Ông Xã Em Đến Cứu Anh Đây! Quyển 3

Chương 11




Hoàng hôn, tà dương đỏ như màu máu, khiến mặt biển cũng chuyển thành màu cam đỏ.

Mấy người Sắt Sắt chèo thuyền đi một vòng quanh Thủy Long Đảo, nhưng không dám đường đột xông lên đảo.

Năm xưa, sau khi Lạc Thị, Mẫu thân của Sắt Sắt tới Nam Nguyệt, bọn hải tặc liền ẩn thân ở Thủy Long Đảo. Mười mấy năm đã qua, hẳn bọn chúng đã có Hải tặc Vương mới, tình hình trên đảo ra sao, không ai dự liệu trước được. Vì thế, lần này Sắt Sắt lên đảo có thể nói là cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể chết trên đảo bất cứ lúc nào. Hơn nữa, Sắt Sắt nghe Mẫu thân nói, xung quanh Thủy Long Đảo toàn là san hô, muốn vào đảo mà không có thuyền từ trong ra đón, quả thực vô cùng hung hiểm.

“Tiểu thư, chúng ta không thể cứ đi vòng quanh thế nào được?!” Thanh Mai khẽ nói, nếu đi thêm vòng nữa thì trời tối mất.

“Chờ một chút, nếu vẫn không có người ra, chúng ta sẽ chèo thuyền vào.” Sắt Sắt đáp lời. Với tài năng chèo thuyền của Nhã Tử, có lẽ họ có thể lên đảo dễ dàng. Thanh âm vừa dứt, liền thấy một chiếc thuyền nhỏ từ bãi san hô ngầm đi ra, chắc đây là chiếc thuyền tuần tra, trên thuyền có sáu tên hải tặc, bốn trong số đó đang chèo thuyền.

Sắt Sắt liền thấp giọng dặn dò: “Dù xảy ra bất cứ chuyện gì các người cũng đừng nói gì cả.”

Đám người nghe vậy đều vâng dạ đáp lời. Mạc Tầm Hoan lúc này ôm gối ngồi trên thuyền, thần sắc lãnh đạm, không biết đang nghĩ gì.

Sau đó, Sắt Sắt bảo Nhã Tử quay đầu thuyền, giả vờ bỏ chạy.

Quả nhiên, mấy tên hải tặc đó thấy chiếc thuyền nhỏ của họ, liền hò hét đuổi theo, được một lát đã chặn trước đường thoát của họ.

“Ha ha ha, cả thuyền toàn là con gái đẹp, lâu lắm rồi mới thấy thứ đẹp thế này, lại còn tự dẫn xác tới nữa chứ. Đừng chạy, đây là nơi nào chứ, các ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát sao?” Một tên hải tặc cười ha hả, rút đoản đau ở lung ra vung lên.

“Ngoan ngoãn đi, nếu không ông đây sẽ ném các người xuống nuôi cá cả đấy.” Kẻ đó lại nói, rồi nhảy lên thuyền Sắt Sắt trói chặt năm người bọn họ bằng năm vòng thừng.

Mấy người họ đều rất ngoan ngoãn, không phản kháng gì, chính là muốn bị chúng bắt đi. Hai tên hải tặc cũng chẳng hỏi lai lịch bọn họ, liền đem cả đám vào trong, có lẽ chúng căn bản vốn không ngờ mấy cô gái xinh đẹp này lại đến đây vì mục đích đặc biệt khác.

Quả nhiên xung quanh đảo san hô ngầm trùng trùng, đám san hô này ẩn dưới măt biển, cực kì khó phát hiện, cũng có một số ít nổi cao lên khỏi mặt nước, nhìn góc cạnh như hàm răng nhọn hoắt đan xít vào nhau, cực kỳ đáng sợ. Qua đám san hô, đã thấy Thủy Long Đảo hiện ra ở phía xa xa.

Nhìn từ ngoài vào, cây cối trên Thủy Long Đảo rậm rạp um tùm, hình thù vô cùng kỳ quái, khác hẳn thực vật trên đất liền, mang nét khác biệt rất riêng. Trên đảo núi non trùng điệp, có ngọn đồi trọc, có ngọn lại phủ toàn cây cối tươi tốt.

Mấy tên hải tặc đó nhanh chóng đưa mấy người Sắt Sắt lên đảo, băng qua rừng cây, liền tới một căn trại lớn được dựng dựa lưng vào thế núi.

Màn đêm dần buông, trên đảo từng đống lửa lớn được thắp lên, mùi cá nướng thơm lừng bay tới, cùng với đó là những tràng cười vừa to vừa thô lỗ.

Trước trại có một khoảng đất trống, lúc này đang có mấy tên hải tặc đang ngồi túm năm tụm ba uống rượu. Bên gốc cây cạnh nơi chúng ngồi có mấy cô gái bị trói, quần áo đều xộc xệch, trông như là không mặc y phục vậy. Hiển nhiên, bọn họ đã bị hải tặc bắt tới đây làm đồ chơi.

Bỗng có tiếng kêu ai oán của một cô gái vang lên, Sắt Sắt chau mày, ánh mắt đã trở nên thâm trầm, lạnh lẽo. Đám hải tặc giờ hung bạo tàn nhẫn đến mức này rồi sao?

Mạc Tầm Hoan đi bên cạnh nàng bỗng khựng lại, Sắt Sắt để ý thấy mắt hắn, trong khoảnh khắc bỗng biến thành màu đỏ như máu.

Sắt Sắt đột nhiên hiểu ra, những người con gái đang bị trói kia có lẽ là thần dân của Y Mạch đảo. Lúc này hắn phải giương mắt lên nhìn thần dân của mình chịu nhục, thật tàn nhẫn biết bao. Vì thế, bàn tay Mạc Tầm Hoan sớm đã co lại thành nắm đấm, móng tay cắm ngập vào da thịt, nhưng trên mặt hắn, thần sắc vẫn bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra.

Sự nhẫn nhịn đó chỉ có thể có được sau khi đã phải tận mắt chứng kiến những cảnh tượng ngược đãi bi thảm hơn thế này tập thành mà thôi.

Bọn hải tặc bắt Sắt Sắt tới đang cung kính bẩm báo lại mọi chuyên với một gã.

Kẻ đó hẳn là Đầu mục của đám hải tặc này. Khuôn mặt hắn nhìn không đến nỗi nào, chỉ có điều hai con mắt hắn âm hiểm đến mức khiến người khác phải run sợ.

Hắn đứng dậy, đi quanh mấy người Sắt Sắt một vòng, ánh mắt sắc bén ánh lên cái nhìn dâm tà, rồi lớn tiếng nói: “Trói cả bọn chúng vào gốc cây!” Sau đó hắn chỉ vào Mạc Tầm Hoan nói tiếp: “Không ai được động đến ả này, lão từ muốn dâng nó cho Đại vương, bọn còn lại thưởng cho chúng bay hết.”

Mạc Tầm Hoan cúi đầu, bộ dạng vô cùng hoảng sợ khiếp nhược, thế nhưng ánh mắt đen láy lại lóe lên một tia nhìn lạnh lẽo.

Vì Sắt Sắt giả làm con trai, nhìn yếu đuối nên bọn hải tặc đó không coi nàng ra gì, vứt nàng ra cạnh gốc cây thậm chí không thèm để ý tới.

Bọn hải tặc khác vừa thấy Đầu mục nói vậy, do bao nhiêu ngày không thấy người đàn bà mới lạ nào, đương nhiên đều háo hức xông lên, nhanh chóng vây quanh Thanh Mai, Tử Mê và Nhã Tử, muốn giở trò đồi bại.

Thanh Mai sợ đến mức nhắm chặt hai mắt, bật lên tiếng kêu hãi hùng. Tuy Tử Mê biết võ công, thần sắc vốn thường bình thản đến lãnh đạm nhưng giờ phút này sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Nhã Tử dường như đã sớm quen với việc này nên thậm chí còn không thèm chớp mắt.

“Xoẹt xoẹt” mấy tiếng, máu tươi đột ngột bắn ra, dưới ánh sáng của đống lửa loé lên những tia máu rực rỡ.

Mấy bàn tay bẩn thỉu định làm càn, giờ trên cổ tay đều có một vòng dấu máu. Vết cắt rất sâu, nhưng chỉ vòng quanh động mạch. Hiển nhiên chỉ mang ý cảnh cáo, nêu không mấy bàn tay đó e rằng đã tàn phế mất rồi.

