Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Quyển 2 - Chương 7: Chung Ly ngoại truyện bảy




Nghe được tiểu điêu nhi đang khóc thương tâm, gương mặt điển trai vốn dĩ lạnh lùng của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng nhíu lại.

Lập tức bước chân vốn đang định đi về phía trước bỗng dừng lại, không đi tới mà xoay người rời khỏi.

Nghe được tiếng bước chân phía sau càng lúc càng xa, hai tai hình tam giác của Đồng Nhạc Nhạc run lên, lập tức thò đầu từ bên trong ổ chăn mà khóc càng thương cảm hơn.

Nhìn thấy bóng dáng cao lớn càng lúc càng xa, hai mắt Đồng Nhạc Nhạc ướt đẫm lệ.

“Ô..ô..ô... hiện tại ngay cả Huyên Lăng Thương cũng ghét bỏ ta..”

Cúi đầu nhìn thây thể trụi lủi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả thế giới đều xám xịt.

Ô..ô..ô .. lông của ta.... lông của ta....

....

“Việc Trẫm giao ngươi xử lí , ngươi đã xử lí như thế nào?”

Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài chiếu chênh chếch qua những cửa sổ chạm khắc đang hé mở, làm cho ngự thư phòng sáng choang.

Rõ ràng bây giờ là mùa hè nóng bức, chỉ là nhiệt độ bỏng rát bên ngoài dường như cũng không lọt được vào phòng.

Chỉ thấy nam nhân tuấn tú mặc long bào, hai tay chắp sau lưng tùy ý đứng trước của sổ.

Ánh vàng sáng rực rỡ êm dịu kia bao phủ trên người nam nhân, chiếu cho áo bào màu vàng tươi của nam nhân kia sáng lên lấp lánh, khiến cho bản thân nam nhân vốn vô cùng sang trọng lại càng có vẻ vô cùng cao quí!.

Mày kiếm, mắt phượng, mũi thẳng, môi mỏng ( chẳng có tiêu chuẩn nào của ta, theo nhân tướng học hiện đại thì 3/4 tiêu chuẩn trên đều là người.... ... .....)

MÀY KIẾM
Phụ nữ: Sắc sảo thông minh
Đàn ông: Thủ đoạn
MẮT PHƯỢNG:  Mắt xếch
**người xưa quan niệm người mắt xếch là người có số phú quý (quân vương)
**hiện đại
Phụ nữ: Hung dữ
Đàn ông: Độc ác....cái này k nhớ
MÔI MỎNG
Phụ nữ: Mệnh yểu
Đàn ông: Không đáng tin, nói trắng ra là những kẻ dối trá, lường gạt.
          HAHAHAHA

Nam nhân gương mặt cương nghị, hoàn mĩ không vết tích, đủ để cho nam nữ trong thiên hạ điên cuồng si mê.

Tuy nhiên giờ phút này trên gương mặt cũng chỉ thấy hoàn toàn lạnh lùng.

Đôi huyết mâu dài hẹp kia dưới ánh mặt trời rọi xuống, lại lộ ra một loại lạnh lẽo khát máu khá rõ.

Đối với thần sắc lạnh như băng, như muốn ngăn người ta từ cách xa ngàn dặm của Huyền Lăng Thương.

Thì nam nhân áo trắng ngồi cách hắn không xa có khuôn mặt tươi rói hớn hở, thần sắc ôn nhuận như ngọc, làm cho người ta cảm thấy tựa gió xuân thổi vào lòng, nhập vào tâm.

Nam tử mặc một thân bạch trường y ôm lấy cơ thể, thắt  lưng cùng màu có đeo một khối Dương Chi Ngọc Bội. 

Tóc đen dài vừa chạm tới eo, được buộc nhẹ nhàng một nhúm nhỏ bằng dây cột tóc kì lạ, còn tại toàn bộ phía sau rối tung.

Chúng càng làm dáng người cao cao gầy gò được hiện rõ phác họa rõ ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Trên tay nam nhân cầm một chiếc thiết phiến (quạt) trắng tinh được họa một cây trúc, giờ phút này đang nhẹ nhàng phe phẩy. Đuôi phiến khéo léo đeo một dây ngọc bội hoa mộc lan rũ xuống. Càng nhẹ nhàng rung động.

Các đầu khớp xương mười ngón tay rõ ràng thon thả như ngọc, ngay cả móng tay đều được tỉa tót chỉnh chỉnh tề tề.

Nhìn từ dưới lên liền bắt gặp một khuôn mặt mềm mỏng tuấn lãng.

