Ông Xã Em Đến Cứu Anh Đây! Quyển 3

Chương 10




Mưa rơi rả rích cả ngày. Mặt biển bị một làn hơi nước mờ ảo bao phủ. Lúc màn đêm buông xuống, mưa cũng ngừng rơi, trăng sáng ló ra từ sau đám mây ánh bạc, nhàn nhạt chiếu sáng cả biển trời. Tiếng sóng biển truyền tới, thấp thoáng ẩn hiện vẻ đẹp tĩnh mịch khác hẳn với đất liền.

Trên vọng lâu tầng hai, Minh Xuân Thủy nằm nghiêng trên chiếc giường quý phi, hắn đang nhìn ra biển, tư thế khá uể oải, dường như đã ngủ rồi.

Ánh trăng trắng ngần phủ lên người hắn, chiếc áo bào trắng nhạt và ánh trăng hòa thành một màu, càng làm ánh lên mái tóc dài đen như lĩnh. Ánh trăng đổ trên chiếc mặt nạ đẹp đẽ, hắt ra luồng ánh sáng trong trẻo, lạnh lẽo.

Cánh cửa nhỏ lên tầng hai bị đẩy ra, Âu Dương Cái mặc y phục xanh đang chầm chậm bước vào.

“Sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?” Minh Xuân Thủy thấp giọng, thanh âm êm ái như gió biển thoảng qua.

“Sắp xếp ổn thỏa rồi!” Âu Dương Cái thấp giọng đáp. Hắn không dám nói lại chuyện đã sắp xếp cho công tử áo xanh kia ở tầng đáy chuyên để xếp hàng, nếu không, Lầu chủ nhất định sẽ giận hắn lo những việc không đâu, rồi lại nói hắn hành sự không quang minh lỗi lạc. Hành động này là do đầu óc tinh ranh của người buôn bán nhiều năm như hắn nghĩ ra. Hắn cho rằng muốn có được trái tim của cô gái kia, nhất định phải dùng chút ít thủ đoạn.

Minh Xuân Thủy nhướng mày, hơi ngạc nhiên trước câu trả lời đơn giản mà dứt khoát của Âu Dương Cái, kinh nghiệm trước đây cho thấy, một khi hắn nói ít, nhất định là có chuyện gì giấu giếm. Có điều, đêm nay hắn hơi bực nên cũng chẳng buồn quan tâm thêm nữa.

“Âu Dương, ta muốn gặp cô gái mặc váy đỏ tươi đó, ngươi đi mời nàng ấy qua đây.” Minh Xuân Thủy cất lời dặn.

Âu Dương Cái nghe vậy cực kỳ vui mừng, quả nhiên Lầu chủ đã thích cô gái đó rồi, nên mới vội vã muốn được gặp nàng ta đến vậy. Cuối cùng trời xanh cũng mở mắt, hai năm nay, nỗi thất vọng và bi thương của Lầu chủ, hắn và các huynh đệ đều thấy rõ nhưng lại rất đau khổ vì không có cách nào giúp được. Người ta đều nói, muốn quên đi một mối tình, nhất định phải bắt đầu một tình yêu khác, hy vọng tình yêu này có thể an ủi nỗi đau bấy lâu nay trong lòng Lầu chủ.

Âu Dương Cái nở nụ cười, xuống khỏi vọng lâu, vội vã đi tìm Mạc Tầm Hoan tới.

Mạc Tầm Hoan mở cánh cửa nhỏ, trước mắt là ánh trăng trong vắt, gió biển mát mẻ thổi tới, mang theo hương vị biển cả. Hắn nheo mắt khi nhìn thấy một công tử áo trắng đang tắm mình trong ánh trăng trong suốt màu trắng bạc, chiếc mặt nạ bằng bạch ngọc trên mặt nổi bật trên nền tóc đen nhánh toát ra thứ ánh sáng lạnh lùng.

Nhìn thấy người đó, ánh mắt Mạc Tầm Hoan bỗng lóe lên một tia kinh ngạc, rồi hắn liền nhanh chóng hiểu ra. Hắn chầm chậm đi tới, thần sắc bình thản nói: “Không ngờ Âu Dương Cái lại là người của Minh Lầu chủ.”

Minh Xuân Thủy nhấc chén rượu trên bàn lên, khẽ đưa đến bên môi, đó là một chiếc chén hổ phách trong suốt lung linh, trong chén rót đầy rượu Mãn Đường Hồng[1]. Hắn chầm chậm nhấp một ngụm rồi nhẹ xoay chiếc chén ấy trong tay.

[1] Rượu Mãn Đường Hồng là một loại rượu thương hạng, có màu đỏ như hoa hải đường, được ủ từ nho nên rất đậm hương thơm, dư vị lâu tan, nồng độ rượu tuy cao, khoảng 50%, nhưng khi uống vào lại có vị ngọt dễ chịu, tinh tế mà dịu êm.

“Quả thực hắn là người của ta, Mạc Vương tử kinh ngạc lắm sao?” Hắn nói rất từ tốn, ánh mắt bình thản lướt qua bộ y phục đỏ thắm của Mạc Tầm Hoan, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười, “Mạc vương tử trang điểm thế này đúng là một trang quốc sắc thiên hương.”

Mạc Tầm Hoan khẽ cười nhẹ, nụ cười của hắn nhìn bề ngoài rất ấm áp nhưng đáy mắt đã ngập tràn sự lạnh lẽo thê lương.

“Minh Lầu chủ tìm ta tới đây có phải là muốn trao đổi chuyện gì không?” Hắn ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Minh Xuân Thủy, những ngón tay thon dài vuốt những sợi tóc trước trán. Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn giống hệt một cô gái, dung nhan tuyệt sắc nhưng hết sức lạnh lùng.

“Đúng vậy, ta đồng ý xuất binh giúp ngươi đoạt lại đất nước!” Minh Xuân Thủy nói.

Mạc Tầm Hoan ngây người, hắn nhìn Minh Xuân Thủy bằng thần sắc phức tạp, khẽ nói: “Minh Lầu chủ quả nhiên là con người khẳng khái chính nghĩa, cuối cùng cũng chịu giúp Mạc Xuyên ư? Hai tháng trước, hắn từng cầu xin Minh Xuân Thủy hai lần, nhưng đều bị từ chối. Thực ra hắn có thể hiểu Xuân Thủy Lầu, dù gì đi nữa cũng chỉ là một giáo phái trên giang hồ, cho dù thế lực có ghê gớm, nhưng ngay tới hai đại quốc là Nam Nguyệt và Bắc Lỗ còn sợ hao binh tổn tướng, Xuân Thủy Lầu đương nhiên cũng không tránh khỏi chuyện này.

