Ông Xã Em Đến Cứu Anh Đây! Quyển 3

Chương 6




Đào Yêu Viện. Cây đào già sau khi nở hết hoa, lại sinh thêm những lá xanh non mơn mởn. Đan xen giữa những cành cội già là một màu xanh tươi mát.

Lúc Thanh Mai nhìn thấy nàng, vội chạy tới, lấm lét, cười hỏi: “Tiểu thư, sao cô lại quay về, không ở Khuynh Dạ Cư thêm mấy ngày nữa.”

“Con nha đầu này, không phải là ngươi mong ta đừng bao giờ quay về nữa chứ?” Sắt Sắt nhướng mày hỏi.

“Đương nhiên là thế rồi, tiểu thư đắc sủng, bọn em cũng vui mừng cho tiểu thư. Đương nhiên vì thế không mong tiểu thư lại về đây rồi, tốt nhất là cứ ở đó luôn đi, ha ha. Tiểu thư được đắc sủng, để xem còn ai dám coi thường chúng ta nữa?” Thanh Mai cười tít mắt nói rồi kiêu hãnh ngẩng đầu, cứ như thể một người đắc đạo, gà chó cũng được lên trời.

“Thanh Mai, những lời này đừng nên nói xằng bậy, đắc sủng gì chứ?” Sắt Sắt chau mày đưa lời dạy bảo.

“Tiểu thư, cô còn không thừa nhận sao, từ khi vị ở Túy Vân Viện xảy ra chuyện gặp đạo tặc hái hoa, người trong hậu viện đều không coi trọng cô ta nữa. Ai cũng ra sức làm sao để được sủng ái, nhưng không ngờ đều bại dưới tay tiểu thư, cô nói thực xem, đêm đó cô cố ý bị thương có phải không?” Thanh Mai cười tít mắt hỏi.

Trong lòng Sắt Sắt phút chốc chùng xuống, nàng không ngờ mình mới ở Khuynh Dạ Cư có mấy ngày mà trong mắt người khác đã thành ra là được sủng ái.

Chỉ có mình nàng biết, nàng ở Khuynh Dạ Cư phải chịu sự giày vò thế nào. Tuy biết hắn sẽ không làm gì nàng, nhưng mỗi đêm phải ở cùng phòng với hắn, nàng đều cảm thấy rất căng thẳng. Vì cảm giác hắn đang tồn tại, thực sự khiến người khác không thể làm ngơ. Tuy cách nhau một tấm rèm, nhưng mỗi khi nghe tiếng thở của hắn khẽ truyền tới, trái tim nàng cảm thấy vô cùng đặc biệt.

“Tiểu thư, vết thương của cô không sao chứ?” Tử Mê đi tới, lo lắng hỏi.

“Đã khỏi hẳn rồi.” Sắt Sắt đáp.

“Tiểu thư, sau lần này chỉ e chúng ta khó mà sống yên ổn.” Tử Mê chau mày nói.

Sắt Sắt gật đầu, nàng biết nỗi lo của Tử Mê có nguyên do từ đâu. Bây giờ, nàng chẳng may đã trở thành người phụ nữ được sủng ái chốn hậu viện, chắc hắn sẽ có người không để cho nàng được yên. Những cuộc tranh giành đánh ghen giữa các thê thiếp, nàng cũng đã biết được ít nhiều.

“Tử Mê, không phải lo, chẳng có gì ghê gớm đâu.” Nàng chưa từng sợ hãi điều gì, huống hồ, nàng cũng đâu có được sủng ái thật. Chẳng được mấy hôm, các thị thiếp khác của Dạ Vô Yên sẽ nhận ra sự thực mà thôi. Họ sẽ biết nàng chỉ là một Thứ phi bị đối xử lạnh nhạt.

Những ngày tháng tiếp theo quả nhiên đúng như lời Tử Mê nói, không thể nào yên lành được. Tuy không đến nỗi quá ồn ào náo nhiệt, nhưng ngày nào cũng có dăm ba thê thiếp của Dạ Vô Yên đến xin bái kiến.

Sắt Sắt hiểu, những người đàn bà chốn hậu viện này đều giỏi gió chiều nào che chiều ấy. Thấy nàng đắc sủng, bọn họ liền đến bái kiến, miệng ngọt như đường, nhưng trong lòng chưa chắc đã không có mưu mô. Nếu nàng thất sủng, chỉ e không biết bọn họ sẽ té nước theo mưa thế nào đây.

Vì thế, Sắt Sắt giả vờ như vết thương chưa khỏi, khéo léo từ chối không tiếp bất cứ ai.

Hàng ngày, nàng chỉ mặc tấm áo trắng mỏng manh, chải kiểu tóc đơn giản, ngồi dưới khóm hoa nhìn bướm bay rập rờn, ngâm vài điệu từ, đánh cờ vẽ tranh.

Ngay đến Y Doanh Hương tới xin cầu kiến, cũng bị nàng cự tuyệt không cho vào.

Một Sắt Sắt như vậy, khó tránh khỏi bị mang tiếng ngạo mạn.

Đối với việc này, Sắt Sắt cũng chỉ cười cho qua chuyện mà thôi.

Quả nhiên Dạ Vô Yên cũng không tới Đào Yêu Viện, nhưng bù lại hắn thường ban thưởng cho nàng rất nhiều đồ đạc.

Điều này khiến các thị thiếp khác không khỏi đau đầu khó đoán, không biết Giang Thứ phi này rốt cuộc đắc sủng hay đang bị thất sủng.

Nhưng những ngày tháng như vậy cũng không kéo dài.

Một ngày tháng năm, hoa đang nở rộ.

Mẫu đơn trong hậu hoa viên đều đã nở bung, Thanh Mai đang không ngừng quấn quít bên Sắt Sắt, muốn cùng nàng đi ngắm hoa viên. Hôm nay, Sắt Sắt đang bực, nên liền đồng ý không chút đắn đo.

Tử Mê đang cúi đầu thêu hình “hồng cẩm hí thanh liên”[1] rất khó lại tinh xảo, liền ngẩng lên nói một cách khổ sở: “Tiểu thư, hai người đi đi, em thêu nốt hình hồng cẩm rồi sẽ đi tìm mọi người.”

[1] Nền gấm đỏ thêu hoa sen. Nền gấm đỏ ở đây thường thêu hoa mẫu đơn đỏ hoặc lá phong đỏ.

Sắt Sắt biết nếu thêu xong, nàng ta còn phải sửa lại đường kim mũi chỉ ở mặt sau, nên nói với Tử Mê: “Không sao, cô cứ bình tĩnh. Không phải vội.”

Thanh Mai lúc này đã không đợi được nữa, liền nhanh chóng kéo Sắt Sắt rời đi.

Trong hậu hoa viên của Tuyền Vương Phủ.

Gió chiều cuối xuân mang theo hương thơm ấm áp. Bên hồ, những cành dương liễu lả lướt trong gió, hoa dành dành màu trắng và hoa hồng đỏ đều nở, đan xen, làm nền cho nhau, thật khó tả hết vẻ kiều diễm.

Vào mùa này, hoa mẫu đơn nở rực rỡ nhất, những đóa hoa không ngừng lớn ra rồi bung mình khoe sắc. Hoa viên như được phủ đầy sự kiều diễm của mẫu đơn, chúng phô bày vẻ đẹp yêu kiều và kiêu hãnh. Trong không khí, tràn ngập mùi hương thơm. Đi từng bước nhẹ, tựa như làn gió êm ái, nghe tiếng chim hót, ngắm hoa nở rộ, cả con người đều thấy say mê, sảng khoái.

“Tiểu thư, cô nhìn bên kia xem, có đóa mẫu đơn màu đen đang nở!” Thanh Mai kinh ngạc chỉ tay về phía trước.

Sắt Sắt nhìn theo hướng tay Thanh Mai, quả nhiên thấy đóa mẫu đơn có sắc màu như mực, chỉ có điều các thị thiếp của Dạ Vô Yên đang vây quanh rất đông, nhìn không được rõ. Bình thường, Sắt Sắt không muốn chạy tới đó làm gì, nhưng đóa mẫu đơn màu đen quý hiếm như vậy khiến nàng cực kỳ muốn ngắm. Mẫu đơn vốn là loài hoa quý, mẫu đơn màu đen lại càng hiếm gặp, đặc biệt quý giá.

