Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh

Chương 63




1. Tiểu Thất xuất hiện trong cuộc đời tôi như một vị anh hùng.

Hồi đó đang mùa đông rét mướt, buổi tối về nhà sau ca làm thêm, bị bọn xấu tấn công, cướp mất túi xắc. Tiểu Thất là người qua đường đã đuổi theo chúng và giành lại cái túi.

Vẫn còn nhớ rõ nét mặt của anh khi trả lại cái túi cho tôi, trong ánh sáng ngọn đèn đường, nụ cười rạng rỡ có phần rụt rè trên khuôn mặt tuấn tú của anh khiến tôi xao xuyến.

Sau đó anh đưa tôi về nhà, chúng tôi sánh vai nhau, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng tỏa ra từ người anh. Đường lạnh, đêm vắng, có một người đàn ông bên cạnh, cảm thấy thật ấm áp, yên bình.

Tôi hơi xấu hổ, mắt luôn nhìn xuống.

Gió bấc hun hút, Tiểu Thất hỏi tôi có lạnh không? Tôi nói không lạnh, anh bảo anh cũng thế.

Và anh lại mỉm cười với tôi, lòng tôi rộn niềm vui, ấm áp vô cùng.

Về đến nhà, anh nói:

- Tạm biệt Bắc Bắc.

Trước vẻ sửng sốt của tôi, anh nói, với ánh mắt tinh nghịch, vừa rồi khi giằng cái túi từ bọn cướp, để kiểm tra các thứ trong túi, anh đã mạn phép xem trộm chứng minh thư của tôi.

- Cho mượn lại cái xắc của em! - Anh chìa tay ra.

Tôi đưa ngay không hề nghĩ ngợi. anh chậm rãi mở cái xắc, thận trọng lấy ra tấm ảnh trong ví của tôi; trong ảnh, tôi cười như một con ngốc.

Anh chìa bức ảnh trước mặt tôi nói:

- Tặng tôi nhé!

Từ hôm đó, hầu như ngày nào Tiểu Thất cũng đứng dưới lầu đợi đón tôi tan tầm, đúng giờ như mặt trời lặn, mọc.

Tiểu Thất phong độ lịch lãm, rất điển trai; từ nhỏ quen nhìn vẻ thô ráp, chân quê của bó, tôi lập tức bị thu hút bở vẻ tự nhiên, trẻ trung, đầy nam tính của anh.

Chúng tôi thân nhau rất nhanh, thuận theo tự nhiên, không chút khó khắn.

Tiểu Thất là người lãng mạn, chu đáo đến kỹ tính, luôn tặng hoa cho tôi, thận trọng dìu tôi từng bước khi sang đường.

Buổi tối trở về nhà, việc đầu tiên là mở QQ, nói chuyện ngay với anh, ngay cả lúc đi ngủ vẫn không tắt máy, để âm lượng ở mức lớn nhất, có thể nghe thấy hơi thở của nhau, có lúc tôi hắt xì hơi, anh cười giễu tôi mãi, tôi giả bộ bực mình, anh lại dịu dàng dỗ dành. Hằng đêm, anh có thể hát ru tôi ngủ, nửa đêm tỉnh giấc, có thể nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của anh, cảm thấy bình yên như có anh bên cạnh, dù trời sập vẫn không sợ hãi. Buổi sáng, anh luôn là người thức dậy trước, nhẹ nhàng đánh thức tôi. Có lúc tôi lưu luyến chăn ấm đệm êm, giả bộ ngủ say, anh âu yếm gọi tôi là Ỉn Con và để tôi ngủ thêm lát nữa, anh sẽ mua đồ ăn sáng đến cho tôi.

Nụ hôn đầu tiên diễn ra trong công viên. Đó là vào một buổi tối, chúng ta ngồi trên ghế đá, gió nhẹ nhàng vờn hoa. Xa xa có mấy người già đang tập thể thao. Tôi và Tiểu Thất chơi trò đoán chữ. Tôi thua, anh hớn hở đòi tôi hôn.