“Mạc Vương tử, ngươi không cần tâng bốc ta như vậy, ngươi cho rằng ta không biết những gì mà ngươi đang làm hay sao?” Minh Xuân Thủy lạnh lùng nhướng mày, đôi mắt đen sau chiếc mặt nạ phát ra thứ ánh sáng trong trẻo lạnh như hàn đàm.

Mạc Tầm Hoan vuốt tấm váy đỏ, khóe môi nhếch lên thành nụ cười tươi tắn: “Nói vậy, Minh Lầu chủ xuất binh là vì “nàng” sao?”

Chữ “nàng” vừa bật ra khỏi miệng Mạc Tầm Hoan, bầu không khí trong vọng lâu bỗng trở nên vô cùng kỳ quái, ngay đến tiếng sóng biển trong thời khắc này cũng trở nên xa xôi.

Quả nhiên, Mạc Tầm Hoan biết mối quan hệ giữa hắn và Giang Sắt Sắt.

Hắn đã hoài nghi từ lâu, Mạc Tầm Hoan không ngốc đến mức cho rằng chỉ dựa vào chiếc lệnh bài đó của nàng là có thể lấy lại Y Mạch Đảo. Quả nhiên chỉ là vì muốn ép hắn ra tay mà thôi.

Minh Xuân Thủy đột nhiên bật cười, trong đôi mắt lạnh lùng ẩn hiện những tia nhìn sắc bén, thân hình cao lớn của hắn bỗng chốc tỏa ra thứ bá khí có thể đè nén mọi thứ xung quanh.

Chiếc váy đỏ của Mạc Tầm Hoan không ngừng tung bay trong gió, gống như đóa hoa anh túc nở rộ trong đêm đen, quyến rũ đến mê người.

Một bên lạnh lùng đến mức khiến trái tim người khác run rẩy, một bên lại tuyệt mỹ khiến người ta nghẹt thở.

Khóe môi Minh Xuân Thủy thoáng nhếch lên, ngón tay nhẹ gõ vào thành giường bằng gỗ tử đàn, rồi tựa nhẹ vào đó, chọn một tư thế sao cho tao nhã và thoải mái nhất.

“Mạc Vương tử sai rồi, bản Lầu chủ không phải là người chính nghĩa, mà cũng chẳng vì nàng ấy mà xuất binh. Có điều gần đây Xuân Thủy Lầu có huấn luyện được một số thủy thủ, bản Lầu chủ muốn xem thực lực của họ tới đâu.” Hắn nói rất thản nhiên, dường như đối với hắn mà nói, một cuộc chiến như thế này chỉ như khói mây, gió thoảng. Thật không đáng để nhắc tới.

Chỉ có những người thân đã trải trăm trận mới có thể có thái độ lạnh lùng và bình tĩnh, thờ ơ như vậy trước chiến tranh.

“Có điều, bản Lầu chủ quả thực không muốn nhìn thấy người vô tội bị cuốn vào cuộc chiến!” Minh Xuân Thủy nói rất bình thản.

Ánh mắt Mạc Tầm Hoan khẽ lóe lên một tia sáng, rồi điềm đạm đáp: “E rằng không kịp nữa rồi! Với tính khí ấy, e rằng khó có thể khuyên nàng quay về.”

Minh Xuân Thủy nghe thế không khỏi chau mày, Mạc Tầm Hoan nói rất đúng, với tính khí của Tiêm Tiêm công tử, một khi đã quyết định việc gì, e rằng sẽ không thể nào thay đổi.

“Thôi đành vậy, Mạc Vương Tử, mời về đi!” Minh Xuân Thủy lạnh lùng mói.

Mạc Tầm Hoan cười nhạt, quay người định bỏ đi.

Bỗng ánh mắt sắc bén của Minh Xuân Thủy quét qua người Mạc Tầm Hoan, lạnh giọng nói: “Mạc Vương tử, nghe nói ngươi là đệ nhất võ sĩ Nhẫn Thuật của Y Mạch Đảo, nếu không phải Nhẫn Thuật cao siêu, e là hôm đó không thể vô sự mà thoát thân. Nhưng hôm nay trên thuyền, Mạc Vương tử không những không bảo vệ người khác mà còn để một cô gái bảo vệ mình. Vương tử không thấy xấu hổ sao?”

Mạc Tầm Hoan sững người trong giây lát, quay đầu cười khẽ đáp: “Minh Lầu chủ nói phải lắm, có điều lúc này Mạc Xuyên không thể thi triển võ công, thân phận của Mạc mỗ cũng không thể tiết lộ ra ngoài được.” Nói rồi, hắn nhẹ nhàng rời khỏi.

Minh Xuân Thủy ngồi dậy, đứng bên mạn thuyền, phóng mắt nhìn ra mặt biển sâu thăm thẳm phía xa. Gió không lớn, mặt biển rất lặng, nhưng dưới đáy biển luôn có những đợt sóng ngầm không bao giờ ngừng nghỉ.

Hôm đó, hắn tiếp cận nàng là vì tấm lệnh bài, hy vọng có thể dùng lệnh bài đó thu phục bọn hải tặc. Sau đó hắn quyết định từ bỏ ý định. Nhưng thật không ngờ khi hắn đã từ bỏ ý định rồi, người khác lại không hề muốn từ bỏ nó. Rốt cuộc nàng cũng không tránh khỏi việc bị lôi kéo vào cuộc phân tranh này.

Ánh trăng thê lương, tiếng sóng biển nghe sao mà cô tịch.

Thị nữ Tiểu Thoa chầm chậm bước tới: “Lầu chủ, Âu Dương Cái để Giang cô nương ngủ chung khoang dưới đáy với tất cả những thủy thủ khác.”

Minh Xuân Thủy nghe vậy, có chút không tin, quay đầu lại hỏi: “Ngươi nói thật ư?”

Tiểu Thoa khẽ gật đầu.

Trong ánh mắt Minh Xuân Thủy lóe lên một tia phẫn nộ, cái tên Âu Dương Cái này rốt cuộc làm việc kiểu gì vậy.

“Gọi Âu Dương Cái lên đây.” Hắn lạnh giọng nói.

Sắt Sắt vốn định đêm khuya sẽ ra khỏi khoang đáy, nhẹ nhàng tới phòng Thanh Mai nghỉ ngơi, nhưng không ngờ Âu Dương Cái lại phái người khóa trái khoang thuyền lại. Trong lòng nàng thầm kêu khổ, xem ra đêm nay thực sự không thể ra khỏi đây được rồi.

Khoang đáy chìm dưới nước, nên không có cửa sổ, không khí vì vậy rất ngột ngạt. Tầng đáy này ngoài một gian phòng lớn thì chỉ còn một kho hàng.

