Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ

Chương 13: Nguy cơ




Trong bóng tối, có một tia sáng chiếu lên thân thể mềm mại trắng như tuyết, không một mảnh vải che thân, vết đỏ đầy người chứng tỏ thiếu nữ đã trải qua sự chà đạp thế nào.

Cái hất tay vừa rồi của Tây Lương Tĩnh vừa vặn đụng vào bộ ngực non mềm cực lớn của nàng ta, cảm xúc rõ rệt đó khiến ký ức của hắn càng sáng tỏ.

Tây Lương Tĩnh rất ít chạm vào nữ nhân, trong phòng trước nay chỉ có một mình Kim Ngọc mà lão thái thái từng tặng cho hắn, để dạy hắn biết chuyện nam nữ, chỉ là một nha hoàn thông phòng không có thân phận mà thôi.

Hôm nay một lần phóng túng hiếm hoi lại… gặp phải chuyện thế này, huống hồ thân phận của đối phương rất đặc biệt, làm đầu óc hắn trống rỗng trong thoáng chốc.

Làm sao lại…

Rõ ràng người hắn ôm là đào kép kia, sao lại biến thành Trinh Nguyên Công Chúa?

Bầu không khí hoàn toàn yên lặng, cứng nhắc lưu động giữa hai người, hắn nhìn Trinh Nguyên Công Chúa đang im lặng trước mặt, đầu càng đau.

Không biết bao lâu sau, Tây Lương Tĩnh vỗ cái trán đau nhức của mình, chống cột giường đứng lên, cắn răng nói: “Ngươi…”

Theo động tác của hắn, Trinh Nguyên Công Chúa dường như càng thêm hoảng sợ, lập tức co rúm vào trong giường, hoảng hốt nhìn Tây Lương Tĩnh.

Ánh mắt Tây Lương Tĩnh dừng trên người nàng ta rồi lập tức rời đi, những vết thương này là hắn làm ra sao?

Hắn càng cảm thấy trong lòng bực bội và lo lắng, khàn khàn nói: “Công Chúa điện hạ… Sao ngươi lại ở đây? Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trinh Nguyên Công Chúa nghe lời hắn nói xong có vẻ hơi cứng người, nàng ta cười lạnh một tiếng, giọng nói có chút suy yếu: “Tướng quân không cần lo lắng, mọi chuyện là do Trinh Nguyên tự gây ra… chỉ không ngờ Trinh Nguyên ham chơi một lần lại rơi vào kết cục thế này…”

Nàng ta như đang nhẫn nhịn cái gì, không nói nữa, gian nan di chuyển cơ thể bò xuống giường, cảnh xuân sắc tuyết trắng chói mắt kia khiến Tây Lương Tĩnh lập tức nhắm mắt lại.

Hắn nghe thấy trong phòng vang lên tiếng sột soạt, hắn biết Trinh Nguyên Công Chúa đang mặc quần áo, hắn cũng qua loa mặc quần áo vào.

Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng bỗng vang lên tiếng động xôn xao, giống như đang tìm người, mơ hồ có thể nghe ra giọng Tây Địch từ chỗ những người đó.

Tây Lương Tĩnh nhất thời hoảng hốt, sắc mặt đầy vẻ lo lắng.

Nếu bị người ta phát hiện hắn và Trinh Nguyên Công Chúa ở đây, cái gì đang đợi hắn không cần nói cũng biết, cả triều đình sẽ rung động thật lớn, chưa tới nói bên phía Tây Địch…

Mọi chuyện không khỏi quá mức trùng hợp rồi!

Tây Lương Tĩnh bỗng hướng ánh mắt như điện về phía gương mặt xinh đẹp không giống người thường của Trinh Nguyên Công Chúa, vẻ mặt càng thêm lạnh giá, mở miệng: “Công Chúa điện hạ, bất kể đã xảy ra chuyện gì, tại hạ sẽ một mình gánh chịu, nếu công chúa muốn dùng mạng của tại hạ bồi thường thuần khiết của ngài thì cứ việc mở miệng, nhưng nếu ngài có ý đồ gì khác thì thứ cho tại hạ không thể tuân theo.”

