Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 11: Cậu ấy là người thế nào?




Tiểu Đào nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Bạch rõ ràng là kháng cự, ngạc nhiên một hồi. Song lại nhớ tới lời Diễm Oánh nói trước đó, khẩn trương nói, “Gia, Tiểu Đào sẽ hầu hạ gia thật chu đáo mà.” Sau khi nói xong liền cởi từng lớp y phục xuống.

Không biết vì sao Tiểu Đào càng cởi nhiều lớp y phục xuống, Tiểu Bạch càng cảm thấy được hương khí vốn thoang thoảng trong phòng có vẻ nồng hơn nhiều, bản năng thú non mách bảo với Tiểu Bạch rằng nếu tiếp tục ở lại nơi này sẽ rất nguy hiểm. Vì thế khi Tiểu Đào chỉ còn lại một chiếc yếm trên người nhào về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhanh nhẹn né tránh, mở cửa phòng liền xông ra ngoài, cũng không nghe được khi bé vừa mới lao ra, Diễm Oánh kêu to ở phía sau.

Ra khỏi Uyển Hồng lâu, Tiểu Bạch lại tiếp tục chạy một đoạn đường. Tiểu Bạch không muốn ở nơi gọi là Uyển Hồng lâu đó, nơi đó làm cho Tiểu Bạch rất khó chịu, bị Diễm Oánh gây sức ép nửa ngày, hiện tại lỗ mãng xông ra ngoài, bầu trời cũng đã nhá nhem tối, Tiểu Bạch bước nhanh đôi chân, kỳ thật Tiểu Bạch biết đường quay về hoàng cung, lúc nãy xuất cung, Tiểu Bạch cũng đã cẩn thận quan sát để nhớ đường, chẳng qua lúc nãy Tiểu Bạch ngồi kiệu đi ra, bây giờ Tiểu Bạch chỉ có thể tự mình đi về.

Tiểu Bạch giờ rất muốn rất muốn nhìn thấy sư phụ. Đôi chân phía dưới bước nhanh như bay. Cơ mà toàn thân ăn mặc tròn vo làm cho Tiểu Bạch chạy nhanh rất tốn sức, đúng lúc Tiểu Bạch cân nhắc có nên cởi bớt y phục trên người mình không, bên cạnh có một cỗ kiệu đi ngang qua, sau đó một thứ mềm mềm trắng như tuyết nhảy vào người Tiểu Bạch, còn “ngao ngao” hưng phấn kêu lên, Tiểu Bạch theo bản năng ôm lấy con vật trắng toát nhảy vào người bé.

“Tiểu bạch hồ!” Đợi đến khi Tiểu Bạch nhìn rõ, hóa ra là Bạch hồ đã lâu không thấy, Bạch hồ hưng phấn vẫy cái đuôi trên hai má đỏ rực của Tiểu Bạch một chút, không ngừng kêu “ngao ngao”, xem ra Bạch hồ cũng rất vui vẻ vì gặp được Tiểu Bạch ở đây.

“Tiểu Bạch!”

Tiểu Bạch vừa ôm chặt lấy Bạch hồ, nghe được một thanh âm quen thuộc, nhìn về phía cỗ kiệu, có người đang vén mành lên, người nọ mặc quần áo được cắt may khéo léo, gương mặt khi nhìn thấy Tiểu Bạch tràn đầy kinh ngạc cùng ý cười. Trúc Tử vừa đi ra, theo sau đó là người mấy ngày nay không thấy, mặt có chút tiều tụy– Trần Thần.

Tiểu Bạch ôm Bạch hồ nghi hoặc nhìn thoáng qua người nọ, Tiểu Bạch nhớ tới trên đường đến hoàng cung Mộc Diễm quốc có thấy người nọ, lại nhìn qua Trần Thần sắc mặt mệt mỏi vài ngày mới gặp, hồ nghi hỏi, “...... Trúc Tử?”