Nói chiếc thuyền này của Âu Dương Cái lớn, bởi nó thực sự không chỉ lớn một cách bình thường, tầng đáy chất đầy đồ ăn và hàng hóa, đồ ăn đó thậm chí đủ nuôi sống mấy trăm người trong vài tháng. Giờ không thể ra ngoài được nên chẳng còn cách nào khác, Sắt Sắt đành chấp nhận ngủ ở khoang đáy này vậy.

Sắt Sắt nhanh chóng tìm một chỗ trong kho, trải một tấm đệm cỏ rồi ngồi lên đó nhắm mắt dưỡng thần. Thuyền cứ thế dập dềnh trôi, còn Sắt Sắt trong khoang đáy bí bức lơ mơ ngủ. Nhưng chưa ngủ được bao lâu, liền nghe thấy một chặp những tiếng bước chân vang lên, có người đang chạy vào gian phòng lớn.

“Vị nào là Giang công tử?” Một giọng nói dứt khoát vang lên.

Sắt Sắt đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi trên quần áo, chầm chậm bước ra. Trong khoang thuyền tối tăm, ánh sáng từ chiếc đèn lưu li tỏa ra sáng trắng. Ánh sáng đó soi rõ khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Cái, lúc này, thần sắc trên mặt hắn không còn bình thản nữa, mà là sự ảo não xen lẫn kinh ngạc.

“Âu Dương công tử tìm ta ư?” Sắt Sắt cười nhạt hỏi, không biết vì chuyện gì mà nửa đêm hắn lại xuống đây tìm nàng.

Âu Dương Cái quay người nhìn Sắt Sắt, trong mắt ánh lên một tia vui mừng, mà quên mất cả lệnh cấm không được nói chuyện của Minh Xuân Thủy. Hắn nâng chiếc đèn lưu li lên, trầm giọng nói: “Giang công tử, vừa rồi khiến huynh chịu khổ rồi, mau cùng ta lên lầu trên nghỉ ngơi thôi.”

Sắt Sắt kinh ngạc ngước mắt nhìn Âu Dương Cái, hóa ra gã này không bị câm.

“Âu Dương công tử, hóa ra huynh biết nói chuyện à.” Sắt Sắt cười khẽ.

Âu Dương Cái cười ngượng rồi nhanh nhẹn đưa Sắt Sắt men theo cầu thang lên phía trên thuyền.

“Giang công tử, vừa rồi tiếp đón chưa được chu đáo, mời lên nhã thất tầng hai.” Âu Dương Cái nhã nhặn nói.

Sắt Sắt nhướng mày, sao thái độ của gã Âu Dương Cái này với nàng lúc trước lúc sau lại khác nhau một trời một vực vậy? Nàng nghĩ mãi mà không tài nào hiểu nổi.

Đẩy cửa nhã thất tầng hai, một mùi thơm lập tức đưa tới. Không ngờ trên chiếc thuyền lớn này còn có một căn phòng tinh tế đến thế, so với kho hàng ở tầng đáy đúng là quá khác biệt. Trên bàn đặt mấy chiếc giá nến bằng đồng xanh, sáu con phượng uốn quanh giá nến, miệng mỗi con đều ngậm một cây nến đỏ. Ánh nến rực rỡ, êm ái, ấm áp khiến căn phòng rực sáng.

Trong phòng có một chiếc giường chạm hoa khảm vàng, tầng tầng lớp lớp gấm trắng rủ xuống, thấp thoáng trong đó là một chiếc chăn thêu, tất cả đều làm bằng gấm lụa tinh xảo, nhìn cực kỳ quý giá. Chăn gối màn trướng êm ái, căn phòng ấm áp lại dễ chịu, còn còn có mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng, dù nhìn thế nào cũng thấy đây là khuê phòng của con gái.

“Âu Dương công tử, đây là phòng nữ sao?” Sắt Sắt chau mày hỏi, lẽ nào Âu Dương Cái đã nhận ra nàng là gái giả trai ư?

Âu Dương Cái cười khẽ đáp: “Giang công tử đừng chê cười, bây giờ không còn phòng nào nữa. Thật ngại quá mời Giang công tử ở tạm đây vậy.”

Sắt Sắt gật đầu cười đáp: “Sao lại chê cười được, đa tạ Âu Dương công tử. Âu Dương công tử đối đã với chúng ta tốt quá, ân tình này nếu có dịp Giang mỗ xin được báo đáp.”

Âu Dương Cái lại cười khẽ nói: “Giang công tử không cần khách khí, nghỉ ngơi sớm đi.” Nói rồi hắn đóng cửa phòng đi mất.

Sắt Sắt nằm trên chiếc chăn gấm mềm mại, trở mình mãi mà không tài nào ngủ được, cứ cảm thấy thái độ của Âu Dương Cái thay đổi quá mức kỳ lạ, nhưng quả thực nàng không sao nghĩ ra rốt cuộc là vì nguyên nhân gì. Trong lúc đang nghĩ ngợi, bỗng nàng nghe thấy tiếng tiêu bay bổng truyền tới.

Tiếng tiêu uyển chuyển vang vọng, nho nhã chậm rãi, quyến luyến, bồi hồi, trong đó còn xen lẫn cả tiếng sóng biển dào dạt mà mạnh mẽ, hai âm thanh kết hợp thật vô cùng dÂu Dương. Sắt Sắt ngưng thần lắng nghe, không ngờ trên thuyền cũng có thể nghe được tiếng tiêu lay động lòng người như thế. Tiếng tiêu trong trẻo này hơi giống tiếng tiêu hôm đó của Minh Xuân Thủy. Có điều sao Minh Xuân Thủy có thể xuất hiện ở đây được chứ? Sắt Sắt cười khẽ, lắc đầu. Quyết không phải là chàng được!

Nhớ lại hôm đó, trong tiếng tiêu của Minh Xuân Thủy toát ra ý cô ngạo sát phạt, còn tiếng tiêu lúc này lại là sự thất vọng và lưu luyến. Tiếng tiêu quấn quýt, không ngừng bao bọc lấy trái tim Sắt Sắt, khiến trong lòng nàng bỗng trào dâng biết bao cảm xúc. Trong tiếng tiêu quyến luyến đó, nàng dần chìm vào giấc ngủ.

Đêm về khuya, một bóng áo màu nguyệt bạch lặng lẽ xuất hiện trước giường Sắt Sắt, phiêu dật nhẹ nhàng như ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Tay chàng cầm một ống tiêu, chiếc mặt nạ bạch ngọc mịn màng đeo trên mặt. Ánh mắt chàng chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt đang ngủ say của nàng, khi Sắt Sắt đang ngủ, nàng đẹp một cách bình yên. Có điều, đôi lông mày nàng khẽ chau lại, dường như có nỗi u uất gì chưa được giải tỏa.

Đôi mắt đen của chàng thoáng ngập ngừng, chàng đưa tay ra muốn vuốt ve nỗi uất ức giữa đôi lông mày nàng, nhưng đưa tay ra rồi, lại chầm chậm rút về. Ống tay áo trắng rộng rủ xuống, bay bổng tựa làn mây.

