Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 6: Cô ấy là ai?




Gần đây không có tuyết bay tá lả nữa, dọc theo đường đi cũng sẽ không còn nhiều tuyết đọng gây trở ngại, trên con đường luôn thực thông thuận, một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi chạy giữa con đường, trên cửa sổ xe ngựa lộ ra một cái đầu nhỏ, như không sợ lạnh trực tiếp tựa vào mép cửa sổ, nhìn thấy người qua đường bên ngoài đi đi lại lại.

Khi ngang qua một góc đường, một người mặc phục sức hoa lệ cao nhã từ ngõ nhỏ đi ra, mái tóc đen mềm mại dùng một cây trâm tinh xảo vấn lên cao cao, bởi vậy có thể nhìn rõ dáng vẻ người nọ, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt thật to, mũi thở ra khí, gương mặt sáng sủa như ánh mặt trời, nhưng lúc này trên gương mặt trẻ con mang theo không kiên nhẫn cùng ảo não rất rõ ràng, từ trong ngõ nhỏ lại có một người đi rất nhanh ra, cũng là một nam tử dáng vẻ xuất chúng, nam tử một tay vội vã bắt lấy tay người phía trước, làm cho người đang ảo não không thể không dừng cước bộ, xoay người, sau đó, đối mặt nam tử kia không biết nói gì đó, nam tử kia đột nhiên buông người nọ ra, vào lúc người nọ xoay người muốn đi, nam tử kia lại từ phía sau ôm chặt lấy người nọ, mặc cho người nọ giãy dụa thế nào cũng không buông ra, Tiểu Bạch nhìn thấy người bị ôm chặt kia, rất là nghi hoặc nhìn kỹ lại, quen thuộc lại có chút xa lạ.

“...... Là Trúc Tử sao?” Tiểu Bạch nhìn thấy người được ôm chặt kia, thật sự không xác định được người nọ rốt cuộc có phải Trúc Tử hay không. Bình thường Trúc Tử luôn mặc rất đơn giản mộc mạc, nhưng hiện tại Trúc Tử bị Trần Thần ôm chặt phục sức trên người rất là cao nhã tịnh lệ, mái tóc trước kia thả xuống cũng toàn bộ được vấn lên, lộ ra gương mặt búp bê đặc biệt kia, vô luận ai nhìn cũng tưởng là một thiếu niên tuổi không vượt qua mười tám, khuôn mặt kia so với tuổi thực tế còn non nớt hơn.

Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu Bạch đã tựa người ở nơi đó một thời gian không ngắn, tuy rằng hiện tại không có tuyết rôi, song gió thổi qua vẫn làm cho người ta lạnh thấy xương, sợ Tiểu Bạch tựa ở đó lâu, thân mình suy yếu sẽ bị phong hàn, “Tiểu Bạch, thả mành xuống đi, qua đây ngồi nè”

Tiểu Bạch nghe được Mộ Dung Lâm Phong nói, cũng không lập tức xoay người ngồi vào bên người Mộ Dung Lâm Phong, mà nghi hoặc lấy tay chỉ vào cái ngõ nhỏ kia nói: “Sư phụ, người kia là Trúc Tử sao? Thiệt kỳ quái.”

Mộ Dung Lâm Phong dựa vào bên cạnh Tiểu Bạch, nhìn qua phương hướng Tiểu Bạch chỉ, lúc này ngõ nhỏ bí ẩn không còn ai hết, chỉ có thấy một vạt áo sắp biến mất. Lúc Tiểu Bạch quay đầu lại xem, cũng không còn thấy gì hết, kỳ quái cào cào đầu mình, Tiểu Bạch rõ ràng nhìn thấy ở đó có người, chẳng lẽ vừa rồi xuất hiện ảo giác sao?

Mộ Dung Lâm Phong buông bức màn, ôm Tiểu Bạch vẻ mặt nghi hoặc vào trong lòng, hôn nhẹ khóe môi Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, chờ chúng ta lấy được ‘ Bạch Quả ‘ rồi trở về tìm Trúc Tử đi. Trong khoảng thời gian này để Trúc Tử tự mình suy nghĩ kỹ lại đi.”