Vốn muốn đợi cho đám oanh oanh yến yến kia tản mác đi, nàng sẽ tới sau, nhưng họ cứ đứng đó bình phẩm râm ran, xem ra không có ý định muốn rời đi.

Thanh Mai rất hiếu kỳ cứ giục Sắt Sắt mãi, vì thế hai người liền nhanh chóng bước qua đó.

Nàng vừa tới nơi, mấy người thị thiếp liền bước lại hành lễ, trên mặt đều mang nụ cười rạng rỡ.

“Giang Thứ phi, người đã khỏe lại chưa, nghe nói người bị ốm, Nhu Nhi mấy ngày nay đều rất lo lắng.” Một thanh âm dịu dàng đưa tới, Sắt Sắt ngẩng đầu, liền nhìn thấy Nhu phu nhân.

Sắt Sắt khẽ cười, lạnh lùng nói: “Đa tạ đã quan tâm, ta khỏe rồi.” Cô ta quan tâm đến nàng? Sợ là cô ta mong nàng ốm thêm còn chả hết.

Chuyện Sắt Sắt bị thương, Dạ Vô Yên cố tình giấu nhẹm. Vì thế người trong phủ chỉ biết nàng bị ốm, còn ốm vì bệnh gì, thì vì nàng ở Khuynh Dạ Cư dưỡng thương nên những cô gái đó chẳng có cách nào thăm dò được.

Thanh Mai thấy mọi người đều vây quanh đóa hoa, còn nàng ta ở ngoài nhìn không rõ, nên có chút sốt ruột. Trong số đó có một cô gái dung mạo xinh đẹp, thấy vậy liền khẽ cười, nói: “Giang Thứ phi mau vào đây xem, đóa mẫu đơn màu xanh đen này là một loại rất hiếm gặp đó.”

“Phải, Giang Thứ phi mau tới đây.” Mấy thị thiếp khác cũng cười góp, rồi tránh sang một bên.

Sắt Sắt và Thanh Mai chầm chậm lại gần, chỉ thấy trong làn gió êm đềm, mười mấy đóa mẫu đơn màu xanh đen điểm xuyết trong vòm lá. Cánh hoa màu xanh sẫm yêu kiều nở, những chậu hoa hồng màu đỏ rực đằng sau làm nền càng khiến cho cảnh sắc thêm phần mê hoặc.

Sắt Sắt nhìn đến xuất thần, bất ngờ Thanh Mai hét lên một tiếng thất thanh, mặt đã hướng xuống đất, ngã nhào về một bên. Nếu như ngã xuống đất thì cũng đành, nhưng mặt nàng ta lại hướng thẳng vào chậu hoa hồng. Nếu ngã xuống, chỉ e gai hoa hồng sẽ cào rách mặt. Cào vào mặt không ngại, nhưng nếu đâm vào mắt thì thật không phải chuyện chơi.

Sắt Sắt nheo mắt, ống tay áo rộng khẽ vung, không động thanh sắc khẽ búng ngón tay, một đạo ánh sáng lóe lên, ngâm châm bay tới, đâm vào huyệt đạo trên lưng Thanh Mai. Chân Thanh Mai tức thì mềm nhũn, ngã ngoài xuống đất, nằm ngay bên cạnh chậu hoa hồng. Nếu không phải là Sắt Sắt ra tay, nàng ta nhất định sẽ cắm mặt vào chậu hoa chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

“Thanh Mai, sao lại bất cẩn thế chứ?” Sắt Sắt chầm chậm bước tới, nhân lúc dìu Thanh Mai lên, nàng âm thầm rút cây ngân châm cắm ở eo nàng ta ra.

Thanh Mai nhăn nhó: “Tiểu thư, vừa rồi hình như có người đẩy em, sau đó lại dùng cái gì đó cắm vào người em nữa.”

“Đứng dậy đi, không sao đâu.” Sắt Sắt khẽ nói, trong lòng hơi chùng xuống, nàng biết chuyện này quyết không phải vô tình, vì sao có người muốn đẩy Thanh Mai, hại một tiểu a hoàn như vậy thì có lợi gì?

Vừa nghĩ tới đây, trong mắt Sắt Sắt liền lóe lên một tia nhìn lạnh lẽo. Lẽ nào, chuyện nàng bị thương đã bị người khác dò ra được? Vì thế, có người hoài nghi nàng biết võ công. Xem ra, trong đám thê thiếp của Dạ Vô Yên cũng có cao nhân. Chỉ là không biết là ai, và làm vậy vì mục đích gì?

Vì sao lại phải dò xét xem nàng có võ công hay không, cho dù biết nàng có võ công thì sao chứ?

Một thị nữ mặt tròn vốn chen vào đứng cạnh Thanh Mai, thấy nàng ta ngã xuống, khóe môi liền nhếch lên, mang theo nụ cười đắc ý. Tiểu a hoàn đó nhìn rất quen, lại đứng cạnh Nhu phu nhân, hiển nhiên là thị nữ thân thiết của Nhu phu nhân rồi.

“Có phải ngươi đẩy ta không, vừa rồi ngươi đứng ngay sau lưng ta mà!” Thanh Mai vuốt đất dính trên mặt, tức giận chỉ thẳng vào nha đầu có khuôn mặt tròn trịa đó.

“Tự mình đứng không vững, còn đổ cho người khác đẩy ư?” Tiểu a hoàn đó châm biếm đáp.

“Lần trước phu nhân nhà các người va vào tiểu thư nhà ta, tự mình rơi xuống hồ. Lần này rõ ràng ngươi muốn báo thù, có phải không? Ngươi muốn hủy hoại khuôn mặt ta đúng không?” Thanh Mai chống nạnh, tức giận đùng đùng đưa lời mắng nhiếc, xem ra chỉ muốn xông vào đánh tiểu a hoàn kia một trận.

“Mai Nhi, có phải là ngươi đẩy không?” Trong ánh mắt đẹp đẽ của Nhu phu nhân ánh lên tia nhìn giảo hoạt, lạnh giọng hỏi.

“Phu nhân, quả thực em không cố ý, không biết vì sao tự nhiên lại đứng không vững, nên mới đụng vào cô ta.” Tiểu a hoàn Mai Nhi thấp giọng trả lời.

“Nếu là ngươi đẩy, thì dù là cố ý hay vô tình cũng mau xin lỗi Thứ phi nương nương đi. Có chút lễ phép vậy mà không hiểu, bình thường ta dạy dỗ ngươi thế nào?!” Nhu phu nhân mắng nhiếc một hồi, không biết là tức thật hay cố ý làm bộ cho Sắt Sắt xem nữa.

Tiểu a hoàn Mai Nhi bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn tới trước mặt Sắt Sắt thỉnh tội.

Sắt Sắt vừa rồi không nói gì, chỉ lạnh lùng đứng một bên quan sát, lúc này mới tươi cười nói: “Không sao đâu, sau này cẩn thận hơn là được.”

“Hừ, ta biết là ngươi đẩy mà, đúng là lòng dạ độc ác.” Thanh Mai nghiến răng căm tức nói.

“Thanh Mai! Im miệng.” Sắt Sắt trừng mắt nhìn Thanh Mai, lạnh lùng quát khẽ.

Thanh Mai còn muốn nói, nhưng thấy Sắt Sắt nghiêm khắc nhìn mình liền sợ quá không dám nói gì thêm nữa. Thực ra bình thường Sắt Sắt đối xử với nàng ta rất bao dung, có khi hứng chí còn cùng đùa nghịch nữa, Thanh Mai thật chưa bao giờ thấy tiểu thư lại nghiêm khắc như vậy.

Sắt Sắt thấy Thanh Mai không nói gì nữa, liền quay người rời đi, ánh nhìn khẽ lướt qua đóa mẫu đơn màu đen, rồi chuyển vào đám cơ thiếp của Dạ Vô Yên.