“Ta đã nợ nàng. Ta sẽ dùng cuộc chiến này để bù đắp, sau này chúng ta đường ai nấy đi.” Chàng khẽ lẩm nhẩm.

Chàng sẽ giúp nàng thu phục bọn hải tặc, chàng sẽ bảo vệ nàng được bình an.

Sắt Sắt xưa nay đều rất tỉnh ngủ, huống hồ nàng lại là người luyện võ, cho dù không nghe thấy tiếng, nhưng nàng vẫn nhạy cảm phát giác ra điều dị thường. Lúc nàng mở to hai mắt ra chỉ thấy một bóng áo trắng đẹp như ánh trăng bay qua cửa sổ.

Sắt Sắt chau mày, lại chớp mắt lần nữa, trước cửa sổ lúc này chỉ có ánh trăng sáng trong trẻo, lẽ nào đó chỉ là ảo giác, có thể do ánh trăng quá sáng mà thôi. Cánh cửa sổ mở toang, gió đêm lành lạnh thổi vào, khiến màn trướng bị thổi tung lên. Nàng nhớ trước khi đi ngủ nàng rõ ràng đã đóng cửa sổ lại mà. Sao bây giờ lại bị mở ra thế chứ?

Sắt Sắt nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, bên ngoài cửa sổ chỉ thấy biển lớn vô biên đang ầm ì không dứt. Không thể nào có người nhảy từ đây ra được. Nếu không, chẳng phải sẽ nhảy xuống biển ư? Nàng tự cười mình rồi khẽ đóng cửa sổ lại.

Vốn cho rằng thuyền lớn của Âu Dương Cái tốc độ nhanh lắm, thậm chí còn nhanh hơn chiếc Ngân Giao Hiệu lúc đầu của họ nhiều. Nhưng điều khiến Sắt Sắt ngạc nhiên là tốc độ chiếc thuyền này lại không bằng được Ngân Giao Hiệu. Đi hơn mười ngày trời, mới được có một nửa hành trình tới Thủy Long Đảo.

Sắt Sắt chê chiếc thuyền này đi chậm quá, chẳng ngờ có người còn ghét vì nó đi quá nhanh. Âu Dương Cái chính là kẻ không thích thuyền đi quá nhanh đó. Hắn khoanh tay trước ngực, đi đi lại lại trong phòng, mới được một lát đã khiến Tiểu Thoa và Trụy Tử đang ngồi uống trà trên chiếc giường cạnh đó chóng hết cả mặt.

“Âu Dương Cái, đừng đi đi lại lại nữa được không. Huynh cứ đi lại như thế làm bọn muội say sóng mất.” Thanh âm dịu dàng của Tiểu Thoa đưa lại.

Âu Dương Cái bỗng dừng bước chân, quay đầu lại nhìn họ, chau mày hỏi: “Hai nha đầu các ngươi, trong lòng có chủ nhân không hả? Các người nhìn xem, thuyền sắp tới Thủy Long Đảo rồi, Lầu chủ và Giang cô nương còn chưa từng gặp mặt.”

Tiếng cười của Trụy Tử khẽ vang lên: “Huynh vội cái gì chứ? Ta thấy Lầu chủ không có thứ tình cảm đó với Giang cô nương đâu! Trong lòng người vẫn còn nhớ đóa tuyết liên kia đấy.”

Âu Dương Cái chau mày, thở dài một cách thất bại.

“Có chuyện này hẳn hai người không biết.” Tiểu Thoa chần chừ, mở miệng đầy do dự.

“Chuyện gì?” Trụy Tử và Âu Dương Cái cùng cất tiếng hỏi.

“Lầu chủ và Giang cô nương đó, hai người họ đã...” Tiểu Thoa dẫu sao vẫn còn là thiếu nữ chưa chồng, nên nói có phần gượng gạo, “đã cùng hưởng đêm xuân với nhau rồi.”

Câu này vừa bật ra khỏi miệng Tiểu Thoa, Âu Dương Cái và Trụy Tử đã kinh ngạc đến trợn mắt, phải mất hồi lâu mới phản ứng lại được. “Quả nhiên là đi buôn trên biển bận rộn quá, xảy ra chuyện lớn như thế mà ta lại không biết chút gì. Không được, hôm nào ta phải nói chuyện với Lầu chủ, ta phải làm thị vệ bên cạnh huynh ấy. Trụy tử, vừa rồi muội vừa nói Lầu chủ và Giang cô nương không có thứ tình cảm đó, không có tình cảm sao lại ở bên nhau được?”

“Là thế này.” Tiểu Thoa chau mày đưa lời giải thích, “Giang cô nương không hiểu vì sao trúng phải mị dược, là Lầu chủ giúp nàng ấy giải độc.”

“Mị dược?” Ánh mắt Âu Dương Cái khựng lại, hắn bỗng dưng cười rất tươi, “sao ta lại không nghĩ ra chủ ý này nhỉ, Tiểu Thoa, muội có mị dược không?”

Tiểu Thoa nhìn hắn cười, nói không có. Trong khi Trụy Tử bĩu môi lạnh lùng lườm hắn.

Âu Dương Cái nghe thế ảo não nói: “Nếu cái gã Vân Khinh Cuồng ở đây thì tốt biết mấy, trên người hắn thuốc gì cũng có.”

Trụy Tử lạnh lùng cười nói: “Âu Dương Cái, đừng nói là huynh định giở trò dùng mị dược đấy nhé, theo ta, Lầu chủ không gặp Giang cô nương biết đâu lại là vì chuyện mị dược đó. Huynh nên nghĩ cách khác đi thì hơn.”

Âu Dương Cái chau mày, không ngừng đi đi lại lại trong phòng hồi lâu, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói: “Có rồi!”

Đêm.

Nghe nói buổi đêm có yến tiệc, Thanh Mai đã vui mừng nhảy nhót suốt, ngay đến Tử Mê cũng không có ngoại lệ. Chuyến đi vô vị trên biển này khiến ai cũng cảm thấy cực kỳ bực bội. Sắt Sắt liền dẫn theo Thanh Mai và Tử Mê cùng đi lên phía sàn thuyền.

Phía trên sàn thuyền lúc này đã được bày biện lại, có rất nhiều chậu hoa, được bày biện đẹp mắt và độc đáo. Hoa trong chậu đang vào độ nở rực rỡ, muôn tía nghìn hồng. Gió đêm thổi tới mang theo từng đợt hương thơm nhè nhẹ. Mấy chiếc bàn dài bày thành một hàng, bên trên có rất nhiều món ngon. Chiếc thuyền lớn của Âu Dương Cái đúng là đồ ăn thức dùng, cái gì cũng có cả.