Bọn hải tặc kinh hãi, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy dưới ánh sáng đỏ rực của đống lửa là vị công tử áo xanh nãy giờ bị trói chặt như chiếc bánh chưng đang đứng ở đó, dây thừng trên người đã bị cắt đứt, rơi xuống đất tự bao giờ.

Ánh đao mới lóe lên liền biến mất trong eo lưng chàng. Trên khuôn mặt thanh tú và lặng lẽ là nụ cười rất nhạt, nhưng vô cùng nhàn nhã, hai mắt trong veo như trăng sáng soi bóng dưới hồ thu, ánh mắt cao quý như tuyết trên đỉnh núi, dường như chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người khác phải hổ thẹn vì sự hèn kém của mình.

Một người cao quý như vậy nhưng khi giết người lại hoàn toàn không hề lộ ra chút khí chất tàn bạo tanh máu nào. Nụ cười của chàng khiến đối phương không nhận thấy hàn ý lạnh lùng như bông tuyết trong đáy mắt chàng.

Đến khi bọn hải tặc chạm vào hàn ý trong mắt chàng, chúng không đừng được mà trở nên run rẩy.

“Ngươi, ngươi là ai?” Tên Đầu mục ngẩn người, cao giọng quát lên. Không biết vì sao một kẻ thân trải trăm trận như hắn lúc này lại bị hàn ý trong ánh mắt của vị công tử áo xanh làm cho khiếp sợ.

“Thả mấy cô gái này ra.” Sắt Sắt lãnh đạm nói, thanh âm trong như tiếng suối.

Ánh mắt nàng lướt qua mấy cô gái đang bị trói vào gốc cây, khoảng khắc ấy, trong mắt nàng ngập đầy sự xót thương. Nàng phải cố gắng khiến hơi thở mình dẫn bình ổn, để bản thân mình trở nên thật lạnh lùng, mạnh mẽ. Nhưng trong thâm tâm nàng biết mình đã không thể bĩnh tĩnh được nữa rồi.

Sự hoảng sợ trong khoảnh khắc qua đi, tên Đầu mục nhìn mấy chục tên hải tặc sau lưng, cười nói: “Chỉ dựa vào ngươi ư, đúng là nực cười. Chẳng qua chỉ mới vung loan đoan lên mấy cái mà đã dám lệnh cho lão tử đây? Thế này nhé! Ta có thể cho ngươi một cơ hội, nếu thắng được đao trong tay ta, ta sẽ cho ngươi mang mấy con đàn bà này đi. Sao hả?”

Sắt Sắt cười nhạt, ánh mắt trong trẻo lúc này rất lạnh. Tay áo màu xanh khẽ vung lên, mấy đạo hàn quang vạch lên trong không khí. Dây thừng trên người, Thanh Mai, Tử Mễ, và Nhã Tử đã đứt tự lúc nào, chỉ cần giằng nhẹ là đã có thể thoát ra được.

Tử Mê thân hình thoáng động, bay tới trước mặt Sắt Sắt, lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng để công tử nhà ta phải động thủ.” Nói rồi, nàng nhẹ nhàng rút cây tiêu đang giắt ở thắt lưng ra.

Cây tiêu mà Tử Mê vẫn mang bên mình vốn là một loại binh khí. Thế nên dài và to hơn tiêu bình thường một chút.

“Thiết Huyết Tiêu?” Tên Đầu mục vừa nhìn thấy binh khí trên tay Tử Mê, hai mắt liền trợn lên rồi liên tục lùi ra sau vài bước.

Mấy tên hải tặc vừa bắt đám người Sắt Sắt tới, lúc này cũng vẫn đang ngây ra nhìn. Rõ ràng, bọn chúng thấy trên người họ không có binh khí gì. Thậm chí còn ngơ ngác không biết vừa rồi công tử áo xanh lấy loan đao ở đâu ra, còn cây tiêu của vị cô nương này, hóa ra lại là một loại binh khí.

“Ngươi đã nhận ra Thiết Huyết Tiêu, vậy còn không mau thả mấy cô gái này ra, rồi đưa bọn ta đi gặp Đại vương trên đảo của các ngươi!” Tử Mê cười lạnh lùng ra lệnh.

Tên Đầu mục nghe vậy, ngửa cổ cười như điên: “Thiết Huyết Tiêu thì đã sao? Xem ra ngươi chắc là con của Thiết Ngọc Lang rồi. Có điều ngươi nên biết, ngay tới cha ngươi cũng bị bọn ta giam cầm, các ngươi thì có thể làm được gì chứ?”

Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng có chút căng thẳng.

Năm xưa, Tứ đại long tướng thủ hạ của Mẫu thân nàng ngoài Thiết Ngọc Lang cha của Tử Mê, Thanh Điểu, mẹ của Thanh Mai, còn có Mã Đằng và Tây Môn Diệu. Từ sau khi mẹ nàng thoái ẩn, không còn quản lý việc ngoài Đông Hải, dần dần cũng không dò xét được tin tức ở đây nhiều như trước được nữa.

Nhưng năm nào, cha của Tử Mê cũng gửi một bức thư tới cho mẹ nàng. Mấy tháng trước, Sắt Sắt còn nghe Tử Mê nói, cha nàng gửi thư tới, nói mọi việc trên Thủy Long Đảo đều rất ổn.

Từ khi nghe chuyện về Y Mạch Quốc, Sắt Sắt đã hiểu, những bức thư đó chắc hẳn đều là thư giả. Nàng cũng từng hoài nghi cha của Tử Mê đã bị giam cầm. Bây giờ, khi thực sự nghe được tin này, nàng vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Nhớ năm xưa Tứ đại long tướng oai phong như thế vậy mà đều đang bị giam cầm rồi sao?

Tử Mê nghe thấy vậy, tay cầm Thiết Huyết Tiêu bỗng run lên, hàn quang trong mắt nàng lóe lên, cùng lúc ấy Thiết Huyết Tiêu trong tay đã vang lên những tiếng lảnh lót như rạch không khí, nhắm thẳng về phía tên Đầu mục đánh xuống.

“Hôm nay ta sẽ bắt ngươi để đi cứu cha ta.”

Lúc đoản đao và Thiết Huyết Tiêu chạm nhau, từng đốm hàn qua lóe lên không ngừng, thân hình Tử Mê như chú chim nhỏ, không ngừng vây quanh tấn công tên Đầu mục. Mỗi lần Thiết Huyết Tiêu đâm tới đều mang theo kiếm khí vô cùng sắc bén.

Bọn hải tặc còn lại sớm đã chạy tản ra, bao vây mấy bọn Sắt Sắt. Chưa tới ba mươi hiệp, tên Đầu mục đó đã rơi vào thế hạ phong, có lẽ sắp bại dưới tay Tử Mê rồi.

Bỗng nghe thấy một tiếng quát lớn: “Đang làm gì thế này?”

Một đoàn người trong bóng tối chầm chậm đi tới. Đi đầu là một gã hải tặc trẻ tuổi, đôi lông mày rậm chau lại, trên khuôn mặt ngăm đen mang ý cực kì tức giận.

Ánh mắt Sắt Sắt thoáng ngập ngừng, tên hải tặc trẻ tuổi vừa đi tới chính là Mã Diệu, kẻ tấn công thuyền Sắt Sắt khi còn ở trên biển.

Bọn hải tặc đó thấy hắn tới đều tỏ thái độ nghiêm túc nghênh đón: “Mã Tướng quân.”

Thật không ngờ tên Mã Diệu này lại là hải tặc trên Thủy Long Đảo, hơn nữa xem ra còn là một Đầu mục cấp cao, chẳng trách nào võ nghệ rất khá.

“Chuyện gì thế này?” Mã Diệu lạnh lùng hỏi, vừa nhìn thấy Mạc Tầm Hoan, mắt hắn liền sáng lên, cười ha hả nói: “Tiểu nương tử, sao nàng lại tới đây? Hay là đã nghĩ thông rồi nên muốn chạy theo Mã mỗ?”

Bỗng một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên Đầu mục đang đấu với Tử Mê bỗng ôm tai khóc lóc: “Mã tướng quân, mau cứu ta.”

