Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn

Chương 48: Âm mưu quỷ kế (p1)




Phương An Nhiên thói bán buôn chẳng đoạn

Ôn nhu hương tuần kiểm hoán khách chơi

Không biết qua bao nhiêu lâu, Tần Phi mới tỉnh lại lần đâu tiên từ lúc hôn mê. Mũi hắn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Đầu óc Tần Phi còn chưa kịp tỉnh táo, hé mắt lướt qua xung quanh. Cảm thấy mình đang ở trong một gian phòng xa lạ, một gian phòng tốt nhất mà hắn từng ở, từ lúc chào đời tới nay.

Đồ đạc trong phòng không nhiều lắm nhưng cái gì cũng là tinh phẩm. Trong phòng không trang trí gì nhiều, chỉ có duy nhất một bức tranh chữ mà đến người mù cũng có thể nhận ra được đó là tác phẩm của một danh gia, chỉ là còn chưa kịp nhìn rõ trên đó viết gì, Tần Phi lại mơ màng chìm vào giấc ngủ say...

Khi tỉnh lại một lần nữa, hắn lại thấy đã nằm trong căn phòng rách rưới quen thuộc của mình. Từ giường chiếu sực lên cái mùi quen thuộc với hắn suốt mười năm. Trong phòng đủ loại sách vứt lung tung khắp nơi, còn có những cái bát tô đã lâu chưa rửa, Tần Phi cảm thấy mọi thứ vẫn cứ tự nhiên như vậy.

“Cuối cùng tên tiểu tử nhà ngươi cũng tỉnh rồi.” Thành Tín mặt còn đang sưng vù, mừng rỡ chạy tới.

“Ta ngủ bao lâu rồi?” Tần Phi lẩm bẩm.

Thành Tín vươn một bàn tay ra: “Năm ngày!”

“Không phải vậy chứ?” Tần Phi đưa tay lên gãi đầu. Hắn chống tay ngồi dậy, chỉ thấy khắp người mệt mỏi rã rời, đầu choáng váng, não như ong lên. Thử hỏi một người, năm ngày liền đến cả miếng nước cũng không đưa vào người được thì còn lấy đâu ra khí lực?

“Ta nhớ là hình như ta đã đánh Sở Dương tới mức ngay cả mẹ hắn cũng chưa chắc đã nhận ra hắn. Yến Vương phủ lại không bắt ta đi chém đầu sao?” Tần Phi kinh ngạc hỏi.

Thành Tín không biết moi đâu ra một quả táo ném cho Tần Phi: “Ngươi vừa tỉnh lại không được ăn cơm. Ăn tạm quả táo này cho đỡ xót ruột. Sở Dương bị đánh thành cái gì ta cũng không rõ. Chỉ là mấy ngày qua cũng lắm trò vui.”

Tần Phi gặm từng miếng táo nghe Thành Tín rủ rỉ kể như rót mật vào tai.

Ngày đó sau khi đánh cho Sở Dương bị thương, hắn cũng bị ngất đi. Dịch Tiểu Uyển nói muốn đưa hắn đi chữa thương, một ngày sau sẽ đưa hắn trở về.

Trải qua mấy ngày vừa rồi, Thành Tín nơm nớp lo âu phòng bị. Hắn sợ đột nhiên lại xuất hiện một đội tuần kiểm hoặc một toán quân tới bắt hai người đi. Hắn cũng đã thu thập xong đồ ăn, đang chuẩn bị cõng Tần Phi chuồn đi nơi khác!

Không ngờ được là, Mã Trấn sở ở Sở Tuần kiểm Phố chợ lại mang theo giỏ hoa quả tới đây, tỏ vẻ thân thiết an ủi, cũng uyển chuyển truyền đạt lại ý tứ của bên trên – lần này là do Sở Dương chủ động khơi mào quyết đấu nên bị đánh cho trọng thương cũng là gieo gió gặt bão. Tần Phi hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm. Trước khi đi còn lưu lại một bức thư ủy nhiệm, trong đó nói Phân sở ở phía Nam thành biết được Tần Phi có võ lực hơn người, nếu để mai một ở Sở Tuần kiểm nho nhỏ, thật sự đáng tiếc nên đặc biệt có ý muốn điều hắn đến Hình Án Xử ở phía Nam thành.