Ngập ngừng một lát, nhìn quanh, trời tối, có lẽ không ai nhìn thấy, tôi nhắm mắt hôn anh, nhanh như chớp. ai ngờ lúc đó, có một chiếc xe máy chạy qua, đèn sáng trưng chiếu thẳng vào chúng tôi. Chúng tôi trở thành điểm sáng duy nhất trong công viên. Tôi đỏ bừng mặt, đứng dậy toan bỏ đi, anh đột ngột kéo tôi vào lòng, sự ngượng ngùng của tôi lập tức tiêu tan trong nụ hôn dịu ngọt của anh.

Đêm hôm đó, thỉnh thoảng mặt tôi lại nóng bừng lên, cười như một con ngốc. Tôi tưởng tượng và mong chờ những nụ hôn khác của anh với nỗi lo âu mơ hồ xen lẫn hạnh phúc.

Nhưng sự chờ đợi hạnh phúc của giấc mơ thiếu nữ trong tôi chỉ là vô vọng.

2. Hai tháng sau khi quen nhau, Tiểu Thất không có hành động nào đi quá giới hạn. Có lúc cảm thấy anh đang cố kiềm chế ham muốn, mấy lần đang hôn nhau say đắm, anh đột nhiên đẩy tôi ra khiến tôi bàng hoàng.

Có lẽ về chuyện này anh là người bảo thủ, cho rằng chuyện đó nên xảy ra trong đêm tân hôn.

Rất nhiều lần anh giả bộ làm ngơ trước những lời bóng gió của tôi. Bị tôi dồn, anh chỉ nói một câu:

- Em vẫn chưa hiểu anh.

- Hay là anh có vấn đề? - Tôi bắt đầu đoán già đoán non.

- Cái đầu ngốc nghếch của em đang nghĩ gì vậy? - Tiểu Thất bị hỏi dồn, luống cuống.

- Vậy tại sao anh không làm gì cả? - Tôi bạo gan hỏi thẳng.

- Bởi vì anh trân trọng.

Hai chữ “trân trọng” anh nói với một vẻ nghiêm túc và thành thật đến nỗi làm tôi xúc động đến tận đáy lòng. Một người con gái được bạn trai trân trọng như một báu vật, hỏi còn gì hạnh phúc hơn?

Buổi tối hôm đó ngồi chơi quá muộn, tôi đành ở lại nhà anh. Trước khi đi ngủ, tôi ngượng ngịu thầm nghĩ: “Nhất định đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì!”

Khi tôi từ nhà tắm bước ra, mơn mởn như đóa phù dung, do quá căng thẳng, mặt tôi lựng đỏ.

Tôi bắt đầu tưởng tượng, anh ôm tôi, vừa hôn vừa thầm thì: “Bắc Bắc, anh yêu em! Sau đêm nay em sẽ là của anh, anh sẽ có trách nhiệm…”

- Em ngủ trong phòng anh, anh sẽ ngủ trên đi văng - Lời của Tiểu Thất như nước lạnh dội thẳng vào luồng suy nghĩ nóng bỏng của tôi.

Sau khi đưa tôi vào phòng, anh ân cần đắp chăn cho tôi. Đúng lúc anh chuẩn bị quay ra…

- Tiểu Thất… - Tôi gọi giật lại.

- Gì thế?

- Anh có thể ở lại với em một lát không? - Nói câu đó, mặt tôi càng đỏ hơn, tôi chui đầu vào chăn không dám nhìn anh.

- Ngốc quá… Muộn rồi, ngủ đi! - Sau đó anh đĩnh đạc hôn lên trán tôi, đi ra.

Tôi cảm thấy rất tủi thân nhưng sự rụt rè con gái khiến tôi đành chờ đợi một cách bất lực.

Chờ đợi thất bại.

Tiểu Thất ngủ trên đi văng. Cả đêm anh không hề gõ cửa phòng tôi. Buổi sáng hôm sau tôi nửa đùa, nửa thật bảo:

- Người thành niên mà quân tử như anh, trên đời này chỉ có anh là duy nhất.

Tiểu Thất không trả lời.

- Hay là em không đủ hấp dẫn? - Tôi cảm thấy thái độ của anh với mình đích thực là một sự nhạo báng giới tính của tôi.

Tiểu Thất lặng lẽ nhìn tôi thở dài:

- Bắc Bắc… Anh… để anh đưa em về.