Hắn không sợ nhận trách nhiệm, nhưng không chịu bất cứ kẻ nào uy hiếp, ngoại trừ…

Trong đầu thoáng qua một bóng dáng lạnh giá xinh đẹp khiến Tây Lương Tĩnh hít thở không thông, sau đó hắn lập tức bình tĩnh lại, vươn tay lấy quần áo mặc vào, đồng thời lấy thanh kiếm bên hông đưa tới trước mặt Trinh Nguyên Công Chúa.

Ngoại trừ đối mặt Tây Lương Mạt có thể khiến Tây Lương Tĩnh rối loạn tâm trí, Tây Lương Tĩnh thường ngày được xưng ngọc diện băng lang, tay dính vô số máu tươi trên chiến trường tuyệt đối không phải một nam tử dễ mềm lòng với nữ tử.

Trinh Nguyên Công Chúa đang búi mái tóc đen, bỗng nghe lời nói lạnh lùng tàn nhẫn của người trước mặt, ban đầu sửng sốt, sau đó buông tầm mắt, bả vai run khẽ như đang cố gắng nhẫn nại cái gì, một lát sau, nàng ta tái mặt, không chút biểu cảm nhẹ giọng nói: “Bản cung nói, tướng quân không cần lo lắng, tất cả chuyện này… là Trinh Nguyên tự làm tự chịu, ngài… chỉ việc ở lại đây.” Khi nói những lời này, Trinh Nguyên Công Chúa như dùng hết sức lực toàn thân.

Sau đó, nàng ta như không thể chịu nổi sự nhục nhã này nữa, xoay người đi ra cửa, kéo cửa rồi bước ra.

Tây Lương Tĩnh không ngờ nàng ta nói mở cửa là mở cửa, nhất thời giật mình, vô thức trốn phía sau cửa, thấy Trinh Nguyên Công Chúa bước ra rồi lập tức đóng cửa lại.

Lúc này, người Tây Địch ở bên ngoài có vẻ đều đã nhìn thấy công chúa, vội vã tới gần, căng thẳng vây quanh ngoài cửa, tiếng nói nôn nóng của một thị nữ truyền đến: “Chủ tử, ngài đi đâu vậy, để chúng ta tìm cả đêm.”

Một thị nữ khác cũng nức nở oán trách những người khác: “Đã nói chúng ta không quen với cuộc sống ở Thiên Triều, đám các ngươi còn bỏ lại chủ tử đi xem ca múa dị quốc cái gì, ca múa kia làm sao hay bằng hí kịch của Tây Địch chúng ta được, còn để chủ tử uống rượu bảo trân chết tiệt gì đó, nay chủ tử mất tích cả đêm, nếu truyền ra ngoài…”

Nàng ta mới nói tới một nửa đã bị người khác ngắt lời: “Câm miệng, ngươi còn sợ chuyện này chưa đủ ầm ĩ, sợ người Thiên Triều chưa biết phải không?”

Cuối cùng, Trinh Nguyên Công Chúa mở miệng: “Được rồi, tất cả không cần nói nữa, ta không sao, chỉ sơ ý uống say nên ngủ trên thuyền hoa một đêm, chúng ta đi thôi, nếu tin tức này truyền ra, các ngươi biết hậu quả thế nào rồi đấy.”

Nàng ta nói tới cuối giọng nói đã cực kỳ lạnh lẽo.

Tây Lương Tĩnh nghe đám thị nữ và thị vệ bên ngoài thưa dạ, sau đó là tiếng bước chân đi xa.

Hắn không khỏi trầm tư, lẽ nào mọi chuyện chỉ là trùng hợp?

Dù sao chuyện này phơi bày ra ánh sáng cũng không tốt với Trinh Nguyên Công Chúa, danh tiếng tổn hại, nàng ta dù sao cũng phải gả sang triều khác, mà ví dụ đặc biệt như Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thì rất hiếm hoi, từ nay về sau nàng ta làm sao có chỗ đặt chân ở Thiên Triều, nơi có rất nhiều ràng buộc với nử tử hơn Tây Địch?

Ánh mắt hắn vô tình hướng về phía cái giường hỗn loạn, trên giường mơ hồ có một vệt đỏ, vô cùng bắt mắt, đó là… lạc hồng của nữ tử?

