Ông Xã Phúc Hắc Cưng Chiều Bà Xã

Chương 36: Ánh trăng và linh hồn




Cách mấy ngày, Tiêu Ngọc chủ động hẹn gặp Lam Lâm qua email, sở dĩ lâu như vậy bởi vì khoảng thời gian vừa rồi cô phải chôn chân trong nhà, tập trung cao độ vào công đoạn sáng tác lời bài hát. Đến lúc hoàn thiện, muốn liên lạc với Lam Lâm thì mới nhận ra chỉ có thể gửi thư điện tử. Bác Triều bất chợt biến mất một cách thần bí, nghe đâu là sang Hong Kong giải quyết công việc hệ trọng. Thư gửi đi qua hai ngày mới có được hồi âm, Lam Lâm tự chọn địa điểm gặp mặt là một quán Café kiểu cũ gần hồ Trúc Bạch.

Đợt gió mùa đông bắc lần thứ ba trong năm đổ bộ vào Hà Nội, chính thức mang hơi lạnh bao trùm toàn thành phố. Tiêu Ngọc hít hà mấy hơi vì lạnh, bước vào trong quán đã thấy Lam Lâm ngồi ở một bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ đóng chặt, mắt xuyên qua lớp kính dầy hướng ra phía ngoài, ánh nhìn vô định.

Tiêu Ngọc hôm nay mặc đơn giản một chiếc áo dài tay lông thỏ mỏng mà ấm màu kem, tôn lên nước da trắng sứ. Phía dưới diện váy đen xòe, ngắn trên đầu gối, phối hợp với đôi bốt cao đế bằng, nhìn cô rất có phong phạm của một sinh viên năm nhất ngây thơ, hồn nhiên, khác xa với hình tượng xuất hiện ở Học viện ngày nào. Tiêu Ngọc tự kéo ghế ngồi, tiện tay đặt chiếc mũ lông nhung điệu đà xuống dưới, tằng hắng một tiếng gây sự chú ý với ai đó đang thả hồn đi đâu mất. Lam Lâm vốn thất thần nghe tiếng giật mình quay ra, ánh mắt ấy vậy mà cố tình dừng lại trên người Tiêu Ngọc lâu hơn bình thường một chút.

“Xin chào.” Tiêu Ngọc không để ý đến sự ngẩn người của Lam Lâm, mỉm cười chủ động chào hỏi.

“Chào cô.” Lam Lâm đáp lại, không tự chủ có chút cao giọng. “Ừm, cô muốn uống gì?”

“Cho tôi một sinh tố dưa hấu, nhớ bỏ hạt rồi hẵng xay và cho ít sữa thôi nhé. Cám ơn.” Tiêu Ngọc tự nhiên gọi đồ cho mình, cẩn thận dặn dò phục vụ rồi tò mò quay sang phía Lam Lâm. “Anh gọi gì chưa?”

“Tôi gọi trà nóng rồi.”

Tiêu Ngọc hơi quan sát Lam Lâm từ đầu đến chân, không hiểu sao hôm nay người này có gì đó khác thường, mà không hiểu khác thường ở đâu. Vẫn là mái tóc nâu tự nhiên trông có vẻ tùy ý ấy, vẫn là khuôn mặt thanh tú lạnh lùng biết mấy. Lam Lâm khoác bên ngoài một chiếc áo khá dày, kẻ ca-rô tối màu bảo thủ, trong quán ấm áp hơn ở ngoài nhiều mà cậu vẫn không cởi ra, loáng thoáng nhìn qua phéc-mơ-tuya kéo hờ hình như còn mặc hai ba lớp khác nữa. Người này chịu lạnh có vẻ không được tốt lắm, Tiêu Ngọc âm thầm đánh giá.

Không khí giữa hai người mới đầu hơi ngại ngùng, Lam Lâm kiệm lời không chủ động bắt chuyện, ánh mắt hướng vu vơ ngoài cửa sổ rồi đôi lúc lại đặt trên người Tiêu Ngọc như có điểm bị hấp dẫn.

