Ông Xã, Đầu Hàng Đi!

Chương 2: Mất tích




Bên ngoài xe ngựa, Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã giục ngựa tiến lên, tay Tiêu Bắc Dã muốn vén rèm xe lên, nhìn xem Vân Nhiễm có chuyện gì.

Có điều Tiêu Bắc Dã vừa vươn tay ra, Vân Nhiễm đã vén rèm nhìn ra ngoài, vẻ mặt cười ngượng ngùng nhìn hai người: “Vừa rồi trên xe hơi xóc, sơ ý đụng đầu vào vách xe, nên gây ra tiếng động kinh động đến hai người.”

Nàng nói xong còn dùngtay sờ sờ trán, Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên thở dài nhẹ nhõm, cùng đồng thanh: “Vậy ngươi ngủ một látđi.”

Vân Nhiễm lùi về trong xe ngựa, lúc này cũng dám thu thập Yến Kỳ, nếu để hai người ngoài kia phát hiện Yến Kỳở trong xe, chỉ sợ việc này sẽồnào, đến tai hoàng thượng, những gì Yến Kỳ làm trướcđây đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Mặt Vân Nhiễmđen lại không thèm nhìn Yến Kỳ, Yến Kỳ cũng không trêu chọc nàng, im lặng xem sách.

Xe ngựa về tới phủ Vân vương, đến cửa Vân Nhiễm từ biệt Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã, hai người bọn họ xoay người dẫn thuộc hạ trở về dịch cung.

Vân Nhiễm đợi bọn họđi khỏi, lập tức dùng sư tử hống với Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi cút ra ngoài cho ta, về sau ngươi còn dám làm chủ chuyện của bản quận chúa, xem ta cóđánh cho mặt ngươi nở hoa, độc cho ngươi bán thân bất toại.”

Mặt Yến Kỳ không biến sắc, ánh mắt thâm thuý, ý cười càng đậm: “Vân Nhiễm, ngươi có phải hơi độcác, vừa rồi chính bản quận vương cứu ngươi.”

“Dạ, đại gia ngươi cứu ta, ta vốn cảm kích, nhưng ngươi cứu ta cũng đừng nên can thiệp vào chuyện của ta, chuyện của ta, ta có thể tự làm chủ.”

Đừng nói là Yến Kỳ, cho dù là Vân Tử Khiếu cũng không thể quản nàng, Nàng trở về phủ Vân vương là vì muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, tìm được minh quân, tặng bảo tàng của Lưu Hoa Đường cho ngườiđó, giúp sức cho hắn.

Trước mắt nàng thấy, Yến quận vương Đại tuyên, thái tửĐông Viêm, Tần Văn Hãn Nam Lỳ, Tiêu Bắc Dã Tây Tuyết, đều có thực lực ngang nhau. Chính vì vậy mỗi người đều có khả năng tranh đoạt thiên hạ, cứ như vậy thiên hạ sẽđại loạn, nếu có một người cóđủ năng lựcáp chế tất cả những người còn lại, khiến bọn họ không dám hành động thiêu suy nghĩ, thiên hạ sẽ được thái bình.

Việc nàng cần làm lúc nàychính là tìm ra một người như vậy, ngực mang thiên hạ, biết lo cho dân chúng, không có dã tâm giành thiên hạ.

Tiêu BắcDã không tệ, về phần Cơ Kình Thiên cùng Tần Văn Hãn nàng chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều, nên nàng muốn tiếp xúc với họ nhiều hơn, ánh mắt Vân Nhiễm hiện lên tia tính toán.

Vân Nhiễmđang mải suy nghĩ, Yến Kỳ đứngđó nhìn chằm chằm nàng, phát hiện nha đầukia căn bản sẽ không nghe lời hắn. Về sau nàng còn muốn tiếp xúc vớiđám người Tiêu Bắc Dã, chẳng lẽ nàng thích Tiêu Bắc Dã, nghĩ vậy trong lòng Yến quận vương lại thấy khó chịu, có một loại cảm xúc nói không nên lời, hắn vẫn kiên trì khuyên nhủ Vân Nhiễm.