Muốn nói song lại thôi.

Nếu tôi là đàn ông, tôi sẽ dùng cơ thể mình để truyền đạt tình yêu của tôi đến người tôi yêu. Nhưng tôi lại là một phụ nữ, từ nhỏ mẹ đã dạy con gái phải đoan trang, chừng mực, phải giữ gìn…

Tôi kể tâm sự của mình với cô bạn thân, sau khi kinh ngạc tuyên bố Tiểu Thất là người đàn ông tốt nhất thế giới, cô bày cho tôi một kế.

- Cứ làm theo cách này, đảm bảo anh ta sẽ trở thành một con sói - Cô ghé sát tai tôi bổ sung - Một con sói hoang.

3. Sinh nhật Tiểu Thất. Chúng Tôi đều uống rượu.

Khi đã chếnh choáng, tôi mượn rượu lôi ra đĩa DVD “cấm trẻ em” mà cô bạn đưa cho.

- Cái gì thế? Trời ơi! Bắc Bắc! Em là con gái, sao có thể xem cái thứ này? - Tiểu Thất trợn mắt nói.

Tôi hơi xấu hổ nhưng vẫn cứng cỏi đáp:

- Có gì ghê gớm đâu! Anh và em đều đâu còn là trẻ con, băng mới nhất đấy, nghe nói sau khi xem băng này, tình cảm của những đôi yêu nhau sẽ tăng thêm nhiều.

Sau đó mặc Tiểu Thất ngăn cản, tôi cho đĩa vào, cố tình để tiếng thật to.

Tiểu Thất không biết làm thế nào, đành mặc cho tôi kéo ngồi xuống đi văng cùng xem. Tôi giả bộ thản nhiên nhìn lên màn hình, thầm quan sát phản ứng của Tiểu Thất.

Lúc đầu anh chỉ cau mày, ngồi yên, mặt đanh lại. Khi trên màn hình xuất hiện cảnh trai gái trần truồng giao hoan, Tiểu Thất đột nhiên bỏ chạy vào nhà tắm nôn.

Tôi tưởng anh khó chịu trong người, vội chạy theo.

Khi không thể nôn ra được thứ gì, anh ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ hung dữ đến mức tôi tưởng trước mặt mình là con trâu đực mắt đỏ ngầu:

- Tắt ngay đi! - Tiểu Thất nói bằng một giọng lạ hoắc - Sao cô có thể xem những thứ bẩn thỉu như vậy?

Ánh mắt đầy kinh tởm của anh khiến tôi hoảng sợ.

- Em… - Tôi sợ hãi rung lên, ngơ ngẩn không biết nói sao.

- Anh thích em, tưởng rằng em là một cô gái ngoan, trong sáng, đáng yêu. Anh không ngờ em lại có hứng thú với cái trò chỉ dành cho bọn đàn ông đó? Em không thấy buồn nôn sao?

Tiểu Thất không hề cao giọng. Tôi hiểu anh muốn nói: Tôi là một đứa con gái không biết xấu hổ.

Nước mắt trào ra, người run lên. Một sự tổn thương chưa từng có.

- Đúng! Anh nói đúng! Em là đứa con gái không biết xấu hổ… Em không có gì để nói… Nhưng, em chỉ… Em chỉ muốn trở thành người đàn bà của anh. Đơn giản vậy thôi.

Nói xong, tôi ôm mặt lao ra khỏi nhà.

Tôi chạy ngược hướng ngôi nhà của mình. Khoảng gần nửa tiếng thì dừng lại.

Tìm nơi vắng người, sụp xuống, tủi thân khóc tấm tức.

Tôi tưởng rằng Tiểu Thất sẽ gọi di động cho tôi, tôi hình dung sẽ đối phó với những lời xin lỗi, dỗ dành của anh như thế nào? Tôi sẽ hùng hổ tắt máy như thế nào?

Nhưng điện thoại vẫn không có tín hiệu. Tôi nhìn chằm chằm vào nó, thầm mong Tiểu Thất gọi. Hy vọng rồi thất vọng. Tôi dứt khoát tắt máy.