Gần đây, mỗi lần Tiểu Bạch rời giường, mở mắt dậy sẽ thấy sư phụ ôm chặt lấy bé, vừa tỉ mỉ hôn mi tâm Tiểu Bạch vừa nhỏ giọng gọi tên Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cảm thấy gần đây sư phụ rất kỳ lạ, nhưng mà đi hỏi sư phụ, sư phụ sẽ nhìn Tiểu Bạch cười nhợt nhạt, sau đó nói, không có việc gì. Đợi đến lúc Tiểu Bạch tiếp tục hỏi, sư phụ sẽ ôm Tiểu Bạch, hôn Tiểu Bạch thật sâu, cuối cùng làm cho Tiểu Bạch cái gì cũng không nói được, thở hổn hển đáng thương xụi lơ trong lòng sư phụ.

Tiểu Bạch sờ sờ mi tâm Mộ Dung Lâm Phong, sau đó học động tác mỗi lần Mộ Dung Lâm Phong hôn nhẹ Tiểu Bạch, cũng chậm rãi chống người dậy, ôm lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong, “bẹp” một cái thật mạnh trên mi tâm của Mộ Dung Lâm Phong, mới nới lỏng cánh tay đang ôm chặt cổ Mộ Dung Lâm Phong, “Sư phụ, có vui vẻ thêm chút nào không?” Tiểu Bạch nhớ rõ trước kia, sư phụ từng nói, mỗi lần được Tiểu Bạch hôn, sư phụ cảm thấy đó là chuyện vui vẻ hơn bất cứ thứ gì trên đời.

Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ mi tâm còn mang theo chút ấm áp của hắn, nhìn Tiểu Bạch đang lo lắng bật cười một chút, không nghĩ tới tâm sự sầu lo của hắn đều hiện ra trên mặt, hơn nữa ngay cả Tiểu Bạch đơn thuần như thế cũng phát hiện ra.

Mộ Dung Lâm Phong cũng không trả lời vấn đề của Tiểu Bạch, chỉ ôm Tiểu Bạch chặt thêm, cúi đầu tiến đến bên cổ Tiểu Bạch, đôi môi hơi lạnh kề sát mạch đập đang nhảy lên trên cổ Tiểu Bạch, cẩn thận cảm nhận nhịp đập của sinh mệnh Tiểu Bạch.

Khi Diễm Oánh nhảy xuống xe ngựa, vén tấm mành trên xe ngựa của Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch ngồi ra, nhìn thấy một màn ấm áp như thế, Tiểu Bạch ngoan ngoãn được Mộ Dung Lâm Phong ôm vào ngực, đầu Mộ Dung Lâm Phong để bên cổ Tiểu Bạch, bị áo của Tiểu Bạch che khuất không thấy rõ nét mặt, mà Tiểu Bạch nhìn thấy tấm màn bị Diễm Oánh vén lên, thân thể vẫn không nhúc nhích, một bàn tay khoác lên vai Mộ Dung Lâm Phong, tay kia thì đặt trên mái tóc mềm mại của Mộ Dung Lâm Phong mềm mại, nghe được động tĩnh, chỉ im lặng mà nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Diễm Oánh.

Diễm Oánh lại nhìn về phía Mộ Dung Lâm Phong không rõ biểu tình, Diễm Oánh cảm giác trên người Mộ Dung Lâm Phong bao phủ một bầu không khí rất ưu sầu, hơi thở bất đắc dĩ mà Diễm Oánh cũng hình dung không được.

“Đã tới hoàng cung rồi, các ngươi làm sao vậy?” Diễm Oánh vừa nói xong, liền nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong vốn đang lẳng lặng tựa vào Tiểu Bạch lập tức ngẩng đầu lên, vẫn là khuôn mặt tao nhã, tuấn tú phi phàm, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười nhàn nhạt, hoàn toàn nhìn không ra, cùng với Mộ Dung Lâm Phong mang theo vẻ cô tịch một khắc trước đó là một người.