“Vân Nhiễm, Tiêu Bắc Dã không phải người lương thiện, ngươi có biết không? Hắnâm hiểm giả dối, giết người như ma, một người như vậy ngươi tiếp xúc nhiều với hắn, khẳngđịnh sẽ gây ra tai hoạ. Gầnđây, biểu hiện của hắn không tệ nhưng đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, đến khi ngươi thích hắn, ngươi sẽ gặp rắc rối, chỉ mình ngươi chịu khổ.”

Yếnđại quận vương vừa nói xong, Vân Nhiễm bật cười: “Yếnđại quận vương, ngươi đang nói chính mình sao, ngược lại có vẻ rất thấu hiểu chính mình.”

Vân Nhiễm trừng mắt nhìn Yến Kỳ, căn bản không đểý đến lời của hắn. Nàng cũng biết Tiêu Bắc Dã không phải người lương thiện, muốn làm chuyện lớn, lương thiện sao có thể thành, Vân Nhiễm châm chọc Yến Kỳ, sắc mặt lạnh như băng cảnh cáo hắn.

“Ta nhắc lại một lần nữ, về sau tốt nhất ngươi đừng động đến chuyện của ta, ngươi tự quản chính mình là tốt rồi, nếu ta phát hiện ngươi còn vung chân múatay, tỷ tỷ ta không ngại cho ngươi một châm hết vung tay múa chân.”

Khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo của Yến Kỳ cuối cùng cũng có vết rách, nhướng mày nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, ánh mắt thể hiện tâm tình bấtđịnh, cuối cùng hừ lạnh: “Hừ, không nhận ra người có lòng tốt, đến khi ngươi chịu thiệt, bản quận vương mặc kệ.”

Hắn nói xong liền lắc mình rờiđi, Vân Nhiễmở phía sau nhìn thấy hắnđi rồi, thậm chí còn căm tức rờiđi, chỉ cảm thấy sung sướng, đồng thời thở dài nhẹ nhõm. Mẹơi, cuối cùng cũngđi rồi, thật sự là quá tốt, nếu người này kiên trì quản nàng, chưa chắc nàngđãthu thập được hắn.

Trong xe ngựa, Vân Hương Di còn chưa tỉnh lại, Vân Nhiễm lay nàng tỉnh dậy. Vân Hương Di bịđau tỉnh lại, cả ngườiđau nhức, không nhịn được kỳ quái lên tiếng: “Sao ta lại ngủ.”

Vân Nhiễm tuỳ tiệnđáp: “Đêm đã khuya, ngươi ngủ thiếpđi.”

Hai người nói vài câu rồi trở về viện của mình, đêm đã về khuya vẫn nên sớm nghỉ ngơi.

Buổi sáng ngày hôm sau, chuyện đầu tiên Vân Nhiễm làm là sai Long Nhất đến dịch cung đưa thiếp mời Cơ thái tử, Tiêu Bắc Dã cùng Ninh Cảnh, rủ bọn họ hôm any đến núi Liên Hồđua ngựa, du hồ, nướng cá, cảm tạ Cơ thái tử cùng Tiêu thế tửđêm qua ra tay cứu giúp.

Ngoại trừ Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã, Vân Nhiễm còn phân phó Sơn Tràđưa thiếp mời tới phủ Vũ An hầu, Tống gia, phủ phụng quốc tướng quân, mời Lam Tiểu Lăng, Hạ Tuyết Dĩnh cùng Tống Tình Nhi đi tới núi Liên Hồ. Lần trước nàng đã đồngý mời Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnhăn cơm, về phần Tống Tình Nhi, nàng muốn biết tình hình gầnđây của nàng ta cho nên cũng gửi thiệp mời.

Hôm nay mời những người này, có thể nhân cơ hội lặng lẽ thăm dò Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã.