Bọn Sắt Sắt lên sàn thuyền, liền có người tới phát cho mỗi người một chiếc mặt nạ còn nói rằng bắt chước theo “lễ hội hóa trang” của nước khác. Những người muốn tham gia yến tiệc nhất định phải đeo mặt nạ. Mấy người Sắt Sắt thấy vậy đều cảm thấy cực kỳ mới mẻ. Chiếc mặt nạ bươm bướm vằn ngũ sắc mà thị nữ đó phát cho Sắt Sắt, mềm mại như được làm từ da dê vậy.

Mọi người trên sàn thuyền đi đi lại lại không ngừng, ai cũng đều mang mặt nạ, nhìn vô cùng thú vị.

Sắt Sắt ngồi trước bàn, bắt đầu ăn uống trong khi Thanh Mai rất hiếu kỳ kéo Tử Mê lại, hòa vào trong đám người, muốn tìm Nhã Tử và Mạc Tầm Hoan.

Sắt Sắt đang ăn, bỗng có cảm giác bị theo dõi. Nàng quay đầu lại, nhưng chẳng có ai nhìn mình cả. Ánh mắt nàng đưa khắp một vồng, bỗng đột ngột dừng lại.

Ở một góc trên sàn thuyền, có một công tử áo trăng đang tựa lan can nhìn ngắm.

Chàng im lặng đứng đó, thân hình cao ráo, phong thái như ngọc, cả con người toát lên vẻ nho nhã và cô ngạo tuyệt trần.

Đêm nay lại vừa đúng đêm rằm, bóng trăng tròn vành vạnh trên mặt biển ở phía sau lưng chàng dường như chỉ tồn tại để làm nổi bật con người chàng vậy.

Tấm áo màu nguyệt bạch tung bay trong gió, hòa cùng với ánh trăng màu trắng bạc, tạo nên một bức tranh đầy mê hoặc và rung động lòng người, đẹp đến mức không thể diễn tả thành lời.

Chàng như mây trên trời cao, như trăng sáng, gió mát, phiêu dật cao quý đến xuất trần.

Bóng dáng chàng khiến Sắt Sắt có cảm giác rất thân quen. Nhất là mái tóc xõa xuống, dài lại đen nhánh, giống hệt Minh Xuân Thủy. Sắt Sắt không đừng được muốn cất bước về phía người đó, nhưng nàng chỉ cười khổ mà không động chân. Cho dù là chàng, thì đã sao? Gặp chàng rồi, nàng sẽ nói gì với chàng đây?

Nếu không có đêm đó, có lẽ chàng và nàng còn có thể làm bạn. Nhưng qua một đêm như thế, giữa chàng và nàng chỉ còn lại sự bối rối và ngượng ngùng. Huống hồ, có thể đó chưa chắc là chàng, sao chàng lại bỗng dưng xuất hiện ở đây chứ? Nghĩ vậy, Sắt Sắt ngồi đó, lại lặng lẽ dùng bữa.

Có điều, không hiểu sao trái tim nàng lúc này đập như điên cuồng, không cách nào khống chế được.

Gió đêm khẽ thổi, công tử áo trắng ở mạn thuyền chầm chậm quay người lại. Ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt đeo mặt nạ bươm bướm vằn ngũ sắc của chàng. Không phải là chiếc mặt nạ bạch ngọc của Minh Xuân Thủy.

Sắt Sắt tự nhếch môi chế nhạo bản thân. Ánh mắt trong trẻo nháng lên một tia ảm đạm, trái tim nàng dường như cũng bị vật gì đó làm cho tắc nghẹt. Cho dù chàng không đeo mặt nạ, nàng cũng không cách nào có thể nhận ra chàng. Vì thứ mà nàng nhận ra, chỉ là chiếc mặt nạ bạch ngọc được đẽo gọt tinh xảo. Ngay cả khi quấn quýt bên nhau, chàng cũng chưa từng gỡ chiếc mặt nạ đó xuống.

Sắt Sắt khẽ cười, nhấc chén rượu trước mặt lên, nhấp một ngụm, vị cay nhè nhẹ lan từ cổ họng xuống dạ dày, trong lòng nàng bất giác dâng lên một thứ cảm giác ấm áp, quyến luyến, Sắt Sắt không do dự nâng chén, uống cạn, lại rót thêm chén nữa, rồi lại uống cạn.

Nàng không biết uống rượu, khi còn làm Tiêm Tiêm công tử, thỉnh thoảng lắm nàng mới uống một chút, nhưng đều uống những loại có vị ôn hòa, dịu nhẹ. Loại rượu này không biết Âu Dương Cái nhập từ đâu, lúc mới uống chỉ thấy hơi cay, một lát sau vị cay nóng mới bốc lên tiên tục, có chút khó chịu.

Vì Sắt Sắt uống quá nhanh, vị cay của rượu như cào rách cổ họng nàng, nàng không dừng được nheo mắt, ngón tay trắn ngần ôm lấy chiếc cổ thanh tú, ho rũ rượi, khuôn mặt trắng mịn phút chốc hồng rực lên.

Tiếng ho của nàng lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt sung quanh, Sắt Sắt thấy vậy chỉ khẽ cười khổ. Đôi mắt đen của bạch y công tử lúc này thoáng nheo lại, ánh mắt biến hóa khuôn lường nhìn thẳng về phía nàng. Sắt Sắt cười, ôm lấy ngực tiếp tục ho, tiếng ho của nàng càng lúc càng chói tai.

“Sao vậy, có cần liều mạng uống rượu thế không?” Thanh âm lãnh đạm mà ôn nhu vang lên từ phía sau, rồi một đôi tay ấm áp khẽ đặt lên vai nàng.

Sắt Sắt quay đầu nhìn lại, trước mặt nàng là một chiếc mặt nạ đầu lâu quái quỷ. Sắt Sắt vốn là người gan dạ, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt quỷ ấy cũng phải giật nẩy mình. Nàng chau mày, lên tiếng hỏi: “Huynh là ai?”

“Ta là Mạc Xuyên.” Thanh âm ấm áp rung động lại vang lên từ miệng chiếc đầu lâu, khiến người ta có cảm giác cực kỳ quái dị.

Sắt Sắt nheo mắt, nhìn người đó một lượt từ trên xuống dưới. Thân hình cao ráo đẹp đẽ, chiếc váy đỏ rực, mái tóc bay như mây, chiếc trâm ngọc cài lệch, đúng là Mạc Tầm Hoan. Nàng không nhịn được chỉ vào hắn rồi bật cười, một “cô nương tuyệt sắc” như Mạc Tầm Hoan đeo chiếc mặt nạ đầu lâu khiếp đảm thật là ăn ý hết sức. Thị nữ phát mặt nạ trên thuyền cũng thú vị thật. Có lẽ là bởi đố kỵ với nhan sắc mỹ miều của Mạc Tầm Hoan nên mới phát cho “nàng” chiếc mặt nạ ghê gớm đó?!