Điều đó khiến hắn thoáng chốc mở to mắt, sau đó hoang mang ngồi xuống bên giường, bỗng cảm thấy huyệt thái dương lại liên hồi giật lên đau đớn.

Hắn luôn cảm thấy trong bóng tối có thứ gì đó như con nhện đang chuyển động, chậm rãi nhả tơ quấn chặt lấy hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích, không thở nổi.

Đêm đó như một hòn đá nho nhỏ ném vào mặt nước tối tăm, không một tiếng động.

Tây Lương Tĩnh lo sợ bất an mấy ngày, cố ý tránh những trường hợp Trinh Nguyên Công Chúa xuất hiện, cho dù hắn không thể không xuất hiện trước mặt Trinh Nguyên Công Chúa thì Trinh Nguyên Công Chúa cũng chỉ coi hắn như người lạ, chưa bao giờ để ý tới hắn, càng không dùng chuyện đêm đó để vơ vét tài sản hay uy hiếp gì.

Thế nhưng có lẽ trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện Trinh Nguyên Công Chúa mất tích một đêm vẫn mơ hồ truyền ra, ít nhiều chỉ là chút tin đồn, nhưng sau khi Cửu Thiên Tuế lên tiếng không muốn nghe thấy những lời đồn đại này nữa thì chuyện này như nước chảy qua không để lại dấu vết, không còn đoạn sau nữa.

Có điều, đôi khi Trinh Nguyên Công Chúa đi qua bên cạnh hắn, hắn ngẫu nhiên cảm nhận được nàng ta run lên khe khẽ, ghé mắt nhìn lại, có một loại yếu đuối nhưng gắng sức giữ bình tĩnh, khiến trong lòng Tây Lương Tĩnh… rối bời.

Mà lúc này, trong một sân viện rộng lớn hoa mỹ có biển đề chữ Phượng, một mỹ nhân áo đỏ hoàn toàn không có vẻ gì bị bên ngoài ảnh hưởng, đang ưu nhã ngồi trong đình giữa hồ, lẳng lặng nghe một đào kép trang điểm xinh đẹp ca hát.

Giọng hắn uyển chuyển văng vẳng qua mặt hồ, mang theo vẻ hiu quạnh cuối thu.

“Ngày mai, bản cung sẽ đi đón tiểu đệ đệ kia của ta trở về, nghe nói thời gian qua hắn ở hậu viện của Cửu Thiên Tuế sống không yên thân.” Trinh Nguyên Công Chúa chậm rãi gảy lá trà trôi nổi trong chén, thản nhiên nói.

Đào kép đang hát thu tay áo lại, xoay người nhìn về phía nàng ta: “Không ngờ ngươi có thể thám thính được cả tin tức ở hậu viện của Cửu Thiên Tuế, có điều hình như tin tức của ngươi hơi lạc hậu rồi, Tố Nhi quả là không ngồi không, nay nó đã dựa vào vị Phi Vũ Đốc Vệ, Vương Phi của Cửu Thiên Tuế tay cầm cường binh kia, sống rất vui vẻ sảng khoái, chỉ sợ đã vui đến quên cả trời đất rồi.”

Đào kép kia bôi phấn màu rất dày, không nhìn ra bản mặt thật, chỉ thấy đôi mắt như nước mùa thu, cái mũi cao thẳng, đôi môi anh đào, ngũ quan tinh xảo khác thường, giọng nói mềm mại có phần quyến rũ.

Trinh Nguyên Công Chúa nâng lên đôi lông mi cong dài, lạnh nhạt nhìn về phía đào kép kia: “Thế nên bản cung mới muốn dẫn hắn về, nay Long Tố Ngôn đã chết, không cần lo lắng hắn sẽ gây ra chuyện gì cho chúng ta.”

Đào kép kia cười cười, chầm chậm tiến lên, ngồi xuống trong đình, tự mình rót một chén trà, vừa uống vừa nói một cách không đồng tình: “Thế nào? Ngươi cảm thấy có thể khiến Bách Lý Tố Nhi nghe lời ngươi à?”

Trinh Nguyên Công Chúa nhếch khóe môi tinh cảo, trong đôi mắt quyến rũ hiện lên một tia âm u: “Hắn nghe thì tốt, không nghe cũng phải nghe!”

