Thương Đồng không biết vì sao anh lại như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đau xót, nặng nề gật đầu.
Sau khi đóng cửa lại, cả người Thương Đồng đều xụi lơ xuống.
cô phải thu dọn đồ đạc, nhưng cô thật sự không đủ sức, bị Sở Ngự Tây làm đi làm lại mấy lần, khiến cô thiếu chút nữa sụp đổ, cô ngâm mình tắm rửa, suýt nữa thì ngủ quên, đến trên giường, tóc chưa kịp lau khô, cô đã ngủ mê mệt.
Mệt mỏi cả ngày, khiến cô ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm Niệm Niệm không ngừng vỗ tay cô, mới kêu cô tỉnh.
"Mẹ, đi nhà trẻ!" Thương Đồng đỡ đầu, xương cốt toàn thân cô giống như bị vỡ vụn, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn còn di chứng?
cô không muốn di chuyển, cảm thấy đầu cũng có chút đau, có lẽ là tối qua chưa lau khô tóc đã ngủ.
"Hôm nay không đi nhà trẻ." Thương Đồng khó khăn ngồi dậy, cô thật sự có chút mệt mỏi, kéo thân thể kiệt sức đi vào bếp, nấu mì sợi đơn giản, hai cái trứng luộc, cắt một chút hành lên trên, Niệm Niệm ăn hai miếng, đã để qua một bên.
"Sao vậy?" Thương Đồng trái lại rất đói, cô muốn bổ sung thể lực, mới có thể chuẩn bị rời khỏi.
"không muốn ăn." Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn cô, lại cúi đầu xuống vài ngụm nước canh mới nói: "Con ăn no rồi ạ."
Thương Đồng gật đầu, nhìn cô bé chạy đi đọc sách, bản thân cũng không quá để ý.
Thu dọn đồ đạc rất đơn giản, mở cái hành lý ra, mang cuốn nhật ký cha để lại và ghi chú đặt vào, sau đó là hộ khẩu của cô và Niệm Niệm, giấy khai sinh của Niệm Niệm, một quyển sổ tiết kiệm, phía trên chỉ có hơn hai vạn, cô nhìn chằm chằm vào số tiền phía trên, uể oải ngồi bên cạnh tủ quần áo, chút tiền này có thể đi đâu?
Đến một huyện cấp ba, thuê một căn nhà nửa năm, năm sáu ngàn, mua chút đồ cần thiết cho cuộc sống một hai ngàn, tìm cho Niệm Niệm một nhà trẻ, rồi cô đi tìm việc làm.
cô có thể tìm công việc gì? Lúc trước đến viện bảo tàng Hàn Thành là do La Hằng Viễn giới thiệu, đến nơi xa lạ, cô cảm thấy xấu hổ khi nói ra trường học cũ của cô, bởi vì cô không có bằng cấp, chỉ mất mặt cho trường học cũ. Làm nhân viên thu ngân? Có lẽ chỉ có những công việc này không yêu cầu trình độ học vấn, các viên chức công ty khác chỉ sợ không có khả năng.
Thôi, cũng không chết đói.
Đặt mấy bộ quần áo của Niệm Niệm vào, bản thân cô thật không có gì. Niệm Niệm đã chạy đến: "Mẹ, chúng ta lại ra ngoài sao ạ?"
Thương Đồng mỉm cười nói: "Đúng, ra ngoài."
"Bây giờ phải đi xa sao?"
"Xa." Thương Đồng chỉ vào tấm bản đồ dán trên tường, nói với Niệm Niệm: "Con xem chúng ta nên đi đâu?"
Niệm Niệm im lặng xem, cô bé cũng chỉ biết được mấy chữ đơn giản, phía trên màu sắc rực rỡ, cô bé tìm tới tìm lui, chỉ vào Bắc Kinh nói: "Mẹ, chúng ta đi Bắc Kinh đi, mẹ còn chưa dẫn con đến viện bảo tàng."