Sáng sớm Lệ Chi cùng Dữu Tửđã bận rộn chuẩn bị, đồăn, gia vị, hoa cỏ, khăn trải bàn, còn có các loại cốc chén, tóm lại cần gì có nấy. Quận chúa nói hôm nay muốn ra ngoài dạo chơi, để Sơn Trà , Lệ Chi Dữu Tửđi cùng, khiến ba người cảm thấy thật mới mẻ, rất có hứng thú, mất cả một buổi sáng để chuẩn bị.

Vân Nhiễm tỉnh dậy, ăn một chút, sau đó mới dẫn nha hoànđi về hướng cửa thành.

Bên ngoài cửa Lương Thành, có mầy chiều xe ngựađang dừng, trong đó có xe của Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên, còn có xe của phủ Vũ An hầu, xe của phủ doãn kinh thành, cóđiều không nhìn thấy xe của phủ phụng quốc tướng quân.

Xe ngựa Vân Nhiễm vừa tới, Hạ Tuyết Dĩnhđã vén màm xe lên, tươi cười ngoắc tay vẫy nàng.

“NhiễmNhi, sao hôm nay ngươi lại có hứng thú mời chúng ta đi đua ngựa, du hồ.”

Vân Nhiễm cười nói: “Không phải lần trướcđãđápứng mời các ngươi ăn cơm sao? Đảm bảo lần này mời các ngươi chưa từng được thưởng thức do bản quận chúa tự mình nghĩ ra.”

Mắt Hạ Tuyết Dĩnh sáng lên: “Hay quá, ta có lộcăn, cóđiều Lam Tiểu Lăng lại không có.”

“Sao nàng ta không tới?” Vân Nhiễmđã sớm phát hiện không thấy Lam Tiểu Lăng, Hạ Tuyết Dĩnh ngoắc nàng lại gần nói: “Mẫu thân nàng không cho đi, sau đại hôn của hoàng thượng, trong cung sẽ nhanh chóng tuyển phi mẫu thân nàng muốn nàng dự tuyển, cho nên không cho phép nàng ra ngoài.”

Vân Nhiễm thở dài, chỉ mong hoàng thượng đừng chọn Lam Tiểu Lăng. Nhưng nghĩ lại chuyệnđó là không có khả năng, Lam Tiểu Lăng làđích nữ phủ phụng quốc tướng quân, trong tay Lam đại tướng quân nắm quyền chưởng quản đại doanh kinh sư, hoàng thượng có thể bỏ qua người khác, nhưng nhất định sẽ chọn Lam Tiểu Lăng tiến cung.

Vân Nhiễm thấy buồn thay cho Lam Tiểu Lang, xe ngựa Tống Tình Nhi lại gần, Tống Tình Nhi vén rèm xe lên tiếng: “Gặp qua quận chúa Trường Bình.”

Hiện tại Tống Tình Nhi đãổnđịnh rồi, lần trước bị bắt vào giám sát ti, nhưng sau đó Yến quận vương lại thả nàng ra, về sau cũng gây phiền toái cho nàng. Tuy rằng nàng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng thật xin Nguyệt tỷ tỷ nàng không hoàn thành được chuyện tỷ gia phó, sau đó nàng không dám xuất hiện trước mặt Yến quận vương, sợ chọc hắn tức giận lại bắt nàng tới giám sát ti.

Vân Nhiễm cười nhìn Tống Tình Nhi: “TìnhNhi, ngươi có thể gọi ta là Vân tỷ tỷ.”

Tống Tình Nhi có chút thụ sủng nhược kinh, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao quận chúa Trường Bình lại đối xử tốt với nàng như vậy, hơn nữa nàng cũng cảm thấy quận chúa rất giống Nguyệt tỷ tỷ. Có lẽ nào quận chúa chính là Nguyệt tỷ tỷ, Tống Tình Nhi mở to mắt nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, cuối cùng cười rộ lên, bởi nàngđoán quận chúa có khả năng là Nguyệt tỷ tỷ của nàng, nghĩ vậy nàng vui mừng gọi: “Vân tỷ tỷ, hôm nay chúng ta tới núi Liên Hồđua ngựa sao?”