Sau đó, Dịch Tiểu Uyển cũng đến thăm Tần Phi, còn tự mình bón cho Tần Phi đang nửa tỉnh nửa mê một chén nước. Nàng để lại hai đĩnh bạc lớn rồi dặn dò Thành Tín chiếu cố Tần Phi cho tốt sau đó cũng nhẹ nhàng rời đi.

Về phần láng giềng ở Phố chợ đến thăm hỏi an ủi cũng không cần phải liệt kê từng người một làm gì.

“Tà môn (Thật là lạ lùng)!” Tần Phi ăn xong quả táo. Hắn đói bụng đến mức chén cả hạt táo, lau miệng rồi nói: “Yến Vương thế tử bị ta đánh một trận như vậy mà coi như không có gì sao? Lại nói đến giờ ta còn không biết tại sao có thể thắng được hắn nữa...Lúc ấy bị hắn đánh một chưởng chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy khí lực, không tiết được ra hết cũng không được thoải mái.”

Thành Tín bỗng dưng trở nên trầm mặc, lại lấy ra một quả táo khác ném cho Tần Phi. Hắn đứng dậy đi ra đến cửa, tựa vào cửa, lẩm bẩm nói: “Dịch Tuần đốc nói, trong khí hải của ngươi có một cái phong ấn, nó hạn chế công lực của ngươi. Thật ra ngươi đã sớm là một cao thủ cửu phẩm đỉnh, chỉ là do phong ấn nên biểu hiện ra bên ngoài chỉ là trên lục phẩm, không khác biệt là mấy so với cái thứ củi mục như ta.”

“Nói thật, khi vừa mới nghe được tin này trong lòng ta cũng cảm thấy có chút không thoải mái.” Thành Tín thở dài nói: “Chúng ta đều là đứa nhỏ được mẹ nuôi nhặt về nhưng ngươi là thiên tài còn ta thì không phải. Lão sư có lẽ là bởi vì sợ ta ghen tỵ với ngươi nên mới bố trí phong ấn ở khí hải của ngươi để hai ta thoạt nhìn không khác gì nhau cả a.”

“Ta...” Tần Phi đang muốn mở miệng, Thành Tín đã phất phất tay ngắt lời Tần Phi rồi nói tiếp: “Sau đó ta cũng nghĩ thông suốt rồi. Hai ta một đời này là huynh đệ, ngươi lợi hại cũng chính là ta lợi hại. Là huynh đệ, có kiếp này không có kiếp sau sao ta có thể đi ghen tỵ với ngươi được đây.”

“Mau điều dưỡng thân thể cho tốt, Hình Án Xử ở phía Nam thành còn đang chờ ngươi đến trình diện đấy.” Thành Tín lấy ra một quyển sách còn thơm mùi mực từ trong sọt bên cạnh cửa, ném về phía Tần Phi: “Đây là bản “Chích Thủ Già Thiên”, do Tuyết Sơn Phi Hồ viết đó nha, thật tiện nghi cho ngươi.” (DG: Quả tự PR này y hệt như Tử Thần Thiết Kế Sư, hy vọng các độc giả cũng ủng hộ cho cả bộ này của Độc Cô Thôn nữa nhé)

... ... ... ...

Sắc trời âm u, mưa lâm thâm như sương mù vô thanh vô tức rơi xuống nhân gian. Nóc nhà đã sớm ướt nhẹp hết cả nhưng phải một lúc lâu sau mưa mới từ mái hiên rớt xuống một giọt.

Khí trời như thế này nên trong phòng cũng trở nên ẩm ướt hơn thường lệ. Tần Phi sợ mình cũng sẽ trở nên mốc meo mất nên tự mình xách một cái ghế đẩu ra ngồi ở cửa, lặng yên ngắm nhìn mưa bụi.

