Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 5-2: "Chọn Giống Cô Ấy" (2)




“Hạ...... Bệ hạ... Bệ hạ người làm sao vậy?” Ngoan ngoãn y theo lời Diễm Nguyệt Cơ nói tiến bước đến, Diễm Oánh ngồi bên cạnh cảm giác được Diễm Nguyệt Cơ sững sờ, kêu mấy tiếng Diễm Nguyệt Cơ mới phản ứng lại, quay đầu đột nhiên cười thật đẹp với Diễm Oánh, nụ cười này làm cho Diễm Nguyệt Cơ cả người đều trở nên mị hoặc lên, đưa tay chỉ chỉ vị trí Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đang đứng, nói với mặt Diễm Oánh có chút ửng đỏ: “Hôm trước ngươi nói có người muốn xin trẫm thảo dược, chính là vị công tử đó sao?”

Diễm Oánh: “Ách...... A...... À. Đúng vậy, cái người nhìn rất được kia chính là Mộ Dung Lâm Phong, được Mộ Dung đại ca nắm tay là đồ đệ của Mộ Dung đại ca Mộ Dung Bạch, Mộ Dung đại ca lần này đến Mộc Diễm quốc chính là muốn xin bệ hạ thảo dược.”

Diễm Nguyệt Cơ quay đầu lại nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong vân đạm phong khinh, bí hiểm lấy tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, “Thế sao, hóa ra hắn chính là Mộ Dung Lâm Phong a, thật sự là công tử tuấn mỹ khó gặp a, ha hả......”

Diễm Oánh nhìn thấy Diễm Nguyệt Cơ thế này, kỳ quái nói: “Làm sao vậy, bệ hạ?”

Diễm Nguyệt Cơ cười cười thần bí với Diễm Oánh, cũng không giải thích, “Trẫm cũng lâu rồi không tâm sự với ngươi, kêu hai vị bằng hữu của ngươi cùng đến Huỳnh Hoa viện rồi nói sau.”

Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch ngồi trên nhuyễn *** phía trước, Tiểu Bạch nhăn mặt nhíu mày kỳ quái nhìn Diễm Oánh cùng Diễm Nguyệt Cơ ngồi ở đối diện, một bàn tay dưới bàn cầm chặt ngón tay của Mộ Dung Lâm Phong, mà Diễm Nguyệt Cơ ánh mắt cũng không e dè nhìn thẳng vào Mộ Dung Lâm Phong có vẻ thờ ơ, trắng trợn thở dài, “...... Thật là một nam nhân xinh đẹp.”

Diễm Oánh nghe Diễm Nguyệt Cơ đột nhiên nói ra làm kinh người, nhìn tình cảnh này, thầm nghĩ, chẳng lẽ lúc nãy nàng đoán trúng?

Mà Mộ Dung Lâm Phong tựa hồ cũng vì lời Diễm Nguyệt Cơ vừa mới nói mà sửng sờ một chút, không nghĩ tới quan sát lâu như vậy, lại nói ra lời đùa giỡn như thế, hoàn toàn không giống nghiêm túc như khi ở đại đường, “Xinh đẹp tựa hồ là chỉ dùng cho nữ nhân đi, bệ hạ.”

Diễm Nguyệt Cơ không chút cố kỵ hình tượng đế vương “xùy” một tiếng, “Liên quan gì đến nam nhân, nữ nhân, xinh đẹp chính là chẳng phân biệt nam nữ, nói, ngươi không phải muốn xin trẫm ban thuốc sao, ngươi nói nghe xem, loại dược gì mà phải ngàn dậm xa xôi chạy đến Mộc Diễm quốc vậy?”

Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ mi tâm Tiểu Bạch hơi hơi nhíu lại, nói: “‘Bạch Quả’, bệ hạ có từng nghe qua?”

Diễm Nguyệt Cơ thấy Mộ Dung Lâm Phong không sợ nhìn thẳng vào nàng, không đáp hỏi ngược lại: “Ngươi hình như một chút cũng không sợ trẫm?”

“Tại hạ vì cái gì phải sợ bệ hạ?”

Diễm Nguyệt Cơ không nghĩ tới Mộ Dung Lâm Phong thản nhiên hỏi như thế, không khỏi sửng sốt, “Ha hả... Thật là thú vị, không nghĩ tới trẫm cũng hồ đồ nhất thời, trẫm đã muốn thật lâu không gặp được người không sợ trẫm, thế nào? Có muốn trở thành người của trẫm không, đi theo trẫm, đừng nói ‘ Bạch Quả ‘, chỉ cần ngươi nói ra, trẫm đều có thể cho ngươi.” Nói xong còn tặng cho Mộ Dung Lâm Phong một ánh mắt yêu mị.

“Không thể!” Tiểu Bạch nghe được Diễm Nguyệt Cơ muốn Mộ Dung Lâm Phong phục tùng nàng, cũng là phải bỏ bé lại, Tiểu Bạch mười vạn phần cũng không muốn.

“Cái kia, bé con a, bệ hạ chỉ là nói giỡn thôi.” Diễm Oánh nhìn thấy Tiểu Bạch căm thù nhìn Diễm Nguyệt Cơ, vội vàng hòa giải.

“Hiếm khi gặp được một mỹ nhân như vậy, trẫm sao lại nói giỡn, người lớn nói chuyện, trẻ con không nên tùy tiện xen vào.”

“Sư phụ sẽ không đi theo ngươi.” Lúc này Tiểu Bạch tựa như một con thú non sợ bị cướp đi bảo bối âu yếm, hung tợn căm thù Diễm Nguyệt Cơ, trên người như ẩn như hiện phát ra một dòng sát khí.