Đêm khuya dần, gió buốt thốc vào mặt. Tôi ngửa mặt lên trời cầu mong Tiểu Thất mau đến tìm tôi, mau đón tôi về. Nhưng có lẽ các vị thần đã ngủ say.

Gục mặt xuống đầu gối, tôi ngồi co ro ở một góc tường, run rẩy đợi trời sáng.

4. Một tuần sau, tôi có hai phát hiện.

Thứ nhất, Tiểu Thất không hề liên lạc lại với tôi.

Thứ hai, hóa ra tôi còn yêu anh hơn tôi tưởng.

Cả hai phát hiện này, phát hiện nào cũng là một đòn chí mạng đối với tôi, làm tôi bất lực.

Tôi bắt đầu sợ hãi. Tôi vẫn nghĩ lỗi ở Tiểu Thất, tôi là người bị hại, Tiểu Thất phải chủ động làm lành, mà chúng tôi có nối lại quan hệ hay không là do tôi.

Một tuần sau, tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Không chịu đựng được nữa, tôi đành gọi điện thoại cho Tiểu Thất, đợi mãi anh mới nhấc máy, giọng nói lạnh lùng, xa lạ.

Tôi hẹn anh cùng ăn tối, anh từ chối bảo phải làm thêm. Tôi dọa nếu anh không đến tôi sẽ nhịn ăn (Chiêu này rất hiệu nghiệm. Trước đây, Tiểu Thất sợ nhất là tôi không ăn cơm).

- Tùy em. - Nói rồi gác máy.

Tôi ngây người, cảm thấy không sao hiểu nổi, thậm chí tôi nghi ngờ người vừa nói không phải là Tiều Thất, một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy chỉ trong vòng một tuần lễ. Tình yêu sao có thể nói không tồn tại là không tồn tại được?

Đột nhiên, tôi có một ham muốn mãnh liệt được gặp anh, tôi phải cứu vãn tình cảm của chúng tôi.

Để tạo cho Tiểu Thất một sự ngạc nhiên, cũng là để chứng tỏ quyết tâm hòa giải của tôi, tôi đến nhà Tiểu Thất ngay từ 4 giờ chiều, hào hứng vào bếp nấu ăn.

Gần 6 giờ, một bữa ăn tương đối tươm tất đã bày lên bàn. Tôi nhìn đồng hồ, hồi hộp hình dung Tiểu Thất đã đến đoạn nào trên đường về. Sau đó tưởng tượng ra cảnh anh bước vào nhà, tôi sẽ đấu dịu nhận lỗi như thế nào, cuối cùng chúng tôi sẽ hòa giải với nhau, anh vẫn sẽ yêu tôi.

Giờ đây mới phát hiện, người con gái là tôi ngày xưa được Tiểu Thất chiều chuộng hạnh phúc biết bao. Mà hạnh phúc này vốn thuộc về tôi, nhất định sẽ nhanh chóng trở về ví tôi.

7 giờ, Tiểu Thất vẫn chưa về. Tôi muốn gọi điện nhưng lại sợ làm hỏng niềm vui bất ngờ dành cho anh.

Quá 11 giờ, tôi thực sự lo sợ, không biết anh đã gặp chuyện không may hay là công việc quá bận?

Tôi cố tìm mọi cách tự an ủi trong vô vọng.

Bắt đầu buồn ngủ, tôi vào nhà tắm rửa mặt.

Mọi suy nghĩ của tôi lập tức dồn hết vào một thứ nằm trong thùng rác, tôi cuối xuống nhìn kỹ. Khi tôi phát hiện bên dưới vỏ hộp kem đánh răng là băng vệ sinh phụ nữ, ngay tức thì, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Tôi không nhớ đã quay trở về phòng ăn như thế nào. Khi đứng trước chiếc bàn la liệt thức ăn, lòng tôi còn lạnh hơn cả những món ăn bày trên đó. Tôi cố tự bảo đó là băng vệ sinh của em gái Tiểu Thất.

Sắp 11 giờ đêm, có tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Tôi vui sướng lao ra, tiếng cười của phụ nữ đập vào tay tôi.

Cửa mở, một cô gái tươi cười đi vào, theo sau là Tiểu Thất, cũng nụ cười như vậy, họ cùng phát hiện ra tôi. Nụ cười trên môi họ lập tức tan biến, trong một thoáng, cả ba chúng tôi cùng đứng ngây nhìn nhau, kinh ngạc.

