám nói hai chữ nguyên tắc với tiểu gia? Để tiểu gia cho ngươi biết cái gì gọi là nguyên tắc!”

Lời còn chưa dứt, hắn ta đã giơ tay lên tát Triệu Bách An một cái.

Nếu bị tát trúng, miệng Triệu Bách An chắc phải đầy máu.

Bốp!

Âm thanh tiếng tát vang lên rất vang dội.

Triệu Bách An không chút sứt mẻ, còn Dương Vũ Xương bị quất bay như bao rách văng ra sau.

Khuôn mặt Sư Tuyết Mạn lạnh băng đứng ngay phía trước Triệu Bách An, cái tát kia chính do cô ra tay.

Ngải Huy đứng ngay sau lưng cô, giọng đầy châm chọc:“Nguyên tắc là như vậy đó hả? Ồ, nguyên tắc này hay thật!”

Hắn hoàn toàn không hề cảm thấy xấu hổ khi trốn sau lưng phụ nữ, giọng còn dương dương tự đắc, cứ như kẻ vừa ra tay tát người là hắn vậy.

Mọi người đều khinh bỉ liếc hắn.

Đồ nô bộc dựa hơi chủ!

Thân là hạ nhân, mà lại để cho nữ chủ nhân của mình ra tay, thứ người hầu như vậy dùng có ích gì!

Cái tát của Sư Tuyết Mạn đã chấn nhiếp toàn trường.

Ai nấy biến sắc, e rằng món hỏa dịch này không làm ăn được nữa rồi.

Dương Vũ Xương đã bao giờ bị nhục tới như vậy đâu!

Biến cố xảy ra rất đột ngột, cũng rất rung động, khiến cả hơn mười giây sau, xung quanh vẫn hoàn toàn chìm trong tĩnh mịch.

Dương Vũ Xương cũng bị cái bạt tai này đánh cho mê muội, lỗ tai ong ong. Hơn mười giây sau, hắn ta mới phục hồi tinh thần, nửa mặt đã sưng vù như cái bánh bao, giận tím mặt:“Đứng chết hết ở đó rồi à? Giết con tiện nhân kia cho lão tử! Một đứa cũng không bỏ qua!”

Tứ quỷ như tỉnh giấc từ trong mộng, nhìn lão đại mặt đằng đằng sát khí, biết lão đại đã nổi giận thật sự.

Bốn người liếc nhau, cùng rút binh khí, đánh tới Sư Tuyết Mạn.

Ngải Huy không hề có ý xông ra hỗ trợ, mà lại còn lùi lại, khuôn mặt đầy vẻ cảm thông và kính nể nhìn bốn kẻ kia.

Dám mắng Thiết Nữu là tiện nhân, các người thực là quá sức dũng cảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.