Trong lòng nàng thoáng hoài nghi. Tiểu a hoàn đó cho dù muốn hại Thanh Mai thật, cũng không ngốc đến mức làm một cách ngang nhiên như vậy. Nếu Thanh Mai bị gai đâm vào mặt thật, cô ta không sợ bị trừng phạt ư? Nếu lời tiểu a hoàn đó là thật, cô ta không cố ý đẩy Thanh Mai, vậy nhất định có người khác giở trò. Người có võ công cao cường có thể lăng không phát chưởng, đánh vào người tiểu a hoàn của Nhu phu nhân mà không gây ra tiếng động gì, khiến cô ta ngã vào Thanh Mai. Đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu người khác, đúng là một kế sách tuyệt hảo.

Trước đây, nàng chưa bao giờ để ý đến các thị thiếp của Dạ Vô Yên, chỉ biết mỗi Nhu phu nhân. Lúc này, nàng cảm thấy có lẽ phải tìm hiểu thêm về bọn họ. Nếu không, lúc bị người ta hãm hại rồi có lẽ cũng chẳng biết đối thủ là ai. Trừ Nhu phu nhân ra, còn có hai cơ thiếp khác và thị nữ của họ.

Hai người đó khuôn mặt đều khá xinh xắn và rất có tư chất.

Một người mặc áo bằng vải sa màu đỏ nhạt thêu hoa chìm, chải kiểu tóc mây, bên tóc mai cài một chiếc trâm khảm bạch ngọc, thân hình yểu điệu, mắt sáng răng trắng, nhìn rất dịu dàng xinh đẹp. Một người nữa mặc váy màu vàng, mái tóc đen buộc nhẹ, nhìn hơi nhút nhát rụt rè, nhưng khí chất cũng không hề phàm tục.

Sắt Sắt cười khẽ nói: “Mấy ngày nay ta bị ốm, các vị phu nhân đều tới thăm, nhưng vì ta mệt quá nên không tiếp đón được, hôm nay được gặp các vị ở đây, chi bằng cùng nhau thưởng hoa vậy.”

Ba người đều cười tươi đáp: “Vậy thì còn gì bằng.”

Mấy người đi dạo chầm chậm bên những khóm hoa, cười nói rôm rả, Sắt Sắt sau đó mới biết, người mặc váy màu đỏ nhạt là Đồng Lộ, tính tình rất ôn hòa, thích nói chuyện, lại đặc biệt thích cười. Cô mặc váy vàng là Thanh Linh, tính tình rụt rè, không có dáng cô chủ, trông cứ như một a hoàn vậy. Cô ta ít nói, thỉnh thoảng mới thêm vào vài câu, thanh âm cũng thấp nhỏ. Nhu phu nhân phương danh là Nhu Tình, lần đầu tiên Sắt Sắt biết, không nhịn được phải bật cười, tên gì mà cứ như hoa danh trong nhạc phường vậy.

Mấy người đi ven khóm hoa, thong thả bước tới trường đình, liền ngồi xuống nghỉ ngơi tán ngẫu.

Đồng Lộ nhìn về phía Sắt Sắt, cười nói: “Cả vườn hoa đua nở, đều không đẹp bằng phong thái của Giang Thứ phi.”

Trong lòng Sắt Sắt ngầm cười lạnh: Nếu là hơn một tháng trước, e rằng chẳng có ai nói chuyện với nàng như thế.

“Muội muội quá khen rồi, sao ta có thể sánh với sự thanh tú dịu dàng của muội muội được chứ.” Sắt Sắt cười nói, đưa mắt nhìn Thanh Linh đang ngấm ngầm nhìn trộm nàng.

Sắt Sắt cười nhạt nói: “Còn vị Thanh Linh muội muội này nữa, cũng thật là xinh đẹp yêu kiều, phong tư phiêu dật.”

Thanh Linh nghe vậy, cúi đầu khẽ đáp: “Thanh Linh bất tài, sao có thể so bì với cốt cách của Giang Thứ phi được chứ.” Nói rồi, gò má trắng như tuyết bỗng ửng hồng, cúi đầu, mỉm cười nhẹ.

Một cô gái hay xấu hổ như thế chắc không có gan làm việc hại người. Còn Đồng Lộ là một cô gái dịu dàng dễ thương, rất cung kính với nàng, cũng không có vẻ giống lắm. Chỉ có Nhu phu nhân Nhu Tình, mỗi lần nhìn nàng, trong ánh mắt đều mang một vẻ oán hận, dường như rất căm giận với việc nàng có được sự sủng ái của Dạ Vô Yên vậy.

Nhưng không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, chuyện gì cũng không thể chỉ dựa vào suy đoán của bản thân được.

Nếu trước mắt phải sống trong vương phủ, vậy thì phải cẩn thận đề phòng, tốt nhất là nên ít qua lại với bọn họ. Thấy Tử Mê đang từ đằng xa tới tìm, Sắt Sắt liền đứng dậy nói: “Chỉ đi dạo quanh một lát mà đã mệt quá rồi, vừa bị ốm một trận giờ sức lực đã kém đi nhiều quá. Các muội cứ đi ngắm hoa nhé, ta về trước đây.”

“Tỷ tỷ về ạ.” Ba người đều đứng dậy cung kính cúi chào.

Quay về Đào Yêu Viện, Sắt Sắt kể chuyện này cho Tử Mê một lượt, nghe xong Tử Mê khẽ chau mày nói: “Tiểu thư, sớm biết vậy, em nên đi theo hai người. Bây giờ thì hay rồi, tiểu thư, cô cảm thấy họ đã dò xét ra việc cô biết võ công chưa?”

“Cái này chưa chắc lắm. Có điều, chuyện ta biết võ công Dạ Vô Yên cũng đã biết rồi. Cho dù họ biết đi nữa cũng chẳng sao cả.”

Dạ Vô Yên ơi là Dạ Vô Yên, không thích nàng thì thôi, sao còn phải bắt nàng dưỡng thương ở Khuynh Dạ Cư chứ. Nhờ ơn hắn mà bây giờ, nàng bị đẩy vào chốn thị phi, lúc nào cũng phải sợ bóng sợ gió.

“Nói chung vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Tử Mê chau mày nói.

Sắt Sắt nghe vậy khe khẽ gật đầu.

Liên tiếp vài ngày sau, hậu viện rất an lành. Sắt Sắt dường như hoài nghi rằng mình đã quá đa nghi, nàng cũng đâu có được sủng ái, ai lại đi mạo hiểm hãm hại nàng.

Ngày hôm đó, Y Doanh Hương cũng tới Đào Yêu Viện thăm Sắt Sắt. Sau bao ngày không gặp, Y Doanh Hương rõ ràng đã gầy đi nhiều, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen giờ trở nên to đến phát sợ, trong mắt đầy những nỗi ai oán buồn thương.

Sắt Sắt nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Y Doanh Hương, lần đó, nàng ta cưỡi trên mình con tiểu hồng mã, trên người mặc áo ngũ sắc sặc sỡ, khó mà tả hết vẻ yêu kiều dễ thương, trên môi còn nở một nụ cười, đúng là vô cùng lộng lẫy. Bây giờ, mới chỉ qua có vài tháng mà nàng ta đã thành ra tiều tụy thế này.

Chuyện tình cảm đúng là rất biết làm hại người ta. Nó có ma lực đến mức giày vò một tiểu cô nương như hoa như ngọc thành ra thê thảm thế này ư?

“Doanh Hương xin tới để tạ lỗi với Giang tỷ tỷ!” Y Doanh Hương vừa thấy Sắt Sắt, liền cúi đầu hành lễ, “Chuyện đó, đúng là Doanh Hương làm có phần quá đáng, nhưng xin tỷ tỷ tin rằng, thực sự Doanh Hương muốn tốt cho tỷ tỷ và Vương gia, Doanh Hương không hề có ý hại tỷ tỷ đâu.”

Y Doanh Hương hiển nhiên vẫn cho rằng mị dược trong người Sắt Sắt là do Dạ Vô Yên giải giúp. Vì thế, ngay đến việc tạ tội cũng không chân thành cho lắm.

Cái gì mà gọi là tốt cho nàng? Tốt đẹp đến thế, ai mà chịu đựng nổi.

Cái gì gọi là không có ý hại nàng? Rõ ràng là đã hại nàng rồi mà.