Đào kép kia khẽ thở dài một tiếng: “Nói đến cũng thấy vị Phi Vũ Đốc Vệ này quả là một nữ tử kỳ lạ, có thể đi tới ngày hôm nay nhất định rất có thủ đoạn, chỉ nói tới chuyện có thể gả cho Cửu Thiên Tuế thì ta thấy nàng ta cũng không ở dưới Trinh Nguyên tỷ tỷ ngươi đâu. Xem ra hai người các ngươi rất có duyên phận, ngay cả phong hào cũng giống nhau đến thế, nàng ta là Trinh Mẫn, ngươi là Trinh Nguyên.”

Chỉ khác một người là Quận Chúa, một người là Công Chúa, có điều nghe nói Trinh Mẫn Quận Chúa vốn là con gái riêng của tiên đế, nếu thật sự như vậy, địa vị thực sự của nàng ta cũng phải là Công Chúa mới đúng.

Động tác của Trinh Nguyên thoáng dừng, bỡn cợt liếc nàng kia một cái: “Vì sao bản cung cảm thấy lời ngươi nói nghe có vẻ gây xích mích ly gián thế nhỉ?”

Đào kép dùng tay áo che miệng cười hì hì, giọng nói mềm mại trêu ghẹo lòng người: “Lẽ nào ta nói sai à? Giữa ngươi và vị Phi Vũ Đốc Vệ kia có gì cần gây xích mích?”

Trinh Nguyên khẽ cười khầy một tiếng, nhàn nhàn nhìn về phía xa: “Sai thì cũng không sai, thế nên đây mới là lúc cần dùng tới Bách Lý Tố Nhi.”

Sau đó, nàng ta thoáng dừng, nhìn về phía đào kép kia, hời hợt nói: “Nếu ngươi muốn có vị trí trước mặt ta thì nay cũng là lúc ngươi chứng tỏ bản lĩnh rồi, về phần hậu quả của việc trêu chọc vị Phi Vũ Đốc Vệ kia…”

“Tất cả ta tự mình gánh chịu là được, không liên quan gì tới Trinh Nguyên tỷ tỷ.” Đào kép kia nở nụ cười khanh khách, trên gương mặt tinh xảo lưu chuyển những tia sáng không có ý tốt.

“Ban đầu khi nhìn thấy vị Phi Vũ Quỷ Vệ trên đại điện phong thưởng còn nghĩ, nếu là một binh sĩ tuấn tú thì có thể cưỡi dưới người, sảng khoái vài lần, khiến hắn trở thành thần tử dưới váy, như thế cũng là một chuyện tốt. Chỉ tiếc lại là nữ tử, đúng là phí của trời.” Ả đào kép kia hít sâu một hơi ra vẻ rất đáng tiếc.

Sau đó, đôi mắt nàng ta đảo một cái nhìn về phía Trinh Nguyên Công Chúa: “Đúng rồi, vị Cửu Thiên Tuế kia từ dòng họ tới tướng mạo nhìn thế nào cũng cảm thấy có huyết thống hoàng gia Tây Địch, có điều tra ra cái gì không?”

Ánh mắt Trinh Nguyên Công Chúa hơi lóe sáng, đôi môi diễm lệ nhấp chén: “Ừ, dù còn chưa có nhiều căn cứ chính xác, nhưng chỉ nhìn bề ngoài kia thì tám chín phần mười là hậu nhân của diệu ngữ quan thế âm, nói ra coi như biểu cữu cữu đấy.”

Đào kép kia lại cười khanh khách: “A, nhìn ngươi có vẻ để ý vị kia đấy nhỉ, vị kia tuy dáng dấp xinh đẹp, thủ đoạn lại đáng sợ, nhưng vẫn là thái giám đấy, không hầu hạ nổi ngươi đâu.”

Trinh Nguyên Công Chúa khinh miệt cười khẩy: “Ngươi tưởng ai cũng như ngươi à, nhìn bề ngoài vừa mắt đã định lôi lên giường.”