Mạc Tầm Hoan nhìn Sắt Sắt đang cười tươi như hoa nở, liền hỏi: “Bây giờ dễ chịu hơn chưa?”

Sắt Sắt nheo mắt khẽ cười, cảm giác quả thực có dễ chịu hơn trước rất nhiều.

“Là ta nói tâm trạng của cô kia.” Mạc Tầm Hoan nói.

Sắt Sắt nhướn mày, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết đẹp đẽ, bình thản nói: “Ý huynh là ta vừa mới mượn rượu giải sầu ư? Đạo lý nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, từ nhỏ ta đã biết rồi, vì thế ta sẽ không làm vậy đâu. Chỉ là ta thấy thích thứ vị cay nóng của loại rượu này thôi.

Thứ vị cay nóng đó khiến trái tim nàng cũng nóng rực lên. Nàng cô đơn quá, vì thế mới thèm cảm giác nóng bỏng của rượu.

Sắt Sắt vừa nói vừa tự rót thêm một chén, nâng lên, định uống tiếp. Mạc Tầm Hoan thấy vậy liền giơ tay ra ngăn lại, ngoắc ngón tay, lấy chén rượu từ trong tay nàng ra.

“Đây là rượu trắng của nước ngoài, vị cay xé, lại rất dễ say. Cô nên uống loại rượu này thôi.” Mạc Tầm Hoan nói rất bình thản, rồi lấy vò rượu Mãn Đường Hồng trên bàn rót một chén đưa lại cho Sắt Sắt.

“Đây là một loại rượu được ủ từ nho, cô ném thử đi.” Ngón tay thon dài của hắn nhẹ đưa chiếc chén lưu li lên môi Sắt Sắt.

Chén rượu được làm bằng lưu li trong vắt, có thể nhìn rõ rượu ở trong đỏ như màu hoa hải đường, ngón tay cầm chén rượu lại trắng trẻo, thon dài, dưới ánh trăng tất cả hiện lên vẻ đẹp như một bức họa.

Sắt Sắt cười nhẹ, đỡ lấy chén rượu trong tay Mạc Tầm Hoan, cẩn thận thưởng thức một ngụm nhỏ, quả nhiên vị rất dễ chịu. Vị ngọt lập tức làm giảm đi vị cay nồng, lúc này, Sắt Sắt đã ngừng ho.

“Đa tạ.” Sắt Sắt cười rất tươi, nhẹ nói hai tiếng cảm ơn.

Rượu là thức uống tốt, nhưng nên biết đủ mà dừng. Vì thế, nàng không cho phép bản thân mình được uống say.

Hai người đang ngồi ăn trên ghế, bỗng nghe thấy giọng Âu Dương Cái vang lên từ giữa đám người: “Trăng sáng thêm tiếng sóng biển rì rào, cảnh đẹp, lại có đồ ăn ngon, sao có thể thiếu ca vũ được. Nghe nói mấy vị khách của chúng ta đều là cao thủ về âm nhạc, bây giờ mời họ đánh một khúc, được chăng?”

“Hay lắm!” Những âm thanh phụ họa đồng loạt nổi lên.

Sắt Sắt chau mày, khách đương nhiên là chỉ đám người bọn nàng rồi. Cái gã Âu Dương Cái này thực muốn họ đánh đàn trợ hứng sao?

“Giang công tử, không biết công tử có nể mặt không?” Âu Dương Cái chầm chậm đi tới trước mặt Sắt Sắt, nheo mắt cười hỏi.

Sắt Sắt cười nhạt đáp: “Đa tạ Âu Dương công tử yêu mến, chỉ có điều cầm nghệ của tại hạ kém cỏi, sợ sẽ làm mọi người mất hứng. Xin miễn cho.”

“Giang công tử khiêm tốn quá rồi, xin huynh đừng nên thoái thác. Tại hạ nghe thị nữ của huynh nói, cầm nghệ của công tử cực kỳ siêu phàm thoát tục.” Âu Dương Cái cao giọng nói, kiên quyết không cho nàng từ chối.

Thị nữ của nàng?

Sắt Sắt ngưng thần, nhìn Thanh Mai đeo chiếc mặt nạ thỏ trắng đang đứng giữa đám đông vẫy vẫy tay với nàng. Sắt Sắt nhẹ lắc đầu, con nhỏ Thanh Mai này lúc nào cũng gây rắc rối.

“Yến tiệc hóa trang có một quy định bất thành văn, đó là những người đeo mặt nạ giống nhau phải cùng hợp tấu.” Âu Dương Cái ngẩng đầu, đưa ánh mắt nhìn quanh thuyền một lượt rồi chỉ vào vị bạch y công tử đang đứng ở mạn thuyền cười nói: “Vị bạch y công tử kia cũng mang mặt nạ bươm bướm, sau đây xin mời hai vị hợp tấu một khúc, được chăng? Không biết Giang công tử dùng nhạc khí gì?”

Âu Dương Cái vẫy tay, mấy thị nữ liền nhanh chóng bê ra nào là cổ tranh, tì bà, dao cầm... đủ các loại nhạc khí, dàn thành hàng trước mặt Sắt Sắt, chờ nàng chọn lấy.

Tình hình này, Sắt Sắt thấy mình không thể chối được nữa rồi.

Nàng khẽ nhìn một lượt, chau mày nghĩ, trên thuyền Âu Dương Cái đúng là cần gì có đó, đến nhạc khí cũng đầy đủ như vậy, hơn nữa lại còn rất tinh xảo. Xem ra Âu Dương Cái quả thực rất chăm chút đến buổi yến tiệc này. Nhưng cùng lức đó nàng cảm thấy tên Âu Dương Cái này hành sự có chút kỳ quặc, hắn muốn nàng và bạch y công tử hợp tấu là trùng hợp hay là cố ý?

Sắt Sắt nhìn ra phía đó, chỉ thấy một thị nữ áo đỏ mời bạch y công tử. Có điều xem ra không mời được.

Bạch y công tử quay đầu nhìn về phía họ, ánh mắt sắc bén tỏa ra từ chiếc mặt nạ, sắc đến mức có thể lấy đi cả hồn phách của người khác. Sau đó chàng phất ống tay áo như mây, quay người đi mất.

Âu Dương Cái không ngờ thấy vậy bỗng vội rối lên, cao giọng nói: “Vị công tử kia, phiền ngài hợp tấu với vị này một khúc.”

Bạch y công tử quay đầu nhìn thêm một cái rồi chầm chậm mở miệng, thanh âm không lớn nhưng ai nghe cũng rõ ràng: “Tại hạ không tấu nhạc đâu.” Chàng nói nhẹ như không, nói xong liền phất tay áo rời khỏi.