Vốn không định tính toán với nàng ta, nhưng nghe mấy lời này, đôi mắt trong của Sắt Sắt liền vẩn lên một làn khí lạnh, nàng chau mày hỏi: “Vương phi khách khí quá rồi, ta lại muốn hỏi, cô đã biết Vương gia có ý trung nhân rồi, còn ta trong mắt Vương gia chỉ là kẻ tồi tệ. Cô có biết muốn ngài giải độc cho ta khó khăn thế nào không, nếu Vương gia không chịu giải mị dược chẳng phải ta đã chết rồi sao? Liệu cô đã từng nghĩ tới chuyện này chưa?”

“Điều này, Doanh Hương chưa hề nghĩ tới, nhưng trên yến tiệc sinh nhật ta, chỉ một điều múa của tỷ tỷ cũng đã khiến tất cả mọi người ngây ngất. Ta biết, ắt hẳn Vương gia cũng đã động lòng vì tỷ tỷ. Vì thế, ta liền lệnh cho Y Na đẩy tỷ tỷ xuống hồ, để thử xem tâm ý Vương gia thế nào. Quả nhiên, Vương gia đích thân nhảy xuống nước cứu tỷ tỷ. Có thể thấy trong lòng Vương gia cũng có tình ý với tỷ, vì thế ta mới dám hạ độc. Ta biết, Vương gia nhất định sẽ cứu tỷ.” Y Doanh Hương vội vàng nói.

Sắt Sắt cười lạnh, hàn ý trong ánh mắt càng dâng lên mạnh mẽ.

Y Doanh Hương muốn nhanh chóng đẩy nàng và Dạ Vô Yên tới với nhau, e rằng không phải vì Dạ Vô Yên yêu thích nàng, mà là vì đêm đó Phong Noãn đã từng nói chuyện với nàng mà thôi.

“Vương phi, bây giờ cô vẫn còn nói là muốn tác hợp cho chúng ta ư, nếu ta nhớ không lầm, đêm đó ta và Hách Liên Hoàng tử nói chuyện với nhau, cô chính là người nhảy vào cắt ngang. Cô hạ độc, e là vì chuyện đó mà thôi?!” Sắt Sắt lạnh giọng nói. Rõ ràng là vì việc riêng mà còn làm bộ cao thượng lắm.

“Giang tỷ tỷ, tỷ nói đúng, việc đó quả thực là vì chính bản thân ta, nhưng ta cũng vì muốn tác hợp tỷ và Yên ca ca. Ta không muốn Yên ca ca đau khổ.” Lúc này nước mắt Y Doanh Hương đã rưng rưng lưng tròng, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống được vậy.

“Vương phi, không biết hôm nay cô tới đây ngoài việc xin lỗi ra, còn có chuyện gì khác không?” Sắt Sắt quay đầu, thực sự nàng không muốn nhìn thấy nước mắt của Y Doanh Hương.

“Tỷ tỷ, xin tỷ đừng gọi ta Vương phi nữa, cái danh vị Vương phi này là do ta đoạt từ tay tỷ, Y Doanh Hương nhận mà lấy làm hổ thẹn lắm.” Y Doanh Hương cúi đầu nói, rồi ngừng lại chốc lát, khẽ nói tiếp: “Hôm nay Doanh Hương tới đây còn muốn hỏi một chuyện, tỷ tỷ sẽ không ở bên Hách Liên Hoàng tử, phải vậy không?” Hôm đó Sắt Sắt bị Dạ Vô Yên áp giải đi rồi, Hách Liên Hoàng tử đã nói với nàng ta những lời cực kỳ đau đớn rằng, cho dù Sắt Sắt có thất thân đi nữa, hắn vẫn yêu nàng như thế.

Sắt Sắt quả thực không ngờ nàng ta lại đến đây đòi nàng cam đoan, đúng là tức chết đi được.

“Vương phi, điều cam đoan như thế ta không thể nào hứa với cô được. Chuyện sau này, ai có thể nói chính xác được đây.” Sắt Sắt chau mày lạnh lùng nói. Đối với những thứ cam đoan hão huyền như thế, nàng quyết chẳng bao giờ nói ra.

Y Doanh Hương nghe vậy, trong khoảnh khắc đôi mắt đỏ lên, những giọt lệ vẫn kìm trong khóe mắt cuối cùng cũng lăn dài trên má, “Rõ ràng tỷ tỷ đã cùng với Yên ca ca rồi, vậy mà vẫn còn muốn chiếm lấy Hách Liên ca ca. Vì sao?”

“Ta chẳng ở cùng với Yên ca ca của cô, cũng chẳng độc chiếm Hách Liên. Chuyện tình yêu của cô và Hách Liên Ngạo Thiên không thành, đó là việc của hai người, mong Vương phi đừng có lôi ta vào. Vương phi, trời tối rồi, cô về nghỉ sớm đi.” Sắt Sắt quả thực không muốn tiếp tục giải thích với Y Doanh Hương nữa, liền quay người bỏ vào phòng.

Y Doanh Hương đứng ngẩn ở bậc thềm hồi lâu, đột nhiên quay người, ôm mặt bỏ chạy.

Sắt Sắt nhìn dáng vẻ bỏ chạy thảm thương đó, liền biết nàng ta đau lòng đến nhường nào. Sắt Sắt bỗng cảm thấy có chút hối hận, lẽ ra vừa rồi, nên an ủi nàng ta một chút.

Có điều, con người ai cũng phải học cách trưởng thành, nếu nàng ta cứ ngây thơ như vậy, ắt sẽ phải chịu thiệt thòi.

Đêm về khuya, vầng trăng lạnh tỏa ánh sáng nhàn nhạt bên cửa sổ. Trong phòng, chỉ còn ngọn đèn nhỏ như hạt đậu yếu ớt cháy.

Sắt Sắt nằm trên giường, nghĩ lại dáng điệu chạy về ban nãy của Y Doanh Hương, bỗng có chút bất an. Hôm nay, quả thực nàng có hơi ác khẩu, Y Doanh Hương vốn chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, không biết có chịu đựng nổi không.

Nếu nhỡ nàng ta nghĩ quẩn thì đúng là gay go thật.

“Tử Mê, ngươi tới Vân Túy Viện thám thính tình hình một chuyến, xem Y Doanh Hương có bình yên không, rồi mau mau quay về đây. Nhớ đừng kinh động đến những người trong viện đó.” Sắt Sắt quay sang Tử Mê nói.

Tử Mê chau mày, với tính khí của Y Doanh Hương, nàng cũng rất sợ nàng ta nghĩ quẩn, liền gật đầu vội vã đi luôn.

Qua thời gian chưa uống hết hai chén trà, Tử Mê đã vội vã quay lại báo tin, sắc mặt trắng bệch, thần sắc hết sức kinh hoàng.

Sắt Sắt chưa bao giờ thấy Tử Mê sợ hãi như thế, trong lòng bỗng thấy cực kỳ lo lắng.

“Sao rồi? Lẽ nào, thực sự xảy ra chuyện gì rồi ư?” Sắt Sắt lo lắng hỏi.

“Tiểu thư, xảy ra chuyện thật rồi.” Tử Mê ghé vào tai Sắt Sắt nói thầm, “Em tới Vân Túy Viện, liền phát hiện ra trong đó đèn đuốc sáng trưng, thị nữ ra vào liên tục. Em liền kéo một thị nữ lại hỏi, cô ta không chịu nói gì, sau đó, em liền nấp trên cây nhìn xuống, mới biết quả thực xảy ra chuyện. Y Doanh Hương hình như, hình như sắp không xong rồi!” Tử Mê run rẩy nói.

“Cái gì? Không xong rồi?!” Sắt Sắt kinh ngạc.

Không phải nàng ta tự tử thật chứ. Nếu như thế, nàng đúng là khó thoát được trách nhiệm. Sớm biết vậy, vừa rồi nàng nên nói thẳng luôn với nàng ta rằng, nàng chẳng bao giờ yêu Phong Noãn được.

“Tử Mê, mau cùng ta tới Vân Túy Viện!” Sắt Sắt thấp giọng nói.