Mã Diệu cười ha hả, tách tên Đầu mục và Tử Mê đang quyết đấu ra, cười nói: “Đừng đánh nữa, người một nhà, người một nhà.”

Bọn hải tặc nghe thấy thế, bỗng chốc kinh ngạc, trợn tròn hai mắt.

Cái gì mà người cùng một nhà?

Mã Diệu lạnh lùng nói: “Sau này nàng ta là nương tử của bản tướng quân rồi, lẽ nào còn không phải là người một nhà sao?! Các ngươi cút đi hết cho ta, cút được càng xa càng tốt.”

Mạc Tầm Hoan nghe vậy, ánh mắt hắn lóe lên một tia nhìn lạnh lẽo. Gã Mã Diệu này đúng thật là mặt dày.

“Tướng quân, ả này cầm trong tay Thiết Huyết Tiêu đó.” Tên tiểu Đầu mục nói nhỏ.

“Thế sao?!” Mã Diệu cười khểnh nói “Ngươi đừng có cứ nhìn thấy tiêu thì bảo là Thiết Huyết Tiêu, lấy đâu ra nhiều Thiết Huyết Tiêu thế, chẳng phải nó ở trong tay Thiết Ngọc Lang sao?”

Tên tiểu Đầu mục kia lại thì thầm nói: “Thuộc hạ không biết, có lẽ là nhìn nhầm rồi!”

Mã Diệu sau đó nheo mắt cười quát: “Cút hết.”

Đám hải tặc liền lập tức tản ra.

“Tiểu nương tử, lại đây với ta nào.” Mã Diệu cười hi hi xông về phía Mạc Tầm Hoan, bỗng hắn quay sang nháy mắt với Sắt Sắt một cái.

Khoảng khắc đó, đột nhiên Sắt Sắt nhận ra gã Mã Diệu này không giống bọn hải tặc ban nãy. Lúc đầu khi đánh cướp bọn nàng trên biển, tuy hắn vừa trêu ghẹo vừa muốn cướp Mạc Tầm Hoan nhưng thần sắc lại không hề đáng ghê tởm.

Sắt Sắt chau mày, cảm thấy tên Mã Diệu này quyết không giống như vẻ ngoài, vì thế, nàng liền cùng hắn đi vào trong trại.

Sau đó đoàn người tới một căn lầu gác bằng gỗ cũ kỹ đơn giản.

Trong phòng, ánh nến đung đưa. Cửa phòng vừa đóng lại, khuôn mặt hí hửng của Mã Diệu bỗng chốc trở nên nặng nề.

Hắn nhướng mày nhìn Sắt Sắt một hồi rồi nói: “Làm sao ngươi có được thanh Tân Nguyệt loan đao?”

Sắt Sắt khẽ chau mày, nghĩ lại khi ở trên biển lúc nàng rút loan đao ra, Mã Diệu dường như cực kỳ kinh ngạc đã hỏi: “Có phải ngươi dùng Tân Nguyệt loan đao không?”

“Ngươi là ai?” Sắt Sắt thấp giọng hỏi. Nàng đoán chắc gã Mã Diệu này hôm đó đã đoán ra thân phận của nàng, vì Tân Nguyệt loan đao vốn là binh khí của Lạc Thị, nhữ Hải tặc Vương. Là hải tặc trên Thủy Long Đảo, đương nhiên phải biết điều đó.

Mã Diệu chớp mắt nói: “Năm xưa Lạc Long Vương trên biển hô mưa gọi gió, ta chính là con của Mã Đằng, một trong Tứ đại long tướng dưới trướng bà.”

“Hóa ra ngươi là con của Mã Đằng.” Sắt Sắt thấp giọng nói, mẹ nàng đã từng nói, Mã Đằng là viên tướng trung thành của bà, vì thế nàng chầm chậm nói: “Lạc Long Vương là mẫu thân của ta.”

Mã Diệu nghe vậy, thần sắc chăm chú hỏi: “Công tử có tín vật không?”

Sắt sắt nghe vậy liền đưa kim bài đeo ở cổ ra, nói: “Tín vật có phải là thứ này không?”

Mã Diệu nhận kim bài, nhìn một lúc rồi đưa vào tay Sắt Sắt, trầm giọng đáp: “Chính là thứ này!” Sau đó khựng lại một lúc rồi hỏi: “Chỉ có điều ta nhớ con của Lạc Long Vương là một nha đầu, không phải là một công tử.”

Sắt Sắt cười nói: “Ta đúng là con gái, chỉ là cải nam trang thôi.”

“Nữ giả nam trang?” Mã Diệu lắc đầu, có chút thất vọng nói, “Nếu ngươi là con trai thì tốt quá! Như vậy thì có thể dựa vào tấm kim bài này để thu phục bọn hải tặc rồi. Thật là đáng tiếc!” Trong lời nói của hắn mang nỗi thất vọng ghê gớm.

“Con gái thì đã sao? Cái đồ dâm tặc nhà ngươi.” Thanh Mai đứng một bên cất giọng cực kì bất bình, nàng có ấn tượng khá xấu về Mã Diệu.

Mã Diệu nhướng mày hỏi: “Còn cô thì là ai đây?”

“Ngươi hỏi làm gì?” Thanh Mai hếch mũi, hừ một tiếng.

“Mã Diệu, Tứ đại long vương hiện giờ ở đâu?” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi.

“Bị Tây Môn Lâu giam cầm dưới địa lao rồi.” Mã Diệu nói, trong đôi mắt đen lóe lên một tia đau đớn.

“Tây Môn Lâu?” Sắt Sắt khẽ nheo mắt, “Con của Tây Môn Diệu?”

“Đúng thế, hiện giờ hắn là Hải tặc Vương, không ngờ tên tiểu tử đó nhìn yếu đuối, nho nhã thế mà lại mang thân tuyệt kỹ, thủ đoạn cũng rất hiểm độc, ngay đến cha mình hắn cũng không tha mà giam dưới địa lao. Bây giờ hắn đang tiêu dao tự tại làm vương ở Y Mạch Quốc rồi.” Mã Diệu nói đầy căm hận.

Hóa ra Hải tặc Vương lại là con của Tây Môn Diệu, Tứ đại long vương, trong đó có cả cha hắn đều đang bị giam dưới địa lao.

“Ngươi cũng chẳng phải là người tốt, vì sao không đi cứu họ.” Thanh Mai cất giọng thảm thiết khi biết cha mẹ mình đang bị cầm tù ở đó.

“Nói vậy, cô là hậu nhân của Thanh Điểu tướng quân? Còn cô, là con gái của Thiết thúc thúc?” Mã Diệu chỉ vào Thanh Mai và Tử Mê, sau đó nói tiếp “Các ngươi cho rằng ta không muốn cứu họ ư? Khó lắm, nếu không phải ta chịu xuôi theo bọn chúng, chúng đã giam nốt cả ta lại rồi.” Mã Diệu quay đầu về phía Sắt Sắt lại nói, “Các ngươi đến đúng lúc lắm! Ta trước vốn cho rằng cô chỉ là một tiểu thư tay trói gà không chặt, không ngờ cô lại được chân truyền từ Lạc Long Vương. Lần này may ra có tia hi vọng có thể diệt trừ tên Tây Môn Lâu đáng chết đó rồi.”

May mà Sắt Sắt khéo giấu võ công của mình để mấy tên hải tặc kia không coi nàng vào đâu. Nếu không, e rằng nàng đã sớm bị ám toán rồi.

“Thế lực trên đảo bây giờ do ai nắm giữ?” Sắt Sắt hỏi.

“Đương nhiên bề ngoài đều là thế lực của Tây Môn Lâu, bao gồm cả ta, trên danh nghĩa cũng là người của hắn. Có điều, ta biết ít nhất cũng có một nửa đám hải tặc là người trung thành với Tứ đại long tướng, một nửa chỉ đứng nhìn. Thủ hạ trung thành của Tây Môn Lâu đã phần đều đã theo hắn tới Y Mạch Quốc, chỉ còn một số ít ở đây để giám sát tình hình trên đảo.

“Phải tìm cách thu phục một nửa số người chỉ đứng nhìn đó mới được.” Sắt Sắt lạnh lùng nói.

“Việc này dễ, chỉ cần cô giơ kim bài ra và để họ biết về tuyệt thế võ công của cô là do Lạc Long Vương truyền lại là được.” Mã Diệu nói, “Việc sau này để ta sắp đặt.”

