Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ

Chương 14: Trúng độc




Tạ Vũ bắt đầu hẹn hò với Lý Hưng Ngộ.

Qua lại với người có tiền đại khái chính là như vậy, nhà hàng cao cấp, quà tặng đắt đỏ giá trị, hẹn hò ăn mặc hoa lệ.

Tạ Vũ là người rất dễ thích ứng, giống như cô thích ứng với thành phố này vậy.

Chỉ có điều thỉnh thoảng nhìn những cộng đồng ngợp trong vàng son kia, cô sẽ vô thức nhớ đến cuộc sống của người miền núi.

Thế giới chia ra làm hai.

Hạ tuần tháng sáu, thời tiết nóng dần. Quan hệ giữa Tạ Vũ và Lý Hưng Ngộ không nhanh không chậm, cũng coi như ổn định. Người đàn ông này có một vẻ rất thành tâm.

Nhưng thật ra quan hệ giai đoạn đầu của nam nữ trưởng thành chẳng qua cũng chỉ là thăm dò như thật như giả, bao gồm bản thân Tạ Vũ.

Công việc của hai người đều rất bận, một tuần hẹn hò hai ba lần.

Trong nhà hàng Tây cao cấp của Grand Hyatt, uống rượu vang đỏ hạng sang, ăn gan ngỗng tinh tế. Tạ Vũ cảm thấy ăn không ngon, giống như mối quan hệ giữa cô và Lý Hưng Ngộ.

Cô để dao nĩa xuống, nhìn dĩa ăn tinh xảo, đột nhiên không khỏi có hơi nhớ mấy bữa cơm ngon ăn trên núi.

Lý Hưng Ngộ cũng dừng lại, tò mò hỏi: “Sao lơ đãng vậy?”

Tạ Vũ thoáng sửng sốt, cười nói: “Em nghĩ đến ngôi trường tiểu học thời gian trước đi lấy tin, mỗi ngày bọn trẻ chỉ có thể ăn cơm thập cẩm khoai tây củ cải, hơn nữa ở trên núi thế này cũng coi như là tốt rồi, còn rất nhiều trường không có nhà bếp, mỗi ngày chỉ ăn cơm nguội với dưa muối. Nhìn lại chúng ta bây giờ, cảm thấy cuộc sống đúng là tốt đẹp.”

Lý Hưng Ngộ khẽ cười một tiếng: “Anh có đọc qua bài báo đó của em, rất bùi ngùi. Đúng rồi, anh nói cho em biết anh cũng xuất thân từ nông thôn chưa nhỉ?”

Tạ Vũ nói: “Anh chưa nói qua, nhưng em có thấy trên báo.”

“Anh cũng xuất thân từ nông thôn miền núi. Trước kia khi học tiểu học buổi trưa không về nhà được, nên chỉ cơm nguội với dưa muối thôi.” Đang nói, anh ta nói như nói đùa, “Cho nên em thấy bây giờ có thể cao thế này đã coi như là kì tích.”

Tạ Vũ khá có hứng thú nhìn về phía anh ta: “Em đúng thật là không biết anh xuất thân từ nông thôn miền núi đấy. Trước đây nhà anh rất nghèo sao?”

“Nghèo ư? Sao không nghèo chứ. Ăn bữa thịt là đã xa xỉ rồi. Đối với bọn anh mà nói, con đường thoát duy nhất chính là thi đại học. Cho nên anh nỗ lực học tập, thi đậu trường đại học danh tiếng, rồi tiến cử nghiên cứu sinh.”

Tạ Vũ nói: “Thì ra anh chăm chỉ như vậy, trước đây chưa nghe anh nói bao giờ. Hôm nào em viết một bài phỏng vấn độc quyền cho anh, cũng tạo dựng tấm gương cho trẻ em nông thôn một chút.”

Lý Hưng Ngộ nhếch khóe môi, hình như thoáng ngẩn ra, rồi cười lấy hộp thuốc lá bật lửa, lịch lãm ra hiệu với cô: “Có để ý không?”