Nhưng vừa khoác áo vào, còn chưa kịp ra khỏi cửa, Sắt Sắt phát hiện ra điều dị thường.

“Không xong rồi, tiểu thư, Đào Yêu Viện của chúng ta bị bao vây rồi.” Thanh Mai vội vã chạy vào nói.

“Ngươi nói gì?” Sắt Sắt chau mày, nghi hoặc hỏi lại.

“Vừa rồi em ở trong viện, thấy có rất nhiều thị vệ lặng lẽ tiến vào phòng trên, rồi vào cửa trước, họ đều… đều cầm cung nỏ và đao kiếm.” Thanh Mai sợ đến mức giọng nói đã trở nên lắp bắp.

Còn chưa dứt lời, một chặp những tiếng bước chân dồn dập bước vào, phá vỡ không khí yên tĩnh trong Đào Yêu Viện. Sát khí lạnh lùng, dần dần bao trùm, lan tỏa khắp không gian.

Đôi mắt trong trẻo của Sắt Sắt vụt ánh lên một tia nhìn kinh ngạc, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Nàng bình thản ngồi trên ghế, ung dung nói: “Tử Mê, mở cửa đón khách!”

Ánh nến vàng vọt lóe lên, chiếu sáng nụ cười nhạt trên môi nàng, lúc này khó mà tả hết sự thanh thoát và phiêu dật toát ra từ con người nàng.

Cửa phòng từ từ được mở ra, đập vào mắt nàng là ánh trăng trắng sáng, là hoa cỏ đung đưa, còn cả những thị vệ khí thế rợp trời nữa, từng đạo hàn quang lạnh lẽo của đao kiếm và cung nô đã lên dây phóng tới, cùng cả bộ mặt nghiêm trọng của Kim Tổng quản nữa.

Trận thế lớn thế này, lần đầu tiên trong đời Giang Sắt Sắt nàng được nhìn thấy.

Dạ Vô Yên, xem ra hắn cũng thật quá coi trọng nàng!

Có điều, có cần thiết phải làm đến thế này không? Làm như thể đi bắt kẻ tội đồ cùng hung cực ác vậy. Cho dù Y Doanh Hương có nghĩ quẩn mà làm điều dại dột, cũng đâu phải là lỗi ở nàng!

“Kim Tổng quản, đây là ý gì?” Sắt Sắt cười nhạt nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng mà bình thản, phát ra thứ ánh sáng làm rung động lòng người.

Kim Tổng quản ở trước đám thị vệ bước tới hai bước, trầm giọng đáp: “Giang Thứ phi, Vương gia mời người tới tiền sảnh.”

“Đi ra sảnh, mà phải bày trận thế này ư? Lẽ nào ta đã phạm vào tội ác động trời gì rồi?” Sắt Sắt bình tĩnh đưa lời hỏi.

Kim Tổng quản nhìn cô gái đang ngồi nghiêm trang trên ghế, trận thế này, nếu một cô gái tầm thường nhìn thấy, hẳn đã phải sợ đến mức lăn đùng ra đất mất rồi. Nhưng cô gái trước mặt vẫn ngồi yên trên ghế, lông mày chẳng hề chau lại, trong lòng ông ta bỗng nảy sinh cảm giác bội phục, lời nói cũng dịu đi vài phần.

“Giang Thứ phi, thuộc hạ chỉ theo lệnh hành sự, có chỗ nào mạo phạm, xin Thứ phi tha cho. Mời Thứ phi theo thuộc hạ một chuyến.”

“Được!” Thanh âm Sắt Sắt lạnh giá. Nàng rất muốn xem rốt cuộc Dạ Vô Yên muốn làm gì mà phải phái nhiều người tới như vậy? Chắc hẳn sợ nàng bỏ trốn.

Sắt Sắt cười tươi, đứng thẳng dậy bước ra ngoài. Thanh Mai và Tử Mê cũng lập tức vội vàng đi theo sau Sắt Sắt.

Trên đường đi, cung thủ lúc nào cũng nhằm chuẩn mũi tên vào Sắt Sắt, dường như chỉ cần nàng có bất cứ cử động nào khác lạ, họ sẽ đồng loạt buông dây.

Bỗng một trận gió lạnh nổi lên làm lay động những bông hoa nở muộn, một cánh hoa im lặng rơi xuống, tự hồ như mang theo cả tâm tư không thể nói ra của mình.

Sảnh lớn bày biện hết sức đơn giản, chỉ có mấy thứ đồ dùng bằng gỗ lim. Sảnh đường cũng rất lớn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thấy trong lòng trống trải mà sinh ra cảm giác như mình đang phải vào nơi sẽ diễn ra dụng hình. Trong sảnh đường đốt vô số đèn nến, khiến nơi đây sáng rực như ban ngày, dường như ngay đến sự âm hiểm trong lòng người cũng bị chiếu rọi rõ ràng vậy.

Dạ Vô Yên không ở trong sảnh, thấy vậy Kim Tổng quản thấp giọng nói: “Vương gia đang cứu chữa cho Vương phi, xin người chờ một lát.”

“Vương phi bị thương ở đâu?” Sắt Sắt khẽ hỏi.

Kim Tổng quản ngần ngừ sau đó mới đáp: “Có những chuyện, đợi Vương gia tới rồi, Thứ phi tự khắc sẽ biết thôi.” Nói rồi, ông ta đứng ở cửa, không nói thêm gì nữa.

“Tiểu thư, chuyện gì thế này? Vì sao lại bắt chúng ta?” Thanh Mai sợ hãi hỏi.

Sắt Sắt cười thản nhiên: “Không sao, chúng ta không làm chuyện xấu, không phải sợ.” Nhưng trong lòng nàng, một cảm giác bất an ngấm ngầm lan tỏa.

Họ chờ rất lâu, đến tận khi bóng trăng ngả về tây, đêm đã khuya lắm rồi.

Sắt Sắt ngồi trên ghế, đôi mắt trong trẻo nhìn chậu hoa lan trên bậu cửa sổ.

Bên ngoài sảnh truyền lại từng chặp tiếng bước chân, trong màn đêm sâu thẳm, có người đang vững bước đi tới. Sắt Sắt không quay đầu lại, không cần nhìn, nàng cũng biết là ai đang tới.

Dạ Vô Yên, cuối cùng hắn cũng tới để phán xử nàng rồi?

Dạ Vô Yên đi thẳng tới, lướt qua người Sắt Sắt, mang theo một cơn gió lạnh, hắn bước tới chiếc ghế ở ngay giữa sảnh, chầm chậm ngồi xuống. Khuôn mặt tuấn tú rất bình tĩnh, không nhìn thấy bất kỳ sự vui vẻ hay tức giận nào, không biết là bi thương hay ai oán.

“Giang Sắt Sắt ở lại, những người khác lui cả ra.” Dạ Vô Yên ra lệnh, chất giọng lạnh như băng. Hắn vừa mở miệng, liền lộ ra cơn tức giận mà hắn vẫn cố che giấu trong lòng.

Trong lòng Sắt Sắt thoáng run, lẽ nào Y Doanh Hương không cứu được nữa rồi? Vì sao lại như thế? Trên khuôn mặt thanh tú của nàng hiện lên nỗi xót thương.

Lúc tất cả mọi người đã lui ra, Dạ Vô Yên mới ngước mặt lên, ánh mắt thâm sâu khó lường, sắc bén nhìn về phía nàng.

“Giang Sắt Sắt, có phải hôm nay Hương Hương tới tìm cô không?” Những lời nói lạnh lẽo thốt ra từ miệng hắn, buốt giá đến ghê người.

“Đúng thế.” Đây là sự thực, nàng không có gì phải giấu giếm cả.

“Có phải muội ấy cầu xin cô đừng ở bên Hách Liên Ngạo Thiên?” Dạ Vô Yên nheo mắt, khắp người đều toát ra bá khí bức người.

“Đúng thế.” Sắt Sắt từ tốn trả lời.

“Cô không đồng ý với muội ấy?” Dạ Vô Yên đứng dậy, đi từng bước từng bước, chầm chậm tới bên Sắt Sắt.

“Vì sao ta phải đồng ý với cô ta?” Sắt Sắt chau mày, lẽ nào Dạ Vô Yên cũng cho rằng chỉ cần là thứ Y Doanh Hương thích thì người khác đều không được đụng tay vào?