Thành Tín ở phía sau hắn đang khệ nệ bê một chồng dày toàn sách lậu ra ngoài hong khô một chút cho khỏi ướt đến không bán nổi.

Một tràng tiếng bước chân truyền đến từ cửa ngõ, Tần Phi lười biếng đảo mắt nhìn lại chỉ thấy một đôi giày cỏ tung tóe đầy nước và bùn xuất hiện ở trước mặt...

“Tiểu Phi ca, Tín huynh thân mến, việc các ngươi bảo ta tra đã có một chút manh mối rồi. Long Đông Cường ta làm việc luôn thỏa đáng nhất.” Vừa nói, hắn vừa chìa một bàn tay lớn đầy vết chai đến trước mặt Tần Phi.

Hai hàng lông mày Tần Phi khẽ nhướn, hắn lấy từ trong ngực ra một ít bạc vụn nhét vào trong tay của tên kia: “Nói đi!”

Long Đông Cường hạ thấp thanh âm ghé vào lỗ tai hắn nói: “Phi ca nhi, chuyện đã qua nhiều năm như vậy khiến ta tốn không ít công phu. Năm đó chiến loạn, Đường Quốc sắp sửa mất nước tới nơi, đã có rất nhiều người bỏ nhà chạy về hướng Đại Sở. Vào thời điểm đó có không ít tên buôn lậu nhân cơ hội này mà phát tài, có tên liên tục lừa gạt, lại có tên sử dụng sức mạnh mang không ít thiếu nữ Đường Quốc tới Đại Sở bán cho thanh lâu kỹ viện. Túy Hồng Nhan khi ấy là đại lâu số một số hai, lũ buôn lậu bình thường không đặt nổi quan hệ với họ. Năm đó, ở Đông Đô có một gã tên là Phương Hưng, ở phía sau hắn có người làm chỗ dựa, có rất nhiều mỹ nữ đều do hắn cung cấp cho các đại lâu.

“Phương Hưng? Hiện giờ hắn ở nơi nào?” Khi trước Tần Phi nhìn thấy bức họa của mẹ nuôi ở Túy Hồng Nhan đã từng bàn với Thành Tín muốn tìm người để do thám tin tức, không ngờ được những tên mật thám giang hồ này cũng rất nhanh tay, chưa mất đến trên dưới nửa tháng thời gian đã có thể đưa ra nhiều tin tức như vậy.

Long Đông Cường lộ ra vẻ khó xử, ấp úng không chịu nói tiếp.

Tần Phi cười lạnh một tiếng, lại lấy ra khỏi ngực một thỏi bạc đưa cho hắn nói: “Nói mau.”

“Năm xưa Phương Hưng buôn bán thiếu nữ có lời được chút tiền, sau đó do Đại Sở chinh phạt Ngụy Quốc nên để gom góp quân lương. Hộ Bộ cùng Lại Bộ chấp thuận cho người giàu được mua chức tước. Đó chính là lúc Phương Hưng thay đổi nhanh chóng, hắn gột sạch thân phận mình, dùng mười vạn lạng bạc tuyết hoa mua lấy một chức quan...” Long Đông Cường nắm chắc thỏi bạc, khẽ nói: “Phi ca nhi, ngươi phải biết rằng khi đó triều đình bán chức quan toàn là những chức vụ không có thực quyền. Nhưng đối với những tên đầu sỏ như Phương Hưng mà nói thì đây chính là cơ hội khó có được.”

“Hắn làm chức quan gì vậy?” Thành Tín cũng đi tới, quan tâm hỏi.

“Cái này ta đã phải mất không ít công phu mới hỏi thăm được đó nha...”. Trên khuôn mặt đen gầy của Long Đông Cường, hai chòm râu cá trê rung lên đầy ý vị, con mắt gian xảo thỉnh thoảng lại liếc về phía túi tiền của Thành Tín.

Hai huynh đệ nhìn nhau cười một tiếng, Tần Phi thản nhiên nói: “Nếu tin tức là thật dĩ nhiên không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”

Vừa nói, Tần Phi vừa lấy ra một nén bạc nhỏ ném về phía Long Đông Cường.