Đồ uống được mang ra tạm thời cắt ngang sự im lặng. Lam Lâm nhấp vài hụm trà nóng, bất giác cảm thấy ấm áp hơn nhiều, còn thở ra một hơi dài thỏa mãn. Thời tiết quái quỷ, bây giờ còn chưa chính thức bắt đầu mùa đông, một vài ngày nữa nhiệt độ còn hạ xuống không phải muốn cậu làm tổ trong nhà luôn sao. Lam Lâm bình sinh không thích tiết trời lạnh lẽo, cũng không thích dùng đồ ướp lạnh, thà cho cậu quanh năm chịu nóng, uống đồ nóng vẫn còn sung sướng hơn là bị đông thành đá. Mùa đông đã lén lút thò một chân vào miền Bắc, tinh thần Lam Lâm vốn đã không linh hoạt càng thêm trì trệ vì giá rét, chỉ muốn biến thành con gấu ngủ đông, đắp chăn nằm lỳ trên giường đùa nghịch với cáo nhỏ mà thôi.

“Đồ uống ở đây khá đấy. Không gian kiểu cũ nhưng cũng rất có phong cách riêng.” Tiêu Ngọc bắt chuyện đánh giá, mắt đảo quanh quán café lúc này chỉ lác đác vài vị khách.

“Tôi vẫn hay ngồi quán này, không gian yên tĩnh, lại có thể nhìn ra cảnh ngoài hồ.”

“Vậy là nhà anh gần đây hả?” Tiêu Ngọc bắt đầu nổi máu tò mò, nếu là quán quen thì cũng phải gần nhà một chút chứ nhỉ.

“Cách đây cũng không xa lắm.” Lam Lâm lịch sự đáp lại.

“Anh đi bộ đến đây à?”

“Không. Tôi có xe riêng.”

“Xe máy á?” Tiêu Ngọc càng hỏi càng hăng.

“Tôi không biết đi xe máy.” Người nào đó thật thà đáp.

“Trời đất! Thời đại nào rồi còn có người không biết đi xe máy! Đừng bảo là anh biết lái ôtô nhé!”

“Không. Tôi cũng không có bằng lái ôtô. Tôi có tài xế riêng.” Lam Lâm phá lệ kiên nhẫn trả lời một tràng câu hỏi như thẩm tra của cô gái nhỏ. Giọng nói không hiểu sao cũng rất ôn hòa.

Tiêu Ngọc như cảm nhận được sự ấm áp khác thường đến từ người đối diện, càng nhiệt tình thăm dò, hỏi đông hỏi tây hết cả buổi trời, vậy mà cậu cũng ngay thẳng trả lời hết, miễn câu hỏi không phải quá riêng tư. Lam Lâm nhìn sao cũng không thấy cái dáng vẻ đẩy người đi xa ngàn mét lần đầu mới gặp kia đâu, Tiêu Ngọc vừa kì quái vừa hưng phấn trong lòng.

Luyên thuyên cả buổi trời không hết chuyện, mới đầu từ phỏng vấn Lam Lâm, sau chuyển sang thành tiết mục tự kể chuyện bản thân của Tiêu Ngọc. Càng nói càng hăng say, cô gái này dường như quên mất mục đích chính của cuộc hẹn ngày hôm nay mất rồi. Đúng là con gái mà, thích tán chuyện đến như vậy.

“A! Mải nói chuyện quên béng mất! Tôi hẹn anh ra đây là để đưa anh cái này mà!”

Tiêu Ngọc trẻ con tự cốc lên đầu, lè lè cái lưỡi hồng phấn, dáng điệu hết sức đáng yêu. Cô lục lung tung trong túi xách to của mình, lấy ra một tập giấy viết chi chít chữ, đưa qua cho Lam Lâm ngồi đối diện.

“Anh xem đi. Đây là bản thảo lời bài hát, anh đọc xem liệu có thể sử dụng hay không?” Tiêu Ngọc lúc này lại hơi rụt rè đưa tập giấy sang cho cậu.

Lam Lâm tiếp nhận bản thảo, bắt đầu đọc kỹ những hàng chữ xinh xắn được viết ngay ngắn phía trên. Tiêu Ngọc rất cẩn thận, thậm chí còn viết lại cả bản nhạc trên giấy. Mỗi dòng kẻ, nốt nhạc đều được viết bằng tay hết sức tinh tế. Lam Lâm như bị thôi miên, nhìn chăm chú vào từng nét bút tròn trịa, đọc chậm rãi từng ca từ được viết phía bên dưới mỗi nốt nhạc. Tuy còn có những chỗ chép lại không chính xác với bản nhạc gốc cho lắm nhưng phần lớn là không chê vào đâu được. Lam Lâm trong lòng có chút bội phục khả năng âm nhạc của Tiêu Ngọc, cô có thể nghe một bản nhạc rồi chép lại ra giấy như thế này là điều mà không phải ai cũng làm được.

