Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 7: "Đừng Khóc"




Hoàng cung Mộc Diễm quốc quả thật to lớn, cao ngất, hoa lệ, lầu các cao cao, đỉnh mỗi tòa lầu các còn có một cự long uốn lượn thật dài, tượng trưng cho cao quý không gì sánh kịp của hoàng cung, đường nhỏ chỉ dùng đá mã não trải lên, dạo qua mấy cổng tròn khắc chim công tung cánh, lại đi qua một cánh cửa có mái hiên, sẽ giống như tiến vào một thế giới màu phấn hồng, từng đóa hoa màu phấn hồng xinh xắn phiêu lãng theo gió, lát đát rơi xuống, trên mặt đất bị bao phủ mởi một mảnh màu hồng.

Đi vào khoảng rừng đào màu phấn hồng này, giống như tiến vào một thế giới mộng ảo, tất cả đều là cánh hoa hồng, cả người giống như chìm trong biển hoa, không nghĩ tới trong hoàng cung Mộc Diễm quốc lại có một nơi như vậy.

Tiểu Bạch mở hai tay bé ra, tiếp được đóa hoa đào bay xuống, một cánh, hai cánh, ba cánh, sờ lên mềm mềm, đặt dưới mũi ngửi ngửi, cảm giác hương vị rất không tồi, có chút giống với mai hoa cao Tiểu Bạch trước kia nếm qua, Tiểu Bạch tò mò vươn cái lưỡi liếm thử trên cánh hoa, không có hương vị gì.

Mộ Dung Lâm Phong cầm bàn tay Tiểu Bạch đang hứng cánh hoa, ngăn cản Tiểu Bạch tiếp tục liếm xuống, “Tiểu Bạch, hoa đào tuy rằng có thể làm thành điểm tâm, nhưng hoa chưa qua chế biến thì không thể ăn được, có biết không?”

Tiểu Bạch nghe lời, gật gật đầu, “Ân, Tiểu Bạch không ăn.” Vừa rồi Tiểu Bạch cắn một cái, hương vị đúng không ngon tí nào.

Diễm Oánh khoa trương cười nói: “Sao bé con thấy cái gì cũng thích đưa lên miệng thế, giống như trẻ con mới sinh vậy?”

Mộ Dung Lâm Phong cẩn thận phủi đi cánh hoa dính trên tóc Tiểu Bạch, nói với Diễm Oánh: “Tiểu Bạch trước kia đều không đi ra ngoài, cho nên rất nhiều chuyện đều không biết, về sau từ từ đến nhiều nơi hơn, sẽ biết rất nhiều chuyện thôi.”

Tiểu Bạch: “Sư phụ, nơi này thật đẹp.”

Mộ Dung Lâm Phong: “Ân, quả thật rất đẹp, nếu mà Tiểu Bạch thích, sau này về nhà chúng ta cũng trồng một ít hoa này trước cửa đi.”

Tiểu Bạch hạnh phúc ôm lấy thắt lưng Mộ Dung Lâm Phong nói: “Ân ân, Tiểu Bạch thích, cám ơn sư phụ, Tiểu Bạch còn muốn ăn mai hoa cao, Trúc Tử lúc trước xuống núi có mua qua cho Tiểu Bạch, ngọt ngào, Tiểu Bạch trước kia có nếm qua rồi.”

Mộ Dung Lâm Phong đưa tay khều cái mũi cao của Tiểu Bạch, cưng chiều nói: “Rồi rồi Tiểu Bạch đúng là con mèo tham ăn.”

Tiểu Bạch cũng không phủ nhận, cứ thế cười với Mộ Dung Lâm Phong.

Diễm Oánh nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngốc của Tiểu Bạch, nói: “Ai...... Mộ Dung đại ca, ngươi có thể đừng cưng chiều bé con như thế được không, bé con ham ăn, ăn nhiều như vậy, về sau sẽ rất là mập mạp nha, sau này sư phụ ngươi có thể sẽ không thích ngươi nữa, ha ha......”