“Tiểu Bạch, không thể không lễ phép như vậy.” Mộ Dung Lâm Phong lập tức cảm giác được hơi thở trên người Tiểu Bạch phát ra, lập tức ôm lấy Tiểu Bạch, một bàn tay ở dưới bàn ý như trừng phạt vỗ vỗ mông Tiểu Bạch.

Diễm Oánh vào khoảnh khắc Tiểu Bạch căm thù Diễm Nguyệt Cơ, cảm thấy Tiểu Bạch rất khác với bình thường, trên người có một loại hơi thở rất lãnh liệt, ánh sáng trong mắt quá mức tàn nhẫn, làm cho quanh thân Diễm Oánh thấy lạnh thấu đáy lòng. Nháy mắt qua đi, Tiểu Bạch đã bị Mộ Dung Lâm Phong ôm vào trong ngực, Diễm Oánh cho rằng vừa rồi nàng nhất định là bị ảo giác thôi, đứa nhỏ đáng yêu như vậy sao có thể có ánh mắt như thế. Nhưng Diễm Nguyệt Cơ xuất thân trong ảnh tử có thể khẳng định, đây là khí tức băng lãnh khi sát thủ cao cấp chuẩn bị giết người phát ra, tuy rằng trong nháy mắt đã bị Mộ Dung Lâm Phong ngăn trở, song Diễm Nguyệt Cơ biết, Tiểu Bạch có được loại sát khí này tuyệt đối sẽ không phải là một đứa nhỏ vô cùng đơn giản.

Diễm Nguyệt Cơ nhíu chặt hai hàng lông mày tinh xảo, nghi hoặc nhìn Tiểu Bạch, “Ngươi......”

“Thật sự rất xin lỗi, bệ hạ, Tiểu Bạch có phần ỷ lại tại hạ, cho nên vừa rồi mới lỡ lời, bất quá, đúng như Tiểu Bạch nói, tại hạ cũng không nguyện ý trở thành người của bệ hạ.” Mộ Dung Lâm Phong biết dáng vẻ Tiểu Bạch mới rồi khiến cho Diễm Nguyệt Cơ hoài nghi, cho nên mới lập tức vờ như trừng phạt Tiểu

Bạch, ngăn cản Tiểu Bạch tiếp tục hành vi nguy hiểm.

Tiểu Bạch ở trong lòng Mộ Dung Lâm Phong bởi vì bị sư phụ ngăn cản, nghĩ sư phụ có thể thật nguyện ý đi cùng Diễm Nguyệt Cơ, trong lòng tức giận, Tiểu Bạch hung tợn cắn một cái lên cánh tay Mộ Dung Lâm Phong, cho đến khi nghe được Mộ Dung Lâm Phong phủ nhận, Tiểu Bạch mới nhả cánh tay Mộ Dung Lâm Phong ra, nhưng bởi vì Tiểu Bạch hung hăng cắn một cái, trên cánh tay Mộ Dung Lâm Phong lưu lại bốn dấu răng thật sâu, còn chảy ra một ít máu.

“Sư phụ, thực xin lỗi.” Tiểu Bạch đau lòng nhìn cánh tay bị bé cắn chảy cả máu, cúi đầu dưới ánh mắt kinh ngạc của Diễm Oánh cùng Diễm Nguyệt Cơ, nâng cánh tay Mộ Dung Lâm Phong lên, vươn đầu lưỡi liếm đi vết máu trên mu bàn tay của Mộ Dung Lâm Phong.

Diễm Nguyệt Cơ nhìn thấy Tiểu Bạch vừa rồi giống như hai người khác nhau, nói: “Hai thầy trò các ngươi, tình cảm thật tốt.”

Mộ Dung Lâm Phong cưng chiều nhìn nhìn Tiểu Bạch, từ chối cho ý kiến.

Diễm Nguyệt Cơ: “Về ‘ Bạch Quả ‘, không biết là lễ vật sinh thần năm nào Mộc Triệt quốc quốc quân tặng cho trẫm, ‘ Bạch Quả ‘ tuy rằng là dược vật rất trân quý, nhưng đối với trẫm quả thật không có tác dụng gì, dù sao nghe nói ‘ Bạch Quả ‘ đối với người bị thương lục phủ ngũ tạng thì rất có hiệu quả, cho nên lúc ấy tuy rằng thu nhận, nhưng mà giờ qua lâu như vậy, trẫm cũng không biết bỏ đi đâu rồi, còn phải đợi hạ nhân chậm rãi tìm đã.”

Tiểu Bạch kỳ quái kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong khó hiểu nói: “Bị thương lục phủ ngũ tạng?”

Diễm Oánh: “Sao vậy, bé con không biết sao? Sư phụ của ngươi không nói với ngươi sao?”

Tiểu Bạch nghe được lập tức khẩn trương nhìn Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ đỉnh đầu Tiểu Bạch, nói, “Tiểu Bạch không cần lo lắng, thân thể vi sư không có chuyện gì, vi sư tìm ‘ Bạch Quả ‘ không phải để cho mình dùng.”

Tiểu Bạch vẫn khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ Trúc Tử bị thương sao?”

Mộ Dung Lâm Phong nói: “Không có, tất cả mọi người đều không bị thương, chỉ là ‘ Bạch Quả ‘ rất quan trọng với vi sư, Tiểu Bạch đừng nghĩ lung tung.”

Diễm Nguyệt Cơ đột nhiên đối với hai thầy trò này cảm thấy rất có hứng thú, mặc kệ đứa nhỏ hay là người lớn kia, nhếch khóe môi đỏ mọng, “Kia nếu các ngươi không vội, hai ngày sau liền cùng Tiểu Oánh tiến cung đi, có lẽ đến lúc đó đã tìm được rồi cũng không chừng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.