Nén bạc sáng lấp lánh cơ hồ chọc mù đôi mắt trợn tròn đầy kinh ngạc của Long Đông Cường. Hắn nuốt nước miếng đánh ực một cái, hối hả nói: “Sau khi Phương Hưng mua được một chức quan, hắn mời thầy tướng số đến để đổi tên mình thành Phương An Nhiên.”

Tần Phi nhíu mày: “Phương An Nhiên...cái tên này sao quen thế nhỉ!”

Long Đông Cường cười nói: “Đương nhiên là quen rồi, sau nhiều lần điều nhiệm*, Phương Hưng hiện giờ đang giữ chức Trấn Sở Sở Tuần kiểm Đồng Tri ở phía Nam thành Đông Đô.

“Không phải chứ?” Hai huynh đệ cùng hét lên một lượt, Đông Đô bảo lớn cũng không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không phải là nhỏ. Nhưng bỗng nhiên Phương Hưng lại trở thành cấp trên trực tiếp của Tần Phi thì sao hắn xuống tay được đây?

Long Đông Cường giải thích: “Buôn bán các cô gái cực kỳ hốt bạc nên mặc dù Phương Hưng đã mua một chức quan nhưng cũng không nỡ buông tha cho mối làm ăn này. Lại nói, chức quan hắn mua lại đúng là Tuần kiểm nên hắn chỉ việc giao việc làm ăn cho bọn thủ hạ đi làm còn mình thì ở phía sau hậu trường lo lót đường thăng tiến. Mười mấy năm qua gần như việc mua bán nhân khẩu ở cả Đông Đô đều nằm dưới sự khống chế của Phương Hưng. Chuyện này Sở Tuần kiểm không ít người biết đến nhưng bởi hắn đã chuẩn bị một lượng bạc lớn lo trên lót dưới nên ai cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.”

“Lâu tử* Ôn Nhu Hương lớn nhất Đông Đô hiện giờ cũng chính là sản nghiệp của Phương Hưng.” Bàn tay Long Đông Cường chậm rãi vươn tới nắm lấy bạc trong tay Tần Phi, cợt nhả nói: “Đa tạ Phi ca nhi đã khen thưởng.”

“Nếu có chuyện gì cần nữa ta sẽ tìm ngươi.” Tần Phi buông tay xuống, phất phất có ý bảo hắn rời đi.

Long Đông Cường cầm lấy bạc rồi rời đi vô cùng vui vẻ. Thành Tín quay sang nhìn Tần Phi: “Phương Hưng...Phương An Nhiên, làm sao bây giờ?”

“Chọn ngày không bằng đột xuất, hai huynh đệ chúng ta đi tới Ôn Nhu Hương một chuyến.” Tần Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, những giọt mưa phùn nhẹ như khói rơi xuống khuôn mặt làm cho hắn cảm thấy vô cùng mát mẻ.

Nếu đã là kỹ viện lớn nhất thì đương nhiên sẽ ở nơi náo nhiệt nhất.

Nằm trong khu vực trung tâm phồn hoa nhất của Ngũ Lý Truân, chỉ riêng khí thế thôi Ôn Nhu Hương đã hơn hẳn những kỹ viện khác một bậc.

Cho dù là ở Đông Đô, các kiến trúc bốn tầng trở lên cực kỳ hiếm thấy nhưng Ôn Nhu Hương lại cao tới bảy tầng.

Một dải lụa dài màu đỏ từ trên nóc lâu rũ xuống khẽ tung bay dưới cơn mưa lâm thâm, cùng với nó là một số đèn cung đình nhỏ chừng miệng chén hợp thành một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt giữa màn đêm.

Nếu đã tốt nhất thì thông thường cũng chính là đắt tiền nhất. Giá cả ở nơi này lên một tầng lại đắt hơn tầng trước đó. Nhưng lại nghe nói, cứ lên một tầng mức độ ăn chơi lại càng điên cuồng hơn. Tầng bảy trừ phi là quan lại quyền quý ra, còn lại cho dù là phú thương bình thường chưa chắc đã có đủ tiền chi trả ở đó.