Đào kéo kia hoàn toàn không có vẻ tức giận vì giọng điệu khinh miệt của Trinh Nguyên, che miệng cười run rẩy cả người: “Hì hì, ngươi còn chưa chính thức gả tới đây đã bị mấy thứ cổ hủ của Thiên Triều nhét đầy đầu rồi à? Đừng quên hoàng thất Tây Địch chúng ta xuất thân từ đâu, nay qua vài năm, đọc vài quyển sách, đã không nhớ rõ tổ tiên xuất thân thế nào, mấy cái lồng sắt ở trên đảo dùng để làm gì nhớ không?”

Nàng ta thấy vẻ mặt Trinh Nguyên lạnh xuống còn dựa tới gần, tựa trên vai Trinh Nguyên nũng nịu nói: “Thế nào? Vị mở bao kia không tệ chứ, lúc nào đó ta cũng muốn nếm thử mùi vị của vị tướng quân ngọc diện băng lang kia, nghe nói ngày ấy ngươi trở về trên người đầy vết thương, có thể thấy hắn dũng mãnh hơn người, ta không chọn sai cho ngươi chứ, sau này ta nhất định phải tự mình nếm thử mới được…”

Nói xong, nàng ta còn vươn tay chọc chọc bộ ngực đẫy đà mê người của Trinh Nguyên.

Lời còn chưa dứt, một cái bạt tai lanh lảnh trực tiếp đập lên mặt đào kép kia.

“Hỗn xược!” Trinh Nguyên nhìn nàng ta lạnh như băng, trong mắt chỉ có tàn khốc.

Ả đào kép kia bị tát ngã xuống đất, ngây ra một lúc rồi lại đứng lên, vẫn mềm mại cười: “Ai nha, giận rồi kìa, được rồi, được rồi, đừng bực bội, ta đi là được.”

Dứt lời, nàng ta xoay người vừa hát một điệu hí kịch vừa bước đi, vừa đi vừa hát cho đến khi biến mất.

“Y a, nhìn một vầng trăng sáng trên trời, hoa trong gương, trăng trong nước, ai mơ giấc mộng thiên thu trên điện Kim Loan, đế nghiệp huy hoàng…”

Trinh Nguyên Công Chúa lẳng lặng ngồi đó, mặt không chút biểu cảm nhìn bóng lưng đào kép đi xa, từ xa nhìn lại, áo đỏ mặt trắng, có phần giống như một xác chết diễm lệ.

— Ông đây là đường ranh giới ả đào kép quỷ dị —

Ngày hôm đó, Tây Lương Mạt đang xem bản đồ bố binh trong thư phòng thì có người đẩy cửa bước vào, giọng nói thiếu niên lanh lảnh vang lên: “Này, bản điện hạ phải về dịch quán, nếu ngươi muốn gặp bản điện hạ thì bản điện hạ có thể suy nghĩ sau này sẽ tới chỗ ngươi ở tiếp vài ngày.”

Tây Lương Mạt ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn nó một cái: “Ngươi ở bên ngoài đứng lâu như thế chỉ vì nói một câu này thôi sao?”

Trên gương mặt trắng nõn của Bách Lý Tố Nhi nhất thời hiện lên rặng mây đỏ: “Ngươi… Ngươi… Sao ngươi biết?”

Vừa nói ra khỏi miệng nó đã hối hận, võ nghệ của Tây Lương Mạt không tệ, đương nhiên biết nó lòng vòng ngoài cửa, giờ nó hỏi như thế chẳng phải có vẻ cực kỳ buồn cười hay sao?

Tây Lương Mạt không cười nhạo nó, chỉ hơi nhếch khóe môi: “Người Trinh Nguyên Công Chúa phái tới đón ngươi đã đợi lâu rồi, không đi ra ngoài bọn họ sẽ tưởng ta giữ ngươi không cho ngươi đi đấy.”

Bách Lý Tố Nhi nhất thời nhanh miệng: “Ngươi sẽ vậy chứ?”

Tây Lương Mạt có chút buồn cười nhìn thiếu niên ngượng ngùng đang trong thời kỳ vỡ giọng ở trước mặt: “Sẽ cái gì? Ngươi hy vọng ta giữ ngươi lại không cho ngươi về à?”

Gương mặt có chút tái nhợt của Bách Lý Tố Nhi lại ửng hồng quỷ dị, nhìn chằm chằm vào Tây Lương Mạt: “Ta có đẹp không?”

