Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ

Chương 12: Thích khách




Chính vì những nguyên nhân đó mà Bùi Vũ Khâm luôn đối xử với Thương Tử Đồng khác hơn những thương nhân cùng làm ăn khác.

Cũng như lúc này, những người khách khác đều không dám quá mức thân cận, tới gần Bùi Vũ Khâm mặc dù biểu hiện của hắn vẫn khiến người ta cảm thấy bình dị, gần gũi, chỉ có Thương Tử Đồng này giống như không hề cố kỵ bất cứ điều gì, trong mắt chỉ thoáng hiện tia sáng hiếu kì, tò mò không biết tiểu thê tử Yên nhi của Bùi Vũ Khâm rốt cuộc trông như thế nào.

Bùi Vũ Khâm cũng không cảm thấy buồn bực gì, bởi vì hắn biết Thương Tử Đồng không có ác ý.

Cho nên hắn vừa đi vừa cười nói “Thương huynh, phủ này của ta, huynh năm nào không đến chơi một hai lần. Ta thấy huynh mới không xa lạ phủ đệ này hơn chủ nhân là ta bao nhiêu mới phải, cho nên cần gì ta phải dẫn, nếu huynh có hứng thú thì cứ tùy ý đi là được rồi.”

“Còn nói nữa, vừa rồi Vũ Khâm huynh còn bảo ta xem phủ đệ này như ở nhà, giờ mới nhờ Vũ Khâm huynh mang tiểu đệ đi dạo một chút, Vũ Khâm huynh đã lấy cớ từ chối rồi sao?”

“Thương huynh, hơn nửa năm không gặp, tài ăn nói đúng là nâng cao một bậc, Vũ Khâm thật sự là cảm thấy không bằng!”

Hai người ngươi một câu, ta một câu nói hơn nửa ngày, Thương Tử Đồng gần như đã mất kiên nhẫn, nhưng nhìn Bùi Vũ Khâm thì vẫn mang bộ dáng bình tĩnh, ôn hòa, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không thấy có chút gợn sóng nào, cuối cùng hắn nhịn không được hít sâu một hơi, cuối cùng biểu tình vờ như thành thục vừa rồi cũng hoàn toàn sụp đổ.

Thương Tử Đồng bước một bước lớn đến trước mặt Bùi Vũ Khâm, biểu tình trên mặt đã biến thành uể oải lại mang theo sự đáng yêu như cún con.

“Bùi đại ca, đệ thật sự nói không lại huynh, đệ sai rồi được chưa? Huynh đừng khích đệ nữa! Huynh biết đệ đi theo là vì muốn thấy tiểu tẩu tử như thế nào mà. Huynh liền thành toàn cho sự tò mò của đệ đi, để đệ nhìn một lần được không, chỉ một lần là được rồi!”

“Thương huynh không gọi ta là Vũ Khâm huynh nữa ư? Sao lại đổi thành Bùi đại ca rồi? Vũ Khâm thật sự là cảm thấy có chút không quen a!”

Đối với lời nhượng bộ của Thương Tử Đồng, Bùi Vũ Khâm vẫn bất động thanh sắc mà ôn nhuận hỏi lại, hoàn toàn là giả bộ hồ đồ!

Tình cảnh này tất nhiên là khiến Thương Tử Đồng vò đầu bứt tai, cuối cùng nhịn không được mà giơ chân “Bùi đại ca – đệ thật sự sai lầm rồi, huynh tạm tha đệ lần này đi, để đệ thấy tiểu tẩu tử được không? Cùng lắm thì hàng hóa chúng ta cung cấp sang năm cho huynh thêm nửa phần lợi nhuận, được không?”

Bùi Vũ Khâm thấy hắn gấp đến vậy, ngay cả lợi nhuận làm ăn cũng mang ra cho thêm nửa phần thì nhịn không được lắc đầu thở dài, đáy mắt cuối cùng cũng hiện ra ý cười chân thật “Tử Đồng, đệ làm ăn như vậy sao? Hở một chút liền cho người ta nửa phần lợi nhuận. Nếu để huynh trưởng của đệ biết, sợ là hắn sẽ không tha!”

Gương mặt hơi có vẻ cục mịch của Thương Tử Đồng đỏ lên, hắn lẩm bấm “Bùi đại ca cũng không xem như người ngoài!”

Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì khóe miệng hơi nhu hòa hơn. Cho dù chưa từng gặp mặt Thương Vũ Đồng nhưng Thương Tử Đồng thật sự là một người bạn rất tốt.

Người ta thường nói ‘không ai buôn bán mà không gian dối’, có nghĩa là trên thương trường không có bạn bè chân chính nhưng Bùi Vũ Khâm lại cảm thấy lời này áp dụng với Thương Tử Đồng là không thích hợp.

Nếu Thương Tử Đồng đã thật tình xem hắn là bạn thì Bùi Vũ Khâm hắn cũng không phải người sẽ chiếm tiện nghi của bạn bè. Cho nên hắn ôn nhã nở nụ cười “Được rồi, không đùa đệ nữa, nửa phần lợi nhuận kia của đệ ta không cần, hàng hóa sang năm giá bao nhiêu thì vẫn giữ vậy đi. Ta vốn thật sự có chuyện cần phải làm, bất quá đệ đã kiên trì muốn gặp Yên nhi như vậy thì ta liền mang đệ đi.”

“Bùi đại ca, huynh đúng là người tốt! Khó trách mỗi lần đại ca nhắc đến huynh đều mang vẻ mặt khâm phục cùng tán thưởng, thật sự là khiến đệ ghen tị muốn chết!

Phải biết rằng cái miệng của đại ca đệ thật sự rất độc. Trên đời này, ngoại trừ Bùi đại ca huynh với vị ‘Minh Châu đại nhân’ ở Tây Lãnh quốc kia, đệ còn chưa thấy huynh ấy khen ai đâu!”

“Vũ Đồng huynh?”

Bùi Vũ Khâm đột nhiên nghe vậy thì cũng giật mình, không khỏi hỏi lại một tiếng.

Quả nhiên trong khi hắn âm thầm chú ý Thương Vũ Đồng thì Thương Vũ Đồng cũng luôn bí mật quan sát hắn, hơn nữa vị ‘Minh Châu đại nhân’ của Tây Lãnh quốc Thương Vũ Đồng hắn kính nể, Bùi Vũ Khâm cũng biết. Mà vị ‘Minh Châu đại nhân’ đó cũng chính là nhân vật thứ hai trong danh sách những người hắn nhìn không thấu, không rõ chi tiết.

Xem ra ánh mắt của hắn cùng Thương Vũ Đồng đều tinh chuẩn, sắc bén như nhau, xem Thương Tử Đồng như một đối thủ đời này khó gặp là không khoa trương chút nào.

Mà Thương Tử Đồng hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Bùi Vũ Khâm nghe hắn hỏi vậy thì liền gât đầu.

“Phải, trước khi đi, đại ca còn dặn đệ chúc huynh nữa đây! À, đúng rồi, đại ca còn bảo đệ mang thứ này đến, nói đây là lễ vật tân hôn muốn tặng cho huynh và tiểu tẩu tử.”

“Vũ Đồng huynh thật sự là quá khách khí, chúng ta làm bạn tri kỉ đã lâu, tiếc là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt một lần. Lần này ta phát thiệp mời đệ đến tham gia hôn lễ, biết mùa này là đang lúc Thương gia bận rộn nhất, vốn nghĩ đệ có thể đến là tốt lắm rồi, không ngờ Vũ Đồng huynh còn ủy thác đệ mang lễ vật đến. Ta sao có thể nhận được!”

“Bùi đại ca, có gì mà không được chứ. Thật ra lần này đại ca vốn cũng định cùng đệ đến Phỉ Thúy thành một chuyến, chỉ là trong nhà đột nhiên xảy ra chút chuyện, đại ca bị kéo lại nên mới chỉ có mình đệ đến đây. Lễ vật này đại ca muốn đệ mang theo bên người, hơn nữa còn dặn đệ phải giao tận tay cho huynh hoặc là tiểu tẩu tử mới được! Cho nên huynh đừng khách khí với huynh đệ bọn đệ nữa, nhận lấy là được rồi!”

Nói xong, hắn liền chuẩn bị lấy thứ gì đó từ trong tay áo ra, nhưng lại bị Bùi Vũ Khâm ngăn cản “Tử Đồng, không gấp, ta mang đệ đến chỗ Yên nhi trước. Dù sao lát nữa sẽ bắt đầu nghi lễ đón dâu, đến lúc đó sẽ không còn cơ hội gặp nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.