Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh

Chương 11




Động tác của hắn như một tín hiệu, cùng lúc đó, cả những người đang bị giam giữ và Chu Đào bị trói trên giá đỡ đã mất đi ý thức lúc trước đều có hành động. Trong tầng hầm có không có người, còn có máy theo dõi, nhưng vẫn không đấu lại những lính đặc chủng. Cho dù bọn họ có bị uống thuốc giãn cơ, gần như không còn sức lực, nhưng nhờ có ý chí sắt đá nên mọi người mới có thể phát huy khả năng vượt xa người thường. 

Mấy tên buôn thuốc phiện thậm chí còn chưa kịp cầm vũ khí lên thì đã bị giải quyết hơn phân nữa. Còn về phần máy theo dõi thì đã bị tên xác ướp dùng súng bắn rơi chính xác từng cái một, thậm chí còn không cần ngắm, phải nói là bách phát bách trúng. 

Không ai nói chuyện, nhưng bọn họ lại cực kỳ ăn ý, ai làm chuyện người nấy, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, trận chiến chỉ còn lại mấy chiến sĩ đứng không vững và đám thi thể ngổn ngang trên đất. 

Tất cả mọi người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Cậu lính lúc trước thiếu chút bị ăn thịt bước tới mặc lại quần áo cho hai chiến sĩ đã chết. Bọn họ hi sinh vì nhiệm vụ, không thể chịu bất cứ vũ nhục nào. 

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều bất giác nhìn về phía ẩn số duy nhất trong phòng - tên xác ướp. 

Bọn họ cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ bị giam nhiều ngày như thế, tên xác ướp vẫn luôn đối với gã lùn nói gì nghe nấy, sao đột nhiên lại làm phản chứ? Mọi người đều hiểu rõ, nếu hôm nay không có tên xác ướp này, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ trở thành món ngon trong miệng đám biến thái này. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, ai cũng ghê tởm đến phát ói. 

Trong này, chỉ có một mình Chu Đào là có chút phát giác. Lúc nhìn thấy tên Sửu nô đó, anh đã có cảm giác như từng quen biết. Đôi mắt đen láy trong suốt kia, rồi cả mùi hương như có như không nữa, chỉ là khi đó ý thức của anh đã mơ hồ, không còn nhớ rõ chuyện gì cả, mãi đến tận bây giờ, khi cuộc chiến kết thúc, anh mới phát giác ra chút gì đó. 

"Tâm..." Chu Đào mấp máy môi, nhưng vừa nói ra một chữ đã ngừng lại, anh nghĩ, trong tình huống này, tốt nhất là không nên nói gì. Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng trong đám bọn họ còn có nội gián thì đã không thể bại lộ thân phận của cô vào lúc này được. 

"Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lập tức lên trên đi. Đây là bản đồ phía trên, còn có vị trí đại khái của lính canh gác, không chính xác lắm đâu, mọi người tự cẩn thận lấy." Tên xác ước đột nhiên lên tiếng. Mọi người, trừ Chu Đào, đều ngạc nhiên là, mặc dù hắn rõ ràng là đàn ông nhưng lại nói giọng nữ, mặc dù giọng nói lạnh như băng nhưng cảm giác mềm mại, êm ái thì không sai được. 

Chu Đào vốn đã nắm chắc, nghe thấy giọng nói quen thuộc kia thì lại càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, mặc dù không biết sao cô lại ở đây, nhưng lúc này gặp được người quen như thể tìm được tâm phúc, lập tức nhẹ nhõm không ít. Anh biết mình như thế là rất mất thể diện, nhưng người nhỏ tuổi hơn anh này rõ ràng là một Tiểu Quái Vật, không ai biết được giới hạn cuối cùng là ở đâu. Mặc dù hơi tự ti một chút, nhưng đứng trước nhiệm vụ, chút tự ti vạch vãnh đó không đáng một đồng. 

Chủ động nhận lấy bản đồ tên xác ướp đưa tới, Chu Đào không nhìn mà đưa cho đội trưởng của bọn họ. Anh quyết định, lát nữa anh muốn cùng hành động với Tâm Nhiên. Trong này chỉ có mình là quen biết với Tâm Nhiên, mặc dù hiện giờ thể lực không tốt, nhưng dù gì cũng có chút lực chiến đấu. 