Nếu như nói nam nhân đang tùy ý đứng lạnh lùng kia là bông hoa Tuyết Liên ở trên Thiên Sơn làm cho người ta không thể với tới, thì nam nhân trước mắt này lại tựa hoa sen  vươn lên từ nước bùn, không nhiễm khói bụi.

( Mẹ nó chứ....... t ghét cái phần miêu tả chết tiệt này, nó thiệt kinh khủng, phá hỏng cái trí não thần đồng của ta. Miêu tả nam nhân mà cứ hệt mĩ nữ.)

Giờ phút này nam nhân áo trắng nghe Huyền Lăng Thương nói, khóe miệng cũng là nhẹ nhàng bĩu một cái. 

“Chuyện ta đã xử lí tốt, ngày mai triều thần sẽ dâng tấu chương tố giác Tô Bất Vi, Tô thừa tướng tham ô hối lộ, chúng ta đã có những bằng chứng rõ ràng, với cái này thì Tô Bất Vi muốn phản kháng cũng không được”.

Lan Lăng Thiệu Giác cẩn thận nói xong lời cuối cùng, dừng lại một chút, con ngươi xinh đẹp kia không khỏi lóe lên một phen, trên mặt lộ vẻ tò mò.

“ Ta có chút hiếu kì, Thương, lúc ban đầu ngươi không muốn đạp đổ Tô Bất Vi nhanh như vậy, muốn dùng hắn để quăng dây dài câu cá lớn, như thế nào mà bây giờ lại muốn loại bỏ Tô Bất Vi nhanh như vậy !?”

“Chẳng lẽ vì chuyện hôm qua ở Bách Hoa Viên”

Trên thế giới không có bức tường không lọt gió.

Hôm qua mặc dù hắn có việc tạm thời không đến đó. Chỉ là, bên trong hoàng cung có chuyện gì xảy ra tức khắc sẽ có người tìm đến nói cho mình biết.

Mà đêm qua Huyền Lăng Thương lại phái người đến cho hắn biết, muốn trị Tô Bất Vi tội tham ô hối lộ. Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng không khỏi kinh ngạc không khỏi tinh tế phỏng đoán.

Cuối cùng hắn vốn biết rõ về Huyền Lăng Thương nên không khó đoán ra, sở dĩ loại bỏ Tô Bất Vi nhanh như vậy , chắc chắn đối với chuyện hôm qua thì có liên quan.

Trong thời gian Lan Lăng Thiệu Giác suy đoán, Huyền Lăng Thương nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói, trong lòng tự biết tâm tư của mình không thể gạt được người này, từ nhỏ cả hai đã cùng nhau lớn lên, là tri kỉ bạn tốt. 

Vì vậy hé môi mở ra trầm giọng nói

“Dám động vào Nhạc nhi của trẫm, trẫm nhất định không tha hắn!”

”Nhạc nhi?”

Nghe được đáp án kia trên khuôn mặt tuấn tú không khỏi sửng sốt, lập tức liền hiểu rõ.

Trong lòng buồn cười, không khỏi nghĩ tới cái người lạnh lùng ít nói kia vốn tuyệt không thích đông vật nhỏ. 

Hiện nay không chỉ có nuôi, hơn nữa còn sủng ái tiểu điêu nhi, ngay cả tên cũng chọn rất phù hợp!

Nghĩ đến con Phượng Hoàng Điêu kia, trong lòng đế vương trẻ tuổi này chính là phân lượng không nhẹ.

Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng cười nói.

“Ta thật sự hiếu kì, tiểu điêu nhi kia là cái bộ dạng gì!?”

Nghe giong điệu Lan Lăng Thiệu Giác là muốn tính toán đi nhìn một cái.

Nghe vậy huyết mâu tuyệt đẹp của Huyền Lăng Thương hơi lóe lên lập tức nói.

“Bây giờ nó vẫn còn bị thương, sau này hẵng nói”

Còn nữa, hiện nay tiểu điêu nhi khẳng định không muốn ai thấy hình dáng xấu xí của nó....

Nghĩ tới đây trong lòng Huyền Lăng Thương bất đắt dĩ kinh ngạc. 

Không nghĩ tới thế giới này không có gì là không thể! 

Như thế nào một tiểu điêu nhi nhỏ nhỏ như vậy lại có linh khí, nếu không phải cái bộ lông xù của thân thể nhỏ bé kia, rất nhiều lúc hắn cảm giác được đây không phải là một tiểu điêu nhi mà là một người ...a ...

Chỉ là, có khả năng sao!?

Nghĩ tới đây Huyên Lăng Thương cười trừ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.