Sau đó hắn đánh ra sáu đại
Luân Chuyển Thần Ấn. Tiếp đó, Lạc Thiên Kiếm Linh hấp thu lực lượng bản
nguyên của Đoạn Thiên Nguyên Giới bạo phát. Tâm trận hoàn toàn bao trùm
lên Huyền Binh Điển.
Vu Thuấn và hoàng hậu tiền bối lại đánh ra cơ sở trận thế Lục Thiên.
Cuối cùng, từng ký hiệu Ma Thiên từ trên trời rơi xuống, cũng xuất hiện ở
trên Huyền Binh Điển...
- Ngăn cản hắn! Ngăn cản hắn! Ngăn cản hắn!
Đoạn Thiên Chân Thần điên cuồng kêu lên không ngừng. Tiếng của Kinh
Thiên và Huyền Thiên cũng theo đó xuất hiện. Nhưng hiện tại bọn họ lại
không làm được gì nữa.
Đoạn Thiên tối đa chỉ có thể dịch chuyển các Thần Hoàng của Kinh Hoàng
qua, không cho Tiểu Hắc và Độc Cô Chiến Huyền kìm chế nữa.
Nhưng hiện tại tất cả đều đã quá muộn...
- Đã quá muộn. Con đường thông thiên, mở!
Vu Nhai đã cảm ứng được điều gì. Hắn trực tiếp khẽ quát một tiếng.
Thật ra Vu Nhai sợ nhất chính là phù văn Huyền Binh Điển của hắn còn
chưa cảm ngộ hoàn chỉnh, không biết có thể thành công hay không.
Nhưng dưới tình huống tất cả mọi chuyện đều chuẩn bị hoàn tất, dường như
có một giọng nói đang nói cho hắn biết, hắn thành công...
- Linh linh linh...
Huyền Binh Điển Linh phát ra âm thanh quen thuộc của mình. Đúng vào lúc
này, một thân ảnh nho nhỏ không ngờ chậm rãi từ trong Huyền Binh Điển
nhô lên.
Không ngờ đó chính là một tiểu nữ hài thoạt nhìn chỉ khoảng mấy tháng
tuổi. Đây là Huyền Binh Điển Linh, cho tới nay Vu Nhai cũng chưa từng
thấy qua. Chỉ thấy nàng mặc lễ phục rất đẹp. Đương nhiên cũng là lễ phục
nho nhỏ. Trên chân mang theo vòng chân. Những âm thanh Linh linh linh
chính là từ phía trên cái vòng chân này truyền tới. Hóa ra Huyền Binh
Điển Linh chính là bộ dạng như vậy?
A, gia hỏa sáng tạo Nguyên Giới kia chẳng lẽ rất thích những vật nhỏ
nhắn sao? Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn rất nhỏ. Tiểu hài tử này còn nhỏ hơn.
- A, không đúng. Hình như không giống với hài tử nhân loại cho lắm?
Vu Nhai đột nhiên chú ý tới tướng mạo của Huyền Binh Điển Linh. Hắn phát
hiện ra hai mắt của nàng đặc biệt lớn. So với tiểu bằng hữu Phong Doanh
còn muốn lớn hơn. Lỗ tai cũng rất lớn, hình như bị kéo dài ra. Tóc cũng
không thưa giống như những đứa trẻ sơ sinh, lại có màu đỏ tươi. Còn cổ
quái hơn, chính là Huyền Binh Điển Linh không ngờ không có miệng.
Trời ạ, chẳng lẽ gia hỏa sáng tạo Nguyên Giới kia ngược đãi nhi đồng?
Không quan tâm kỳ quái thế nào, tiểu gia hỏa này còn nhỏ nhắn đáng yêu hơn cả tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn.
- Thần thú Huyền Anh!
Đúng vào lúc này, ngoại trừ Vu Thuấn và hoàng hậu tiền bối ra, năm đại Nguyên Giới Chân Thần đồng thời kinh ngạc kêu lên.
Vu Nhai thiếu chút nữa ngã ngửa.
Không ngờ tiểu nữ hài này không phải là tiểu nữ hài thật sự, mà là một con thần thú? Cũng quá vô lý đi?
- Linh linh linh...
Huyền Binh Điển Linh không để ý đến các Chân Thần Nguyên Giới kêu gào
quỷ quái gì. Sau khi ra ngoài, nó lại đột nhiên quay người, nhìn về phí
Vu Nhai ngoắc ngón tay.
Sau khi ngoắc ngón tay xong, tiểu nữ hài lại đột nhiên bay lên. Theo
nàng bay lên, dường như có một con đường mang theo ánh sao cũng xuất
hiện theo.
Con đường do tiểu nữ hài tạo ra. Vu Nhai không do dự, trực tiếp đi lên
con đường tinh quang này. Đó chính là con đường thông thiên...
Ầm ầm ầm...
Bên ngoài, lấy Kinh Hoàng dẫn đầu, các Thần Hoàng điên cuồng đánh về phía Vu Nhai.
Nhưng vô ích. Huyền Binh Điển đã tự động tạo ra một kết giới dường như
có thể phòng ngự được tất cả. Tất cả lực lượng đập tới phía trên đều hóa
thành vô hình.
