Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng

Chương 28: Thợ Săn - Con Mồi (Hai)




- Trên cơ bản đại đa số người tiến nhập vào bên trong Hư Thiên Điện chỉ có thể tầm bảo ở địa phương này, thứ nhất do bọn chúng không biết bí mật của Hư Thiên Điện, thứ hai cho dù bọn chúng biết được cũng rất khó tìm được nơi thông để tiến vào. Có lẽ Đường đại ca cũng đã phát hiện ra, chúng ta tìm nhiều ngày trời, tuy rằng cũng có thu hoạch nhưng lại không đủ chất lượng, ngoại trừ viên linh đan tìm được trong tuyệt thất tương đối quý trọng thì các thứ khác đều là mặt hàng bình thường.

- Phải.

Đường Phong đã sớm nghi hoặc, theo đạo lý mà nói, Hư Thiên Điện lớn như vậy không có khả năng chỉ cất giấu loại bảo bối này, hiện giờ nghe được Đoạn Tây Lâu nói như thế thì hắn mới biết được Hư Thiên Điện ẩn tàng không ít bí mật không muốn cho người khác biết.

- Hư Thiên Thủy Điện, nó vốn dành cho những tiểu nhân vật thực lực thấp kém để đào bảo tàng giống như tiểu đệ cho nên đại ca mới không có thu hoạch, nhưng thực chất gian tuyệt thất xuất hiện ngày trước không nên xuất hiện, bởi vì theo đạo lý mà nói, trong Thủy Điện không nên có sự tồn tại của tuyệt thất.

Đoạn Tây Lâu nói liền một hơi khiến cho Đường Phong nhớ lại một chuyện.

Lúc đầu đi nhầm vào trong tuyệt thất, Đoạn Tây Lâu phảng phất như đã nói thầm một câu Thủy Điện, Dị Bảo Điện các loại, Đường Phong cũng không lưu ý, tự nhiên cũng hỏi rõ.

- Trên Thủy Điện, lần lượt là đệ nhị Đan Điện, đệ tam Võ Điện, đệ tứ Linh Thảo Điện, đệ ngũ Công Pháp Điện, đệ lục Linh Thạch Điện, đệ thất Dị Bảo Điện! Mỗi một điện đều có bảo bối tương ứng bên trong, ví dụ như Đan Điện có cất giấu vô số linh đan diệu dược, ở trong Võ Điện cất giấu rất nhiều vũ khí, trong Linh Thảo Điện đều là kỳ hoa dị thảo.

- Vậy thì công pháp ở trong Võ Điện chính là võ điển bí tịch phải không?

Đường Phong liền tiếp lời.

- Không sai, trong Linh Thạch Điện có linh thạch, trong Dị Bảo Điện toàn bộ đều là kỳ trân dị bảo! Trước đây chúng ta gặp phải tuyệt thất hẳn chỉ có thể gặp được ở bên trong Dị Bảo Điện, chỉ là không biết vì sao ở trong Thủy Điện cũng có một gian như vậy.

Đường Phong nghi hoặc nói:

- Hiện giờ mới chỉ có bảy điện mà thôi, ba điện còn lại đâu?

Đoạn Tây Lâu cười khổ một tiếng:

- Ba điện còn lại được ghi chép vô cùng ít ở trong điển tịch tổ tiên, tiểu đệ chỉ biết trong điện thứ tám cất giấu bảo bối không có quy tắc, nó ôm đồm bảo bối của bảy điện trên. Về phần điện thứ chín... Có người nói bên trong đó cung phụng một vật, không người nào có thể tới gần, cho dù là cao thủ Linh Giai thượng phẩm cũng không thể biết được diện mạo của nó ra sao. Điện thứ mười... đó là Hư Thiên Chi Điện, rốt cuộc nơi này có gì tổ tiên cũng không hề biết.

- Tại sao Hư Thiên Điện phải phân chia tường tận như vậy?

Đường Phong hỏi.

- Đại khái chính là giúp cho chính mình có nơi để đi tầm bảo.

Đoạn Tây Lâu suy đoán.

- Ví dụ như tiểu đệ muốn tìm võ điển bí tịch thì có thể trực tiếp đi đệ ngũ điện, cũng không cần phải lãng phí thời gian vào các địa phương khác.

- Giải thích này có chút hợp lý.

Đường Phong gật đầu.

- Chỉ cần thiên hạ có thứ gì thì nhất định bên trong Hư Thiên Điện có thứ đó, cho nên mới có thuyết pháp Hư Thiên có mười điện.

- Những cơ quan then chốt và cạm bẫy ở các địa phương này có mức như thế nào?