Tiêu Ngọc bên này ngược lại có chút lo lắng, suy cho cùng lời bài hát cũng không phải do cô hoàn toàn sáng tác. Nói sao bây giờ, cô quả thật đã đầu tư rất nhiều thời gian nhưng càng viết lại càng cảm thấy lệch lạc, có gì đó không “tới”. Các chủ đề cô chọn đều là những chủ đề khá đặc biệt, mặc dù không dễ viết thành bài hát nhưng không phải không có khả năng. Trước giờ Tiêu Ngọc cũng đã tự sáng tác vài bài hát cho riêng mình, không quá xuất sắc nhưng cũng thuộc tầm cao, mặc dù vậy hiện tại cô lại lâm vào bế tắc. Tiêu Ngọc dò dẫm từng nốt nhạc, không biết mình nên bắt đầu từ đâu, làm sao cho “khớp” được không chỉ giai điệu mà còn cả linh hồn của bản nhạc. Đôi lúc viết được một đoạn tâm đắc là thế, đọc lên nghe rất sâu sắc lắng đọng, nhưng than ôi, đến khi ghép nhạc, hát lên lại thấy khập khiễng kì dị. Chỉ trong ba đêm, cô đã muốn vò đứt nửa số tóc trên đầu.

Ngày ngày đêm đêm vừa khóc vừa làm, cuối cùng Tiêu Ngọc để tránh tương lai sau này bị gọi là Tiêu Hói Đầu, cô đành bỏ cuộc. Cô cần sự trợ giúp! Tiêu Ngọc mếu máo video call (gọi điện thoại hình ảnh) cho người anh nơi phương xa, nước mắt ngắn nước mắt dài cầu cứu. Cô cũng không biết mình tại sao lại nhờ đến người đó nữa. Bản chất anh không phải là một người có liên quan tí gì đến thứ gọi là âm nhạc cả, hoàn toàn không hoạt động trong lĩnh vực này. Nhưng biết làm sao bây giờ, từ nhỏ đến lớn, người đó đã là “Chúa cứu thế” trong lòng cô rồi. Người đàn ông ấy không việc gì là không làm được, không lĩnh vực nào không chinh phục, không khó khăn nào không vượt qua, không kẻ nào không đánh bại được.

Vị cứu tinh bất khả chiến bại nào đó lúc bấy giờ nheo nheo mắt báo, nhếch môi hút thuốc không nói một lời, khói xám phả đầy vào màn hình điện thoại, Tiêu Ngọc rút cuộc cũng chỉ thấy bóng dáng khuôn mặt mơ hồ mang vẻ thâm trầm bí ẩn. Cô gái nhỏ gào khóc vào màn hình điện thoại nửa ngày không có hồi đáp, suy sụp cúp máy, tiếp tục quá trình vò đầu bứt tai vật lộn những con chữ. Suy nghĩ ám ảnh đến mức Tiêu Ngọc thậm chí có lúc còn lôi cả từ điển Tiếng Việt ra hòng tra cứu ngôn từ. Cô gái nhỏ thật là đáng thương, nhưng nếu bỏ cuộc chẳng phải quá mất mặt sao! Cô không muốn Lam Lâm nhìn mình bằng ánh mắt coi thường, cô muốn được cậu đánh giá cao, cô muốn trong đôi mắt cậu có hình bóng thành công của chính mình.

Đang lúc Tiêu cô nương có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma do luyện công quá độ, đại hiệp thần bí phương xa cuối cùng cũng hạ bút thành lời ca, gửi cho cô một bản đánh máy đầy chữ là chữ. Tiêu Ngọc sung sướng như vớ được vàng, hai mắt đẫm lệ biên soạn lại cho chỉn chu rồi thành kính viết tay lại bài hát, ngày đêm tụng niệm bí kíp cứu sinh này.

