Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 10: Tin tưởng




Mộ Dung Lâm Phong nhìn Tiểu Bạch bị Diễm Oánh lôi kéo cẩn thận bước từng bước còn quay lại trông về hắn, cho đến khi bé dần biến mất ở đại môn, Mộ Dung Lâm Phong thấy dáng vẻ Tiểu Bạch cực kỳ ỷ lại hắn, trong lòng quá đỗi vui mừng. Cầm lấy tập tranh bị Diễm Oánh xem xong để lại trên bàn, chậm rãi xem từng trang, ngũ quan người ở bên trong trên cơ bản đều có một vài chỗ giống nhau.

Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng như cứng ngắc như khuôn bản, “Mộ Dung công tử, bệ hạ mời ngươi đến thư phòng.”

Mộ Dung Lâm Phong ngẩng đầu nhìn qua, ở cửa là cận vệ của Diễm Nguyệt Cơ đang đứng, gương mặt không chút thay đổi khi nhìn đến tập tranh trên tay hắn, hiếm thấy nhíu nhíu mi tâm — không nghĩ tới tùy tiện để ở nơi này còn bị người khác phát hiện.

“Ân, ta đến ngay.” Mộ Dung Lâm Phong nói xong, thả tập tranh kia trên bàn rồi ra khỏi phòng.

Cận vệ của Diễm Nguyệt Cơ thấy Mộ Dung Lâm Phong rời khỏi phòng, lập tức mặt không chút thay đổi bước đến cầm lấy tập tranh kia ném một cái, tập tranh rơi thẳng vào chậu than, lửa trong chậu than tức khắc “phừng” lên, nhìn thấy ngọn lửa nuốt chửng tập tranh kia, sau đó mới xoay người lưu loát rời đi.

...... Ta là phân cách tuyến mặt không chút thay đổi

Tiểu Bạch im lìm đi theo Diễm Oánh, đối với việc Diễm Oánh vừa đi vừa giới thiệu hoàng cung không có chút hứng thú nào, Diễm Oánh đi phía trước Tiểu Bạch đột nhiên ngừng lại, Tiểu Bạch trở tay không kịp đụng đầu vào sau lưng Diễm Oánh.

“......” Tiểu Bạch sờ sờ cái đầu bị đụng, nghi hoặc nhìn Diễm Oánh.

“Ta biết rồi, Tiểu Bạch, tỷ tỷ mang ngươi đến một chỗ chơi vui lắm nha.” Diễm Oánh vẻ mặt hưng phấn nhìn Tiểu Bạch.

“...... Đi đâu...” Tiểu Bạch nhìn hai mắt Diễm Oánh phát ra lục quang.

“Hắc hắc, đi rồi biết.”

Hai người nhanh chóng ra cung, về thẳng Vinh vương phủ, đợi đến lúc Diễm Oánh từ trong phòng đi ra đã thay một bộ nam trang, lông mày cũng cố ý vẽ thô hơn rất nhiều, trước ngực bằng phẳng do dùng vải buộc chặt, phẳng lì nhìn không ra. Bởi vì hiện tại là mùa đông mặc y phục rất dày, che khuất đi cái cổ không có hầu kết nhô lên, khóe miệng lộ một nét tà khí, nghiễm nhiên vừa thấy đã biết là một vị công tử phiên phiên.

Tiểu Bạch ngây người nhìn Diễm Oánh nữ phẫn nam trang, nếu không phải nhìn thấy Diễm Oánh đi vào trong, Tiểu Bạch cũng không biết đó chính là Diễm Oánh.

Diễm Oánh ở trước mặt Tiểu Bạch khoan thai đi một vòng tròn, trầm giọng nói, “Thế nào, có phải cảm thấy tỷ tỷ mặc nam trang rất là anh tuấn tiêu sái không a?”

Tiểu Bạch kỳ thật không hiểu được cụm từ “Anh tuấn tiêu sái”, cũng không hiểu sao giọng nói vốn nghe êm tai của Diễm Oánh, trở nên giống như bị bệnh cảm ấy, song ngó Diễm Oánh cười vui vẻ đắc ý, vì thế bé cũng minh họa theo gật gật đầu.

Vì thế Diễm Oánh hấp tấp mang theo Tiểu Bạch đến cái nơi bảo là chơi vui — Uyển Hồng lâu.

Tiểu Bạch nhìn t

hấy bên trong có nữ tử mặc phục sức xinh đẹp diễm lệ ra ra vào vào, vài nữ nhân trong tay cầm chén rượu cùng nam tử bên cạnh vừa trêu đùa vừa uống, thân mình mềm mại cứ kề sát vào nam tử bên cạnh, còn có vài nữ tử ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ tựa vào trong lòng nam tử cười quyến rũ, Tiểu Bạch nghi hoặc, chẳng lẽ nơi nữ nhân này đều là động vật thân mềm?