Nhưng theo lời đồn đại thì những người đã từng bước lên tầng bảy đều nói rằng ‘Đáng giá!’

Tần Phi cùng Thành Tín đang bị từng đàn oanh yến* vây kín xung quanh, sự huyên náo của những cô nàng to gan kia cơ hồ khiến hai người có cảm giác không chống đỡ nổi.

“Quan nhân...cả đêm rồi người còn chưa uống rượu với Vãn Tinh đâu đấy! Nô gia* không có bằng lòng đâu à nha...” Một cô gái xinh đẹp uốn éo cái eo thon nhỏ của mình, thoải mái ngồi lên đùi Tần Phi. Cánh tay thon dài ôm lấy cổ hắn, cả nửa thân trên cũng đã ép sát vào, cái phần đẫy đà mềm mại trước ngực không chút e dè áp lên lồng ngực rắn chắc của Tần Phi.

Đôi môi kiều diễm căng mọng, hàm răng trắng sáng như tuyết của nàng khép lại trước mặt Tần Phi. Tần Phi trở tay ôm lấy vòng eo của nàng, Vãn Tinh “Ưm” một tiếng, rướn cả người tới cắn vào vành tai Tần Phi nói: “Quan nhân không nên vội vã như vậy chứ... dù sao tối nay ta cũng là người của ngươi rồi mà...”

Tần Phi xoay xoay chén rượu trong tay, khẽ cười nói: “Cô nương nhiệt tình như thế cũng chỉ có Ôn Nhu Hương mới có. Mà đây mới chỉ là tầng hai thôi, ta thật sự nóng lòng muốn xem xem bộ dạng tầng bảy như thế nào!”

Vãn Tinh ha ha cười nói: “Tầng bảy a, đó là động đốt tiền mà cũng là động tiêu hồn, cho dù là hán tử làm bằng sắt đi nữa, một khi đã đặt chân lên tầng bảy thì cũng đều nhũn như con chi chi ra thôi.”

“Có thể mở được lâu tử lớn tới cỡ này, chưởng quỹ của các nàng là vị nào vậy?” Tần Phi hỏi như không hề để tâm tới.

“Chưởng quỹ không phải tên là Hoa Vũ, Hoa đại gia hay sao.” Hai tay Vãn Tinh quấn quanh cổ Tần Phi, khuôn mặt trơn mềm nhỏ nhắn dát sát vào quai hàm của hắn, một mùi hương khêu gợi xông thẳng lên chóp mũi.

Tần Phi khẽ động trong lòng, cười nói: “Hoa đại gia quả thật có bản lĩnh, nếu như có cơ hội, bổn thiếu gia quả thật cũng muốn tới gặp gỡ hắn một phen.”

Vãn Tinh ôm chặt lấy Tần Phi, hai khối mềm mại trước ngực sít sao chen chúc trên lồng ngực của hắn, dịu dàng nói: “Tìm hắn làm gì, mỗi khi trời tối Hoa đại gia đều ở tầng bảy tiếp đón khách quý. Quan nhân, người có muốn gặp cũng không gặp được...không được, ta phải phạt người một chén rượu.”

“Tại sao?” Thành Tín tránh khỏi vòng tay của mấy nữ nhân, sán lại hỏi.

Vãn Tinh cười phì một tiếng, lại tựa vào trong ngực Tần Phi khẽ thì thầm: “Quan nhân thật là xấu, nếu đang ôm ta trong ngực mà người nghĩ tới tỷ muội của hắn thì còn đỡ, ta có thể tự nhận mình xấu xí hơn. Nhưng quan nhân lại nói muốn gặp nam nhân thì... thật sự khiến ta không còn đất dung thân rồi!”

Nàng véo nhẹ lên ngực Tần Phi, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, một mùi thơm thoảng như mùi lan phả ra tràn đầy quyến rũ nói: “Ôm nô gia vào phòng đi...vào trong đó, chúng ta lại uống tiếp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.