Lam Lâm mất khá nhiều thời gian để đọc mặc dù bài hát không quá dài, ánh mắt tập trung cao độ như muốn nuốt từng từ từng chữ vào trong. Trong đôi mắt vừa đen vừa sâu ấy, nếu hiện giờ tinh ý có thể phát hiện ra sự rối rắm, phức tạp đang bị ẩn nhẫn che giấu. Hô hấp của cậu cũng gần như đình chỉ, bị hạ xuống ở mức thấp nhất biểu hiện tình trạng căng thẳng không rõ lý do.

“Lời bài hát toàn bộ là do cô viết sao?” Lam Lâm ngước lên nhìn thẳng vào Tiêu Ngọc đang hồi hộp phía đối diện, giọng nói cũng trở nên trầm trọng.

“A…Phải!” Tiêu Ngọc không hiểu sao có chút run rẩy, nhưng vẫn ngoan cố khẳng định! Không thể để bại lộ ra được! Mặc dù cảm thấy thật tội lỗi, nhưng xin ông trời hãy cho cô trót lọt chỉ một lần này thôi!

Tiêu Ngọc hơi né tránh ánh mắt hoài nghi của Lam Lâm, chẳng nhẽ người này có thể từ ca từ mà đọc ra được phong cách của mỗi người sao. Cô không tin trên đời này tồn tại một nhân vật phi thường như thế, chữ thì ai mà chẳng biết chứ, không thể nói lên điều gì. Nhưng Tiêu Ngọc lại quên mất, cách sắp xếp ngôn từ cũng phần nào thể hiện được bản chất con người, đặc biệt đối với người sống thiên về nội tâm như Lam Lâm.

“Anh thấy thế nào?! Tôi viết tốt đấy chứ?!” Cố tình hỏi tiếp, Tiêu Ngọc nâng cao giọng như muốn xua đi cái nhìn ẩn ý của người kia.

“Tốt lắm. Tôi nghĩ rằng có thể sử dụng được. Không cần chỉnh lý gì thêm đâu.” Lam Lâm không tiếp tục khai thác vấn đề. “Cô đã thử hát qua chưa?”

“Rồi, tôi đã hát thử rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng vẫn cần phải khớp nhạc với anh nữa, đúng không?” Tiêu Ngọc bối rối.

“Đúng vậy, công đoạn này cũng rất cần thiết. Nhưng hiện tại tôi không liên lạc được với Giám đốc Triều, có lẽ cần phải đợi mấy hôm nữa mới có thể mượn được phòng đàn ở Học viện.”

“Ơ, sao phải phức tạp như vậy?! Về nhà anh không phải là được sao?!”

Nói xong mới thấy mình có phần hơi lố, Tiêu Ngọc mím mím khóe miệng, mắt đảo ra ngoài cửa sổ. Có ai đời con gái con đứa lại chủ động đòi về nhà con trai như cô không cô chứ. Cô không có ý gì khác đâu nha, chỉ đơn thuần là muốn ghép nhạc mà thôi, đúng là như vậy đó!

Lam Lâm hơi nhướn nhướn lông mày nhìn cô gái nhỏ đang có biểu cảm tự trách khôi hài trước mặt, cũng không nói lời cự tuyệt thẳng thắn.

“Việc này đợi vài hôm nữa rồi tính tiếp. Bây giờ về thôi.”

“Về luôn hả? A! Cũng không còn sớm nữa, cùng đi ăn trưa đi!” Tiêu Ngọc có chút bất ngờ, nhanh nhảu đề nghị. Cô còn muốn nói chuyện nữa mà, ừm, chỉ cần không phải là về bản nhạc là được.

Thấy Lam Lâm tần ngần chưa trả lời, cô chủ động bước tới kéo khuỷu tay, ánh mắt lấp lánh. “Đi thôi! Tôi biết một quán đồ nướng gần đây rất ngon lại không hề đắt. Đảm bảo anh sẽ thích!”

Lam Lâm liếc mắt nhìn xuống cánh tay có phần thân mật lại đường đột kia, theo khuỷu tay hướng lên nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ mong đợi, tự nhiên cảm thấy khó có thể nói lời từ chối.

“Tôi đi xe máy! Để tôi đèo anh nhé!” Tiêu Ngọc tự ý quyết định, nhanh nhẹn tranh thanh toán tiền nước rồi tiếp tục thuyết phục. “Tôi đã trả tiền nước rồi. Bây giờ đến lượt anh mời tôi đi ăn mới phải phép! Đi nào!”