Mộ Dung Lâm Phong gật đầu với Diễm Oánh đứng ngoài xe ngựa xong, đầu tiên là đi xuống xe ngựa, rồi mới bế Tiểu Bạch xuống, nhẹ nhàng đặt bé trên mặt đất đã không còn tuyết trắng. Sau khi xuống xe ngựa mới biết, hóa ra nơi này đã được quét dọn rất là sạch sẽ.

Cửa cung Mộc Diễm quốc so với cửa cung Mộc Triệt quốc không khác nhau lắm, đều là cửa đá rất dày, cần mười tráng sĩ hợp lực mới có thể mở ra, Tiểu Bạch nắm chặt tay áo Mộ Dung Lâm Phong đi theo sau Diễm Oánh, phục sức cung nữ bên trong rất là đặc biệt, nhan sắc cũng có phần tiên diễm, không giống như y phục bạt màu của người hầu bên ngoài, cung nhân nhìn thấy Diễm Oánh đều hạ thắt lưng, cúi đầu cung kính gọi “Công chúa điện hạ”, đợi đến khi Diễm Oánh rời khỏi tầm mắt của họ, cung nhân mới tiếp tục làm chuyện của mình, mà Diễm Oánh đối với chuyện này quen rồi, cũng không nhiều lời.

Năm nay là mùa đông rét lạnh tuyết rơi nhiều nhất, nhưng đi vào bên trong, không chỉ không có từng đống tuyết đọng, mà là hoàn toàn không có bóng dáng của một hạt tuyết trắng, tuyết mùa đông tích tụ đã sớm được cung nhân quét dọn sạch sẽ, nếu không phải gió lạnh vẫn còn đang thổi rét người, còn tưởng rằng hiện tại không phải mùa đông giá lạnh nữa, đi qua một cây cầu đá hình vòng cung, bề mặt hồ nước dưới cầu đã kết một lớp băng thật dày, song cá trong hồ vẫn tự do bơi lội, không bị nhiệt độ thấp trên bề mặt hồ ảnh hưởng đến.

Tiểu Bạch hiếu kỳ nhìn hồ nước đóng băng bề mặt dưới cầu: “Sư phụ, đó là......”

Mộ Dung Lâm Phong theo tầm mắt Tiểu Bạch nhìn qua, sau đó giải thích với Tiểu Bạch: “Ân, bởi vì quá mức rét lạnh nên bề mặt hồ nước kết thành một tầng băng, cho dù có người đi lại trên mặt cũng không sao, Tiểu Bạch chưa từng thấy qua đi.”

Tiểu Bạch gật gật đầu, “Ân, Tiểu Bạch chưa thấy qua, trong suốt...... Còn có thể nhìn thấy cá nhỏ đang bơi.”

Diễm Oánh vỗ tay một cái, giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: “Đúng vậy, mỗi khi mùa đông sẽ kết thành một băng tầng thật dày, mấy chục người chạy nhảy trên mặt cũng sẽ không rớt xuống đâu, cho nên trước kia mỗi khi đến mùa đông, ta đặc biệt thích mang loại giày đế trơn, có thể trượt trên bề mặt nha, chơi vui lắm, lần sau rảnh chúng ta có thể cùng nhau chơi.”

Tiểu Bạch nghĩ đến có thể hoạt động trên mặt nước thì rất ngạc nhiên, vì thế cũng có ý niệm muốn thử trong đầu.

Đột nhiên phía trước có một nam tử trung niên khoác một cái áo choàng thật dày đi tới, khóe mắt cùng khóe miệng đều có nếp nhăn nhàn nhạt, khi nam tử trung niên nhìn đến Diễm Oánh nghênh diện đi tới, lập tức cao hứng bước nhanh đến, lớn giọng nói, “Hóa ra là nha đầu Tiểu Oánh a, sao gần đây không đến nhà Trần bá bá, tại Tiểu Thần khi dễ ngươi sao?”