Tạ Vũ lắc đầu. Ánh mắt dừng lại ở chiếc bật lửa có kiểu dáng quen thuộc trong tay anh ta. Thật ra Lý Hưng Ngộ đã không còn chút xíu vẻ xuất thân từ nông thôn từ lâu. Anh ta lịch lãm tao nhã, khéo léo lão luyện, là tinh anh tiêu chuẩn nhất ở thành phố này.

Lý Hưng Ngộ rít mạnh một hơi thuốc, rồi chậm rãi phả ra, tay nghịch chiếc bật lửa nho nhỏ kia, nói: “Nhưng anh phát hiện chỉ học giỏi không thôi thì cũng chẳng có ích đến thế, có những chuyện từ khi sinh ra đã không công bằng. Hồi anh học nghiên cứu sinh, có một cô bạn gái. Cô ấy rất đẹp, anh rất thích cô ấy, đối đãi với cô ấy tốt cực kì, đi làm nhịn ăn nhịn dùng mua đủ mọi món quà cho cô ấy, nhưng sau đó cô ấy vẫn quen một người đàn em của anh. Lúc đó anh bị đả kích sâu sắc, không biết tại sao, về sau đi tìm cậu đàn em kia, thấy bật lửa cậu ta dùng châm thuốc thì mới hiểu ra.” Đang nói, anh ta giơ lên, “Chính là cái này, học phí và tiền sinh hoạt một năm khi đó của anh.”

Tạ Vũ cười: “Thật ra cũng không nhất định là vì tiền, có thể là nam sinh đó quả thật có chỗ hơn người hấp dẫn nữ sinh.”

Lý Hưng Ngộ buồn cười lắc đầu: “Em tin không?”

Tạ Vũ nhún nhún vai từ chối cho ý kiến.

Lý Hưng Ngộ nói: “Cho nên kinh nghiệm của anh thật ra cũng không tính là năng lượng chân chính lắm. Lý tưởng ban đầu của anh là làm nghiên cứu, nhưng vì chuyện này mà anh không học thêm tiếp nữa, tốt nghiệp nghiên cứu sinh là tìm việc làm, hai năm sau từ chức lập nghiệp, công ty năm năm là lên sàn, sau đó thì có Lý Hưng Ngộ bây giờ. Thật ra anh rất cảm ơn hai người đó.”

Tạ Vũ nói: “Vậy sau đó thì sao? Hai người kia thế nào rồi?”

Lý Hưng Ngộ nói: “Tình yêu của thanh niên vốn cũng khó lâu bền. Khi đó hai người vừa tốt nghiệp, nghe đâu không bao lâu là chia tay. Sau này người phụ nữ đó còn từng tới tìm anh, nhưng hình như mấy năm trước cũng kết hôn rồi. Đàn em của anh mấy năm trước vẫn còn tin tức, có vẻ cũng không tệ, nhưng về sau hình như xảy ra chút chuyện gì đó, không biết đã đi đâu.”

Tạ Vũ gật đầu: “Bạn gái trước của anh nhất định hối hận lắm.”

Lý Hưng Ngộ cười nói: “Cô ấy có hối hận hay không anh đã không quan tâm từ lâu, nhưng ngược lại anh thật sự cảm ơn quyết định khi đó của cô ấy. Nếu không có lẽ bây giờ anh vẫn đang là một giáo sư nghèo cổ hủ ở đại học cũng nên.”

Tạ Vũ cười nói: “Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ nấp của họa. Kinh nghiệm của anh nói cho người đời biết một cách rất sinh động, chuyện cuộc đời không chừng là đạo lý này.”

Lý Hưng Ngộ nghiêng đầu nhìn về phía cô, giữa làn khói thuốc, anh ta khẽ nheo mắt: “Anh biết những người làm truyền thông bọn em đều có chút văn nghệ. Anh nói những điều này, em không cảm thấy anh rất thô tục sao?”

Tạ Vũ cười: “Ai mà chẳng phải là người phàm tục chứ? Hiện thực mới quan trọng nhất.”

Hai người lại trò chuyện lan man một hồi rồi mới tính tiền rời khỏi.