Thực hiện được gian kế, cưỡng chế kéo được gấu túi lười biếng chỉ muốn về nhà ngủ đông là Lam Lâm ra ngoài, Tiêu Ngọc cảm thấy thật vui vẻ. Cô nhảy lên con xe tay ga sành điệu của mình, không quên vỗ “phành phạch” yên xe ý bảo Lam Lâm mau leo lên ngồi. Gấu túi Lam Lâm bị cái lạnh phía ngoài hun cho đông cả não, máy móc bò lên phía sau xe Tiêu Ngọc, lại chậm rề rà rút điện thoại trong túi ra nhắn với bác tài xế không cần chờ đợi.

Tiêu Ngọc khởi động xe, không quên lải nhải “Số anh thật sướng, có hẳn tài xế đưa đón bằng ôtô!”

Lam Lâm ngoan ngoãn ngồi đằng sau, dáng vẻ trông hơi cứng nhắc, mặt chôn vào trong cổ áo kéo cao, mồm lẩm bẩm “Đúng là lạnh quá mà.” Cậu thật mờ mịt, không biết vì lẽ gì lại bị cô gái nhỏ phía trước này lôi kéo, không cưỡng được sự hấp dẫn vừa ngây thơ vừa ngọt ngào ấy. Mặc dù cậu đã cố gắng tự cách ly mình với thế giới bên ngoài, nhưng qua lớp kính dầy trong suốt, cậu vẫn bị thu hút bởi bóng dáng thướt tha nhỏ bé ấy, trong trẻo đầy sức sống đến như vậy.

Có ai đó đã nói, ấn tượng đầu tiên khi là rất quan trọng. Ấn tượng đầu tiên của Tiêu Ngọc đối với cậu ư? Chẳng phải là hình ảnh thảm thiết đầu tóc rối bù mồm bị đánh cho hộc máu mồm hết sức kinh dị đó sao? Lược bỏ qua tiếng la hét đau đớn trong cảnh bạo lực, chỉ riêng hình ảnh “thân tàn ma dại” của Tiêu Ngọc lúc bấy giờ cũng đủ hù người khác một phen kinh dị, làm sao cũng không thể nói là ấn tượng “đẹp” được. Lam Lâm nghĩ lại nghĩ, cũng không phải lần đầu cậu thấy chuyện bất bình phi thân tương trợ nhưng… lần này… đúng là có chút khác biệt mà.

Bỏ qua chiếc xe hơi quen thuộc đang chạy chậm phía sau, tầm mắt Lam Lâm dính chặt trên cái áo lông trắng ngà đằng trước, từng sợi lông thỏ theo gió phất phơ như ma thuật thôi miên. Những thứ bông xù, thật dễ thương. Phải rồi, kể cả một kẻ vẫn luôn dính Lam Lâm như sam suốt mấy năm nay cũng không hề phát giác ra, thực chất, Lam Lâm là người có niềm yêu thích đặc biệt với những thứ xù lông. Xù xù, lông lông trông thật mềm mại, càng nhìn càng muốn chạm vào.

Bất tri bất giác, Lam Lâm thò bàn tay ra khỏi túi áo, run rẩy trong gió lạnh đưa về phía bả vai Tiêu Ngọc ngồi đằng vô tư không biết gì.

“Ya! Đến nơi rồi!” Tiêu Ngọc bất chợt reo lên.

Ặc, Lam Lâm đông cứng một giây, nhanh nhẹn rụt tay về, cúi đầu oán trách nhìn chằm chằm bàn tay hư hỏng của chính mình một lúc lâu mới cứng đờ xuống xe.

Quán xá trên khu phố cổ luôn chật chội và ồn ào, nơi này cũng không khác đi được. Không khí ngột ngạt bên trong làm Lam Lâm phải nhíu mày, mùi thức ăn đầy dầu mỡ hun ngập mũi khiến cậu chưa chén đã no.

Tổ hợp hai người nam nữ bước vào quán thu hút không ít ánh nhìn. Một người con gái trắng ngần lại hoạt bát, ngọt ngào thật không giống vẻ đẹp đại trà của chị em phụ nữ bây giờ, lại đi cạnh thanh niên cao ráo, ưa nhìn mang đến không ít ngưỡng mộ lẫn ghen tị.