Đầu Thương Đồng đau xót, khẽ nói: "không, Niệm Niệm, chúng ta không đi Bắc Kinh, ngoài Bắc Kinh ra đều được."
"Chúng ta đi đâu ạ?" Niệm Niệm ở đó tìm tới tìm lui, nhìn giống như mê cung.
Thương Đồng thu dọn đồ đạc, trải một tờ giấy ra, viết cho La Hằng Viễn, sau đó để chìa khóa ở trên tờ giấy kia. Khi ánh mắt cô rơi vào trên cá nhỏ tự đan, đôi mắt có chút lạc lỏng, thoáng chần chừ, nhưng vẫn lấy cá nhỏ kia xuống, đặt vào trong hành lý.
Niệm Niệm tìm mệt, bỏ chạy đi xem TV, nhìn thấy sói xám hét lớn: "Tớ sẽ trở về." thì cười rất vui vẻ.
Thương Đồng kéo hành lý, đến xô-pha ngồi xuống, cô đưa tay đổi đài truyền hình bản địa, các phóng viên đang đuổi theo Nhiễm Đông Khải và Sở Ngự Tây, muốn biết trước tình hình bên trong trận đấu thầu, sau lưng bọn họ là bảng hiệu lớn của khách sạn Hàn Thành, Uông Trạch và Chu Hi tách bọn họ ra phía sau, ngăn các phóng viên truy hỏi.
Xe của thị chính cũng đã chạy đến, Niệm Niệm la to: "Ba ba..."
La Hằng Viễn và Mạc Thanh Uyển cùng nhau xuống xe, chen chúc trong đám phóng viên đi về phía khách sạn.
Dùng giọng nói xúc động lòng người đối diện với ống kính của phóng viên thông báo: "Dự án đấu thầu mảnh đất Bắc Giao ở Hàn Thành được quan tâm sắp bắt đầu, đến cùng hoa rơi vào nhà ai, xin tiếp tục tập trung vào hiện trường, lát sau phát sóng sẽ để khán giả và bạn bè nhận được thông báo tiến triển mới nhất."
Khi Thương Đồng nhìn thấy bóng dáng của Sở Ngự Tây, tim bỗng chốc đập mạnh, bộ dạng anh nhẹ nhàng thoải mái, đã tính trước kỹ càng?
------ Vũ Quy Lai ------
Trong đại sảnh cạnh tranh đấu thầu, Nhiễm Đông Khải và Sở Ngự Tây ngồi hai bên, theo phía sau là một nhóm xí nghiệp bản địa đến đây quan sát, lúc này các phóng viên thật yên lặng ngồi ở phía sau, đưa cameras và máy ghi âm lên.
Chu Hi ở bên cạnh Nhiễm Đông Khải, thấp giọng nói: "Nhiễm tổng, số liệu có giả hay không?"
Nhiễm Đông Khải không mở miệng, anh híp mắt nhìn Sở Ngự Tây đang thích thú nhàn nhã, chỉ thấy ngón tay của Sở Ngự Tây đan chặt vào nhau trên đùi phải, Âu phục phù hợp bao quanh đường cong của anh, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, không chút căng thẳng.
Nhiễm Đông Khải không nhịn được chau mày, ngón tay anh vuốt ve văn kiện đấu thầu, anh đã từng đặc biệt phân tích giá quy định của Sở Ngự Tây, không thể quá thấp, bằng không thì không hợp với cá tính một kích tất trúng của Sở Ngự Tây, cũng không thể cao hơn anh dự toán, vì nếu quá cao, anh sẽ nghi ngờ, giá quy định này có thật hay không.
"không có sơ hở gì chứ?" Anh thấp giọng nói.
Chu Hi cẩn thận trả lời: "không có, giá quy định là La Hằng Viễn lấy ra từ bên trong hộp bảo mật, bên chúng ta chưa từng thấy anh ta tiếp xúc với bất kỳ cái gì."