Lý Hưng Ngộ theo thường lệ lái xe đưa Tạ Vũ về nhà. Khi tạm biệt dưới lầu, Tạ Vũ đi mấy bước đột nhiên vòng trở lại bên xe, giống như thuận miệng hỏi: “Đàn em cướp bạn gái của anh năm đó tên là gì?”

Lý Hưng Ngộ thoáng sửng sốt, trả lời: “Cậu ấy tên Lục Viễn.”

Lần này đến lượt Tạ Vũ ngẩn ra, ngay lập tức bật cười.

Lý Hưng Ngộ mờ mịt: “Sao vậy? Em quen ư?”

Tạ Vũ suy nghĩ, lắc đầu: “Không quen.”

Lý Hưng Ngộ cũng cười: “Anh đã nói thế giới không thể nào nhỏ như vậy, nhiều năm rồi anh cũng không có tin tức của cậu ấy.”

Tạ Vũ vẫy tay với anh ta rồi xoay người, nhưng lại giống như gặp được chuyện buồn cười, một mình run vai bật cười trong màn đêm, thế nào cũng không kìm được, thậm chí có chút điên cuồng mất khống chế.

Cô nghĩ, Lý Hưng Ngộ có câu nói không đúng, thế giới thỉnh thoảng thật sự rất nhỏ.

Đêm nay, Tạ Vũ lại mơ thấy Lục Viễn, vẫn là cảnh anh tắm bên dòng suối dưới ánh trăng. Giấc mộng ấy chứa đựng sự quyến rũ, nhưng sáng sớm thức dậy lại không khỏi có chút buồn bã mất mát.

May mà công việc ngày hôm nay của cô rất nhiều. Mặc dù nhiệm vụ lấy tin ở ngay thành phố, nhưng vì phải theo một hoạt động quy mô lớn nên cũng làm không nghỉ gần cả ngày. Đợi đến khi kết thúc công việc thì vừa vặn gặp phải giờ cao điểm buổi tối.

Cô mệt đến độ như một con chó mất nhà, ngồi trên xe taxi, cảm giác mất mát buổi sáng lại mơ hồ ập tới, đến mức tâm trạng cô bắt đầu mất ổn định.

Xe taxi chạy không bao lâu thì bị kẹt ở một giao lộ, mãi không di chuyển được. Con đường này ngày thường rất vắng vẻ, nhưng vì trúng giờ cao điểm buổi tối, nên hiếm khi nhét đầy xe cộ.

Tạ Vũ quay kính xe xuống, cơn gió nhẹ hòa lẫn khí thải thổi vào, cũng không thể giảm bớt sự nôn nóng chút nào.

Bên kia đường cách đó không xa là Học viện Hí kịch, từ trong xe nhìn sang có thể thấy thấp thoáng lối kiến trúc nho nhã trong đó. Sinh viên của học viện khá ít, ngày thường rất yên tĩnh, nhưng lúc này bên ngoài cổng thấy không ít xe nổi tiếng, bên trong thỉnh thoảng có cô gái xinh đẹp thời thượng đi ra, ngồi vào những chiếc xe đó.

Chuyện thế này Tạ Vũ thấy nhiều nên quen rồi. Đừng nói là trường nghệ thuật, mà đại học đứng đầu Thượng Hải mà cô từng học, mỗi cuối tuần, ở các cổng trường, cảnh như vậy cũng không hiếm thấy.

Cô cảm thấy không khí bên ngoài quá tệ, đang định đóng cửa xe, ánh mắt lại hướng đến một chiếc xe quen thuộc, là chiếc Bentley màu xanh mà gần đây cô ngồi rất nhiều lần kia.

Cô không thấy được biển số xe, cũng không nhìn thấy người đang ngồi bên trong. Nhưng cũng không lâu lắm, một cô gái trông như sinh viên chạy từ hướng sân trường về phía chiếc xe đó.

Cô gái đó mái tóc dài phất phới, mặc một chiếc váy hoa li ti dài, làm nổi bật vòng eo thon. Tạ Vũ không thấy rõ ngũ quan của cô ấy, nhưng suy đoán dáng vẻ của cô ấy nhất định cũng giống cách ăn mặc của cô ấy, xinh đẹp thuần khiết.