Mộ Dung Lâm Phong cười yếu ớt vươn hai tay đưa ra dưới nách Tiểu Bạch, thoải mái bế bé lên, cánh hoa hồng nhạt cứ thế đón gió rơi xuống trên trên người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhẹ nhàng thoải mái được Mộ Dung Lâm Phong bế lên: “Không sao hết, Tiểu Bạch cho dù có béo hơn nữa, vi sư đều có thể bế Tiểu Bạch lên, Tiểu Bạch chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ thế này là được rồi.”

Tiểu Bạch lần đầu tiên cảm nhận được cách mặt đất cao như vậy, lúc đầu còn cứng ngắc, sau đó nhanh chóng thả lỏng lại, bởi vì được bế lên cao, Tiểu Bạch rất dễ dàng chạm vào các cành hoa đào, Diễm Oánh ở một bên hưng phấn mà reo lên với Tiểu Bạch, “A, bé con, cành hoa đào trên đầu ngươi rất đẹp a, mau hái xuống cho ta đi.” Tiểu Bạch nghe lời quay đầu ngắt cành cây đầy những đóa hoa màu hồng xuống cho Diễm Oánh.

Tiểu Bạch bẻ một cành hoa cho Diễm Oánh xong, nhờ tầm mắt ở trên cao mà nhìn thấy được một căn nhà gỗ có vẻ nhiều năm tuổi rồi, nơi đó là một góc khuất, nên nếu không phải Tiểu Bạch được Mộ Dung Lâm bế lên, Tiểu Bạch cũng không phát hiện được. Tiểu Bạch kỳ quái chỉ vào nơi đó nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Sư phụ, nơi đó...... có căn nhà nhỏ.”

Mộ Dung Lâm Phong thả Tiểu Bạch lên đất, nhìn Tiểu Bạch chỉ tay về hướng tương đối khuất bên cạnh rừng hoa đào, sau đó quay đầu đưa cành hoa cho Diễm Oánh nói: “Tiểu Oánh, chúng đi qua xem thử đi.”

Mộ Dung Lâm Phong dắt Tiểu Bạch bước chậm qua một con đường hoa đào thật dài, đi qua một đoạn đường khiến trên thân hai người phủ đầy cánh hoa đào, có khi trên đường nhiều cành hoa lắm, Mộ Dung Lâm Phong liền kéo Tiểu Bạch ra phía sau, hắn đi trước gạt cành cây ra mở đường, ở phía sau, Diễm Oánh vừa phe phẩy cành hoa đào nhảy chân sáo ngửa đầu ngắm một mảnh màu hồng trên đỉnh đầu họ, vừa theo sát Mộ Dung Lâm Phong.

Cứ thế đám người đi được chừng một khắc, đã tới bên căn nhà nhỏ Tiểu Bạch chỉ lúc nãy, đúng là căn nhà gỗ rất nhỏ, nhìn đại khái rộng chừng tám thước vuông, theo màu của gỗ mà đoán, tuổi của ngôi nhà này cũng đã rất lớn rồi, chung quanh cây hoa đào cao lớn sum xuê bao phủ lấy cả căn nhà nhỏ, trên nóc nhà toàn là cánh hoa màu hồng.

Diễm Oánh nhìn thoáng qua nhà gỗ đơn sơ này, cũng rất ngạc nhiên nói: “Di, hóa ra nơi này lại có một ngôi nhà như thế này a, lúc trước ta đến mấy lần cũng không phát hiện ra, bất quá kiến trúc của căn nhà này cũng thật đâc biệt.”