- Khó! Thủy Điện mà ta cùng đại ca đang đứng cũng chỉ là món khai vị mà thôi, bắt đầu từ đệ nhị Đan Điện, các cơ quan then chốt bên trong mạnh hơn rất nhiều lần các cơ quan then chốt bên trong Thủy Điện. Đến điện thứ tám thì lại sẽ càng mạnh, bởi vì điện thứ tám có đủ các loại bảo bối mà bảy điện trước có, hơn nửa bảo bối tại nơi đây cũng cao hơn một cấp bậc so với các điện kia.

Nguyên bản Đường Phong đang mất dần hứng thú đối với Hư Thiên Điện, hiện giờ bị Đoạn Tây Lâu nói như vậy nhất thời hăng hái ngẩng cao đầu:

- Hiện giờ chúng ta đi tới địa phương khác sao?

- Đại ca muốn tìm cái gì? Có thể trực tiếp tiến vào trong một điện tương ứng.

Đoạn Tây Lâu hỏi.

Đường Phong trơ mặt ra:

- Cái gì ta cũng muốn.

Đoạn Tây Lâu cười ha hả một tiếng:

- Có điều đại ca không biết, mặc dù một trăm năm Hư Thiên Điện mở ra một lần, tuy rằng người người đều có thể tiến vào nhưng thời gian mở ra chỉ trong vòng một tháng, sau một tháng Hư Thiên Điện sẽ đóng cửa lại, nếu như không đi ra ngoài trước đó thì chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không có biện pháp ra ngoài.

Đường Phong ngạc nhiên, tin tức này hắn còn không biết, tính từ khí chính mình tới Hư Thiên Điện cũng đã qua bảy tám ngày.

- Cho nên tốt nhất đại ca cứ kiếm những thứ cần thiết cho bản thân, đi tới điện tương ứng là được.

- Vậy thì trước tiên đi Đan Điện xem sao.

Đường Phong nói vậy, hắn đi tới Đan Điện cũng chỉ vì muốn kiếm một ít đan dược chữa thương, tuy rằng thu hoạch được một ít đan dược bên trong thủy điện nhưng tính chất không được tốt lắm, căn bản không thể trị được tận gốc thương thế của xương cốt và kinh mạch. Nếu quyết định đi tới nơi nào tầm bảo thì tự nhiên Đường Phong sẽ nghĩ tới chữa tốt thương thế của chính mình, như thế khi gặp phải nguy hiểm mới có thể bảo vệ chính mình.

Đường Phong cảm thấy rất may mắn khi gặp được Đoạn Tây Lâu ở trong Hư Thiên Điện, loại duyên phận này không thể nói rõ ràng, nếu như không gặp phải Đoạn Tây Lâu, nếu như tính tình hai người không hợp nhau thì sợ rằng hiện giờ Đường Phong chỉ giống như con ruồi bay loạn xạ ở bên trong Hư Thiên Thủy Điện, giống như đại bộ phận người tầm bảo tiến vào đây. Nguyên nhân chính vì gặp được Đoạn Tây Lâu, vì hắn có kiến thức uyên bác tương trợ cho nên Đường Phong mới hiểu được rất nhiều bí mật mà rất nhiều người không biết.

Quả thực Hư Thiên Thủy Điện không còn gì để lưu luyến, khiến cho Đường Phong động tâm sợ rằng cũng chỉ có một gian tuyệt thất kia thôi. Dù sao Đoạn Tây Lâu cũng đã nói qua, loại địa phương như tuyệt thất chỉ có khả năng ở bên trong Dị Bảo Điện mới gặp được, không biết vì lý do gì mà gặp được một gian ở bên trong Thủy Điện.

Kiến thức cơ bản của Đoạn Tây Lâu rất vững chắc, đã quyết định đi tới đệ nhị Đan Điện, hắn liền dẫn Đường Phong chạy một mạch trong Hư Thiên Điện như bay, ở trên đường gặp được một ít phòng ốc cũng không dừng lại để nhìn, khi gặp phải đường cụt thì chỉ cần quan sát thoáng qua liền biết được phương hướng chính xác.

Đường Phong dò hỏi liền biết được người này đã bắt tay nghiên cứu điển tịch do tổ tiên lưu lại về Hư Thiên Điện từ khi mới có năm tuổi, cho tới bây giờ đã được mười sáu mười bảy năm. Đường Phong không khỏi cảm thấy bội phục, cho nên mặc dù đây là lần đầu tiên Đoạn Tây Lâu tiến vào nhưng hắn giống như đã quen việc từ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.