Chỉ có điều chiếc túi Hermes trên tay cô ấy quả thật không thuần khiết như vậy.

Xe taxi đột nhiên chạy đi, khi đang từ từ lái rời khỏi, Tạ Vũ thấy người đàn ông trong xe quay cửa kính xe xuống, hôn cô gái đang khom người kia.

Tạ Vũ ở ghế sau xe taxi còn cười thành tiếng, lắc đầu đóng cửa sổ xe lại. Cô ngược lại chẳng thấy bất ngờ, cho dù Lý Hưng Ngộ nhiều lần bày tỏ sự chân thành dành cho cô, nhưng cô cũng biết loại đàn ông này, vĩnh viễn cũng không thể chỉ có một trái tim chân thành.

Cô chưa từng mong đợi vào anh ta, nên cũng không tính là thất vọng. Chỉ có điều hai người còn chưa coi là thật sự bắt đầu mà anh ta đã như vậy, ít nhiều gì cũng khiến người ta hơi chán ngán. Tính ra, cô đã bị anh ta lừa dối lần thứ hai, nhưng hình như lần nào cũng không tính là thành công.

Cũng có thể, so với cô bé kia, cô mới là người đến sau.

Cô cầm điện thoại lên gọi Lý Hưng Ngộ. Đầu bên kia ngược lại bắt máy rất nhanh.

Tạ Vũ nhìn chiếc Bentley màu xanh biến mất trong gương chiếu hậu, nói: “Tối nay có rảnh không? Cùng ăn cơm thế nào?”

Lý Hưng Ngộ hình như hơi bất ngờ: “Đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi, em vậy mà chủ động hẹn anh đấy. Nhưng tiếc quá, tối nay anh có buổi tiệc xã giao, ngày mai bù lại thế nào? Em muốn ăn gì, anh bảo người đặt trước.”

“Ngày mai còn xa như vậy, đến lúc đó hẵng nói đi. Chúc anh đêm nay xã giao vui vẻ.”

“Em cũng vậy.” Lý Hưng Ngộ nói, “Không phải tối nay em có rất nhiều việc sao? Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh tới tìm em.”

Tạ Vũ cúp điện thoại, vẻ mặt mệt mỏi dựa vào lưng ghế nghỉ một chút, không bao lâu, có điện thoại gọi đến. Cô mở mắt nhìn số trên màn hình, bắt máy: “Tổng biên tập, có chuyện gì sao?”

“Là thế này. Ban nãy tôi nhận được điện thoại bên quỹ Tân Miêu, họ nói nhân viên của quỹ muốn đi thăm hỏi trường tiểu học Hồng Khê, bảo chúng ta cử phóng viên đi cùng, rồi ra thêm một bài báo nữa.”

Tạ Vũ thoáng sửng sốt rồi mới phản ứng kịp, giọng nói hơi thay đổi: “Anh muốn tôi đến đó công tác nữa?”

Lão Trương nói: “Tôi biết điều kiện nơi đó không tốt, nhưng cô cũng không cần phản ứng dữ vậy chứ. Chỗ tệ hơn đâu phải cô chưa từng đi.”

“Không phải, tôi chỉ nghĩ đến việc phải đi lần nữa thì hơi bất ngờ.”

“Có gì bất ngờ đâu? Chúng ta là phía truyền thông hợp tác của quỹ tân Miêu, rất nhiều thứ phải làm dài hạn. Cô chuẩn bị một chút đi, cuối tuần này xuất phát, tiền đi lại bên quỹ sẽ chịu trách nhiệm.”

Tạ Vũ nhìn điện thoại đã cúp máy, sự mệt mỏi ban nãy đã tan biến hết, chỉ hơi không thể tin nổi, sau đó buồn cười lắc đầu.

Buổi tối trước khi đi ngủ, di động của cô reo rất lâu, là điện thoại Lý Hưng Ngộ gọi tới. Cô không bắt máy. Sau đó là tiếng tin nhắn, cô cầm lên xem, trên đó mấy chữ đơn giản: Nhớ em, ngủ ngon.

Cô cười mỉa một tiếng, xóa tin nhắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.