“Cô thích Hách Liên Hoàng tử, xưa nay vẫn đều thích hắn, có phải vậy không?” Dạ Vô Yên bỗng dừng bước, đôi mắt phượng ánh lên sự nguy hiểm khôn lường.

“Phải thì đã sao?” Sắt Sắt điềm tĩnh trả lời, trong đôi mắt trong trẻo hoàn toàn là sự lạnh lùng. Chuyện này là thế nào, nàng thích ai có cần phải nói cho hắn biết? Rốt cuộc hắn muốn hỏi gì, lẽ nào định điều tra xem nàng có thích Phong Noãn không ư?

Câu trả lời của Sắt Sắt khiến khuôn mặt tuấn tú thoát tục của Dạ Vô Yên bỗng như bị phủ lên một tầng u ám. Còn chưa thấy hắn làm động tác gì, trong chớp mắt, đã thấy bóng hắn dịch chuyển, cả người đã ập tới trước mặt, bàn tay to lớn, vô tình bóp lấy cổ nàng.

Sắt Sắt không phải là không có phòng bị, chỉ là động tác của Dạ Vô Yên quá nhanh, nhanh đến mức như trong truyền thuyết. Nàng sớm đã biết Dạ Vô Yên giống như một thanh kiếm luôn giấu mình trong vỏ, nụ cười và sự bình thản của hắn chẳng qua chỉ là để che giấu mà thôi. Lúc này, cuối cùng nàng cũng đã có thể thấy được sự sắc bén đến đáng kinh ngạc của thanh bảo kiếm khi nó được tuốt ra khỏi vỏ.

Động tác của hắn, quả thực là rất nhanh, rất độc ác, rất chuẩn xác.

“Cô thích Hách Liên Ngạo Thiên, nên cô hận Hương Hương hạ độc mị dược, khiến cô thất thân. Vì thế, cô liền lẻn vào Vân Túy Viện, muốn giết Hương Hương, có phải vậy không?” Ngón tay dài của hắn bóp chặt vào cổ nàng, dường như chỉ cần dùng sức thêm một chút là có thể bóp gãy cổ nàng.

Lời nói của hắn văng vằng bên tai, từng lời từng chữ đều mang theo sự lạnh lẽo phả lên mặt Sắt Sắt.

“Ta giết cô ấy?” Sắt Sắt không hề sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, lạnh lùng nói: “Vương gia có thể nói rõ hơn được không? Ta không hiểu ngài đang nói gì?”

“Được lắm, lúc nào cũng làm ra bộ phóng khoáng, tự cho mình là Tiêm Tiêm công tử ngạo nghễ, hóa ra cũng chỉ là kẻ dám làm mà không dám nhận! Vì sao không dám nhận? Cô cũng có lúc sợ tội hay sao?” Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên nheo lại đầy nguy hiểm, giọng nói thấp và lạnh của hắn vang lên bên tai nàng một cách quái dị, còn đôi môi hắn lại nhếch lên một nụ cười hết sức mỉa mai.

Tiêm Tiêm công tử? Hắn biết nàng là Tiêm Tiêm công tử rồi sao? Biết từ lúc nào? Sao nàng không hề có chút cảm giác nào vậy? Chẳng trách đêm xảy ra chuyện đạo tặc hái hoa, hắn đã có ý nhắc tới Tiêm Tiêm công tử.

Giết Y Doanh Hương, lẽ nào đêm nay Y Doanh Hương xảy ra chuyện không phải là do tự nàng ta nghĩ quẩn, mà là có người sát hại?

“Cô có dám nói cô không phải là Tiêm Tiêm công tử không? Cô và Hách Liên Ngạo Thiên vốn đã quen nhau từ trước, hôm đó ở Yên Chi Lầu, chính cô là người đã cứu hắn đi. Hắn ta lên núi Hương Diểu bắt cóc cô, làm nhục cô, đều là các người. Không! Phải nói là cô, chính cô đã vạch ra kế hoạch, Hách Liên Ngạo Thiên không hề biết, lúc đó, hắn còn chưa biết cô là con gái. Cô chỉ muốn tự hủy hoại danh tiết của mình, nhằm thoái hôn với Bản vương, sau đó cùng Hách Liên Ngạo Thiên cao chạy xa bay có phải không? Nhưng cô không ngờ Bản vương vẫn cưới cô, càng không ngờ rằng Hương Hương hạ mị dược cho cô. Vì thế cô hận muội ấy!” Từng lời từng chữ của Dạ Vô Yên đều lạnh giá, ánh mắt hắn sắc bén, như con báo đang âm thầm rình mồi. Vì phẫn nộ, đôi lông mày hắn dựng ngược như sắp bốc cháy, tròng mắt thu lại, đôi mắt đen càng thâm sâu hơn. Có điều, ngay đến chính bản thân hắn cũng không nhận ra rằng, rất sâu trong đôi mắt hắn đang bùng lên ngọn lửa của sự đau khổ.

“Đúng thế, những gì Vương gia nói đều đúng! Ta chính là Tiêm Tiêm công tử, chuyện làm nhục hôm đó cũng là kế hoạch của ta. Đúng là ta hận Y Doanh Hương, nhưng ta không hề muốn giết cô ấy!” Sao hắn lại biết nàng là Tiêm Tiêm công tử, Sắt Sắt vẫn không nghĩ ra.

“Không muốn giết muội ấy? Vẫn còn không chịu thừa nhận?” Dạ Vô Yên nheo mắt, những ngón tay bóp vào cổ nàng lại dùng lực mạnh thêm, đến mức khiến nàng khó mà hô hấp được. Không cần dùng bất cứ hình cụ nào, hắn cũng có thể lấy tính mạng nàng. Nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Sắt Sắt thấy mạch máu ở cổ mình đập rất mạnh dưới tay hắn, hơi thở của nàng càng lúc càng gấp gáp, còn khuôn mặt tuấn tú của hắn đang dần bị phóng đại trước mặt nàng. Nàng nhìn thấy thần sắc trong đáy mắt hắn một cách rất rõ ràng, đó là loại thần sắc vô cùng phức tạp, không chỉ là phẫn nộ, mà còn cả sự nhẫn tâm, thậm chí cả nỗi thất vọng.

“Cô có dám phủ nhận, tên đạo tặc hái hoa hôm đó không phải là cô không?” Dạ Vô Yên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Sắt Sắt, bộ dạng nàng đang thở hổn hển khiến hắn khẽ nới tay, lạnh lùng hỏi.

“Là ta, không sai! Có điều, ta chỉ muốn dọa cô ta một phen thôi, không có ý định giết cô ta, không phải vậy sao?” Sắt Sắt thở gấp gáp, lạnh giọng đáp. Trong lòng hắn, nàng là kẻ âm hiểm đến vậy sao?

“Hôm đó cô không giết muội ấy, nhưng sau này hai người lại nảy sinh mâu thuẫn, vết thương trên người Hương Hương rõ ràng là thủ pháp của cô. Cô giải thích thế nào đây? Hơn nữa, cô còn phái Tử Mê đến Vân Túy Viện dò xét tình hình, cô định do thám điều gì?” Hắn lạnh lùng nheo mắt, thanh âm không hề có chút hơi ấm nào, khiến người nghe chỉ cảm thấy lạnh lùng tê tái.

“Thủ pháp của ta? Lẽ nào cô ta trúng ám khí ư?” Sắt Sắt trừng mắt ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thế, là ngân châm. Bắn vào tử huyệt, nếu không phải trên người Hương Hương nhiều trang sức ngăn được lực đạo của ngân châm, chỉ sâu thêm một chút nữa thôi, muội ấy đã chết ngay tại chỗ.” Dạ Vô Yên chớp mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ, nụ cười đó làm giảm đi đôi chút sự lạnh lùng trên khuôn mặt hắn lúc này.

Như thế nghĩa là chưa chết, Sắt Sắt thở phào một hơi.

“Biết dùng ngân châm phát ám khí, trong thiên hạ này đâu phải chỉ có mình ta.” Lẽ nào những người chết vì ám khí đều là tại Giang Sắt Sắt nàng làm sao?