Đúng vào lúc này, Vu Nhai lại dừng chân một chút. Đột nhiên hắn có cảm
giác. Hắn liếc nhìn Tiểu Hắc và Độc Cô Chiến Huyền cũng đang ở bên
ngoài. Sau đó Độc Cô Chiến Huyền và Tiểu Hắc dường như hiểu ý, nhẹ nhàng
xuyên qua kết giới.
Bọn họ không hề bị ngăn cản, đi tới. Sau đó bọn họ lại có chút do dự,
rồi theo Vu Nhai bước lên con đường thông thiên. Không chỉ là bọn họ,
Lạc Thiên Kiếm Linh, Vu Thuấn và hoàng hậu tiền bối, còn có tất cả Binh
Linh trong Huyền Binh Điển đều xuất hiện, cũng bước lên con đường này...
- Vu Nhai, ta làm sao bây giờ?
Ma Thiên Chân Thần gặp bi kịch, nàng không ở bên trong.
- Không thiếu chỗ tốt cho nàng...
Vu Nhai chỉ khẽ nói.
Nói xong hắn lại tiếp tục đi tới. Hắn không có cách nào đưa Ma Thiên
Chân Thần tiến vào đây. Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng hứa hẹn một câu.
Chậm rãi, đám người Vu Nhai từ bên trong Đoạn Thiên Nguyên Giới bước
chân vào bầu trời sao. Bọn họ nhìn thấy tinh quang sáng chói, lại thấy
được trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực, nhìn thấy được bốn vật dẫn Nguyên
Giới, thấy gần mặt trăng gần trong gang tấc.
Đúng vào lúc này, Vu Nhai lại có phần sững sờ. Cái gọi là con đường thông thiên mục tiêu cuối cùng hình như chính là mặt trăng?
Nhưng hắn chỉ chú ý một chút, liền tiếp tục đi theo Huyền Binh Điển Linh tiến tới.
Đồng thời, khắp bầu trời đại lục Thần Huyền đột nhiên xuất hiện tinh
quang. Đúng vậy, mặt trời vốn như lửa nóng đã không thấy nữa, chỉ còn
lại có tinh quang.
Ở trong tinh quang, gần như mỗi người trên đại lục Thần Huyền đều nhìn
thấy được một con sông, đang từ từ kéo dài về phía trên mặt trăng.
- Vu Nhai đã thành công...
Trên chiến trường, Thủy Tinh đang điên cuồng cứu chữa người bị thương,
chợt ngơ ngác nói. Ở bên cạnh nàng còn có rất nhiều nữ nhân người thân
và các bằng hữu của Vu Nhai. Bởi vì trong cuộc chiến phản kích, thế như
chẻ tre, bọn họ chậm rãi tập trung lại với nhau.
Ánh mắt bọn họ đầy ước mơ nhìn chằm chằm vào dòng sông mỹ lệ này.
Bọn họ không nhịn được nghĩ tới câu chuyện một đôi nam nữ si tình ở hai
bên bờ sông Ngân Hà mà Vu Nhai đã từng kể cho bọn họ. Lẽ nào đây chính
là con sông trong truyền thuyết kia.
Bọn họ lắc đầu. Khẳng định không phải. Bởi vì Vu Nhai đang đứng ở trên
con sông này. Hắn cũng là người tương đối hoa tâm. Những nữ nhân hắn yêu
đều ở trên mảnh đất này chờ đợi hắn...
Nguyệt Lâm Sa cũng vậy. Nàng đứng ở trên tháp ma pháp cao nhất tại Ma Pháp Đế Đô, si ngốc nhìn lên con sông kia.
Rất nhanh, rất nhanh gia hỏa kia sẽ cướp nữ đại đế ta đi. Trong lòng nàng vô cùng mong đợi...
Không chỉ là những người có quen biết với Vu Nhai. Gần như mỗi người trên đại lục đều nhìn về phía sông kia.
Bởi vì nó quá đẹp, bởi vì nó mang theo hy vọng khiến ta người ta cảm
thấy vô cùng an tâm. Tất cả mọi người dường như thấy được đại loạn kết
thúc, hòa bình đến...
Bởi vì cảnh tượng như vậy, về sau đại lục Thần Huyền liền sử dụng sông ngân sắc và bầu trời sao đại biểu cho hòa bình.
Đây là nói sau này. Lúc này Vu Nhai cũng không có suy nghĩ nhiều như
vậy. Hắn phát hiện hắn thật sự bước chân lên mặt đất trên mặt trăng.
Ngay điểm cuối của con đường thông thiên đột nhiên có một cánh cửa mở
ra. Bên trong cánh cửa vẫn là đất đai trên mặt trăng. Nhưng hắn có thể
thấy ở đây hoàn toàn khác với mặt trăng mà hắn từng nhìn thấy được trước
đó. Đây là một chỗ tràn ngập sức sống.
- Hóa ra là như vậy. Cho nên ta mới cảm thấy địa thế mặt trăng thiếu
chút gì đó. Là bởi vì chỗ ta đã thấy là cũng không phải đại địa hoàn
chỉnh của mặt trăng. Hoặc nói là không phải mặt trăng chân chính...