Vân Nhiễm gật đầu: “Umh, núi Liên Hồ, cảnh sắc không tệ, là thắng cảnh nổi tiếngở Lương Thành. Hôm nay thời tiếtđẹp, ta mời các ngươi cùng tớiđóđua ngựa du hồ, hơn nữa ta còn chuẩn bị đồ nướng rất phong phú, bảođảm các ngươi sẽ thích.”

Nơi này Vân Nhiễmđang nói chuyện vui vẻ, bên kia Cơ Kình Thiên với Tiêu Bắc Dã lại có chút thất vọng. Vốn nghĩ có thể đượcở cùng một chỗ với Vân Nhiễm, không ngờ lạiđông người như vậy.

Cóđiều bọn họ cũng nhanh chóngthu lạinỗi thất vọng, ra lệnh cho thị vệđánh xe tới. Cơ Kình Thiên ngũ quan rõ ràng, mắt rồng mày phượng, cười cười chào Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, mời không ít người nhỉ.”

Tiêu Bắc Dã phong độ nhìnxe ngựa phủ Vũ An hầu cùng Tống gia: “Hai vị tiểu thưđây là?”

Vân Nhiễm giới thiệu: “Đây là Hạ tiểu thư phủ Vũ An hầu, vị này là Tống tiểu thư phủ doãn kinh thành. Hôm nay thời tiết không tệ, muốn mọi người cùng nhau vui vẻ du hồđua ngựa, ít người không vui.”

Vẻ mặt Ninh Cảnh ai oán nhìn Vân Nhiễm, cóý lên án, tiểu Cảnh Cảnh thậtđáng thương, không có ai yêu, sư phụ không cần tiểu Cảnh Cảnh.

Vân Nhiễm im lặng giật giật khoé miệng, người này thật xấu tính. Cóđiều nàng cũng sợ hắn phát giận, cho nên Vân Nhiễm nhanh chóng dỗ Ninh Cảnh: “Ninh Cảnh, ngươi tới rồi sao, ta đang muốn mời ngươi tới phủ Vân vương khám bệnh cho lão vương phi?”

Hàng mi dài tinh tế của Ninh Cảnh khẽ động, im lặng nhìn Vân Nhiễm, tiếp tục ai oán.

Vân Nhiễm thở dài tiếp tục nói: “Lão vương phi nhà chúng ta, thân thể không khoẻ, muốn mời ngươi tới phủở mấy hôm chiếu cho bà.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, Hạ Tuyết Dĩnh hỏi: “Người này biết y thuật sao?”

Tiêu Bắc Dã nhanh chóng trả lời: “Ninh Cảnh là tiểu thần y, y thuật rất lợi hại.”

Ninh Cảnh nghe thấy vậy, cuối cùng mới vui vẻ một chút, ngẩng đầu cao ngạo nhìn Vân Nhiễm: “Được, nếu Vân tỷ tỷđã mời ta tới khám bệnh cho lão vương phi, ta đây liền cố gắng tới phủ Vân vương khám cho bà.”

Ninh Cảnh vừa dứt lời, khoé miệng Vân Nhiễm cùng Tiêu Bắc Dã hơi cứng lại, tên này thật biết mượn thang leo tường, lúc trước giận dỗi vì không được đến phủ Vân vương, giờ lại làm cao. Vì được đến phủ Vân vương tâm tình hắn tốt hơn, nhìn Vân Nhiễm nói: “Vân tỷ tỷ, trưa nay có phải sẽ đượcăn cá nướng, thịt nướngđúng không.”

Ninh Cảnh bày ra vẻ mặt tham ăn, mọi người ngạc nhiên, cá nướng, rau củ nướng, các nàng chưa từng nghe qua, bọn họ chỉ từngăn đồ nấu, chưa thử qua nướng, đúng là rất mới mẻ, nhất thời mọi người đều cảm thấy hứng thú.