Hôm đó, ánh nắng chan hòa.

Trên mõm cực nam của Thủy Long Đảo, bóng cây xanh rợp che đi một phần ánh nắng.

Trên khoảng đất rộng, có khoảng hơn một ngàn tên hải tặc, tay cần đoản đao, trường kiếm, chú mục nhìn về phía tỉ võ đài phía trước. Tỉ võ đài đó hôm qua vừa được dựng lên, theo lời Mã Diệu Tướng quân trên đảo, hôm nay ở đây có tỉ võ.

Hải tặc trên đảo hai năm nay rất ít khi được tỉ võ, trước đó trong số bọn chúng có rất nhiều đầu lĩnh đều nhờ những cuộc tỉ võ thế này mà lên. Từ khi Tây Môn Lâu lên làm thủ lĩnh, liền bỏ tỉ võ mà ra lệnh trực tiếp trong việc sắp đặt vị trí Đầu mục, Tướng quân…Vì thế bọn chúng rất hào hứng với cuộc tỉ võ lần này, mỗi đội nhỏ tự tỉ thí trước, sau đó chọn ra người thắng rồi mới tham gia cuộc tỉ võ hôm nay.

Hôm nay, Sắt Sắt mặc lại đồ con gái, nàng muốn lấy thân phận là nữ để giành chiến thắng trong trận tỉ võ này.

Nàng đứng trên bóng râm, nhìn đám hải tặc phía xa. Kẻ nào cũng cởi trần lộ ra phần cơ bắp rắn chắc khí thế hăng hái. Rút thăm xong, bọn chúng cực kì háo hức chờ được lên võ đài.

Sắt Sắt đứng lặng lẽ bên tỉ võ đài, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày nàng sẽ đứng ở Thủy Long Đảo, quyết đấu với một đám đàn ông.

Từng đợt gió biển thổi tới, mang theo mùi vị mát mẻ của biển cả. Trong tay nàng đang cầm tờ giấy rút thăm ghi số, nàng không biết đối thủ của mình là ai, nhưng dù hắn là ai, nàng đều phải đánh bại hết.

Trên đài đã qua mấy vòng huyết đấu, cuối cùng cũng có người gọi tới số của Sắt Sắt. Nàng cười nhẹ, chân phải điểm một cái, chiếc váy xanh bay lên như cánh bướm, rồi nhẹ nhàng đáp xuống lôi đài.

Đằng xa, phía đối diện của tỉ võ đài là một ngọn núi rất đứng, trên núi cây cối um tùm. Nhưng cạnh vách núi dựng đứng đó có một cây hoa cổ thụ cành lá sum suê. Lúc này lại đang vào mùa hoa nở, cả cây nhuộm một màu hồng rực rỡ. Dưới gốc cây là một bóng áo màu nguyệt bạch và một bóng áo màu tím.

Bóng áo màu nguyệt bạch chính là Minh Xuân Thủy, hắn đứng dưới gốc cây, trong tay cần Thiên lý mục, hướng về phía tỉ võ đài không ngừng quan sát. Lúc nhìn thấy Sắt Sắt lên đài, đôi lông mày cao hắn khẽ nhướng, bên khóe miệng nở một nụ cười.

“Lầu chủ, nàng ấy có thể thắng được không?” Nam tử áo tím bỗng quay sang hỏi.

Minh Xuân Thủy nhếch môi cười nhạt: “Nếu không có gì ngoài dự liệu thì có lẽ không sao, nàng ta hẳn đã luyện một loại nội công đặc biệt nào đó, hơn nữa còn tiến triển rất nhanh. Chỉ cần ngươi để ý động tĩnh bên Y Mạch Đảo là được. Ta đoán tình hình ở đây đã truyền tới tai Tây Môn Lâu bên đó rồi. Hắn sẽ xuất binh ngay thôi.”

Nam tử áo tím gật đầu,, khuôn mặt ẩn hiện nét lạnh lùng chết chóc.

Trên tỉ võ đài.

Đối thủ đầu tiên của Sắt Sắt là một nam tử thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, cả người hắn như gân đồng cốt sắt.

Khi Sắt Sắt đứng trên lôi đài, dưới đài đã vang lên những tiếng reo hò kèm lời trêu chọc không ngớt.

Nhưng Sắt Sắt chỉ cười nhẹ như làn khói, không hề để ý tới những lời trêu ghẹo đó.

Gã đối thủ của Sắt Sắt tỏ ra rất khó chịu với sự xuất hiện của nàng, không hiểu từ đâu lại xuất hiện ra một cô gái tới tham gia tỉ võ thế này. Hai tay hắn nắm chặt, các khớp xương không ngừng kêu lên răng rắc, cất giọng ồm ồm: “Tiểu cô nương, tỉ võ với cô không cần dùng binh khí, chỉ cần dùng nắm đấm này thôi. Nếu cô thua thì làm nương tử của ta nhé.”

Ý hắn là muốn nhường Sắt Sắt?!

Sắt Sắt nghe vậy cười dài đáp: “Nếu ngươi không dùng binh khí, vậy ta cũng không dùng nữa.” Nàng không cần hắn phải nhường.

Gã đó nghe vậy cười lên một tràng rồi nhanh như cắt nhảy về phía Sắt Sắt.

Sắt Sắt đứng im bất động, chờ khi bóng hắn đè ép xuống đỉnh đầu, nàng mới nhẹ nhàng bay ra chỗ khác. Gã đó không ngờ Sắt Sắt lại linh hoạt như thế, vồ hụt, liền giơ chân ra giữ thăng bằng rồi xoay người tiếp tục xông về phía Sắt Sắt. Nắm đấm vung lên, nhằm thẳng ngực Sắt Sắt lao tới.

Mắt Sắt Sắt ánh lên tia nhìn lạnh lẽo, nàng không tránh, ống tay áo rộng như mây khẽ vung lên mang theo một làn gió lạnh, đặc biệt sắc bén sượt qua mặt gã kia như đao kiếm. Gã nam tử đó không khỏi thất kinh, rút nắm đấm lại, ngẩng đầu ra sau tránh nhưng phía dưới cằm đã đau như bị đao cứa.

Sắt Sắt thấy vậy lập tức giơ chân đá vào hạ bàn của hắn. Vì đứng không vững, gã đó liền ngã nhào từ trên đài xuống.

Trận đầu tiên, Sắt Sắt thắng.

Chỉ bằng một chiêu nàng đã chiến thắng đối thủ. Đó quả là điều chưa từng xảy ra trong các lần tỉ võ.

Hôm nay Sắt Sắt nhất định phải thắng, vì vậy nàng ra chiêu vừa dứt khoát lại mạnh mẽ, không hề có ý nương tay.

Một cô gái, chỉ bằng một chiêu đã đánh bại một đại hán, hơn nữa thân thủ nhanh nhẹn, thần tốc, chiêu thứ đánh ra đẹp đến mức khiến người ta nhìn không chớp mắt. Đám hải tặc đứng xem phía dưới có chút bàng hoàng, kinh ngạc.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng, Sắt Sắt phất tay áo, nhẹ nhàng xuống đài. Nàng đứng bên ngoài đám người, áo xanh bay trong gió, bên miệng nở nụ cười thuần khiết như tuyết trắng.

Dưới tán cây bên cạnh đài tỉ võ có bày một chiếc bàn dài, bên bàn có mấy tên thủ lĩnh hải tặc. Trong đó có một tên là Đại thủ lĩnh ở Thủy Long Đảo, cũng là thuộc hạ trung thành của Tây Môn Lâu, tên gọi Ninh Phóng, ngoài ba mươi tuổi, dáng vẻ rất uy vũ.

Hai ngày trước, Mã Diệu tới tìm hắn, nói rằng sẽ tổ chức tỉ võ trên đảo. Hắn nghĩ hai năm nay đã không tỉ võ, hải tặc trên đảo cũng lâu rồi không thi thố với nhau, nên liền đồng ý chuyện này mà không chút đắn đo.

Hắn không ngờ lần này lại có một cô gái cũng tham gia tỉ võ, liền quay đầu về phía Mã Diệu đang ngồi cạnh.

“Cô gái đó là ai?” Ninh Phóng hỏi.