Chàng giống như ánh trăng trắng ngần, chớp mắt đã ẩn vào vòm mây.

Âu Dương Cái ngẩn người, hắn bối rối ho lên một tiếng rồi khẽ nói: “Vậy... Giang công tử, chi bằng công tử diễn tấu một khúc, được không?”

Sắt Sắt cảm thấy có chút váng đầu, không biết có phải là vì thuyền lắc lư không?!

“Được, ta sẽ đánh.” Nàng đứng dậy, chầm chậm bước ra phía trước.

“Chi bằng, ta và công tử cùng hợp tấu?” Mạc Tầm Hoan thấp giọng hỏi.

“Không cần!” Sắt Sắt nhẹ xua tay.

Chẳng qua chỉ là đánh một khúc nhạc, cần gì phải có ai đánh cùng. Sắt Sắt chầm chậm đi tới, không biết vì sao, nàng cảm thấy dường như bản thân đang nhìn mọi việc qua một lớp sương mù. Biển đêm mịt mù, ánh trăng sáng vằng vặc và những thứ nhộn nhịp trước mặt như đang hòa vào nhau, giống như một tấm thảm thêu những hoa văn kỳ quái.

Nàng lấy cây dao cầm từ trong tay thị nữ, đi tới bên mạn thuyền rồi đặt xuống. Bầu trời xanh thẫm, trong đến mức không một gợn mây, giống như một tấm gương có thể soi tỏ lòng người vậy. Vầng trăng ở phía xa to, tròn vành vạnh, tròn đến mức khiến trái tim nàng tan nát.

Sắt Sắt khoanh gối ngồi dưới đất, trong tiếng sóng biển rì rào, nàng đưa ngón tay nhấn lên dây đàn. Tiếng đàn róc rách như chảy ra từ giữa những ngón tay nàng, mọi người trên sàn thuyền đang nhốn nhão bỗng chìm trong im lặng. Tiếng đàn của nàng uyển chuyển êm ái, quấn quýt đớn đau, dÂu Dương ngân lên trong đêm tối. Nghe như tiêu tương dạ vũ, như gió nhẹ sóng đêm, vấn vương không dứt, khiến người nghe bất giác không ngừng cảm động, khiến trái tim họ dấy lên một niềm xúc động khó diễn tả thành lời. Rồi, khi mọi người đang say mê, tiếng đàn bỗng thay đổi, đột ngột biến thành xa xôi man mác, như có ai đó đứng giữa núi non hiểm trùng điệp, cứ đi mãi không ngừng về phía trước. Mà ở nơi núi non hiểm trở đó chỉ có một mình nàng, cô đơn lẻ bóng, vô cùng tịch mịch, thê lương.

Không biết từ khi nào gió biển bỗng trở nên lạnh đến thấu xương, thế nhưng Sắt Sắt không hề hay biết.

Lúc đó có lẽ nàng đã quá say sưa với tiếng đàn, cũng có lẽ vì nàng đang say thật. Nàng chỉ cảm thấy gió biển bỗng thổi mạnh, chiếc mặt nạ trở nên thật vướng víu, nàng liền đưa tay nhẹ kéo chiếc mặt nạ xuống, rồi thuận thế vứt theo làn gió. Mặt nạ bị gió thổi, nhẹ bay trong không khí, rồi rơi xuống mặt biển tận phía đằng xa.

Sóng biển bỗng dưng nổi mạnh. Tiếng đàn cũng theo đó mà lớn dần theo tiếng sóng, dường như ẩn chứa trong đó là khí thế của thiên binh vạn mã, hoàn toàn khác với tiếng đàn như tiếng nước chảy róc rách, quyến luyến bồi hồi lúc ban đầu.

Lúc này đầu óc Sắt Sắt hoàn toàn mụ mẫm, nàng chỉ dựa vào cảm giác để đánh đàn. Khi sóng biển trầm, tiếng đàn u uất, khi sóng biển cuộn trào, tiếng đàn vút cao. Cứ đàn mãi, không biết từ khi nào vầng trăng sáng đã len vào trong mây, gió biển bỗng thổi từng cơn rất mạnh, rồi trên mặt biển bắt đầu xuất hiện những con sóng lớn dữ dội ập tới. Sóng, gió đến vô cùng đột ngột, chiếc thuyền lớn bỗng chốc nghiêng hẳn đi.

Thủy thủ trên thuyền vốn đã quen với kiểu thời tiết đột ngột thay đổi thế này, nên chẳng hề kinh ngạc. Ông trời vốn mưa gió thất thường, đặc biệt là trên biển, thời tiết càng biến hóa khó lường.

“Gió lốc tới rồi, mọi người mau vào trong khoang thuyền đi!” Âu Dương Cái cao giọng đưa lời nhắc nhở.

Các thủy thủ ai nấy đều lần lượt chui vào khoang thuyền. Lúc này, sóng biển như một bức tường cao muốn đổ ập xuống sàn thuyền.

Thanh Mai không biết võ công, bấy giờ sợ đến mức mềm người, giống hệt một chú thỏ trắng sợ hãi, ngã trượt xuống theo ván thuyền.

“Thanh Mai!” Tử Mê giơ tay ra, nhưng không kịp tóm lấy ngay cả chút vạt áo của Thanh Mai.

Nước biển bắn tóe lên, Sắt Sắt mở to đôi mắt mờ màng, nàng khẽ vặn người, rồi nhảy từ mạn thuyền lên, bóng áo xanh nhàn nhạt như một vệt khói, giơ tay ra ôm lấy eo lưng Thanh Mai.

Sóng biển ập tới, hai người bị đánh dạt vào mạn thuyền, nước biển lạnh cóng mang vị mặn mòi nhấn chìm Thanh Mai và Sắt Sắt, tấm áo mỏng ướt sũng, nước biển lạnh giá khiến toàn thân họ run rẩy. Không chịu nổi sóng biển xô mạnh, Thanh Mai đã ngất đi từ lúc nào, Sắt Sắt cũng bị sóng đánh vào người tới mức đầu óc lùng bùng, nhưng nàng vẫn cắn răng bám chặt lấy mạn thuyền, không để mình rơi xuống biển.

Đợi đợt sóng đầu tiên qua đi, nàng dùng lực ném mạnh Thanh Mai lên, Tử Mê đang nhảy tới cứu, liền nhanh tay đỡ lấy Thanh Mai.

Đợt sóng thứ hai lại sắp ập tới, sức lực toàn thân Sắt Sắt lúc này dường như đã cạn kiệt, hoặc có lẽ trong người vẫn còn có chút men say, nàng mềm người nhẹ vận nội công. Đúng lúc đó, một bóng áo trắng như tuyết màu nguyệt bạch bay tới, giống như vầng trăng trên trời cao. Ống tay áo dài quấn lấy thân hình nàng nhẹ ôm vào lòng. Trước khi đợt sóng thứ hai ập tới, hai người đã nhẹ nhàng đáp xuống sàn thuyền.