- Ô! Lại còn cả một bàn thức ăn đợi anh này - Cô gái nói, giọng ẽo ợt, gục đầu vào vai Tiểu Thất.

- À! Anh cũng không ngờ cô ấy vẫn đến đây

Tiểu Thất nhìn ra bàn thức ăn, ngẩn người một lát nói, bằng một giọng hết sức kỳ dị, vừa nói vừa đẩy đầu cô gái gục trên vai anh ta.

- Chưa ăn cơm sao?

Tiểu Thất nhìn tôi, sự quan tâm cuối cùng mang tính tượng trưng này khiến nước mắt tôi trào ra như vỡ đê, dường như tôi đã tìm thấy Tiểu Thất của ngày xưa, người yêu cưng chiều tôi hết mực.

- Tiểu Thất…

Cố cứu vãn chút tự trọng tội nghiệp cuối cùng, tôi giả bộ không quan tâm. Tôi không muốn khóc, cố kìm nước mắt, nhưng giọng nói run run đã phản bộ tôi.

Tiểu Thất cắn môi không nói.

- Ôi! Em đi tắm đây, ông xã giải quyết với cô ta nhanh lên nhé! - Cô ta nói, rảo bước về phía nhà tắm.

- Cô ấy là bạn gái mới của anh - Cuối cùng, Tiểu Thất nói, mặt vẫn lạnh tanh.

Trời đất quay cuồng, tôi bủn rủn chân tay.

Tôi vịn vào tường có đứng vững, nhắm mắt trấn tĩnh. Rồi nói dằn từng chữ:

- Tiểu Thất! Tôi đã đợi anh ở đây 10 tiếng đồng hồ. Dài như cả cuộc đời, hết giờ làm việc, anh không về, tôi có hàng trăm suy đoán, tôi rất tin anh, bởi vì tôi tin vào tình yêu của chúng ta. Kết cục là tôi bị tình yêu đường mật cắn một miếng. Làm phiền anh rồi, tôi về đây!

Nói xong, cảm thấy mình là một liệt nữ, tôi ngạo nghễ đi ra.

- Đợi đã - Tiểu Thất gọi với theo

Giọng của Tiểu Thất vang lên, đập vào tâm trí tôi giống như luồng ánh sáng rọi vào vực sâu tăm tối, làm sống lại những sinh linh.

Tôi biết anh yêu tôi. Tôi biết anh muốn níu giữ tôi lại, không để tôi đi!

Tôi dừng bước, cảm giác lạnh buốt sống lưng.

- Không cần tiễn, tự tôi về được! - Nhưng tôi vẫn cố tỏ ra ngạo mạn.

- Chìa khóa… - Anh nói.

Im lặng một lát, tôi suýt bật cười.

Trao chìa khóa cho anh, không ngoảnh mặt lại, tôi bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

Sao tôi có thể để anh nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi?

5. Ba tháng sau, tôi quyết định lấy người chồng hiện nay của mình.

Với tư cách là bạn của tôi, Tiểu Thất cũng nhận được thiếp mời. Một tuần trước ngày cưới, trên đường về nhà, bất chợt gặp Tiểu Thất.

- Đi thôi! Anh đưa em về.

Sau đó, chúng tôi lại sánh vai nhau, giống như nửa năm trước, khác là thời tiết không lạnh nữa, mà chỉ có trái tim tôi lạnh giá.

Suốt chặng đường, không ai nói câu nào. Chúng tôi cố ý đi rất chậm. Con đường này, đâu đâu cũng là kỷ niệm. Sắp làm vợ người ta nhưng lại cứ chìm đắm trong hồi ức với người tình cũ, tôi cảm thấy có gì áy náy.

Tôi chờ anh mở miệng, cho tôi một lời giải thích, nhưng anh vẫn im lặng.

Sắp về đến nhà.

- Đến nhà rồi!

- Ừ!

- Tôi lên đây!

- Được.

Sau đó tôi bắt đầu đi lên cầu thang, bước rất chậm, lòng sắt lại, tôi cầu mong có một lý do nào đó để tôi lao vào lòng anh.