"Tôi thuộc tiểu đội của Răng, đội giải cứu cũng sắp tới rồi." Tên xác ướp nói một câu, nhìn ngời trước mặt, lại nhìn về phía Chu Đào. Quả nhiên đúng như cô đoán, lúc Chu Đào nhìn mình ánh mắt rất khác, mặc dù đã cố sức khống chế nhưng trong mắt vẫn toát ra sự kích động không thể lừa người. Cô biết Chu Đào đã nhận ra mình, lại nhìn sơ qua vết thương trên người anh, cuối cùng vẫn cắn răng quyết định: "Anh đi theo tôi." Sau khi Lãnh Tâm Nhiên vào phòng này vẫn chú ý quan sát bốn phía, có thể ngụy trang thành tên xác ướp để xâm nhập vào đây cũng là ngoài ý muốn. Tuy nhiên, đầu năm nay, tranh tiền tranh quyền cũng chẳng bằng tranh cha*, nhưng nếu thật sự muốn chống, còn phải nhờ đến vận may. Không thể không nói, sau khi cô sống lại tuyệt đối là nhân vật chính, bất kể lúc nào thì vận may cũng vô cùng tốt. Sau khi chém ngất gã quấn băng như xác ướp, chờ mùi thối trên người hắn tản bớt mới lấy quấn lên người mình, sau đó liền đi theo gã lùn xuống dưới. Cô còn nhớ rõ vừa nãy chị Tĩnh bị người đàn ông kia mang đi, mục đích chính cô tới đây là để cứu chị Tĩnh, nếu chị Tĩnh mà xảy ra chuyện gì, công sức của cô đều sẽ uổng phí. Lãnh Tâm Nhiên kêu Chu Đào thay quần áo của một tên buôn thuốc phiện có thân hình tương tự, sau đó dẫn hắn ra khỏi tầng ngầm. 

Lúc đi lên trên, dọc theo đường đi đều có lính canh. Biến thái nhất là, căn hầm này nằm sâu vài chục mét dưới lòng đất, còn chia ra nhiều tầng. Cũng may hình tượng của tên xác ướp cũng không tốt, lại thêm trên người có mùi hôi thối nên không có ai đến gần. 

Mãi đến khi đến được nơi an toàn, Lãnh Tâm Nhiên mới nghiêng đầu nhìn về phía Chu Đào: "Anh không sao chứ?"

Chu Đào cười : "Không sao. Tâm Nhiên, sao cô lại tới đây? Vừa rồi tôi còn tưởng mình nhận nhầm người, nhưng không sao. May là cô đến, nếu không..." Lãnh Tâm Nhiên nói tóm lượt mọi chuyện: "Tôi được chú Trần tiến cử tham gia vào đội giải cứu. Chuyện khác chưa cần nói, anh biết người đàn ông kia dẫn chị Tĩnh đi đâu không?"

"Chị Tĩnh?" Chu Đào dựa vào tường nghỉ ngơi, nghe được cách gọi xa lạ thì bất giác lặp lại lần nữa. Lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới nhớ, nói lại: "Chính là đội trưởng của anh Dạ Tĩnh Nhi. Tôi tới đây vì chị ấy."

"Cô biết cô ấy?" Chu Đào giật mình, nhưng cũng may anh còn biết lúc này cái gì mới là quan trọng nhất, mặc dù trong lòng còn nhiều nghi vấn nhưng vẫn cố nhịn không hỏi ra, chỉ lắc đầu: "Không biết, chúng tôi bị bán đứng, trong đám người vừa nãy có nội gián, nhưng tôi không biết là ai. Lúc tới đây chúng tôi đều bị bịt mắt, không thấy rõ hoàn cảnh chung quanh." Lãnh Tâm Nhiên vừa nghe đã biết là không lấy được tin tức hữu dụng gì từ người anh ta, hiện giờ cách duy nhất là tiếp tục tìm kiếm, chỉ hi vọng chị Tĩnh có thể chống đỡ được một lúc. 

"Trên người anh có thương tích, đừng đi chung với tôi, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện. Trừ tôi ra, còn có một đồng đội, tên là Kẻ Điên. Không biết anh có biết hay không, tôi đưa cái này cho anh, anh cứ liên lạc với anh ta. Chuyện còn lại các anh cứ tự quyết định, tôi chỉ phụ trách cứu chị Tĩnh. Còn nữa, đội giải cứu vẫn đang chờ tin tức, tình hình bên này tạm ổn rồi thì anh thông báo cho họ đi." Lãnh Tâm Nhiên móc máy truyền tin trong túi ra đưa cho Chu Đào, dặn dò một vài chuyện cần thiết rồi xoay người chuẩn bị đi. 

Chu Đào còn định nói gì đó, nhưng nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, lại nghĩ đến tình cảnh lúc này, biết mình có nói tiếp cũng chỉ là vướng tay vướng chân cô, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý: "Cô chú ý cẩn thận." Lãnh Tâm Nhiên khoát tay với anh ý bảo đã biết, xong thì hai người chia tay. 

Không thể không nói vận may của Lãnh Tâm Nhiên quả thật rất tốt. Ở cái nơi có kiến trúc giống như mê cung thế này, cô đi gần mười phút vẫn chưa bị ai phát hiện, thậm chí, mười lăm phút sau, còn nghe được hai người vừa đi vừa tán gẫu với nhau. 