“Ngươi đứa ngốc này, ngay cả ta cũng không nhận ra?” Lúc này, trên người Trúc Tử không còn mặc y phục mộc mạc đơn giản, quả nhiên người đẹp vì lụa mà, Trúc Tử khoác một chiếc áo tịnh lệ cao nhã, trâm ngọc cố định mái tóc dài trên đỉnh đầu, lộ ra cả khuôn mặt, không giống trước kia bị tóc che hơn phân nửa. Cả gương mặt lộ ra ngoài khiến Trúc Tử dương quang suất khí hơn không ít.

Trúc Tử thấy Tiểu Bạch nhìn y ngây người, tiến lên mạnh tay xoa đầu Tiểu Bạch, khiến mái tóc gọn gàng mềm mại

của Tiểu Bạch rối cả lên, sau đó nói, “Bé ngốc choáng váng ư?”

“Trúc Tử, xấu xa ” Tiểu Bạch cảm giác mái tóc được sư phụ chải gọn gàng bị Trúc Tử làm rối lên, vội vàng lui về phía sau, ngăn Trúc Tử vò tiếp.

“Ha hả...... Đúng rồi, sao chỉ có mình ngươi ở đây, chủ nhân đâu?”

“...... Sư phụ ở trong hoàng cung...”

“Hở, vậy ai mang ngươi ra ngoài?” Khi nãy, Trúc Tử nhìn thấy Tiểu Bạch chạy một mình trên đường, y còn tưởng rằng mình hoa mắt nhìn lầm, cho đến khi Bạch hồ trong lòng giãy ra nhảy vào ngực người đó, mới xác định đúng là Tiểu Bạch.

“...... Là Tiểu Oánh tỷ tỷ mang ta ra.”

“Vậy nàng ta đâu?”

“...... Trúc Tử...... Tiểu Bạch muốn trở về tìm sư phụ.” Nói xong, Tiểu Bạch siết lấy Bạch hồ trong lòng mình tiếp tục đi về phía trước, Tiểu Bạch cảm thấy cái đầu nhỏ của mình loạn cả lên, nóng hầm hập, thật muốn sư phụ ôm một cái.

Trúc Tử thấy Tiểu Bạch chạy dưới trời mùa đông, trên trán lấm tấm mồ hôi, vì thế chắn trước mặt Tiểu Bạch, nói: “Bé ngốc, ngươi như vậy cho dù đến cửa cung cũng không có ai cho người không rõ lai lịch đi vào đâu a, quên đi, dù sao ta vốn cũng muốn đi tìm chủ nhân, chúng ta cùng nhau đi đi, Tiểu Thần hẳn là cũng tiện tiễn bọn ta một đoạn đi?”

Trần Thần ở phía sau Trúc Tử vẫn không lên tiếng nghe được Trúc Tử phải trở về với Mộ Dung Lâm Phong, liền vội nói: “Cái gì...... Ngươi còn muốn đến chỗ người nọ...... Ngươi...... Cái kia, ta cũng chưa nói là không tiễn a...... Ha hả...... ” Trần Thần đang nói đến người nọ thấy Trúc Tử hơi hơi nhíu hai hàng lông mày, vì thế nuốt lại, nói.

Cứ thế, Tiểu Bạch rốt cục có thể ngồi trên kiệu trở về, mộc kiệu cũng đủ lớn, cho dù thêm Tiểu Bạch cũng không có vẻ nhỏ hẹp, chỉ là Tiểu Bạch vừa ngồi xuống mộc kiệu, liền lập tức buông Bạch hồ đang bám lấy bé ra, Tiểu Bạch cảm thấy toàn thân rầu rĩ khó chịu.

...... Ta là phân cách tuyến

Khi Tiểu Bạch trở lại viện tử Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch tạm ở, Mộ Dung Lâm Phong còn chưa về, vì thế Trần Thần địa vị coi như không thấp trong hoàng cung mang theo Tiểu Bạch cùng Trúc Tử đến tẩm cung Diễm Nguyệt Cơ. Cận vệ của Diễm Nguyệt Cơ nghe nói, lập tức chạy đến, vẫn là mặt không chút thay đổi nói, “Bệ hạ cùng Mộ Dung công tử có chuyện quan trọng phải thương lượng, tạm thời chưa thể kết thúc, thỉnh các vị thứ lỗi.”