Đương lúc Tiểu Bạch tò mò xem xét nghiên cứu nơi xa lạ này, một nữ nhân trên đầu cắm một đóa hoa hồng thật to, trên mặt cho dù có son phấn rất đậm vẫn không che dấu nếp nhăn tượng trưng cho năm tháng, đi đến trước mặt bé.

“Yêu hai vị công tử ca thật là anh tuấn a, hai vị muốn tìm dạng cô nương nào a, Uyển Hồng lâu của bọn ta yêu mị có, thanh thuần có, nóng bỏng có, lãnh thanh có, đủ loại kiểu dáng, cần gì có đó......” Lão ma ma ân cần giới thiệu.

“Dừng dừng...... tìm cho bọn ta một cô nương thanh thuần chưa khai bao là được rồi.” Diễm Oánh ngăn cản lão ma ma thao thao bất tuyệt, từ ống tay áo lấy ra mười lượng hoàng kim hào phóng đặt vào tay lão ma ma.

“Dạ được..... Lập tức đưa đến cho hai vị công tử ca ngay, chúc hai vị công tử vui vẻ...... Cẩu Tử, mau đến dẫn hai vị công tử này lên lầu.” Lão mụ mụ vừa thấy ngân lượng lấp lánh tới tay thượng, hai mắt lập tức cười thành một đường chỉ, nịnh nọt nói với Diễm Oánh cùng Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn thấy bốn phía xong, lại gọi một tên người làm qua.

Tiểu Bạch kéo kéo góc áo Diễm Oánh, “Tiểu Oánh tỷ... Ca ca (trước khi vào Diễm Oánh đã bắt Tiểu Bạch sửa đổi xưng hô), chúng ta đừng vào nơi này được không?” Nữ nhân nơi này tùy ý để nam tử bên cạnh cho tay vào trong vạt áo, còn nhỏ giọng rên nhẹ, một tay đặt trên ngực nam nhân, trên mặt lại hoàn toàn vô hồn, hơn nữa nơi này mùi son phấn hòa với mùi rượu nồng nặc trong không khí làm cho Tiểu Bạch cảm thấy trong ngực khó chịu.

Diễm Oánh vẫn là khó nén hưng phấn nói, “Chờ một chút ngươi sẽ không nói vậy đâu, bé con trước kia nhất định chưa hưởng thụ qua chỗ tốt của nữ nhân đi, làm xong việc kia rồi, ngươi sẽ trở thành người lớn nha, cơ hội hiếm có a, sư phụ ngươi quản ngươi chặt như vậy, tuy rằng rất cưng chiều ngươi, song cũng không thể xem nhẹ nhu cầu về phương diện khác a.”

Lại nói tiếp, Diễm Oánh mang Tiểu Bạch tới nơi này quả thật là có tư tâm, Diễm Oánh cùng Cố Hiểu Nam đã quen biết một thời gian không lâu, nhưng tình yêu của hai người cứ như yêu trên tinh thần thôi ấy, Diễm Oánh yêu Cố Hiểu Nam, cũng nóng lòng tiến thêm một bước, Diễm Oánh biết Cố Hiểu Nam là một người thành thật khô khan, nếu không để hắn có cơ hội gạo nấu thành cơm, sau này biết nàng là Mộc Diễm quốc công chúa điện hạ, nhất định sẽ cảm thấy không xứng với nàng mà rời bỏ nàng, nếu trước cùng Cố Hiểu Nam châu thai ám kết, như vậy Cố Hiểu Nam có trốn cũng không thoát.

Bất quá Diễm Oánh dù sao cũng là một nữ hài tử, chuyện câu dẫn Cố Hiểu Nam còn phải học người khác mới biết được làm thế nào, nên mới nghĩa ra cách đến Uyển Hồng lâu, nơi sáng lập ẩn chứa vô số tinh hoa.

Tuy rằng đối mặt Tiểu Bạch đơn thuần, cũng làm trong lòng Diễm Oánh có chút áy náy, bất quá Tiểu Bạch cũng là nam, đối với việc này cũng không có hại, nói không chừng Tiểu Bạch còn có thể nhờ đó mà thật sự trưởng thành hơn, chỉ có lợi mà không có hại.

Cứ thế, Tiểu Bạch cùng Diễm Oánh đi theo người hầu kia vào một gian phòng thanh nhã, trên bàn cũng đã dọn sẵn rượu và thức ăn mỹ vị, tiến vào phòng đóng cửa lại liền ngăn cách hết thảy tiếng vang bên ngoài.

Tiểu Bạch nhìn Diễm Oánh ở đối diện vẻ mặt khó nén hưng phấn cùng hay thẹn thùng, rất là nghi hoặc, Tiểu Bạch không biết Diễm Oánh đang nghĩ để cho Tiểu Bạch làm chuyện tò mò hưng phấn, đồng thời cũng có chút thẹn thùng, dù sao Diễm Oánh vẫn là một hoàng hoa khuê nữ chưa xuất giá.

