Ông Xã Phúc Hắc Cưng Chiều Bà Xã

Chương 12: Lén lút




Thanh âm tang thương đổi đề tài:

- Nhưng ngươi đừng quá lo. Lúc trước táng cổ ta sớm dự đoán được ngày hôm nay, ta sớm chuẩn bị cách ứng đối cho ngươi.

- Những cái gọi là thiên mệnh, chân mệnh này nọ đa số sinh ra thông qua nhân quả. Dù bây giờ Nhân Quả chi thư đã hoàn thành tái tạo nhưng nó khiếm khuyết, pháp tắc nhân quả hỗn loạn, vậy thì nhiều nhân quả sẽ rối loạn theo, bao gồm thiên mệnh, chân mệnh...

- Nhân quả hỗn loạn tất nhiên quấy nhiễu kế hoạch của đám người đó. Ta không biết điều này có giúp được gì cho ngươi không, nhưng ít ra sẽ không tệ hại hơn.

- Hơn nữa nhân quả và vận mệnh luôn cấu kết với nhau làm việc xấu, cũng là người khởi xướng, cho nên ngươi phải cảnh giác. Trước kia ta nuốt trái đắng vì nó, ngươi đừng bị mắc mưu như ta, bọn họ không đáng tin.

- Tuy nhiên ngươi cầm Trái Tim Nhân Quả tương đương nắm lấy căn nguyên nhân quả, nắm giữ căn nguyên nhân quả là bóp cổ vận mệnh. Sau này lợi dụng tốt viên Trái Tim Nhân Quả chắc chắn cho ngươi đứng ở thế bất bại trước vận mệnh, nhân quả.

Trần Lạc nhìn Trái Tim Nhân Quả trong lòng bàn tay, chân tành nói tiếng cảm ơn. Mặc dù 'kiếp trước' không nói kỹ, nhưng Trần Lạc biết về nhân quả, hắn rõ ràng Trái Tim Nhân Quả là căn nguyên pháp tắc nhân quả. Phương thế giới này chúng sinh nằm trong pháp tắc nhân quả, các thần cũng không ngoại lệ. Cầm Trái Tim Nhân Quả, khi đó Trần Lạc muốn xóa bỏ nhân quả của ai không tốn chút công sức.

- Ta luôn rất khó hiểu, trông Hư Vọng chi thư không có gì tà ác, sao nó thành nguồn gốc tội ác trong thiên địa?

Trần Lạc nghĩ mãi không hiểu vấn đề này, hắn tương lai hư vọng linh hồn đã hơn mười năm nhưng không thấy có cái gì tà ác.

- Ngươi nên biết vấn đề này.

Trần Lạc định lắc đầu ý bảo mình không biết nhưng chợt nhớ câu dạo đầu trong Hư Vọng chi thư.

Bất cứ tồn tại nào trong phương thế giới này là biểu hiện giả dối, thiên địa nhân, đều là như vậy. Trần Lạc từng nhiều lần dùng hư vọng linh hồn minh tưởng cầu chân, đúng thật như thế. Sau khi cầu chân thì thiên địa vạn vật tồn tại với hình dạng nguyên thủy. Sự việc quá kỳ dị, Trần Lạc không biết có nên tin không.

Trần Lạc hỏi:

- Chắc không phải đúng như Hư Vọng chi thư nói, bất cứ tồn tại nào trong phương thế giới này đều là biểu hiện giả dối đi? Trời sợ bị lộ nên không tiếc tất cả xóa sổ Hư Vọng chi thư? Hay ý nghĩa tồn tại của Hư Vọng chi thư là hủy diệt thế giới giả dối này, trả lại sự thật cho mọi người?

Không biết tại sao khi Trần Lạc hỏi, 'kiếp trước' không trả lời ngay.

Một lúc sau thanh âm tang thương lên tiếng:

- Chỉ có ngươi thăm dò mới hiểu ảo diệu trong đó, biết đáp án của vấn đề.

- Ngươi không tiện nói hay không biết?

- Ta suy nghĩ vấn đề này lâu thật lâu, lâu tới nổi chính ta cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng ta không rõ đáp án của nó.

Trần Lạc yên lặng, suy nghĩ giây lát, lại hỏi:

- Hai chúng ta không là kiếp trước và kiếp này, cũng không có nhân quả luân hồi, tại sao ngươi giúp ta?

- Nguyên nhân ngươi táng cổ chắc chắn không chỉ vì muốn táng chính ngươi và Hư Vọng chi thư, có lẽ vì muốn để các kỳ thư tái tạo đúng không? Thế thì ta sẽ có cơ hội gom lại Thiên Địa Nhân tam thư.