Tiểu Bạch ở bên cạnh không biết Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy cái gì đó, hai mắt bất giác trừng lớn, “A… Có người ở bên trong.” Nghe thấy Tiểu Bạch nói, Mộ Dung Lâm Phong liền nắm tay Tiểu Bạch đi vào, tuy nhiên bên trong không có bất kì ai, nhưng lại có một bức hoành phi vẽ hình người trên đó, người trên hình khoảng hơn 40 tuổi, mặc một bộ khôi giáp chiến bào màu bạc, anh tuấn chính trực ngồi trên một con ngựa trắng, hai tay siết chặt dây cương, tóc mai hai bên đầu cũng bạc trắng như tơ, trên trán cũng có một ít nếp nhăn nhàn nhạt, đôi mắt sắc bén nhìn ra xa đầy khí phách, ánh mắt sắc bén làm cho người ta run rẩy, đôi môi mỏng mím chặt, quả là gương mặt của một người thường xuyên ít nói mà vẫn uy nghiêm khí phách, đây là một người lạnh lùng tàn nhẫn.

Tiểu Bạch nhìn thấy ánh mắt người nọ tàn nhẫn nhưng không có cảm giác sợ hãi, một người khí phách lạnh lùng như vậy, làm cho Tiểu Bạch sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, ánh mắt này không biết vì sao làm cho Tiểu Bạch cảm thấy rất cô đơn, giống như kiếp trước của Tiểu Bạch vậy, mù quáng giết chóc, tâm chết lặng, cũng không hiểu được bản thân thật sự muốn gì, tựa như một vũ khí hình người lạnh như băng, Tiểu Bạch cảm giác trong ánh mắt người nọ có cô độc khó phát giác ra, khiến Tiểu Bạch không tự chủ được đưa tay muốn sờ vào đôi mắt ấy.

Đương lúc Tiểu Bạch sắp chạm vào đôi mắt lóe sáng của người nọ, lại bị một bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy, kéo cánh tay đang muốn vươn đến đôi mắt kia kéo về, “Một người nhìn qua lạnh lùng vô tình như thế, Tiểu Bạch không sợ sao?”

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, cũng không biết phải giải thích với Mộ Dung Lâm Phong hành động vừa rồi của bé thế nào, chỉ có thể dùng lời nói đơn giản của bé đứt quãng nói: “Ánh mắt...... của hắn...... hình như rất khổ sở.”

Mộ Dung Lâm Phong: “...... Khổ sở sao......?”

Diễ

m Oánh ở một bên nghe được khôi hài bật cười lớn, “Bé con, sao ngươi cho rằng như thế, người được vẽ chính là Mộc Diễm quốc bệ hạ đời trước danh khí không thua hiện tại — Diễm Thích. Lúc ta còn rất nhỏ, ta từng được phụ thân bế trên hộ thành nhìn thấy ông ấy, ông cưỡi một con tuấn mã cao cao, toàn thân cũng mặc khôi giáp như vầy, ánh mắt hung ác giống như toàn bộ thế giới đều đắc tội ông ta, ta khi đó nhìn thoáng qua, đã sợ muốn chết, phía sau ông còn có từng đội từng đội quân xếp hàng, tình huống lúc đó đúng là thực hùng vĩ đồ sộ mà, khi đó nhân tài đi theo Diễm Thích bệ hạ không đếm xuể, có người ở Mộc Diễm quốc, thậm chí từ quốc gia khác đến cũng có, Diễm Thích bệ hạ tồn tại như một chiến thần anh dũng thiện chiến, nghe nói mười mấy năm trước, bản đồ Mộc Diễm quốc kỳ thật không lớn như vậy, trong đó còn có một Thương Minh quốc, lúc bấy giờ Thương Minh quốc rất hùng mạnh, quan trọng là Mộc Diễm quốc phụ thuộc vào Thương Minh quốc mà sinh tồn, sau đó Diễm Thích bệ hạ đăng cơ, thế cục vẫn bị vây trong nhược thế này của Mộc Diễm quốc liền thay đổi, tại triều đình phá vỡ tất cả chính trị hủ bại trước kia, tìm kiếm người tài. Nghe nói người không đồng quan điểm với Diễm Thích bệ hạ, sau đó đều chết rất thảm, lúc ấy các quan viên đều kinh hồn táng đảm sợ đắc tội bệ hạ cường thế bá đạo như thế. Hơn nữa Diễm Thích bệ hạ lợi hại nhất không phải sự điêu luyện tại triều đường, mà là ở võ nghệ mưu lược, Diễm Thích bệ hạ tàn nhẫn thiện chiến trên chiến trường giống như sứ giả Tu La, không mất mấy tháng đã khiến người Thương Minh quốc tè ra quần, quỳ xuống xin hàng, sau đó đem Thương Minh quốc sát nhập vào Mộc Diễm quốc hiện tại. Tiền nhiệm bệ hạ nếu nghe được ngươi nói như vậy, chắc tức giận đến hộc máu mất.”