“Ý cô là có người hãm hại cô chứ gì? Nhưng trong phủ này, chỉ có ta biết cô là Tiêm Tiêm công tử, ngay đến Kim Tổng quản cũng không hề biết.” Dạ Vô Yên nheo mắt cười lạnh lẽo.

“Nhưng có người biết ta dùng ám khí! Mấy ngày trước, ta đã từng dùng ám khí ở hậu hoa viên.” Sắt Sắt nhớ lại màn kịch mấy ngày trước ở hậu hoa viên, ánh mắt đột nhiên lạnh buốt, cuối cùng nàng vẫn bị kẻ khác hãm hại.

“Cô cho rằng Bản vương vẫn còn có thể tin cô ư?” Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn nàng, như đang xem diễn kịch.

Sắt Sắt bình tĩnh nhìn hắn, sâu thẳm trong lòng, bỗng trào lên nỗi đau khổ cay đắng không thể diễn tả thành lời. Vì sao nàng vẫn đau khổ chứ? Bị hắn hiểu lầm có đến mức khó chịu thế không? Nàng đã từng ngốc nghếch mà cho rằng, hắn cho nàng ở lại Khuynh Dạ Cư dưỡng thương có lẽ bởi hắn còn chút tình thương với nàng.

Hóa ra không phải vậy, tất cả đều không phải vậy!

“Cho dù ngài có tin ta hay không, ta nói là một lần nữa, không phải ta làm!” Nàng bướng bỉnh ngẩng đầu, đôi mắt kiêu hãnh nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Hắn bị sự lạnh lùng và kiêu ngạo toát ra từ nàng chọc tức, bỗng ngẩng đầu, rồi bật lên một tràng cười lạnh như băng giá.

“Tiêm Tiêm công tử, có gan làm thì phải có gan chịu.” Trong tiếng cười đó, hắn đột nhiên giơ tay lên, ngón tay điểm vào mấy đại huyệt trên người nàng.

Trong chốc lát, toàn thân Sắt Sắt cứng đờ, không thể động đậy được. Lúc này nàng hoàn toàn như cá nằm trên thớt, không cách nào kháng cự, cứ mặc hắn chém giết.

Chỉ cách nhau gang tấc, hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Đôi mắt đen như mực của hắn sâu không thấy đáy, trong ánh mắt không còn sự cuồng nộ, mà là sự bi thương sâu thẳm, nỗi bi thương đó khiến trái tim Sắt Sắt không lạnh mà run. Vào khoảnh khắc đấy, nàng không nghi ngờ gì nữa, hắn sắp giết chết nàng.

Hắn nhìn nàng.

Ánh nến sáng rực làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của nàng. Mái tóc đen mượt. Khuôn mặt thanh tú, ánh mắt trong xanh như mặt nước hồ thu, nhưng không ngờ, nàng lại là kẻ độc ác đến thế.

Nhận ra điều này khiến hắn vô cùng phẫn nộ, thậm chí hắn còn thấy trống rỗng và tuyệt vọng hơn nữa.

Hắn đã nhìn lầm nàng!

Bàn tay to lớn của hắn khẽ vuốt lên đỉnh đầu nàng, thấp giọng nói: “Giang Sắt Sắt, cô xứng đáng phải gánh chịu hậu quả ngày hôm nay, cô không thể oán trách ai được.”

Hắn đột ngột vận công, Sắt Sắt chỉ cảm thấy nội lực trong người như nước vỡ đê, từng chút một không ngừng tuôn ra từ huyệt bách hội trên đỉnh đầu.

Hắn không giết nàng, mà chỉ muốn phế bỏ võ công của nàng.

Nhưng sự trừng phạt như thế còn tàn nhẫn hơn việc giết chết nàng. Phế công lực của nàng, cũng giống như bứt đi bộ lông của con công, hắn muốn hủy hoại hoàn toàn sự kiêu hãnh trong nàng.

Cơn đau thấu tim nghiến xương ập đến, dần dần nhấn chìm nàng.

Đôi lông mày chau sít lại, nàng đau đến mức không thể thở được. Nhưng nàng không xin tha, nàng sẽ không bao giờ cầu xin hắn, trong sự giày vò của cơn đau, nàng mơ hồ nhận ra có những giọt nước mắt long lanh đang rơi xuống. Sao nàng có thể khóc được, nàng quyết không bao giờ khóc trước mặt hắn.

Chớp mắt, nàng đột ngột nhận ra, đó không phải là nước mắt của mình… Nhưng nước mắt ở đâu ra, nàng không muốn nghĩ nữa, vì nàng đã đau đớn đến mức không nghĩ được gì nữa rồi.

Dạ Vô Yên chớp mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt mình trở nên mơ hồ, có thứ gì đó đang rơi xuống đất, rơi đến mức tan xương nát thịt. Dạ Vô Yên không thể ngờ rằng, thứ rơi xuống đất, hóa ra lại là nước mắt của hắn.

Trong sự giày vò của nỗi đau, Sắt Sắt chỉ cười, nụ cười đó giống như đóa hoa trong suốt lấp lánh nở bung giữa màn đêm đen kịt, đẹp đến mức khiến người ta phải tan nát cõi lòng. Nụ cười đó giống như một thanh đao sắc, đâm một nhát xuyên thủng trái tim lạnh giá của Dạ Vô Yên. Dường như có thứ gì đó êm ái, như đám cỏ mùa xuân lan tràn quấn quýt mọc ra từ lỗ hổng trong trái tim hắn.

Bàn tay to lớn của Dạ Vô Yên bỗng ngừng lại, không hiểu vì sao, hắn không thể tiếp tục ra tay được nữa. Trong đôi mắt đen láy lạnh lùng như băng tuyết bỗng gợn lên một đợt sóng lăn tăn.

Hắn bỗng buông tay, lực đạo bật lại khiến hắn bị đẩy lùi loạng choạng mấy bước mới có thể đứng vững được.

Sắt Sắt càng khó chịu hơn, trước ngực, tứ chi, đều đau đớn như bị nứt toác ra vậy, lục phủ ngũ tạng cũng ngấm ngầm đau đớn. Một vị tanh tanh ngòn ngọt ụa lên trên khoang miệng. Sắt Sắt gập người, một ngụm máu tươi từ trong cổ họng phun đầy trên mặt đá xanh, giống như một bông hoa cúc nở rộ, mang theo vẻ đẹp thê lương kiều diễm.

Nàng không hiểu vì sao Dạ Vô Yên bỗng dưng lại ngừng tay, nhưng cho dù là vậy, công lực của nàng cũng đã mất đi hơn nửa. Như thế đã đủ để chà đạp lên niềm kiêu hãnh và lòng tự tôn của nàng lắm rồi.

Ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt Sắt Sắt, mặt nàng lúc này không còn một chút huyết sắc mà trắng bệch như tờ giấy.

“Cô đi đi! Tuyền Vương Phủ không thể nuôi một người đàn bà lòng dạ độc ác như cô. Đây là giấy từ hôn.” Dạ Vô Yên lạnh lùng mở miệng, trong thanh âm tuyệt diệu và lạnh lẽo không hề có chút tình cảm, chỉ có sự nghi ngờ kiên định như băng giá.

Sắt Sắt ngước mắt nhìn lên rồi từ từ đưa tay ra nhận, chỉ thấy trên giấy ghi mấy chữ lớn “Giấy từ hôn”, trong lòng nàng thầm chua chát.

Tờ giấy từ hôn mà nàng luôn mong có được, không ngờ lại có bằng cách này.

Tất cả mọi chuyện cũ vốn đã chìm lắng, bỗng dồn dập quay về trong khoảnh khắc.

Suốt bốn năm chờ đợi, nàng đã từng mường tượng hắn là người đàn ông mình có thể phó thác trọn đời. Nỗi nhớ nhạt nhòa về hắn đã từng là sự gửi gắm đẹp đẽ trong tim nàng. Cái nhìn thoáng qua trên Lâm Giang Lầu, thấy hắn và Y Doanh Hương sóng đôi trên ngựa, lúc đó trái tim nàng cảm thấy thật chua chát, một cảm giác đố kỵ nhen nhóm ở trong lòng.