Tiểu Bạch không rõ quy củ khuông sáo gì đó, nghe nói sư phụ ở bên trong, vì thế muốn tránh qua cận vệ của Diễm Nguyệt Cơ đang chắn trước mặt, đi về phía trước.

Lâm Chân (cận vệ của Diễm Nguyệt Cơ) nhìn thấy Tiểu Bạch hoàn toàn để ý đến lời gã vừa nói, ngũ quan trên gương mặt than lộ ra một nét không kiên nhẫn, đưa tay muốn giữ chặt Tiểu Bạch đi về phía trước.

Tiểu Bạch mẫn tuệ cảm giác được ở phía sau có một trận gió đánh úp về phía bé, thân mình nho nhỏ chợt lóe. Đối với Tiểu Bạch có thể khống chế năng lực ngự phong hoàn hảo mà nói, di chuyển tránh hướng gió là chuyện nhỏ.

Đối với Tiểu Bạch nhìn như hoàn toàn vô hại lại thoải mái đào thoát như vậy, làm cho Lâm Chân trong nháy mắt nghi hoặc, Tiểu Bạch thừa dịp này tăng tốc nhanh chóng mở đại môn tẩm cung, chạy vào bên trong.

Tiểu Bạch “lạch bạch” chạy vào tẩm cung im lặng hoa lệ to lớn, trong tẩm cung không có người khác, từ lúc Mộ Dung Lâm Phong tiến vào đều bị lệnh cưỡng chế lui ra ngoài, tẩm cung không có ai im lặng quỷ dị, Tiểu Bạch vén chiếc màn được xỏ bằng trân châu, chạy vào tận cùng trong tẩm cung, phía trước hiện ra một cái giường lớn màu tím đậm lớn quá mức cần thiết. Phía trên là màn kim sa được thả xuống, song bên trong cũng không có ai. Lúc này Tiểu Bạch nghe được sau bức rèm trân châu bên phải giường truyền đến một tiếng “ùm” giống như có gì đó rớt xuống nước.

Tiểu Bạch nghe tiếng chạy tới nơi rèm châu, bên trong là một bể nước to. Một luồng khí nóng đập thẳng vào mặt. Chung quanh tràn ngập tầng tầng hơi nước, Diễm Nguyệt Cơ còn một lớp áo đơn bạc dính nước liền trở nên trong suốt, lúc này toàn thân đứng trong bể, nước dâng lên đến ngực, y phục bị dính ướt dán sát vào thân thể, trong sương mù như ẩn như hiện vấn vương nơi đây, lờ mờ hiện ra dáng người hoàn mỹ khiến người ta mơ màng. Mà bên kia bể Mộ Dung Lâm Phong cũng toàn thân ướt sũng. Một vài sợi tóc ướt nước dính vào trên gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Lâm Phong, trên sợi tóc còn đang có nước đang nhiễu xuống, đôi môi nhếch lên. Ngoại sam chỉnh tề cũng ướt sũng dính vào người, lộ ra dáng người thon dài rắn chắc, so với bình thường tao nhã có thêm chút quyến rũ liêu tình cùng dã tính.

Mộ Dung Lâm Phong đứng trong bể nhìn thấy Tiểu Bạch đến rất kinh ngạc. Nhưng Mộ Dung Lâm Phong nhanh chóng phát hiện ra hai mắt vốn ngơ ngác của Tiểu Bạch không có phản ứng, khi nhìn về phía Diễm Nguyệt Cơ, con ngươi vô ba chớp động gió lốc nghiêng ngả cả núi rừng, mang theo thị huyết lạnh như băng đi từng bước một về phía Diễm Nguyệt Cơ.

