Sau khi mọi người thương
lượng một hồi, đã quyết định đưa Vu Thiên Tuyết và những người có mối
quan hệ mật thiết với Vu Nhai vào Độc Cô Thần Thành.
Cũng bởi vì cao tầng Độc Cô gia muốn mượn Vu Thiên Tuyết hóa giải khúc mắc giữa Vu Nhai cùng Độc Cô Chiến Phong.
Thật không nghĩ tới, Độc Cô Thần Thành đột nhiên được xem là nơi nguy
hiểm nhất. Hiện tại ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát được. Vu
Thiên Tuyết cùng các gia quyến tập trung cùng một chỗ. Bọn họ có thể
thấy chỉ là từng tiếng nổ khủng khiếp, sau đó lo lắng đợi kết quả, trong
lòng lặng lẽ cầu khẩn.
Nhưng không nghĩ tới chính là, một người đầy máu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của bọn họ...
Lúc mới đầu, tất cả mọi người sợ hãi, thét lên từng tiếng chói tai. Bọn
họ căn bản không nhận ra được người này là địch hay là bạn. Ngay thời
điểm bọn họ không biết phải làm sao, Vu Thiên Tuyết đột nhiên đi ra khỏi
đoàn người, ngơ ngác đi về phía trong, nhẹ nhàng nói.
- Khụ...
Độc Cô Chiến Phong nghe được có người gọi hắn, chậm rãi mở đôi mắt huyết
sắc, khẽ ho nhẹ một tiếng. Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun
ra. Toàn thân đã nhuộm đầy máu. Nhìn Vu Thiên Tuyết sắc mặt dường như
tái nhợt ngồi xổm xuống muốn nâng hắn dậy...
- Vu Thiên Tuyết, mẫu thân của Vu Nhai sao?
Giọng Độc Cô Chiến Phong khàn khàn nói.
Hắn là Các chủ U Linh Kiếm Các. Sau khi Vu Nhai trở nên cường đại, hắn
tất nhiên sẽ điều tra Vu Nhai, thuận tiện lại nhớ tới nữ nhân mà hắn đã
từng hoàn toàn không thèm để ý tới.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Vu Thiên Tuyết, hắn đã nhận ra được.
- Phải, phải...
Vu Thiên Tuyết chân tay luống cuống. Đây là nam nhân nàng đã từng yêu,
cũng là nam nhân đã tổn thương nàng rất sâu. Hắn dường như chính là vị
thần cao cao tại thượng. Chí ít trong nhiều năm Vu Thiên Tuyết đã cho là
như vậy.
Mãi đến khi con trai của nàng hết lần này tới lần khác phá tan cực hạn
mới khiến nàng không còn kính nể nam nhân kia như thầ nữa. Nhưng có đôi
khi, nàng vẫn sẽ nhớ tới...
Mối tình đầu hơn nữa còn chịu tổn thương sâu sắc, lại thêm cảm giác bấ lực bao giờ cũng khiến người ta khắc sâu vào ký ức.
Vu Thiên Tuyết không phải là nữ nhân cường đại. Nàng chỉ là nữ nhân rất
bình thường lại truyền thống. Khi đối mặt với Độc Cô gia cường đại, nàng
không có cách nào cũng bất lực, căm hận vì tham sống. Tính cách của
nàng thậm chí có thể nói mang theo vài phần nhu nhược.
Nhưng càng về sau, nàng cũng không còn bi thương nữa. Chỉ là bi thương
đã hóa thành ký thác. Nàng ký thác vào trên người con trai Vu Nhai.
Thậm chí lúc nàng cùng con trai quỳ ở Thiên Kiếm Hùng Quan ba ngày ba
đêm, nàng đối với Độc Cô Chiến Phong thật ra cũng không có bao nhiêu
trông cậy. Nàng chỉ một lòng vì con trai mình. Sau đó con trai dần lớn
lên, trong lòng nàng vui mừng và lo lắng. Tình cảm đối với Độc Cô Chiến
Phong cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Mặc dù con trai nàng luôn nói muốn cho kẻ phụ tình kia phải quỳ gối
trước mặt nàng cầu xin tha thứ, nàng cũng chỉ thoáng nở nụ cười, tâm
tình có chút phức tạp mà thôi.
Nhưng nàng thật sự quên sao? Như loại nữ nhân nhu nhược như nàng, đột
nhiên nhìn thấy kẻ phụ tình ở ngay trước mặt, lúc này tất cả những điều
bị thời gian tưởng chừng xóa nhòa lại trỗi dậy. Tâm loạn như ma.
Nhưng hiện tại tâm nàng không thể loạn. Bởi vì bộ dạng Độc Cô Chiến
Phong thật sự rất đáng sợ. Toàn thân đều đang phun máu. Tâm tình phức
tạp cùng tình huống trước mắt, khiến Vu Thiên Tuyết không biết làm sao.
Nhưng người khác nhìn thấy Vu Thiên Tuyết nhận ra người này, tên còn có
chữ Chiến, liền biết hắn là người của Độc Cô gia. Tất cả đều thở phào
nhẹ nhõm.