Tiểu Bạch nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, không biết vì Mộ Dung Lâm Phong không ở bên cạnh, hay là vì cái nơi xa lạ này tỏa ra một mùi hương rất nồng, làm cho Tiểu Bạch nhìn thức ăn đầy bàn mà không có chút cảm giác thèm ăn.

Trong lúc Tiểu Bạch mệt mỏi xem xét chung quanh, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa đích thanh âm, Diễm Oánh trả lời một tiếng, cánh cửa được mở ra, đi vào là một nữ nhân phong tao lão đạo cùng một cô gái chừng mười bốn mười lăm tuổi có vẻ sợ hãi, ngoại hình không tính là xinh đẹp nhưng vẫn xem như thanh tú, trên mặt phảng phất nét bi ai, lại bị người hầu ở phía sau dùng sức xô ra trước, ma ma nịnh nọt nói với Diễm Oánh cùng Tiểu Bạch, “Hai vị gia, Tiểu Đào này là vừa được mua vào còn chưa khai bao, chúc hai vị gia đêm nay vui chơi tận hứng.” Sau đó lại hung ác nói với cô gái kia, “Cẩn thận hầu hạ hai vị gia, nếu dám có ý gây rối trong đầu, hừ......” Sau khi cô gái khiếp đảm gật gật đầu, ma ma mới mặt dày cười cười với Tiểu Bạch cùng Diễm Oánh, sau đó cẩn thận đóng cửa.

Diễm Oánh nhìn đến Tiểu Đào dáng vẻ thanh tú, sạch sẽ non nớt, cũng xứng đôi với Tiểu Bạch, “Ngươi đêm nay chỉ cần hầu hạ đệ đệ của ta cho tốt là được, đệ đệ ta chính là lần đầu tiên, ngươi nên cẩn thận hầu hạ, bằng không......”

Tiểu Đào nghe được Diễm Oánh nói đến câu sau ngữ khí âm lãnh trầm xuống vội sợ hãi gật gật đầu đáp ứng.

Tiểu Bạch nhìn thấy Diễm Oánh nói xong chuẩn bị rời đi, cũng đứng lên theo, đi về phía cửa, bị Diễm Oánh dùng một tay ngăn cản lại, “Đệ đệ, đêm nay ngươi thoải mái hưởng thụ lễ thành nhân đi, ca ca ta đi qua phòng kế bên ngủ, có chuyện gì hô to một tiếng ta sẽ nghe được. Đệ đệ chậm rãi hưởng thụ đi.” Diễm Oánh nói xong liền đẩy mạnh Tiểu Bạch vào trong, còn nàng thì rời khỏi phòng đóng cửa lại.

Tiểu Bạch còn chưa phản ứng lại cái gì là lễ thành nhân đã bị Diễm Oánh đẩy về, sau đó trong phòng im lặng chỉ còn lại Tiểu Bạch vẻ mặt nghi hoặc cùng Tiểu Đào sợ hãi nhìn Tiểu Bạch.

Qua chừng một khắc, hai đứa nhỏ ngốc nghếch vẫn cứ bốn mắt nhìn nhau đăm đăm, Tiểu Bạch hoàn toàn mơ mơ màng màng bị Diễm Oánh kéo vào đây, đối với chuyện sắp sửa xảy ra cũng dốt đặc cán mai, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Đào ở đối diện.

Tiểu Đào lúc bắt đầu cũng sợ hãi lại khẩn trương, song khi nhìn thấy Tiểu Bạch tò mò nhìn mình, trong mắt không vươn chút tình sắc nào, tĩnh lặng thuần túy, trong lòng thoáng thả lỏng, nhưng nghĩ đến lời ma ma dọa giẫm, Tiểu Đào chỉ có thể từ từ tiến đến.

Tiểu Bạch thấy Tiểu Đào mới đầu còn kinh hãi rồi dần dần khôi phục tâm trạng từng bước từng bước tiến về phía bé, đến nơi cách Tiểu Bạch hai bước thì dừng lại, nhìn Tiểu Bạch một hồi, mặt có chút đỏ, nhắm hai mắt lại, hơi nghiêng đầu về phía Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nghi hoặc, người này nhắm mắt lại là muốn làm gì?

Tiểu Đào đợi lâu cũng không thấy Tiểu Bạch có động tác gì, ngờ vực hỏi, “... Gia?”

Tiểu Bạch nhìn Tiểu Đào lại tiến thêm một bước, càng áp sát vào Tiểu Bạch, một mùi hương son phấn như ngoài đại đường bay thẳng vào mặt Tiểu Bạch, làm cho ngực Tiểu Bạch có chút cảm giác ngứa ngứa kỳ quái. Tiểu Bạch cực kỳ không thoải mái lui về phía sau vài bước, giữa mi tâm hơi nhíu lại.

“Ngươi đừng có đến gần đây!” Tiểu Bạch trong lòng nghĩ gì liền nói nấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.