- Nếu ta đoán đúng, Trái Tim Nhân Quả nằm trong tay người Vân Đoan là do một tay ngươi tạo ra. Ngươi bỏ hết công sức mưu tính chỉ vì khiến ta tự tay hoàn thành tái tạo Nhân Quả chi thư, cướp được Trái Tim Nhân Quả. Có lẽ bây giờ ta chưa hiểu hết diệu dụng của Trái Tim Nhân Quả, nhưng nghĩ bằng đầu gối cũng biết nó cường đại.

- Rốt cuộc tại sao ngươi giúp đỡ ta nhiều như vậy?

Thanh âm tang thương nói:

- Đúng, trước khi táng cổ ta có xâm nhập nhân quả động tay chân, vì cho ngươi lấy được Trái Tim Nhân Quả. Mục đích ta táng cổ giống như ngươi nói, không phải muốn chôn mọi thứ, quan trọng hơn hết là muốn để các kỳ thư tái tạo. Những gì ta làm là để ngươi nhanh chóng tìm được Thiên Địa Nhân tam thư, mở ảo diệu Hư Vọng chi thư. Ta giúp ngươi, cũng là giúp mình.

- Là sao?

- Bởi vì chỉ khi ngươi mở ra ảo diệu Hư Vọng chi thư mới cứu ta thoát khỏi bể khổ được, không vĩnh hằng lạc lối. Chỉ khi ngươi mở ảo diệu Hư Vọng chi thư mới giải đáp thắc mắc trong lòng ta được.

- Thắc mắc đó là phương thế giới này rốt cuộc có phải là hư ảo hay không?

- Đúng rồi.

- Nghe ngươi nói làm ta thấy áp lực lớn quá, đừng để lúc đó không cứu được người, bản thân ta cũng bị kéo vào làm trò cười.

- Ngươi không có lựa chọn khác.

Trần Lạc sờ cằm lắc đầu:

- Thì đó.

Trần Lạc chợt cười phá lên, tiếng cười vui vẻ, thoải mái.

Kiếp trước khó hiểu hỏi:

- Có gì buồn cười sao? Ta nghe tiếng cười của ngươi không có áp lực, lo lắng, ngược lại thấy ngươi cười rất sung sướng.

Trần Lạc nhún vai nói:

- Đương nhiên rồi.

- Tại sao?

- Trước kia ta không biết cứ chống đối ông trời tới cùng sẽ có kết cuộc gì, không biết luôn làm người ta sợ hãi. Giờ thì tốt rồi, có ví dụ 'kiếp trước' nhà ngươi ở đây, ta đã biết kết quả tệ nhất là gì. Cùng lắm thì giống như ngươi, rơi vào cô đơn vĩnh hằng.

- Chỉ vì như vậy sao? Ngươi không trải qua cô đơn vĩnh hằng, không thể cảm nhận được cảm giác đó.

- Đúng là ta chưa từng cảm nhận, cũng không tưởng tượng ra mùi vị của nó là gì. Nhưng mà, gia có tật là không rúc vào sừng trâu, càng không lo vớ vẩn tương lai không xác định. Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, đi một bước tính một bước, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sợ khỉ gì? Ngươi thấy đún không?

- Ha ha ha.

Tiếng cười của 'Kiếp trước' tràn ngập cảm giác phức tạp, nói:

- Tâm tính tùy ý tiêu sái vô vị của ngươi thật khiến người hâm mộ, nếu trước kia ta cũng giống ngươi có lẽ đã không đi đường cùng táng cổ. Vẫn câu cũ, cứ giữ tâm tính thế này, có lẽ ngươi sẽ mở được ảo diệu Hư Vọng chi thư.

- Hy vọng vậy đi.

Trần Lạc cảm giác kiếp trước sắp biến mất, hắn hỏi:

- Còn gì dặn dò không? Có cần ta chuyển lời cho năm vị tình nhân cũ của ngươi không?

- Ha ha ha, tình nhân cũ của ta sớm bị ta chôn, kiếp này bọn họ giống như ngươi, là người thừa kế đời sau. Bởi vậy dù là tình nhân thì cũng là tình nhân của ngươi, không liên quan đến ta.

- Năm nữ nhân kia truyền thừa cái gì mà có thể liên kết với Hư Vọng chi thư?

- Ta không thể nói rõ được, ngươi phải tự mình thăm dò. Tóm lại rất phức tạp, nó phức tạp hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều.

- Dựa theo kinh nghiệm của ngươi thì bọn họ có tính uy hiếp không?

- Là một trong những uy hiếp lớn nhất của ngươi.

- Vậy làm sao đối phó bọn họ?

- Đừng hỏi ta, vì thời thượng cổ ta đã bó tay với bọn họ, không trả lời được.

- Được rồi, thế mấy hóa thân Nữ Vu có đáng tin không?

- Tin hay không tùy vào ngươi. Bọn họ có trách nhiệm của mình, là địch hay bạn cũng thuộc về ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.