Lúc này Tiểu Bạch giống như một con thú nhỏ bị xâm nhập lãnh địa, đang bảo vệ địa bàn của mình, chỉ cần có kẻ bước vào liền hận không thể xé xác đối phương. Tiểu Bạch tuy rằng không biết Mộ Dung Lâm Phong cùng Diễm Nguyệt Cơ đang làm gì, song thấy một màn như vậy cũng đủ khiến con thú ẩn sâu trong cơ thể cuồng nộ.

Mộ Dung Lâm Phong kinh hoảng lập tức nhảy lên bờ ôm lấy Tiểu Bạch im lặng dị thường đang đi về phía Diễm Nguyệt Cơ, gọi nhỏ bên tai Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch!!” Mà Tiểu Bạch hiện tại cũng không như bình thường ngoan ngoãn đáp lại Mộ Dung Lâm Phong. Tiểu Bạch cảm giác được toàn thân không thể nhúc nhích bị Mộ Dung Lâm Phong ôm lấy, mới đầu còn cường ngạnh giãy dụa, nhưng khi cảm giác giãy không ra, Mộ Dung Lâm Phong liền cảm nhận được thân thể Tiểu Bạch bị hắn ôm lấy không ngừng tiến lên trước nháy mắt cứng ngắc. Nhưng Mộ Dung Lâm Phong cũng nhanh chóng cảm thấy trên vai bị Tiểu Bạch hung hăng cắn xuống.

Mộ Dung Lâm Phong ngay cả “hừ” một tiếng cũng không có thừa nhận Tiểu Bạch cuồng nộ. Ôm chặt Tiểu Bạch vào lòng, một bàn tay còn nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng cứng còng của Tiểu Bạch, trấn an Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, ngoan, vi sư ở ngay đây......”

Mộ Dung Lâm Phong trên vai bị Tiểu Bạch cắn, máu chậm rãi thấm qua lớp áo, nhiễm đỏ cả vai áo của hắn, đợi cho Tiểu Bạch xém tí nữa cắn đứt một miếng thịt trên vai Mộ Dung Lâm Phong ra, đồng tử co rút của Tiểu Bạch tiếp thu lời trấn an không ngừng của Mộ Dung Lâm Phong xong, mới dần áp được ý muốn khát máu của mình xuống, nhả hàm răng cắn chặt không tha ra.

Ngẩng đầu lên, Tiểu Bạch hai mắt tựa hồ có chút mơ hồ, không rõ bản thân vừa làm gì, trong miệng đều là mùi máu, đón lấy nụ hôn mềm nhẹ như sợ dọa đến bé của Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch nhỏ giọng gọi một tiếng, “...... Sư phụ?”

Tiểu Bạch nhìn thấy trên vai Mộ Dung Lâm Phong là máu đỏ thẫm, còn có mùi máu nồng trong miệng, tựa hồ bấy giờ mới nhận ra bé vừa mới hung hăng cắn sư phụ, Tiểu Bạch nhìn thấy vết thương của Mộ Dung Lâm Phong không ngừng chảy máu, hốc mắt lập tức dâng đầy chất lỏng trong suốt, thanh âm nức nở nói: “...... Sư phụ...... Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch không phải cố ý...... Sư phụ...... có phải đau lắm không...... Ô......”

Tiểu Bạch xem xét mảng màu đỏ trên vai Mộ Dung Lâm Phong, muốn chạm nhưng lại không dám chạm vào, Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu Bạch rốt cục đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tinh thần thả lỏng xong mới cảm giác được trên vai đau đớn. Mộ Dung Lâm Phong ngăn cản Tiểu Bạch phát giận cũng không phải vì lo lắng cho an nguy của Diễm Nguyệt Cơ, mà là sợ Tiểu Bạch không khống chế được lại sử dụng ngự phong, hậu quả sẽ không thể tưởng được, đến lúc đó không chừng tẩm cung này sẽ bị phá hủy hoàn toàn, mà thân mình Tiểu Bạch cũng không thể chịu đựng được nữa.

Mộ Dung Lâm Phong chịu đựng đau đớn, nâng khuôn mặt Tiểu Bạch lên, hôn lên khóe miệng của bé, “Không sao hết, vi sư không đau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.