"Hôm nay Gia rất vui vẻ. Con nhỏ vừa rồi đó, không biết gia chơi xong rồi có để lại cho chúng ta cùng chơi hay không?"

"Câu này của mày đừng có để cho gia nghe được. Tao nghe nói mắt của gia là bị một cô gái đâm mù, có lẽ chính là người này. Tao thấy, người kia chắc chắn sẽ bị gia đùa chết. Mày đừng có nói với tao mày còn có đam mê chơi đùa với xác chết nha."

Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Chân mày Lãnh Tâm Nhiên cau lại, thấy bọn họ đi thẳng về phía phòng vệ sinh, cũng im lặng đi theo. Năm phút sau, một tên xác ướp bước ra khỏi phòng vệ sinh, trong đôi mắt đen ngập tràn ánh lửa hưng phấn. Lãnh Tâm Nhiên cho là, Dạ Tĩnh Nhi sẽ phải chịu vũ nhục, sẽ xảy ra nhiều chuyện không tốt. Vậy mà, trên thực tế, cảnh tượng trong phòng là tên đàn ông âm tà kia nằm lỳ trên giường, Dạ Tĩnh Nhi thì quơ múa roi dài, bộ dáng như một nữ vương. 

"Nhanh chút nữa, nhanh lên một chút" Tên đàn ông phát ra tiếng kêu dồn dập, trong tiếng gào thét có lẫn sự thống khổ, nhưng mơ hồ cũng xem lẫn niềm vui thích. 

Người đàn ông để trần nửa thân trên, bên dưới chỉ mặc mỗi cái quần lót, cơ bắp rắn chắc, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất quái dị. 

Mặt Dạ Tĩnh Nhi hiện đầy vẻ chán ghét, cảnh tượng trước mắt thật sự quá ghê tởm, mặc dù trước kia cũng từng thấy qua cảnh này, nhưng khi chuyện đó xảy ra lần nữa, cô vẫn không kiềm được cảm giác ghê tởm. 

Như nhìn thấu được tâm tư của cô, người đàn ông đang nằm trên giường đột nhiên đứng bật dậy, không để ý đến thân thể của mình đi thẳng đến trước mặt Dạ Tĩnh Nhi, một tay bóp cằm cô, thấp giọng uy hiếp: "Đừng quên những đồng đội kia của cô. Nếu hôm nay không phục vụ tôi thoải mái, trừng phạt đó cô không nhận nổi đâu. Cô biết không? Tôi chờ đợi ngày này đã tròn năm năm rồi. Tôi hận cô, nếu không phải tại cô, sao tôi có thể biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này? Nhưng không sao, nếu tôi biến thành bộ dạng này, vậy cô cũng đừng mong được bình thường."

Người đàn ông vừa cười vừa khóc, dáng vẻ như đang phát điên. Dạ Tĩnh Nhi lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt ngập đầy hận thụ và sát ý không thể che giấu: "Tao hận mày."

"Cô hận tôi? Ha ha, cô cho rằng tôi không hận cô sao? Cô biến tôi thành bộ dạng thế này, lễ vật tôi đưa cho cô cũng không tệ đúng không. Tôi nhớ người bạn trai kia của cô tên Chiêm Hùng đúng không? Thật đúng là một kẻ kiên cường. Đáng tiếc, dù có là người lợi hại đến đâu, đứng trước ma túy cũng chỉ là kẻ yếu đuối."

Người đàn ông cười, nói ra một câu khiến cho vẻ mặt Dạ Tĩnh Nhi đột ngột thay đổi. 

".. Mày đã làm gì anh ấy?" Dạ Tĩnh Nhi chợt mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén như tên nhọn. 

"Chẳng lẽ cô còn không biết?" Người đàn ông cười, không chút để tâm nói: "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là khi đó cho nó dùng chút thuốc, sau đó để nó làm ít việc thôi. Cô có thấy cái tên vừa nãy cả người hôi thối gọi là Sửu nô không? Biết tại sao cả người hắn đều phải quấn băng không? Bởi vì hắn dùng thuốc quá liều nên da thịt trên người đều bị hoại tử. Tôi cho cô biết thêm một bí mật, người đó, tên là Chiêm Triết."

"Tiểu Triết?" Dạ Tĩnh Nhi không dám tin trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông đã nổi điên trước mặt, hung tợn nói: "Mày lại dám bắt Tiểu Triết tới cái động ác ma này của mày!"