Sầm một tiếng, đợi đợt sóng lớn ngút trời đập vào phía sau, rồi gầm lên dạt về phía xa.

Sắt Sắt toàn thân ướt sũng tựa vào vòng tay trước mặt, nàng cảm thấy vòng tay đó khẽ run, không biết là do nàng lạnh hay là do chàng đang run rẩy vì sợ hãi nữa.

Chàng ôm nàng rất chặt, khiến Sắt Sắt không thể nào thở được. Ở gần thế này nàng có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ trên người chàng, không giống với mùi long diên hương trên người Dạ Vô Yên, mà là một mùi thơm thanh khiết tự nhiên, nhẹ đến mức gần như không có. Giống trúc hương, lại giống trà hương, nhưng tất cả đều không phải.

Mùi thơm đó hòa với hơi thở ấm áp của chàng bao lấy toàn thân Sắt Sắt khiến nàng có cảm giác rất buồn ngủ. Không biết Âu Dương Cái mua thứ rượu đó ở đâu mà dễ say như vậy. Hơn nữa, cho dù nàng đã bị dìm trong nước lạnh, toàn thân buốt giá, nhưng sâu trong người nàng dường như có một đốm lửa không ngừng sưởi ấm.

Sắt Sắt vội ôm lấy cổ người đó. Giây phút ấy, nàng cảm thấy vòng tay đó rất quen thuộc, rất yên bình. Nàng tựa sát vào vòng tay chàng, gối đầu lên vai chàng rồi nheo mắt khẽ cười. Không biết vì sao nàng lại muốn cười, hẳn là nàng đang say thật, hóa ra cảm giác say rượu là như thế này sao.

Mạc Tầm Hoan vốn đã xông ra, nhưng khi nhìn thấy bóng áo trắng đó, bước chân hắn đột nhiên khựng lại, lúc thấy Sắt Sắt được bình an, hắn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Ôi chao, Giang công tử không sao chứ? Trời ơi, vừa rồi nguy hiểm quá, nếu Giang công tử rơi xuống, chắc chắn là táng thân dưới biển rồi, may mà vị công tử này đã cứu. Giang công tử, huynh phải cảm tạ vị công tử này cẩn thận đấy.” Âu Dương Cái cười tủm tỉm nói.

Lúc đó, xem ra trên thuyền chỉ có hắn là người vui nhất.

Vốn dĩ hắn đã sắp xếp để hai người cùng hợp tấu, vì thế mới cố ý đưa mặt nạ bươm bướm cho hai người. Không ngờ Lầu chủ không chịu, phất áo bỏ đi, khiến hắn bị một phen cuống quýt.

May mà ông trời có mắt, để trận gió lốc này nổi lên. Gió lốc đến thật là đúng lúc!

Âu Dương Cái nhìn Minh Xuân Thủy đang ôm chặt Sắt Sắt trong lòng, miệng hắn lúc này không thể nào ngậm lại được.

“Công tử, huynh không sao chứ?” Thanh Mai khóc lóc chạy lại, vừa rồi quả thực nàng đã bị một phen hết hồn.

“Ta không sao!” Sắt Sắt nheo mắt khẽ cười, đôi mắt đẹp như phủ một làn hơi nước.

Minh Xuân Thủy cúi đầu nhìn nụ cười xán lạn của Sắt Sắt khi nàng đang say, trong lòng hắn thoáng ngần ngại, liền cẩn thận buông Sắt Sắt ra, ánh mắt nhìn nàng rất phức tạp, rồi không nói gì liền nhún người bay đi.

“Tiểu thư, cô có quen bạch y công tử vừa rồi không?” Thanh Mai ngạc nhiên hỏi.

Tử Mê cũng chau mày. Rõ ràng họ đều cảm thấy giữa hai người có điều gì đó dị thường.

Sắt Sắt cười nhạt đáp: “Không quen.”

Tuy nàng đang say, nhưng trong lòng lại rất rõ, nàng đã từng nghĩ mình chỉ nhận ra chiếc mặt nạ bạch ngọc, mà không thể nhận ra chàng. Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, khi chàng ôm chặt nàng vào lòng, cảm giác thân thuộc đó lại bùng lên dữ dội.

Khoảnh khắc đó, nàng liền biết, đó chính là chàng, không thể nào sai được.

Nhưng nhận ra chàng rồi thì sao? Nàng chỉ có thể nói mình không quen biết chàng. Bởi giữa hai người bọn họ đã không có chung một con đường có thể đi.

Những ngày sau đó, Sắt Sắt nhận ra Hắc Sa Hiệu đi rất nhanh, không còn chậm rề rề như trước nữa, dường như có người đốc thúc cho thuyền đi nhanh lên vậy, nhanh đến mức như gió thổi chớp giật. Không cần nói cũng biết, hẳn là Minh Xuân Thủy đã phát hiện ra nàng đang ở trên Hắc Sa Hiệu, nên mới cho thuyền đi nhanh như thế?

Mấy ngày sau, Hắc Sa Hiệu đã tới Thủy Long Đảo, Âu Dương Cái liền đích thân đưa tiễn Sắt Sắt.

“Âu Dương công tử, thời gian qua thật làm phiền huynh rồi.” Sắt Sắt khẽ cười nói: “Mấy thủy thủ đó của tại hạ, xin nhờ Âu Dương công tử vậy.” Chiếc thuyền Dạ Vô Nhai tặng nàng đã hỏng, nàng lại không muốn những thủy thủ đó cùng nàng lên Thủy Long Đảo.

“Âu Dương Cái nheo mắt cười đáp: “Không phiền, không phiền! Tại hạ nguyện lòng được phục vụ Giang công tử. Nghe nói bốn bề Thủy Long Đảo đều là san hô ngầm, mọi người phải cẩn thận đấy!”

“Âu Dương Cái, huynh đúng là một đại thiện nhân! Đa tạ nhé!” Thanh Mai nghe vậy cười nói.

Âu Dương Cái khẽ chớp mắt, cái gì mà đại thiện nhân? Nếu bọn họ biết lúc trước chính hắn là kẻ phái người đục thuyền của họ, họ có còn nghĩ vậy được không?

Đoàn người Sắt Sắt nhanh chóng chuyển sang thuyền nhỏ, rồi vẫy tay bái biệt Âu Dương Cái, Minh Xuân Thủy trước sau vẫn không chịu xuất hiện. Đợi khi họ đi xa rồi, Sắt Sắt quay đầu lại, mới thấy thấp thoáng trên vọng lâu của Hắc Xa Hiệu có một bóng áo trắng tung bay. Trong lòng Sắt Sắt bỗng dậy lên một nỗi buồn man mác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.