Nhưng hắn thương nặng như vậy, bọn họ những người bình thường không có
một chút thực lực nào lại không có cách nào. Có người nhanh chóng đi tìm
người qua trị liệu.
- Ha ha, Vu Thiên Tuyết. Không ngờ Độc Cô Chiến Phong ta trước khi chết,
quỷ thần xui khiến lại đi tới trước mặt của nàng. Đây là nhân quả báo
ứng trong truyền thuyết sao? Ngay cả ý trời cũng đứng ở phía bên Vu Nhai
sao? Nếu quả thật như vậy, vậy thì tốt quá, thật sự quá tốt...
Ho khan một cái, Độc Cô Chiến Phong đột nhiên cười ha ha. Hắn lại bắt
đầu điên cuồng ho ra máu. Dù vậy, hắn vẫn bỏ qua hai bàn tay Vu Thiên
Tuyết đưa qua. Hắn lắc lư đứng lên, lại nói:
- Tạm thời không nên đụng vào ta...
- Chiến Phong... Ngươi?
Vu Thiên Tuyết lại không biết nên nói cái gì cho phải. Nàng chỉ ngơ ngác nhìn Độc Cô Chiến Phong đứng lên.
- Yên tâm, bây giờ không phải là nàng không có tư cách trở thành nữ nhân
của ta. Mà là... Độc Cô Chiến Phong ta không có tư cách trở thành nam
nhân của nàng. Nàng có một đứa con trai ngoan. Ta không có tư cách làm
phụ thân của hắn.
Độc Cô Chiến Phong khàn khàn nói. A, qua lời hắn nói có thể nghe ra được
tính cách hắn cũng không thay đổi là mấy, vẫn là đang luận tư cách. Chỉ
là bây giờ lại từ phương diện khác.
Trước đây Vu Thiên Tuyết chỉ là nữ tử bình thường. Hắn đối nàng căn bản
không quan tâm. Nhưng bây giờ nàng là mẫu thân của Vu Nhai. Độc Cô Chiến
Phong hắn lại người thoạt nhìn đang hấp hối.
Hắn biết rõ, cho dù hắn không chết, cũng sẽ giống như phế nhân.
Hiện tại địa vị thoáng cái đã đổi ngược. Là Độc Cô Chiến Phong hắn không có tư cách trở thành nam nhân của Vu Thiên Tuyết.
Đúng vậy. Đây chính là tính cách Độc Cô Chiến Phong, chết cũng sẽ không thay đổi.
Thật sự sẽ không thay đổi sao?
Thật ra trong lòng hắn mơ hồ vẫn có chút hối hận. Năm đó là hắn bỏ qua
đứa con trai Vu Nhai này, hắn quả thực hối hận. Đối với quan niệm xem nữ
nhân như quần áo, hắn cũng đã từng tự hỏi. Nhưng cuối cùng vẫn không có
cách nào thay đổi được quan niệm của hắn. Chí ít hiện tại hắn vẫn không
hối hận năm đó không tiếp nhận Vu Thiên Tuyết. Đúng vậy, hắn hối hận
chỉ bởi vì Vu Nhai đứa con trai này...
Trước đây cũng do Hoàng Phủ Nhàn động tay động chân. Nếu không chỉ cần
hắn biết rằng hắn có nhi tử cũng sẽ nhận hai mẹ con này trở về. Hắn cũng
không cảm thấy hắn có lỗi gì. Vẫn là huyết mạch cao nhất. Tình yêu,
trong tự điển của hắn không thứ này.
Ầm...
- A?
Đúng vậy, ở trong quan niệm của Độc Cô Chiến Phong vẫn chưa phát giác ra
hắn có lỗi gì. Nhưng Vu Nhai trước sau vẫn muốn hắn nhận sai. Vu Nhai
đã vượt qua hắn lại trở thành nhân vật quan trọng cứu vớt Độc Cô gia,
vậy hắn nhận sai. Nếu Vu Nhai muốn hắn quỳ gối trước mặt Vu Thiên Tuyết
cầu xin tha thứ, vậy hắn cầu xin tha thứ...
Hắn lắc lư đứng lên không phải vì gì khác, chỉ là để quỳ xuống, quỳ gối trước mặt Vu Thiên Tuyết.
Không chỉ Vu Thiên Tuyết, những khác người đang đứng xem đều giật nảy mình, không nhịn được kinh ngạc kêu lên...
- Chiến Phong, ngươi... ngươi làm cái gì vậy?
Vu Thiên Tuyết cả kinh nói.
- Ta là một tên khốn kiếp. Ta là một nam nhân giống như rác rưởi. Ta phụ
lòng của mẹ con các nàng. Ta từ bỏ mẹ con các nàng lại chẳng biết
sai... Ầm, không tiếp nhận sai... Ầm, hiện tại ta biết mình đã sai. Ta
không cầu nàng tha thứ... Ầm, ta cũng không cầu xin nàng bỏ qua cho
ta...