Chuyện Chiêm Hùng phản bội mình, vẫn luôn là nỗi đau không thể vơi trong lòng Dạ Tĩnh Nhi. Cô vẫn luôn nghĩ không thông nguyên nhân Chiêm Hùng phản bội mình, nhưng lúc này đây, trong lòng cô đã hiểu rõ. Chiêm Hùng là thiên tài, nhưng thiên tài cũng có nhược điểm. Anh ấy là cô nhi, nhưng anh ấy lại đặc biệt quan tâm đến hai người, một là cô, một chính là người thân duy nhất của anh ấy, cũng chính là em trai anh ấy Chiêm Triết. Khác với Chiêm Hùng, Chiêm Triết là một đứa trẻ ôn nhu dịu dàng, lại thêm thân thể không tốt lắm nên vẫn luôn được Chiêm Hùng cưng chìu. Nhưng mà, đứa nhỏ ôn nhu đó, lại bị tên biến thái này chỉnh thành bộ dáng kinh dị đó...

Giờ phút này, nỗi hận trong lòng Dạ Tĩnh Nhi đã không cách nào diễn tả bằng lời được nữa, mặc dù chuyện của cô và Chiêm Hùng đã trở thành quá khứ, nhưng cô không cách nào ngồi yên không để ý đến được. Cũng thế, vào giờ phút này, nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng cô đã bị xới lên. Cô nghĩ, cô vẫn không cách nào thoát ra được khỏi chuyện Chiêm Hùng đã phản bội mình, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì cô không hiểu. Cô không biết người luôn chính trực như anh ấy sao phải làm ra chuyện phản bội quốc gia phản bội chính mình như thế. Nhưng hiện giờ, cô biết, sau khi trở về, cô sẽ đến đó gặp anh ấy. Chuyện đã qua thì cho qua, nhưng mà, tương lai vẫn còn tiếp tục. 

"Thế nào? Chẳng lẽ đến giờ cô mới biết chuyện này? Ha ha, tên Chiêm Hùng đó quả là thương cô thật đấy, vẫn luôn không yên lòng về cô. Nhưng yên tâm đi, tôi vẫn luôn làm đúng với lời hứa, mặc dù Chiêm Hùng không hoàn thành được hiệp ước giữa chúng tôi, nhưng tôi vẫn giữ Chiêm Triết lại đến tận bây giờ." Người đàn ông cười ha hả, có lẽ nhìn ra Dạ Tĩnh Nhi thật sự không có tâm trạng, hắn đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu nho của Pháp, từ từ hưởng thụ. 

Mãi đến khi Dạ Tĩnh Nhi tiêu hóa được hết đống tin tức khủng khiếp mà tỉnh táo lại, cây roi trên tay cũng bị siết chặt. Cô nhớ năm năm trước, lúc đó Hắc Ưng còn là một kẻ rất bình thường, đẹp trai, ưu nhã, ga lăng, phải nói khuyết điểm duy nhất của hắn chính là có thân phận con cháu của gia tộc buôn thuốc phiện. Nhưng giờ đây, ngời đàn ông này, lại trở thành một M (Masochism), một kẻ biến thái phải bị người khác ngược đãi mới có thể đạt được khoái cảm. Nhưng mà, chính vì thế, cô mất đi người mình yêu, thậm chí còn hại em trai người yêu biến thành một đứa người không ra người quỷ không ra quỷ. Cô nghĩ, nếu ông trời cho cô một cơ hội nữa, quay lại thời điểm năm đó, cô nhất định sẽ không chọn lựa con đường đó. Cái lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ, lại mất đi người yêu! Cô biết lúc này mình vốn không phải là đối thủ của Hắc Ưng, thậm chí, mặc dù hiện giờ Hắc Ưng thoạt nhìn không chút phòng bị, nhưng cô tin, chỉ cần cô có bất kỳ dị động nào, đối phương sẽ lập tức hành động. Hắn có thể yên lòng mà giam mình trong phòng như thế, nguyên nhân duy nhất là vì hắn tự tin. Hắn tin vào thực lực của hắn!

Cảm xúc hối tiếc, căm hận lẫn lộn, tràn ngập trong đầu, đôi mắt xanh đặc trưng cho người nhà họ Dạ dẫn bị máu tươi nhiễm đỏ. Một giây kế tiếp, Dạ Tĩnh Nhi trực tiếp giương cây roi trong tay quất về phía người đàn ông đang ngồi uống rượu trên ghế salon. 

*拼爹: Tranh (tranh là cạnh tranh, đấu tranh) cha  là một thuật ngữ lưu hành trong xã hội hiện tại, ý chỉ “sự tranh đấu giữa các người cha”. Người trẻ tuổi bất kể đi học, tìm việc làm, mua nhà… đều không phải dựa vào năng lực của mình mà là của cha mẹ mình. Mặc dù hay nói tay làm hàm nhai, nhưng có một người ba tài giỏi thì tốt hơn nhiều so với không có. (Nguồn trích từ Baidu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.