Lam Lâm vẫn không thay đổi nguyên tắc, giữ nguyên áo khoác ngoài trong không gian chật hẹp, chỉ kéo khóa xuống một chút, lộ ra khuôn mặt thanh tú với cái mũi đỏ ửng vì gió lạnh.

“Ăn thịt! Thịt ba chỉ bò Mỹ! Thịt ba chỉ lợn! Nầm dê tươi! Thịt thăn đà điểu! Râu bạch tuộc!” Đọc ra một tràng món ăn, Tiêu Ngọc ngước lên trưng cầu Lâm ý “Anh có đặc biệt muốn ăn món gì không?”, tác phong cô gái nhỏ này sao có phần giống Trịnh Bình quá vậy?

Lam Lâm hơi nhíu lông mày, nhỏ nhẹ nói “Nhiều rau xanh một chút là được.” Dù sao cậu cũng là một người có khẩu vị thanh đạm, những món “nặng đô” này không thể ăn quá nhiều, sẽ ngấy rất nhanh.

Tiêu Ngọc ngồi ở ghế đối diện hưng chí bừng bừng, ba hoa khoác lác về khả năng ăn nhièu mà không béo của mình, còn đặc biệt nhấn mạnh sở thích về các loại thịt, không thích hải sản đặc biệt là tôm cá. Lam Lâm hơi ngạc nhiên về sự tự nhiên của Tiêu Ngọc, hai người mới quen nhau mà cô có thể dễ dàng thích nghi với tính cách lạnh nhạt của cậu như vậy, biết lúc nào nên nói, lúc nào nên hỏi, lúc nào nên tự biên tự diễn. Ông già nhà Trịnh Bình có phải tuổi trẻ phong lưu nơi nào, làm rơi rớt một đứa con gái hay không đây.

Tiêu Ngọc nhìn vẻ bề ngoài tưởng chừng kiêu kì khó tiếp cận, nhưng thực chất lại là một cô bé nhiệt tình cởi mở. Những ai thật lòng muốn gần gũi với cô đều cảm nhận được sự chân tình của Tiêu Ngọc. Không phải cô không muốn chủ động thân cận với người khác, mà là từ nhỏ đến lớn đa phần mọi người đều cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với cô. Họ tự cho rằng đứa con gái vẻ ngoài hoàn mỹ như cô chẳng có gì hay ho tốt đẹp, không nên đứng chung một chỗ, bằng không sẽ hạ thấp giá trị của bản thân mình. Tiêu Ngọc vô hình chung từ nhỏ đến lớn phải sống trong sự giả tạo và đố kỵ của bạn bè đồng trang lứa, người có thể chân chính thân cận đếm được trên đầu ngón tay. Bởi vậy, Tiêu Ngọc rất quý trọng những mối quan hệ hiện tại, hoặc giả chỉ trong chốc lát, nhưng ít nhất từng có một lúc nào đó, những người đi ngang qua đời cô đã đối xử tốt đẹp với cô. Dù sau này họ đột nhiên cười vào mặt cô nói cô là “Đồ con gái giả tạo” hay “Mày chỉ để tao lợi dụng thôi” thì cô cũng sẽ mỉm cười cho qua. Không phải Tiêu Ngọc có thể dễ dàng tha thứ cho người khác tổn thương mình, mà là cô đã quen với điều đó rồi. Vậy nên, cô tự động bỏ qua những gì xấu xa tệ hại, trân trọng khoảnh khắc ấm áp giữa người với người.

Tiêu Ngọc nghịch nghịch điện thoại trong tay, bật chợt đưa màn hình điện thoại về phía Lam Lâm.

“Anh cảm thấy cái váy này màu đỏ đẹp hơn hay màu đen đẹp hơn?!”

Hỏi vấn đề này một người con trai có phải hơi không thích hợp hay không nhỉ.

“Ừm, màu đỏ.” Lam Lâm thực sự nghiêm túc đáp lại.

“Màu đỏ này sợ chói mắt quá không?” Tiêu Ngọc nghi hoặc.

“Tôi từng nhìn thấy mẫu thiết kế này ở ngoài một lần rồi, màu đỏ rực rỡ nhưng rất đẹp. Đen cũng được nhưng sẽ làm cô bị già đi đấy.”