“Trần bá bá hảo, gần đây có hơi bận nên mới không thời gian đến quý phủ bái phỏng Trần bá bá, Trần đại ca đối với ta tốt lắm, sao lại khi dễ ta chứ, a, đúng rồi, vị này chính là chủ nhân của Trúc Tử Mộ Dung Lâm Phong, bên cạnh chính là đồ đệ của Mộ Dung đại ca Mộ Dung Bạch, Trúc Tử là cùng bọn họ về Mộc Diễm quốc, Trần đại ca hiện tại gặp lại Trúc Tử, không biết vui vẻ đến mức nào đâu.” Diễm Oánh nhìn thấy nam tử trung niên tựa hồ cũng thật vui vẻ, nói xong còn giới thiệu Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch.

Nam tử trung niên nghe được “chủ nhân của Trúc Tử”, ý cười trên mặt hơi chút thu liễm lại, hai tay chấp ra sau, sau đó mới chậm rãi nhìn về phía Mộ Dung Lâm Phong nho nhã tuấn mỹ cùng với Tiểu Bạch trắng nõn thanh tú bên cạnh, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên mặt Mộ Dung Lâm Phong, “Nguyên lai vị này chính là Mộ Dung công tử a, lão phu đã nghe tiểu nhi nhắc qua rồi, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, phong độ phiên phiên, không tồi, không tồi, đứa nhỏ kia... Trúc Tử ít nhiều được Mộ Dung công tử chiếu cố, đứa nhỏ kia trước đây...... cũng chịu rất nhiều đau khổ, đứa nhỏ kia đi theo Mộ Dung công tử ở nơi nào a?”

Mộ Dung Lâm Phong cũng không để ý ánh mắt nam tử trung niên không e dè đánh giá, vân đạm phong khinh trả lời, “Chiếu cố cho nhau thôi, trước đây bọn ta ở tại vùng núi bên cạnh Mộc Triệt quốc, trong rừng rậm sương mù rất ít người ra vào.” Nam tử trung niên nghe xong, trong ánh mắt hiện lên một vẻ hiểu rõ, thì thào tự nói: “Trách không được, trách không được vẫn không tìm thấy...”

Diễm Oánh nhìn thấy nam tử trung niên thấp giọng nói nhỏ, kỳ quái hỏi: “Trần bá bá, ngươi đang nói cái gì?”

Nam tử trung niên khoác tay nói: “Nga, không có gì, nhớ tới một việc trước kia thôi, đúng rồi, lần này các ngươi tiến cung là có chuyện gì, lão phu vừa mới mới từ chỗ bệ hạ trở về, hiện tại bệ hạ còn đang bận rộn ở thư phòng mà, không thể xong nhanh vậy đâu.”

Diễm Oánh: “A, vậy ra bệ hạ còn đang bận a, còn tưởng hiện tại bệ hạ không có gì làm chứ.”

Nam tử trung niên: “Dù sao cũng đến đây rồi, Tiểu Oánh liền cùng Mộ Dung công tử thăm thú hoàng cung Mộc Diễm quốc một chút đi, lão phu cũng có việc phải đi về trước, người trẻ tuổi các ngươi từ từ đi a.”

Diễm Oánh: “Ân, được rồi, Trần bá bá đi thong thả.”

Nam tử trung niên đi rồi, Tiểu Bạch giật nhẹ tay áo Mộ Dung Lâm Phong hỏi: “Sư phụ, chúng ta phải đi về sao?”

Mộ Dung Lâm Phong ôn nhu nói với Tiểu Bạch: “Không, nếu đã đến đây thì ở lại chút đi.”

Diễm Oánh: “Đúng vậy, ta dẫn đường mang các ngươi thăm thú hoàng cung Mộc Diễm quốc một chút đi, đây chính là cơ hội khó được nha.”

Mộ Dung Lâm Phong một lần nữa nắm tay Tiểu Bạch, “Vậy làm phiền Tiểu Oánh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.