Mã Diệu cười hi hi đáp: “Cô ta ở trong đội của ta, trước đó bị ta bắt tới đây, cũng biết vài miếng võ công đẹp mắt nên muốn cô có cơ hội được thi thố. Vì thế ta liền đồng ý ngay.”

Ninh Phóng nghe vậy, cười nói: “Thuộc hạ mà ngươi bắt được cũng ra trò đấy nhỉ?”

Trận quyết đấu tiếp theo Sắt Sắt cũng nhanh chóng giành chiến thắng. Mọi người vẫn nghĩ lần thắng đầu tiên của nàng chỉ là may mắn, nhưng qua vài vòng đấu, không ai dám coi thường nàng nữa.

Tiếp đó một hồi trống vang lên, Sắt Sắt liền lập tức bay lên đài. Đối thủ lần này không dám coi thường Sắt Sắt, trong tay cầm binh khí, nghiêm trang chờ trận đấu bắt đầu.

Sắt Sắt vừa nói một tiếng “xin mời”, gã kia liền cẩn trọng tung người, tay phải cầm kiếm đâm về phía Sắt Sắt, nhưng bị kiếm của Sắt Sắt chậm lại. Nhưng không ngờ gã kia bỗng phất tay trái, một bóng đen ra từ trong tay áo nhanh như chớp giật phi ra.

Sắt Sắt cả kinh, vội lui lại mấy bước, nhưng chiếc áo xanh vẫn bị rách một góc.

Thứ màu đen đó chỉ trong nháy mắt đã lại quay về nằm gọn trong tay áo gã kia.

Hóa ra trận này kẻ đó rất e dè Sắt Sắt, nên dùng cả vũ khí bí mật, rốt cuộc hắn giấu thứ binh khí gì trong tay áo?

Hai người lại tiếp tục đấu vài chiêu, mỗi khi Sắt Sắt sắp khống chế được đối thủ, thứ binh khí kỳ lạ đó lại vụt từ trong tay áo ra, làm hỏng kiếm khí và làm nhiễu loạn kiếm pháp của Sắt Sắt. Đấu thêm vài chiêu nữa, cuối cùng Sắt Sắt cùng nhìn rõ thứ giấu trong tay hắn là bàn tay sắt được đúc rất tinh xảo, phóng ra thu về như vật sống vậy.

Nhìn rõ thứ binh khí gì rồi, trong lòng Sắt Sắt cũng yên tâm hơn vài phần, liền liên tục xuất chiêu, nhắm thẳng đối phương đánh tới.

Trên đài nhất thời kiếm ảnh mịt mù tuy bàn tay sắt đó vẫn không ngừng tập kích trộm nàng, nhưng uy lực đã không còn như trước, ngay đến vạt áo Sắt Sắt cũng không thể chạm tới được.

Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu…

Đến chiêu thứ mười, Sắt Sắt bay lên, mái tóc đen, dài nhẹ đón gió, bay ra phía sau như một đám mây. Ánh mắt trong trẻo tóe lên tia nhìn sắc lạnh. Đối thủ kinh ngạc nhìn Sắt Sắt nhẹ đáp xuống võ đài, trong đôi mắt sáng trong của nàng lúc này đang phản chiếu hình ảnh sợ hãi khiếp đảm của mình.

Kiếm đâm vào ngực trái hắn với tốc độ như sét đánh, hắn giơ kiếm lên chặn, nhưng không ngờ, ngón tay ngọc ngà thon thả của Sắt Sắt đã đưa từ trong tay áo ra phong tỏa huyệt đạo của hắn nhanh như chớp. Kiếm trong tay nàng lúc đâm vào người hắn, bỗng lực đạo tiêu tan. Tuy máu đã chảy ra, nhưng hắn biết, vết thương không sâu.

Cô gái này đã hạ thủ lưu tình.

Kết quả tỉ võ cuối cùng, Sắt Sắt giành được vị trí cao nhất.

Bọn hải tặc dưới đài trên mặt mang đủ các loại trạng thái, kinh ngạc có, nghi ngờ có, thậm chí còn có cả sự xấu hổ và tức giận. Đường đường là nam tử hán đại trượng phu mà đều bại dưới tay một cô gái, làm sao chúng có thể không bực tức cho được? Nhưng, quả thực chúng đấu không lại nàng.

“Ai da, tiểu thư thắng rồi, Tân Nguyệt loan đao còn chưa rút ra khỏi vỏ.” Thanh Mai thấy vậy không ngừng vui mừng ho reo nhảy nhót.

Tử Mê trừng mắt nhìn nàng ta, ý nói hay ngậm miệng lại.

Trong khi Mạc Tầm Hoan vẫn cải trang thành con gái, mái tóc vấn cao, váy đỏ nhẹ bay phấp phới. Trên khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ, nở một nụ cười như có như không.

Hắn cứ lo Sắt Sắt không thắng được, nhưng sau khi đánh thắng mấy trận, hắn không còn chút lo lắng gì nữa. Hắn biết nàng sẽ thắng, nhưng hắn không ngờ Sắt Sắt lại thắng đẹp như thế. Nhất là khi nàng tung người nhảy lên, bóng áo xanh như đóa mặc liên nở dưới bầu trời xanh ngát, phong thái đó trong khoảnh khắc đã khiến trái tim hắn hoàn toàn xao động.

Hắn chầm chậm nhắm mắt, im lặng hồi lâu mới có thể khống chế được trái tim đang dạt dào cảm xúc của mình.

Hắn sẽ không quên mình là Mạc Tầm Hoan. Là Mạc Xuyên không thể tầm hoan. Lúc hắn mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen láy chỉ còn ánh lên cái nhìn trong trẻo, hoàn toàn lãnh đạm.

Trên núi cao ở phía đối diện, Minh Xuân Thủy nhẹ nhàng bỏ Thiên lý mục trong tay xuống, ánh mắt phía sau chiếc mặt nạ bằng bạch ngọc tinh tế của hắn rực lên những tia nhìn phức tạp.

“Nữ trung hào kiệt!” Thiết Phi Dương, gã nam tử áo tím này giờ rất ít nói cũng phải cảm khái thốt lời.

Minh Xuân Thủy nhếch miệng cười khẽ: “Có lẽ không còn chuyện gì nữa rồi. Chúng ta đi thôi!”

Thiết Phi Dương đột nhiên ngưng giọng nói: “Không xong rồi! Lầu chủ, dường như có chuyện gì đó ngoài dự liệu.”

Minh Xuân Thủy ngón tay khẽ run, cầm Thiên lý mục lên, hướng về phía võ đài quan sát.

Sắt Sắt vẫn đứng trên đài cao, Đại đương gia Ninh Phóng của Thủy Long Đảo chầm chậm bước lên, vỗ tay nói: “Vị cô nương này võ nghệ giỏi lắm, thật khiến người khác khâm phục, đoạt được danh hiệu đệ nhất, không biết cô muốn được thưởng gì?”

Sắt Sắt quay đầu, nhìn gã nam tử mặc áo xám trước mặt, nàng biết hắn chính là thủ lĩnh hiện tại của Thủy Long Đảo, thuộc hạ của Tây Môn Lâu. Nàng nhếch miệng, nụ cười trong sáng như vầng trăng xinh đẹp, chỉ có điều trong đáy mắt chỉ toàn là lãnh ý.

Nàng cười nhạt đáp: “Ta muốn có vị trí Đại thủ lĩnh của ngươi.”

Ninh Phóng nghe vậy, ngẩng đầu cười như điên dại, dường như hắn vừa nghe một chuyện gì đó hết sức buồn cười vậy.

“Hay, hay lắm, ta chưa bao giờ gặp cô gái nào gan dạ như cô. Đúng là khiến người khác phải thay đổi cách nhìn, ta không để bụng việc cô đùa cợt thế đâu. Cô làm thuộc hạ của ta nhé?” Hắn trầm giọng nói, vì cho rằng Sắt Sắt chẳng qua chỉ đang nói đùa mà thôi.

“Không! Ta chỉ muốn vị trí của ngươi thôi. Ngươi không chịu sao?” Sắt Sắt nói rất ung dung, dường như thứ nàng đòi hỏi rất đỗi bình thường vậy.

“Ha ha ha, tiểu cô nương, cô cho rằng mình đứng đầu trong đợt tỉ võ là có thể ngồi lên vị trí thủ lĩnh hay sao? Đúng là ấu trĩ hết sức. Cô hỏi xem, các huynh đệ ở dưới có ai đồng ý không?” Nụ cười của Ninh Phóng ngưng tụ, khi hắn nhận ra Sắt Sắt không hề có ý đùa, liền lạnh lùng nói.