- Bắc Bắc! - Ơn trời! cuối cùng Tiểu Thất cũng lên tiếng, giọng nói rất rõ ràng.

- Gì thế? - Tôi quay người, giọng như sắp khóc, đầy tủi hận.

- Anh… - Cái kiểu muốn nói lại muốn thôi của anh làm tôi sốt ruột.

- Anh nói đi! - Nước mắt ứa ra, tôi hy vọng anh cứu vãn mối tình đầu của chúng tôi, hy vọng chúng tôi có thể làm lại từ đầu.

- Anh yêu em… - Anh đột nhiên nói, nước mắt trào ra từ đôi mắt đẹp của anh - Quả thực anh rất yêu em! Anh muốn chung sống với em, mãi mãi không xa rời, nhưng nếu như em biết sự thật, nhất định em sẽ rời bỏ anh…

- Em cũng yêu anh! Tiểu Thất, em cũng yêu anh! - không kiềm chế được nữa, tôi lao xuống nhào vào lòng anh… đôi cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy tôi - Em cũng yêu anh, bất luận thế nào em cũng yêu anh!

Tôi vùi đầu vào cổ anh, điên cuồng hít mùi mồ hôi quen thuộc.

Tiểu Thất ôm ghì tôi, xúc động hôn lên mặt tôi:

- Bắc Bắc! Anh xin lỗi, không phải anh cố tình làm tổn thương em, lẽ ra anh phải xa em, nhưng anh không làm được, anh quá yêu em, nếu anh không nói ra thì sẽ nuối tiếc cả cuộc đời.

Một sự bày tỏ tuyệt vời, tôi hạnh phúc đến ngất đi, tôi đã chờ đợi giây phút này cả thế kỷ rồi; vậy thì cái sự thật mà anh muốn nói dù là gì cũng không quan trọng nữa. Tiểu Thất vẫn thầm thì:

- Anh rất muốn yêu em. Nhưng bởi vì trân trọng, anh sợ em sẽ rời xa anh, anh tự đấu tranh với bản thân, rất nhiều lần muốn nói với em nhưng anh không đủ can đảm, anh sợ mất em!

- Chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau thì có gì đáng sợ? - Tôi kiên quyết nói.

Tiểu Thất xúc động nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi dường như đã thấy ánh sáng tương lại.

Đêm hôm đó Tiểu Thất giữ tôi ở lại, chúng tôi lao vào nhau khi cánh cửa vừa đóng. Tiểu Thất bế tôi đặt lên giường. Tay run run vuốt ve thân thể tôi, hấp tấp gọi tên tôi, nói lời thề thốt yêu tôi.

Sau đó anh dịu dàng cởi y phục của tôi, tôi nhắm nghiền mắt, tự nhủ mình là cô gái hạnh phúc nhất.

Anh hấp tấp cởi áo của mình, rồi bàn tay lại ngập ngừng như đắn đo điều gì, anh cởi dần từng chiếc, giống như bóc từng lớp vỏ bảo vệ. Khi tất cả hiện ra trong bộ dạng nguyên thủy nhất, mắt tôi tối sầm, đầu choáng váng như bị điện giật.

***

Hôn lễ diễn ra như đã định, tôi tưởng Tiểu Thất sẽ không đến.

Nhưng người ta đã đến, người ta đến trước hôn lễ nửa tiếng. Với nụ cười bè bạn trên môi, nói chuyện tự nhiên, vẫn phong cách lịch lãm, khuôn mặt tuấn tú. Khi chú rể trao nhẫn cưới cho tôi, tôi bất giác liếc nhìn Tiểu Thất, người ta đang nói chuyện với cô gái bên cạnh, như không liên quan đến tôi.

Sau đó, chúng tôi đi mời rượu khách khứa, nhận những lời chúc mừng của họ.

Khi đi đến trước mặt Tiểu Thất, Tiêu Thất nói:

- Bắc Bắc! Em phải thật hạnh phúc đấy nhé!

Người ta cười nói nhưng trong mắt có nước.

Tôi quay mặt đi, tôi nghĩ hạnh phúc của tôi đã ra đi.

Ra đi ngay từ khi tôi phát hiện ra giới tính của người tôi yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.