Câu hỏi không đầu không đuôi của nó làm Tây Lương Mạt có chút khó hiểu, trực tiếp buông bản đồ bố binh trong tay, chống cằm nhìn nó một lát rồi mới nghiêm túc nói: “Cũng không tệ lắm.”

Nàng đã biết được gien trội xinh đẹp của hoàng thất Tây Địch, trên cơ bản là không ai không đẹp.

Lúc này Bách Lý Tố Nhi mới có chút đắc ý, lại có chút ai oán cắn môi nói: “Chờ ta trưởng thành sẽ càng đẹp hơn.”

Tây Lương Mạt hoàn toàn không hiểu được nó đang biểu đạt cái gì, chỉ gật đầu không thể chối bỏ.

Bách Lý Tố Nhi bĩu môi: “Ngươi không có gì muốn nói sao?”

Tây Lương Mạt suy nghĩ một chút, nhìn nó thản nhiên nói: “Nếu trong thời gian này ngươi muốn tới phủ Thiên Tuế làm khách, không phải không được, nhưng ta hy vọng tốt nhất ngươi đừng làm một số chuyện đáng khinh với Lạc Nhi, dù sao hắn thực sự coi ngươi là bạn, nếu không…”

“Nếu không cái gì? Nếu không ngươi sẽ lấy mạng ta à? Không sai, ta lợi dụng Bách Lý Lạc, thế thì sao? Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi.” Bách Lý Tố Nhi nghiến răng nghiến lợi ngắt lời Tây Lương Mạt, siết chặt nắm tay, gương mặt nhỏ nhắn tái mét, oán hận trừng mắt với Tây Lương Mạt một cái rồi “bình bịch” chạy ra ngoài.

Tây Lương Mạt không đuổi theo, chỉ dặn dò Bạch Trân ở ngoài cửa: “Để mắt đến thằng nhóc kia, tận mắt thấy nó đi với người Tây Địch rồi hãy trở về.”

Bạch Trân lập tức gật đầu đi theo.

Tây Lương Mạt duỗi lưng một cái, đang định đứng dậy ra ngoài đi dạo một chút, quay đầu thì đụng vào lồng ngực rộng lớn mang theo mùi hương lành lạnh, nàng thoáng dừng rồi thuận thế dựa vào đó, tiện thể lười biếng nói: “Núp phía sau nghe trộm làm gì?”

Bách Lý Thanh ôm cái eo nhỏ của nàng, bỡn cợt nói: “Thế nào? Chỉ cho ngươi dụ dỗ hoàng tử nước khác, không cho vi phu nghe ngóng à?”

Lời này của Bách Lý Thanh khiến Tây Lương Mạt vừa nghe đã hiểu mấy ngày nay mình tận lực tỏ vẻ thiện ý với Bách Lý Tố Nhi đã bị người ta tiết lộ, nàng tức giận hừ lạnh một tiếng: “Tên Mị Thất này cũng học được cách lừa dối rồi cơ đấy.”

Bách Lý Thanh ngồi xuống, đặt nàng lên đầu gối mình, nhướng mày nói: “Nha đầu ngươi vốn không an phận, đừng có trách người khác, vi phu còn chưa yếu đuối đến mức cần dựa vào ngươi bán đứng mỹ sắc để cầu đường lui đâu.”

Tây Lương Mạt nghẹn lời, nhìn vẻ mặt vui giận khó dò của Bách Lý Thanh, đành phải hạ giọng mềm nhẹ nói: “Bách Lý Tố Nhi chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nếu có thể tạo một điểm đột phá từ chỗ nó cũng tốt, ta chỉ nghĩ nói không chừng sau này sẽ có chỗ hữu dụng.”

Đôi mắt âm mị của Bách Lý Thanh lấp lánh sáng, hắn lạnh nhạt nói: “Nói chung, giờ nó cút rồi, sau này không cần để ý tới nó nữa.”

Tây Lương Mạt biết hắn không thích người Tây Địch, cũng gật đầu đồng ý.

Bách Lý Thanh nhìn nàng, khóe môi tinh xảo nhếch lên một nụ cười ưu nhã: “Xem ra nha đầu ngươi biết sai rồi, có điều cũng phải trách vi sư, thời gian qua quá bận, để nha đầu ngươi một mình trông khuê phòng, cô đơn khó nhịn đấy nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.