“Đúng thế, cô cho rằng võ công cao là có thể làm thủ lĩnh ư? Cô chưa chắc đã là đối thủ của Đại thủ lĩnh đâu.”

“Chúng ta đều là nam nhi thân dài bảy thước, sao có thể cam lòng để một cô gái lên chỉ huy, ha ha ha…”

“Tiểu cô nương này đúng là ngông cuồng quá sức.”



Đám hải tặc ở phía dưới không ngừng lớn tiếng bất bình. Cho dù chúng khâm phục võ công của Sắt Sắt, nhưng muốn chúng thần phục một cô gái? Ngàn vạn lần không được!

Sắt Sắt nheo mắt, lãnh ý không ngừng toát ra từ ánh mắt trong veo. Nàng biết vị trí này khó mà dễ dàng có được, nghe đám hải tặc hò hét điên cuồng, nàng đưa tay sờ nhẹ vào tấm lệnh bài trước ngực của mẹ. Đôi mắt trong trẻo nhìn khắp một lượt, nàng thấy Mã Diệu ở dưới đang không ngừng đưa mắt ra hiệu cho nàng, ý bảo nàng hãy đưa tấm kim bài kia ra. Ngón tay nàng vuốt ve tấm kim bài mãi không thôi, cuối cùng cũng vẫn từ từ buông xuống. Nàng không muốn dựa vào uy vọng năm xưa của mẹ, như thế cho dù có thu phục được đám hải tặc này, bọn chúng cũng không hoàn toàn thực tâm với nàng. Huống hồ đám hải tặc ở đây đều là những trai tráng trẻ tuổi, không phải những thủ hạ năm xưa của mẹ nàng nữa rồi. Bọn chúng chẳng qua cũng chỉ được nghe lớp hải tặc trước kể truyện về uy danh của mẹ nàng mà thôi.

“Ngươi nói xem, rốt cuộc phải làm thế nào ngươi mới chịu nhường lại vị trí thủ lĩnh?” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi.

Ninh Phóng khẽ nheo mắt, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chặp vào Sắt Sắt.

Đó là một khuôn mặt thanh tú bình thản, trong nét dịu dàng ẩn chứa sự kiên cường, sự kiên định nhất nhất phải giành thắng lợi đến cùng. Xem ra, nàng một lòng muốn đoạt vị trí này của hắn.

Hắn đột nhiên hiểu ra, mọi việc không như lời Mã Diệu nói. Lai lịch của cô gái này e rằng không đơn giản. Tên tiểu tử Mã Diệu này rốt cuộc vẫn chỉ là giả vờ thần phục Đại vương thôi. Có điều chúng cho rằng đoạt được vị trí của hắn đơn giản lắm sao? Chỉ dựa vào nàng, đúng là quá buồn cười.

“Được, nếu cô thực sự muốn đoạt vị trí thủ lĩnh này, vây cô hãy nhận ba mũi tên của ta.” Ninh Phóng lạnh lùng nói, khuôn mặt đặc biệt nghiêm túc.

“Ồ?” Sắt Sắt nhướng mày không hiểu.

“Trồng một cây cột gỗ trên mặt đất, sau đó đem người đỡ tên buộc cả lưng, tay và đùi vào cây gỗ. Còn ta? Ta sẽ đứng cách đó mười trượng, bắn tới ba mũi tên. Nếu tránh được ba mũi tên đó thì cô sẽ trở thành thủ lĩnh ở đây. Sao hả, cô có dám không?” Ninh Phòng nói từng lời từng chữ lạnh lùng và dứt khoát.

Sắt Sắt cau mày, buộc lưng, đùi và cả tay nàng vào cột gỗ thì chắc chắn không thể động cựa được? Còn hắn lại bắn nàng ba mũi tên, nàng có tránh nổi không?

“Cô dám không?” Bọn hải tặc bên dưới cao giọng hỏi, sau đó còn đưa lời chế giễu: “Không dám thì mau xuống đi, không có gan thì đừng hòng làm thủ lĩnh hải tặc.”

Tiếng hô chói tai vang lên không ngừng. Sắt Sắt khẽ nheo mắt nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt luôn bình thản của Mạc Tầm Hoan đang lộ rõ vẻ lo lắng. Thanh Mai và Tử Mê cũng nhảy cuống lên, vung tay về phía nàng, ra hiệu đừng làm thế. Mã Diệu càng cuống hơn liên tục giơ tay chỉ vào cổ, ý bảo nàng hãy giơ tấm kim bài ra.

Lúc này, Sắt Sắt biết, cho dù nàng có đưa kim bài ra, e rằng cũng sẽ bị đám hải tặc phía dưới coi thường.

“Sao hả, nghe nói năm xưa Lạc Long Vương khi đoạt ngôi Hải tặc Vương cũng đã qua được cửa ải này, cô có dám không?” Ninh Phòng nheo mắt cười lạnh lùng hỏi.

Sắt Sắt trong lòng thoáng run, chuyện đó, Mẫu thân chưa bao giờ kể với nàng. Bà cũng đã phải trải qua cửa ải này, mới có thể hàng phục được bọn hải tặc sao? Nàng nhớ, khi xưa lúc mẹ dạy nàng luyện ám khí, điều đầu tiên là dạy nàng cách tránh được ám khí.

Nàng cười nhạt, lạnh lùng quyết định: “Được!”

Chữ “được” vừa thốt ra khỏi miệng, đám hải tặc ở dưới đang kêu gào bỗng dưng im bặt. Bọn chúng không ngờ cô gái này lại có gan đến thế.

Bị người khác liên tục bắn ba mũi tên vốn đã khó tránh lắm rồi, huống hồ còn bị trói vào cột gỗ. Hơn nữa người bắn tên lại là Ninh Phóng với tiễn thuật cực kỳ chuẩn xác, vang danh tại Thủy Long Đảo. Chẳng cần phải nói đâu xa, trong số bọn chúng không ai dám trực diện tiếp ba mũi tên này.

Đám hải tặc hoàn toàn chìm trong im lặng, ngây người nhìn Sắt Sắt. Nhất thời hòn đảo lớn không một tiếng động chỉ còn âm thanh của tiếng sóng biển ngoài xa vọng đến.

“Đừng! Nhất định không được làm như thế!” Một bóng áo xám từ chiếc bàn dài đứng lên, nhảy về phía Sắt Sắt. Đó là Mã Diệu, “Như vậy là cô tự tìm đến cái chết đó! Cửa ải này chưa ai vượt qua được! Cô còn không đưa thứ đồ của cô ra?!”

“Thứ đồ gì?” Ninh Phóng lạnh lùng hỏi.

“Mọi người nghe cho kỹ đây, cô ấy là…” Mã Diệu cao giọng hét lên, nhưng vừa mở miệng, liền bị giọng nói lạnh lùng của Sắt Sắt ngăn lại.

“Mã Diệu, câm miệng lại!” Sắt Sắt thấp giọng nói, nếu như lúc này đưa kim bài của mẹ nàng ra chắc chắn sẽ là sự chà đạp lên uy danh của mẹ. Con gái của Lạc Long Vương, người đã từng hô phong hoán vũ, lại chỉ là một kẻ hèn nhát sao?

“Ta làm được!” Sắt Sắt nói từng câu từng chữ, tuy trong lòng không nắm chắc mười phần, nhưng nàng vẫn có một tia hy vọng chiến thắng. Chỉ cần có một tia hy vọng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.

Mã Diệu nhìn thấy trong đôi mắt trong trẻo của Sắt Sắt ánh lên sự quyết tâm, trong lòng bỗng ngập tràn sự cảm phục, không hiểu sao hắn thấy mình thật thấp kém trong mắt nàng. Tuy hắn chưa từng gặp Lạc Long Vương, nhưng cô gái này khí thế quyết không kém hơn Lạc Long Vương năm xưa chút nào. Không biết vì sao, hắn cảm thấy, nàng nhất định không thể nào thất bại.

Hắn khẽ gật đầu: “Được, cẩn thận đó!” Trong khoảnh khắc, hắn đã bị lòng dũng của Sắt Sắt khuất phục hoàn toàn.