Nhiễm Đông Khải hơi gật đầu, những người khác anh không tin được, nhưng La Hằng Viễn có tình cảm với Thương Đồng, cũng có thể tin tưởng, nếu không thì người đàn ông nào lại bằng lòng hy sinh bản thân, đi nuôi dưỡng con người khác, mà còn coi như con ruột? (Xót La Hằng Viễn, đàn ông tốt của thế kỷ.)
Khóe môi anh hiện lên nụ cười thản nhiên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Sở Ngự Tây.
Khóe môi Sở Ngự Tây giương lên, nhưng trong ánh mắt thuần tuý lại lạnh lùng sắc bén, anh cũng đang chờ đợi, chờ đợi giây phút này, muốn cho Nhiễm Đông Khải một đòn trí mạng.
Bên kia TV, tâm tư Thương Đồng cũng treo lơ lửng giữa không trung, Niệm Niệm ở bên cạnh xem không hiểu, lay tay cô nói: "Mẹ, con đói bụng..."
Lát nữa đấu thầu có thể tiếp tục, Thương Đồng nhìn thời gian, nhưng đã qua giờ cơm, buổi sáng Niệm Niệm ăn rất ít, cô đành phải đứng dậy, đi vào bếp chuẩn bị nấu chút cơm, xào cà chua với trứng, lấy tôm khô từ trong tủ lạnh ra, rồi đi cắt bí, một bên cắt một bên vẫn nhìn chằm chằm vào TV.
Cắt...cắt, lúc nghe thấy công bố giá quy định, cô ngừng tay lại, nín thở, tim nhảy loạn thình thịch, số liệu trên màn hình lớn TV, cô không hiểu rõ chuyện thương nghiệp, chợt nghe nói Nhiễm Đông Khải lấy giá quy định là 18 triệu đấu thầu được quyền của mảnh đất ở Hàn Thành.
cô theo bản năng nhìn Sở Ngự Tây ngồi trên ghế, ống kính chỉ chụp được một bên của anh, đôi mắt anh ngưng tụ trên màn hình, khóe môi hơi giương lên, có độ cong mê người. không biết vì sao, lúc này cô lại cảm thấy có chút khó chịu, không biết là cảm giác gì. Anh thua, cô nên phấn khởi nhảy nhót mới đúng, cuối cùng có thể thoát khỏi sự uy hiếp của anh, không lo lắng anh sẽ đưa ra điều kiện khắc nghiệt, cũng không cần lo lắng mảnh đất kia bị anh khai phá. Nhưng, lòng cô cứ nặng nề xuống.
cô nhìn thấy anh xoay người lại, đối diện với ống kính, cũng giống như đối mặt với cô, anh vẫn cười như cũ, lại khiến cô cảm thấy ớn lạnh vô cùng, anh biết cô đang nhìn sao? Vì sao cô có cảm giác bị anh nhìn thấu.
Sau đó phóng viên đã chia thành mấy đợt, mang microphone vây quanh bên cạnh anh, đưa ra rất nhiều câu hỏi, anh thu tầm mắt về, cười nhẹ nói: "đã đánh cược thì phải chấp nhận chịu thua, tôi không có gì để nói."
nói xong, Uông Trạch tách phóng viên ra, anh nhanh chóng rời khỏi hiện trường, mặc dù vẫn có người đuổi theo đưa ra câu hỏi, nhưng ống kính đã trở lại trên người Nhiễm Đông Khải.