“Ok, vậy sẽ là màu đỏ! Nghe lời anh thử một lần xem sao! Tôi mà mặc xấu anh phải chịu trách nhiệm đấy nhé!” Tiêu Ngọc vô lý quy chụp trách nhiệm lên đầu người cố vấn vô tội.

Lam Lâm cũng chỉ bình thản mỉm cười, cậu vốn là người có mắt thẩm mỹ tinh tế, lựa chọn đa phần rất chính xác, cái này không lo.

Tiêu Ngọc được đà lấn tới, lật tất cả các hạng mục mua sắm trong tài khoản trên mạng, nhờ Lam Lâm xem xét hết cái này cái nọ. Hai người nói chuyện rất hòa hợp, Tiêu Ngọc hết sức tự nhiên mang đủ thứ như son môi, áo váy, giầy dép, thậm chí là cả đồ lót ra để tham khảo cho bằng được. Lam Lâm nghiêm túc bình phẩm, ảnh trên điện thoại chuyển đến mục nhạy cảm cũng không đỏ mặt, thậm chí còn đưa ra nhận xét sắc bén, làm Tiêu Ngọc tâm phục khẩu phục không thôi.

Bữa ăn trưa không trong kế hoạch trôi qua hòa hợp kỳ lạ. Một người thao thao bất tuyệt, một người lặng lẽ chỉ điểm. Lam Lâm ăn không nhiều thịt, chỉ xử lý hết salad cà chua xà-lách của mình tự trộn, mặc cho Tiêu Ngọc một mình chiến đấu hăng say.

Tiêu Ngọc hai má phồng lên đầy đồ ăn, ngước đôi mắt to tròn lấp lánh lúng ba lúng búng “Anh Lâm này, tôi không phải có ý xúc phạm đâu. Nhưng thực sự tôi cảm thấy ở chung với anh có cảm giác như hai chị em vậy!”

Lam Lâm khóe miệng giật giật, cố nuốt xuống ngụm nước còn đang mắc kẹt trong cổ họng, nhìn Tiêu Ngọc bằng ánh mắt kì dị không nói nên lời.

“Đã bảo không phải có ý đấy mà! Ý tôi là, nói thế nào bây giờ nhỉ! Nói chuyện cùng với anh tôi có cảm giác rất hòa hợp, rất thân thiết, thật thoải mái, không hề cố kị nam nữ. Anh có cảm thấy như vậy không?”

“…”

“Này! Đừng im lặng như vậy mà! Hai ta vừa gặp đã thân thế này chắc chắn là có duyên phận từ kiếp trước!” Có người vẫn không ngừng phấn đấu cho tình cảm dâng trào.

“…”

“Nói thật, lần đầu nhìn thấy anh tôi đã thấy anh có gì đó lạnh lùng khó gần. Nhưng càng tiếp xúc, tôi càng cảm thấy anh rất tốt, rất dịu dàng, rất ấm áp.”

Này, hai người mới quen nhau chưa đến chục ngày, gặp nhau mới được ba, à không, chính thức là hai lần mà thôi. Tiến triển tình cảm này có phải hơi nhanh rồi không?

“Tôi cảm thấy mình đã suy nghĩ sai lầm rồi. Anh vừa đẹp trai, vừa có tài, lại tốt tính như vậy, chính là hình mẫu đàn ông lý tưởng của chị em phụ nữ!”

Nói một mạch đến đây, Tiêu Ngọc bất chợt im bặt, hai má hồng hồng. Cô hình như lại thẳng thắn một cách quá đà rồi, thế này chẳng khác gì cô đang gián tiếp thổ lộ tình cảm với một người mới quen?!

Lam Lâm cũng không so đo với lời bộc bạch mờ ám của Tiêu Ngọc, chỉ cong cong hai mắt nhìn cô. Đôi mắt cậu xênh xếch, lông mi dài rủ xuống tạo nên bóng mờ càng tăng thêm sự sâu thẳm, Tiêu Ngọc vô tình ngước lên liền bị khóa trụ trong màu đen bí ẩn ấy. Cô cảm thấy có gì đó trong trái tim mình đang bắt đầu thay đổi, bánh răng của cỗ máy trong lồng ngực bất chợt chạy chậm một nhịp, từ đó, một nhịp thành hai, sai rồi sai mãi, sai đến không còn cách sửa chữa. Lúc nhận ra đã đi lầm đường, có muốn lùi lại đổi ý cũng không còn kịp nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.