Một cây gỗ lớn nhanh chóng được đóng chặt xuống đất, một tên hải tặc tới dùng xích sắt trói hai đùi, lưng và hai tay Sắt Sắt vào cột thật chặt. Thanh Mai, Tử Mê, Mạc Tầm Hoan, Nhã Tử, và cả Mã Diệu đều bị đám hải tặc đuổi ra ngoài cách xa mười trượng.

Trên đảo có hơn một nghìn hải tặc, nhưng lúc này tất cả im ắng như một hòn đảo chết. Bên tai chỉ nghe tiếng gió thổi ù ù, tiếng sóng biển không ngừng vọng lại.

Không ai chú ý tới một bóng áo tím ở núi cao phía đối diện đang nhẹ nhàng bay xuống, như gió lốc chớp lòe, thần tốc chạy nhanh tới phía này, trà trộn vào đám hải tặc mà không gây ra chút tiếng động nào. Có lẽ bởi đám hải tặc đang tập trung hết sự chú ý lên người Sắt Sắt, thế nên chẳng ai còn tâm tư đâu để mà để ý.

Ninh Phóng nheo mắt, lùi ra ngoài mười trượng. Rồi một tên hải tặc cầm chiếc cung lớn đưa lại. Ninh Phóng nhanh chóng lắp tên, nheo mắt nhằm thẳng vào bóng áo xanh trước mặt. Bóng áo xanh phấp phới, mái tóc đen dài nhẹ tung bay trong gió, trên khuôn mặt nàng không hề có nét sợ hãi, cũng không hề có ý hối hận, càng không hề có chút trạng thái hoảng loạn nào. Cô gái đó trấn tĩnh đến mức khiến người ta kinh ngạc. Thậm chí hắn còn nhìn thấy nụ cười tuyệt mỹ bên môi nàng, dưới ánh mặt trời rực rỡ như đóa hoa đang độ khoe sắc.

Ngắm mục tiêu là nàng thêm một lần nữa, trong mắt Ninh Phóng đã ánh lên tia nhìn tàn nhẫn. Hắn kéo cung. Hắn buông dây. Vừa rồi hắn đã nhắm thẳng vào ngực trái Sắt Sắt, mũi tên lông công xé gió bay thẳng về phía vị trí hắn đã ngắm bắn với tốc độ chớp giật. Ánh mắt đám hải tặc đều nhìn theo hướng mũi tên, trong không gian ngập tràn mùi chết chóc.

Nhưng bọn chúng hoàn toàn bất ngờ. Khi mũi tên sắp găm vào người Sắt Sắt, nàng đột nhiên né người chiếc eo thon mềm mại gập về một bên, tránh được mũi tên chết người. Còn mũi tên mang theo tiếng gió đó cắm vào chiếc cột gỗ phía sau nàng.

Nhưng đã tránh được mũi tên đầu tiên, nhờ vào thân thể uyển chuyển của một cô gái. Còn mũi tên thứ hai thì sao?

Ninh Phóng lại giương cung, mũi tên thứ hai xé gió bay đi, nhắm thẳng vào bụng Sắt Sắt bắn tới. Nếu nói mũi tên thứ nhất còn có thể tránh được, thì mũi tên thứ hai này thực sự khó bề tránh khỏi. Vì đùi, bụng và tay nàng đều đã bị trói chặt. Không thể động đậy, càng không thể giơ tay ra đỡ, mũi tên này phải tránh thế nào đây?

Sắt Sắt cười nhạt, hai tay bị trói giật cánh khuỷu tay vào thân cây gỗ đột nhiên nắm lấy Tân Nguyệt loan đan ở thắt lưng. Tân Nguyệt loan đao là thứ binh khí mềm, khi không dùng tới có thể quấn quanh thắt lưng. Lúc đó, tuy tay nàng bị trói, không thể rút đao ngăn lại, nhưng vẫn có thể nắm lấy chuôi đao, sử kình, nhuyễn đao bỗng trở nên cứng như thép, Sắt Sắt khéo dịch chuyển, vừa khéo che được vùng bụng đang bị mũi tên lao đến.

Mũi tên thứ hai bắn vụt tới, chỉ nghe “keng” một tiếng giòn tan, mũi tên đã bị loan đao chặn lại, rơi xuống đất. Tuy tránh được, nhưng vùng bụng bị một lực đạo lớn đập vào, Sắt Sắt không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi, thấm đỏ cả tấm áo xanh trước ngực.

Những kẻ nhát gan sớm đã nhắm chặt mắt lại, chờ khi âm thanh nghe thấy không phải là tiếng tên cắm vào máu thịt mới chầm chậm mở mắt ra. Trước mắt chúng, cô gái áo xanh vẫn bĩnh thản cười tươi như hoa.

Khoảnh khắc hình ảnh ấy đập vào mắt, đảm hải tặc cứ ngỡ mình như bị ảo giác, rồi không ngừng thầm hỏi, trên đời này sao lại có nụ cười tươi tắn diễm lệ đến vậy chứ? Ninh Phóng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm về phía Sắt Sắt, khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo. Hắn không ngờ ở eo lưng nàng lại quấn binh khí mềm, có lẽ do số nàng may mắn mà thôi.

Mũi tên thứ ba, để xem nàng còn có may mắn như thế nữa không?

Lắp tên, kéo cung. Mũi tên mang theo âm thanh vi vút nhằm thẳng lên không trung bắn tới. Khi đạt tới độ cao nhất định, mũi tên liền dừng lại, nhắm thẳng đỉnh đầu Sắt Sắt lao xuống.

Mũi tên đó vừa nhanh, vừa độc, lực đạo lại vô cùng lớn.

Mũi tên đó từ đỉnh đầu bắn xuống, nàng có thể cong lưng trên né qua, nhưng phần lưng dưới không thể nào né được vì đùi và eo đều đã bị trói chặt trên cột gỗ mất rồi.

Lúc đó, có mấy bóng người xông về phía Sắt Sắt.

Áo đỏ tung bay, đó là Mạc Tầm Hoan. Áo xanh bay bổng, là Tử Mê. Ngoài ra còn có một bóng áo tím, tốc độ nhanh hơn hẳn hai người kia, bay ra từ giữa đám hải tặc, xông về phía Sắt Sắt như chớp giật gió gào. Nhưng còn chưa kịp xông tới nơi tất cả đều ngây thần dừng bước.

Bởi Sắt Sắt căn bản vốn không cần họ giúp.

Nghe tiếng vun vút như chợp giật trên đỉnh đầu, lông mày Sắt Sắt khẽ cau lại, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên nét kiên cường sắt đá.

Ban đầu, nàng thực không biết phải tránh mũi tên chết chóc này thế nào. Đến khi cơn đau trên đầu vai nàng truyền tới, nàng mới phát hiện ra, trên chiếc cột phía sau lưng còn có một mũi tên, là mũi tên đầu tiên mà vừa rồi nàng tránh được.

Ánh mắt Sắt Sắt lóe lên một tia mừng rỡ, nàng đột nhiên né người, ngoẹo đầu, cúi thấp xuống, dùng răng cắn đuôi mũi tên rồi dùng lực rút mũi tên đó ra khỏi thân cột.

Trên đỉnh đầu nàng, mũi tên dài xé gió đang lao tới. Trên đôi môi hồng diễm lệ cũng đang ngậm một mũi tên.

Mũi tên phản chiếu trong ánh mắt trong trẻo của nàng, vô cùng rực rỡ.

Nàng nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên cau mày, hất đầu để mũi tên trong miệng phi đi, mũi tên vút một tiếng, đâm vào mũi tên trên không, đang đà lao xuống như sấm sét.

Mũi tên Ninh Phóng bắn ra tập trung vào sự chuẩn xác, thế nên không được phép sai sót dù chỉ là một li. Lúc hai mũi tên va vào nhau mũi tên của Ninh Phóng bị lệch quỹ đạo sượt qua vai Sắt Sắt, rít lên rồi cắm phập xuống đám bùn dưới đất.

Sắt Sắt yên lặng đứng đó, trên khuôn mặt trắng mịn bên khóe môi rỉ ra một vệt máu lem, vệt máu đó càng làm cho phong thái của nàng thêm khác biệt, giống như thanh liên sau cơn mưa, thu cúc sau đợt sương vậy.

Trong nháy mắt, vô số người đã bị nàng làm cho cõi lòng hoàn toàn rung động.