Thương Đồng cúi đầu, nhìn bí đã cắt một nửa, tâm tư rối loạn, cô xào cà với trứng qua loa, nấu canh bí với tôm khô, đơm hai chén cơm, lại không có khẩu vị, Niệm Niệm ngồi trên bàn, bưng nước canh uống một hớp lớn rồi lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Thương Đồng nghe âm thanh chuyển động của chìa khóa, cô theo bản năng quay đầu lại, thấy cửa bị đẩy ra, người vừa mới ở trên TV kia lại có thể xuất hiện trước mặt cô, cô hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, mang cửa nhà bếp đóng lại, nhưng bản thân lại đứng ở trước cửa, run giọng nói: "Anh...sao anh lại đến đây?"
Sở Ngự Tây nhìn lướt qua nhà cửa đã được thu dọn sạch sẽ, trên mặt đất đặt một cái hành lý, trong TV còn đang đưa tin tiếp theo của vụ đấu thầu, khóe môi anh lộ ra nụ cười giễu cợt: "Sao, nhanh như vậy đã thu dọn tốt hành lý rồi à."
Hơi thở của anh từ từ đến gần, cô sợ đến mức lông tơ toàn thân đều dựng thẳng giống như con nhím, cô run giọng nói: "Anh muốn làm gì?"
Anh giống như con báo chuẩn bị thu lưới, nhìn cô vùng vẫy, khóa vào trong góc, nếu như bị dồn đến đường cùng, cô sẽ vươn móng vuốt của mình.
"Nhanh như vậy đã muốn sống cùng với Nhiễm Đông Khải rồi à?" Sở Ngự Tây chống cửa, mang cô giam giữa cánh cửa và anh.
Sau lưng là âm thanh đập cửa của Niệm Niệm: "Mẹ...mẹ..."
cô sợ đến sắc mặt trắng bệch: "Đừng dọa đến con bé, anh buông ra trước."
Đôi mắt Sở Ngự Tây lạnh xuống, anh nhìn thân thể đang run rẩy của Thương Đồng, sau lưng cánh cửa, là giọng nói mềm mại của Niệm Niệm, mang theo một chút sốt ruột, cùng lúc cửa cũng bị đẩy ra.
Niệm Niệm nhìn thấy anh, hơi sững sờ, tay nhỏ nhắn vội vàng nắm lấy tay Thương Đồng, có chút rụt rè đứng đó.
"Niệm Niệm, mẹ và chú này có chuyện cần nói, con đi xem TV trước được không?" Thương Đồng ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm lại Niệm Niệm, mới buông tay ra, kéo Sở Ngự Tây đi vào phòng ngủ.
cô chỉ sợ để Niệm Niệm thấy cái không nên thấy, quên mất bản thân nắm tay của Sở Ngự Tây, đến phòng ngủ, cô đóng cửa lại, mới thở dài một hơi.
"Em hay nói chuyện với đàn ông như vậy sao?" Tay của Sở Ngự Tây còn đang bị cô nắm, phòng rất nhỏ, ngoài tủ quần áo chính là giường, ánh mắt anh dừng lại trên khăn trải giường màu hồng, khóe môi lộ ra một chút giễu cợt.
Thương Đồng chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cô theo ánh mắt của Sở Ngự Tây nhìn lại, mới đột nhiên tỉnh ngộ, trong tay truyền đến sức mạnh ấm áp, cô vừa muốn bỏ tay anh ra, lại bị anh chủ động nắm chặt.
"nói đi." Sở Ngự Tây kéo cô ngồi xuống bên giường, vòm ngực rộng rãi gần như che khuất tầm mắt của cô, một tay anh chống trên mép giường, nghiêng nửa người, chỉ cần dùng lực, có thể đè cô ngã xuống giường.
Thương Đồng cắn môi dưới, ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi sẽ không ở cùng một chỗ với Nhiễm Đông Khải, tôi sẽ dẫn Niệm Niệm rời đi, anh yên tâm, tôi sẽ không xuất hiện trong thế giới của các người nữa, anh buông tha cho tôi đi."
"Em muốn đi?" Sở Ngự Tây nắm cằm cô, lạnh lùng mở miệng: "Em nghĩ rằng em đi được sao?"