Còn giờ đây, tất cả những cảm giác đó, đều đã hóa thành mây khói.

Chuyện cũ như khói, nhẹ tan theo làn gió.

Sắt Sắt nhìn Dạ Vô Yên, cười hỡ hững, trên khuôn mặt đẹp đẽ khiến trái tim người ta phải rung động đó là sự bình thản, tĩnh lặng như một đầm nước chết.

Nàng không hề giải thích điều gì. Bởi lúc này dù có nói gì đi nữa, hắn cũng sẽ không tin.

Nàng cố nén đau đớn, đứng thẳng người, từng bước một, khổ sở đi ra ngoài.

Nàng đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về việc được rời khỏi vương phủ, rời khỏi hắn, nhưng không ngờ cuối cùng lại rời khỏi đây bằng cách này. Mất đi một nửa công lực, lại phải mang trong mình tiếng xấu là kẻ độc ác như rắn rết, giống như con chó mất nhà, nàng bị hắn đá bay ra ngoài cửa một cách nhẫn tâm, vô tình.

Dạ Vô Yên, ngươi đúng là kẻ tàn nhẫn!

Sắt Sắt loạng choạng vừa ra đến bậu cửa thì thấy cánh cửa đã bị đẩy bật ra.

Có người bước vào, nàng nghe thấy một thanh âm trầm trầm mang lẫn sự giễu cợt, “Có phải ta tới muộn, lỡ mất màn kịch hay rồi không?”

Sắt Sắt lạnh lùng ngước mắt, chỉ thấy một gã đàn ông mặc áo xám, đang khoanh tay đứng tựa ở cửa.

Hắn rất nho nhã lại tuấn tú, đôi mắt đẹp ánh lên những tia nhìn lấp lánh, trên khuôn mặt còn mang theo nụ cười lóa mắt, rực rỡ đến mức có thể đốt cháy đôi mắt người nhìn.

Hắn nhìn Sắt Sắt rồi cười tủm tỉm nói: “Trông cô có vẻ ốm yếu quá, lẽ nào bị Tuyền Vương đả thương sao? Xem ra cô đã mất đi không ít công lực, chỉ tiếc là ta chưa từng chữa trị cho những cô gái có dung mạo xấu xí cả. Nếu không, chắc cũng chữa khỏi cho cái thân thể yếu ớt của cô đấy.”

Sắt Sắt khẽ chau mày, lúc này nàng đang đầu bù tóc rối, mặt mày trắng bệch, chắc hẳn là xấu xí lắm. Nhưng cho dù nàng có yếu ớt đến đâu cũng không cần ai chữa cả. Cho dù cần chữa thì cũng nhất quyết không nhờ hắn. Con người này xuất hiện trong Tuyền Vương Phủ, nhất định phải có mối quan hệ rất mật thiết với Dạ Vô Yên.

“Tránh ra!” Sắt Sắt lạnh lùng mở miệng, đôi mắt trong veo ánh lên cái nhìn băng giá.

“Cô bảo ta tránh ra? Nếu cô biết bản công tử là ai, chắc sẽ không để ta tránh ra đâu.” Gã áo xám trừng mắt nhướng mày, đưa lời trêu chọc.

“Không có hứng!” Sắt Sắt lạnh giọng nói.

“Bản công tử chính là mỹ nam tử Cuồng Y trên giang hồ, gặp hoa hoa nở, gặp người người yêu – Vân Khinh Cuồng đây!” Hắn nói xong một tràng, liền đứng thẳng lên một cách tuấn nhã, nhường lối ra ở cửa: “Cô có thể đi rồi!”

Sắt Sắt chẳng thèm ngước mắt nhìn sang, lặng lẽ đi lướt qua người hắn.

“Cô muốn đi thật sao? Biết ta là Cuồng Y rồi mà vẫn còn muốn đi sao? Lẽ nào cô chưa từng nghe danh ta?” Vân Khinh Cuồng vẫn nói không ngớt lời.

Sắt Sắt lạnh lùng chau mày, danh hiệu Cuồng Y Vân Khinh Cuồng trên giang hồ rất nổi, quả thực nàng có nghe qua.

Nghe nói, trên mặt hắn lúc nào cũng nở nụ cười mê hoặc giết người không đền mạng, nhưng chớ bị nụ cười đó của hắn đánh lừa. Bởi hắn có thể không lương thiện như vẻ ngoài.

Y thuật của hắn đã đạt đến mức đăng phong tạo cực[2]. Trên đời không có bệnh gì mà hắn không thể chữa, chỉ có người mà hắn không muốn chữa mà thôi. Trên giang hồ có lời đồn rằng, nếu Diêm Vương muốn ngươi chết vào canh tư, thì Cuồng Y có thể khiến ngươi canh năm sống lại. Có thể thấy y thuật của hắn đã đạt đến cảnh giới cải tử hoàn sinh.

[2]. Rèn luyện đạt đến đỉnh cao, vượt qua mọi cảnh giới, tạo nên kỷ lục mới.

Nhưng nếu muốn gã Cuồng Y ngoài mặt xem ra rất tốt bụng, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói này chữa trị cho, lại không phải là việc dễ dàng gì.

Vì hắn có một tật lạ, với những người nhìn không thuận mắt, cho dù có quỳ xuống trước mặt, hai tay dâng vàng bạc châu báu, hắn cũng không chịu chữa cho. Nhưng với những người hắn nhìn vừa mắt, thì cho dù không muốn để hắn chữa, hắn cũng đè ra mà chữa cho bằng được.

Vân Khinh Cuồng là người mà không phải ai cũng mời tới được, cho dù là vương tôn quý tộc, hoàng thân quốc thích. Nhưng lúc này, hắn lại xuất hiện trong Tuyền Vương Phủ, hẳn là do Dạ Vô Yên mới tới chữa trị cho Y Doanh Hương

Nếu Cuồng Y đã ra tay, thì chỉ mấy ngày nữa, Y Doanh Hương chắc chắn sẽ lại sống tốt thôi. Hắn nói hắn chưa bao giờ chữa trị cho những cô gái xấu xí, vậy thì có lẽ hắn thấy nàng không thuận mắt rồi?

Sắt Sắt bước qua bậc cửa, gió đêm mang theo hơi lạnh vụt qua mặt nàng. Ánh trăng vỡ tan vung vãi trên vai nàng, khiến thân hình mỏng manh của nàng càng nhìn càng thấy cô độc.

“Thấy cô đáng thương như thế, ta sẽ phá lệ một lần mà chữa cho cô, thế nào?” Vân Khinh Cuồng nói sau lưng Sắt Sắt, thanh âm không lớn, nhưng lại rất mạnh mẽ, dường như đã hạ quyết tâm rồi vậy.

Sắt Sắt chẳng buồn để ý đến cái gã kỳ quặc này nữa, cũng chẳng thèm quay đầu lại, cứ từ từ lặng lẽ bỏ đi.

Thanh Mai và Tử Mê nhìn thấy Sắt Sắt, từ đằng xa vội vàng chạy lại, vừa rồi bọn họ bị Kim Tổng quản giải đi, sớm đã sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên. Lúc này, vừa thấy Sắt Sắt đi ra, bọn họ đều vội vàng chạy đến: “Tiểu thư, sao rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu thư, sao mặt cô lại trắng bệch thế?”

“Ta không sao, Dạ Vô Yên đồng ý để ta xuất phủ rồi, chúng ta mau đi thôi!” Sắt Sắt sợ Tử Mê và Thanh Mai lo lắng, liền khẽ nói.

“Tiểu thư, chúng ta có cần về Đào Yêu Viện thu dọn đồ đạc không?” Thanh Mai nói.

“Tử Mê, ngươi đi lấy hộp tro cốt của mẹ ta mang ra đây, những thứ còn lại, không lấy một thứ gì hết!” Sắt Sắt thấp giọng dặn dò.

Lúc tới đây, nàng chỉ đến bằng hai bàn tay trắng, khi rời khỏi, nàng muốn cứ thế mà ra đi.

Gió lạnh thốc tới, thổi bay tà váy trắng của nàng, giống như đóa mẫu đơn đang lúc nở rộ, càng lúc càng xa xôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.