Ngay tới Ninh Phóng cũng phải ngẩn người ra, dường như không thể tin được, mũi tên vừa rồi mà nàng cũng tránh được. Hơn nữa lại tránh bằng cách kỳ diệu như thế. Hắn không thể không khâm phục sự trấn tĩnh, đảm lược và nhanh nhẹn của cô gái trước mặt này.

Nếu là người khác, vào thời khắc ngàn cân treo sợ tóc đó, hẳn đã sợ đến đờ người, sao có thể nghĩ cách mà tránh mũi tên ấy được.

Người áo tím trong đám hải tặc lặng đi vì kinh ngạc, sau đó nhanh chóng rời khỏi không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Trên vách núi, cánh tay cầm Thiên lý mục của Minh Xuân Thủy thoáng run lên, còn tay kia sớm đã nắm chặt lại thành nắm đấm, mồ hôi ướt sũng.

“Hay lắm!” Không biết ai trong đám hải tặc cất lời khen ngợi, liền đó những tiếng hò reo như sấm dậy vang lên không ngớt.

Mã Diệu là người đầu tiên có lại phản ứng, hắn mau chóng bước tới trước mặt Sắt Sắt, cởi xích sắt cho nàng, rồi giơ ngón cái lên trước mặt Sắt Sắt. Thời khắc vừa rồi, hắn đã hoàn toàn bị nàng khuất phục.

“Ninh Phóng, ta nhớ rằng nếu qua cửa ải này, người bị bắn có thể bắn lại người bắn tên ba mũi, có phải không? Nếu ngươi không dám, có thể thần phục dưới chân cô ấy.” Mã Diệu cười lớn nói.

Ninh Phóng khẳng khái đáp: “Không sai!”

“Vậy ngươi chọn cách thần phục, hay chọn cách chịu lại ba mũi tên.” Mã Diệu hỏi lại.

Ninh Phóng ngạo mạn ngẩng đầu: “Ta chọn cách chịu ba mũi tên.” Tuy rất khâm phục cô gái trước mặt này, nhưng hắn không thể phản bội Tây Môn Lâu.

“Được!” Mã Diệu cao giọng hét lớn, rồi đưa ba mũi tên và chiếc cung lớn có khung sắt vào tay Sắt Sắt.

Ninh Phóng bước nhanh tới bên chiếc cột gỗ, lệnh cho bọn hải tặc trói mình lên cột. Sau khi xích sắt được khóa chặt, Ninh Phóng nhìn thẳng vào khuôn mặt Sắt Sắt. Hắn biết mình không thể tránh nổi ba mũi tên, nhưng hắn cũng là một đại hảo hán lừng danh, quyết không thể nuốt lời và run sợ.

Trên đảo, không khí bỗng đột ngột trầm xuống, đám hải tặc đều ngẩn ra nhìn Sắt Sắt đang cầm cung tên. Trong sự yên lặng đó, chỉ nghe vài âm thanh lách cách vang lên. Sau đó là hình ảnh cung tên sắt bị vứt dưới đất, và mũi tên bị bẻ gãy làm đôi.

Không ai ngờ, Sắt Sắt lại bỏ qua cơ hội có thể diệt trừ Ninh Phóng như thế. Chỉ thấy nàng đích thân đi tới trước mặt Ninh Phóng, khẽ cười rồi cởi trói cho hắn.

“Ninh Đại đầu lĩnh là một hán tử, ta không muốn giết ngươi, ta chỉ muốn hỏi các ngươi, cuộc sống hải tặc hiện nay là cuộc sống mà các ngươi muốn sao? Giết người, cướp của, trong lòng các ngươi có thực sự thoải mái không?” Sắt Sắt khẽ hỏi, thanh âm không lớn, nhưng vì được dùng nội lực, nên ai nấy trên đảo đều nghe rõ mồn một.

Đám hải tặc nghe vậy cũng cúi đầu. Những tháng ngày thế này, quả thực không phải là thứ mà chúng muốn. Cả ngày sống trong chém giết, cướp bóc, lương tâm của chúng đã không còn an lành. Chúng chỉ muốn sinh tồn, những cũng không muốn lạm sát mạng người vô tội.

Sắt Sắt nhìn một tên hải tặc lớn tuổi, hỏi: “Vị đại thúc này, tuổi cũng không nhỏ, thúc có nhớ năm xưa Lạc Long Vương đã cho các ngươi cuộc sống thế nào không?”

Gã hải tặc trung niên ánh mắt mơ màng như chìm trong ký ức xa xôi đáp: “Năm xưa đi theo Lạc Long Vương hô phong hoán vũ trên biển bảo vệ thuyền bè qua lại, lấy tiền bảo vệ thuyền làm kế sinh nhai, tuy cuộc sống có khổ cực nhưng trong lòng vô cùng thoải mái. Không giống như bây giờ, lúc nào cũng tỉnh dậy sau những cơn ác mộng, trong lòng luôn lo lắng không biết những người chết sau đó khi nào tới đòi nợ.”

“Nếu các ngươi thực sự hối cải, vậy thì đừng theo Tây Môn Lâu làm chuyện ác nữa. Hôm nay ta nói những lời này, nếu ai nguyện theo Tây Môn Lâu, bây giờ có thể bỏ đi, còn nếu nguyện nghe theo một cô gái như ta ra hiệu lệnh, vậy thì hãy ở lại cùng ta sát cánh.” Sắt Sắt bình thản nói.

Nhất thời, đám hải tặc ai nấy đều nhìn nhau, rồi đa phần đều quyết định ở lại. Bọn chúng vì sợ dâm uy của Tây Môn Lâu nên mới không dám phản kháng. Đương nhiên cũng có một số ít chọn cách bỏ đi.

Sắt Sắt không phản đối, chỉ cười khẽ nói: “Các ngươi có thể chèo thuyền đi, ta không làm khó các người, nhưng lần sau gặp mặt, đừng trách ta hạ thủ vô tình.”

Lúc nhìn những thủ hạ trung thành của Tây Môn Lâu chèo thuyền đi khỏi, Mã Diệu lo lắng nói: “Chúng ta không thể thả chúng đi được chúng sẽ báo tin cho Tây Môn Lâu biết mất.”

Sắt Sắt cười nhạt đáp: “Ngươi cho rằng tin tức ở đây vẫn chưa truyền tới tai hắn sao?” E rằng đã có người báo tin từ lâu rồi. Có điều, Sắt Sắt không sợ Tây Môn Lâu biết. Vì nàng đã chuẩn bị để quyết chiến với hắn một phen.

“Ninh Đại thủ lĩnh, ngươi có tình nguyện ở lại không?” Sắt Sắt ngước mắt nhìn Ninh Phóng vẫn còn đang bần thần đứng đó.

Trên khuôn mặt nghiêm trang của Ninh Phóng thoáng qua một tia do dự, thực ra hắn rất muốn ở lại, nhưng hắn không muốn mang danh phản bội.

Sắt Sắt cười nhẹ, thầm than, đúng là một kẻ ngu trung!

Sau khi thấy thời cơ đã tới, Sắt Sắt mới đưa tấm kim bài vẫn đeo trên cổ ra giơ lên dưới ánh nắng mặt trời, dõng dạc hỏi: “Ninh Đại thủ lĩnh, ngươi có nhận ra tín vật này không?”

Hai mắt Ninh Phóng lập tức sáng lên: “Đây là tín vật của Lạc Long Vương, lẽ nào cô là con gái của Lạc Long Vương sao?” Hắn nhìn lại Sắt Sắt một lượt rồi đưa lời phỏng đoán.

Một tên hải tặc trung niên khác nhìn thấy liền hô vang: “Là kim bài của Lạc Long Vương!”

“Đúng thế, ta chính là con gái của Lạc Long Vương – Giang Sắt Sắt!” Sắt Sắt thấp giọng đáp.

“Quả nhiên có phong thái năm xưa của Lạc Long Vương.”

“Lạc Long Vương có người thừa kế rồi!”

Mấy lão hải tặc cất giọng đầy cảm khái.

“Chúng ta nguyện phục tùng sự sai khiến của Giang cô nương.” Ninh Phóng cuối cùng cũng thần phục dưới chân Sắt Sắt, đám hải tặc dưới sự dẫn đầu của Ninh Phóng đều nhất loại quỳ rạp dưới chân nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.