Mộ Dung Lâm Phong bình thản nhìn thoáng qua người nọ trên bức tranh, “Một nhân vật tài giỏi như thế, kết quả cũng chỉ là qua đời khi còn tráng niên.”

Tiểu Bạch xem xét người trong tranh, trong lòng hơi khổ sở hỏi, “...... Đã chết sao?”

Diễm Oánh vẻ mặt cũng tự hỏi nói: “Ân, kỳ thật ta cũng không không biết nhiều về Diễm Thích bệ hạ lắm, truyền kỳ của ông cũng là nghe phụ thân kể lại thôi, phụ thân của ta cùng tiền nhiệm Diễm Thích bệ hạ coi như là huynh đệ cùng cha khác mẹ đi, bất quá Diễm Thích bệ hạ lãnh ngạo không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác, cho dù là huynh đệ có quan hệ huyết thống cũng không ngoại lệ, bất quá có thể lý giải được, dù sao tình huynh đệ hoàng gia đúng là không đáng tin nhất.”

Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch đang nghi hoặc nhìn hắn, “Huynh đệ tồn tại trong hoàng gia cũng có nghĩa là có nguy hiểm không lường trước được, tình cảm dối trá thật thật giả giả, có mấy phần là thật, cao xử bất thắng hàn, đứng ở nơi càng cao, lại càng cô tịch.”

Diễm Thích anh dũng thiện chiến là người tồn tại cuối cùng, bất quá vận mệnh cũng chỉ là qua đời khi còn tráng niên, cá tính tàn bạo của Diễm Thích là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm. Trên chiến trường anh dũng giết địch, thiên quân vạn mã, chiếm vị trí số một.

Thiên phú mưu lược quân đội cực cao, thị huyết như mạng, chí khí hùng vĩ, mưu cầu khuếch trương cả đại lục Mộc Thương này, sao khi đả bại Thương Minh quốc, không biết vì sao đột nhiên ý chí tinh thần sa sút, bản tính thị huyết biểu lộ rõ mồn một, tự tay giết đứa em trai còn ở trong nôi, tàn nhẫn móc tim ra, cưỡng chế giam giữ mẫu hậu, chỉ cần nghe được lời khó nghe, Diễm Thích không giận dữ mà còn mỉm cười tra tấn người nọ sống không bằng chết, khiến người nọ hối hận vì đã được sinh ra.

Diễm Thích qua đời, năm ấy bốn mươi tuổi.

Đứng cao như thế, nổi tiếng sử sách như thế, đức cao vọng trọng như thế......

Kết quả bất quá là một nhúm tro trắng, tan đi như khói.

Mộ Dung Lâm Phong nói với Tiểu Bạch đang nhìn chăm chăm vào bức họa của Diễm Thích nói: “Tiểu Bạch, đi thôi, một người đã qua đời có gì hay để xem, kết cục như vậy có thể là thiên mệnh đi, không ai trái thiên mệnh được.”

Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn Diễm Thích một lần cuối cùng, đối diện với ánh mắt vẫn âm ngoan ấy, cúi đầu gọi một câu.

......

“... Sư phụ”

“... Ân... Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.