Cơ Kình Thiên lên tiếng: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi, nếu không đến tối không kịp về thành.”

“Được, đi thôi,” Vân Nhiễm thoải mái đápứng, mộtđoànxeđi thẳng đến núi Liên Hồ.

Núi Liên Hồ nằmở phía nam kinh thành, cách kinh thành khoảng tám dặm, cảnh sắc tuyệtđẹp, có hồ, có đường lớn bằng phẳng có thểđua ngựa, bình thường cũng hay có người tới d ngoạn, bên hồ còn có thể thue thuyền hoa.

Một lúc lâu sau mọi người tới núi Liên Hồ, Vân Nhiễm phân pháp Lệ Chi, Sơn Trà, Dửu Tửđi chuẩn bị đồđạc để nướng đồăn, còn nàng cùng mọi ngườiđiđua ngựa. Hạ Tuyết Dĩnh không biết cưỡi ngựa, nên giúp đỡ Sơn Trà chuẩn bị đồ.

Trên đường rộng lớn, Cơ Kình Thiên, Ninh cảnh, Tiêu Bắc Dã còn có Vân Nhiễm cùng Tống Tình Nhi, năm người ngồi trên ngựa nhìn nhau cười, Vân Nhiễm lên tiếng: “Hôm nay đua ngựa, lấyđỉnh núi làmđích đến chạy một vòng quay lại, ai về cuối cùng sẽ phải phụ trách nướng đồăn cho mọi người, có được không.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, Ninh Cảnhđã phụ hoạ: “Được, ta nhấtđịnh sẽ không về cuối.”

Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã nhìn nhau cười: “Chúng ta cũng không quen hầu hạ người khác.”

Tống Tình Nhi nhìn mọi người, người nào cũng rất lợi hại, chẳng lẽ hôm nay nàng sẽ về cuối. Cóđiều tâm tình nàngđang rất tốt, ai bảo nàng phát hiện ra quận chúa chính là Nguyệt tỷ tỷ, hoá ra trướcđây Nguyệt tỷ tỷ dịch dung, đây mới là dung mạo thật của tỷ, Tống Tình Nhi vụng trộm ngắm nhìn.

Vân Nhiễm hô lên: “Bắt đầu.”

Mấy con ngựa như cung bắn ra ngoài, Vân Nhiễm quay lại thấy Tống Tình Nhi không nhúc nhích liền kêu: “TìnhNhi, còn không chạy nhanh.”

Tống Tình Nhi phục hồi tinh thần nhanh chóng thúc ngựađuổitheo. Ninh Cảnhở phía trước thấy Vân Nhiễm rớt lại phía sau liền lớn tiếng gọi: “Vân tỷ tỷ, nhanh lên, ngươi đừngđể bọn họ về trước, chúng ta phải xếp thứ nhất.”

Vân Nhiễm cười sang sảng, thúc ngựa phi nhưđiên, gió núi tạt qua, cả người khoan khoái dễ chịu, tốc độ càng nhanh hơn.

Vàiđạo thân ảnh xuyên qua rừng chạy thẳng lên núi.

Vân Nhiễm cưỡi ngựa rất giỏi, tuy rằng lúc nãy có tạm dừng nhung cũng không ảnh hưởng bao nhiêu, rất nhanh nàngđã bỏ Tống Tình Nhi lại phía sau, đuổi theo đám người Cơ Kình Thiên, Ninh Cảnh cũng gắt gao theo sát nàng, đoàn người chạy băng băng, tro bụi cuồn cuộn bay lên.

Phía trước vang lên tiếng Tiêu Bắc Dã: “Vân Nhiễm, nếu ngươi không vượt qua được, chúng ta có thể không cần lên đếnđỉnh núi.”

Đỉnh núi phía trước, nếuđi vòng qua có thể cho ngựa chạy quay trở lại, tốc độ ngựa của Tiêu Bắc Dã rất nhanh, để lại tro bụi cuồn cuộn phía sau. Đúng lúc này từ trong lớp cho bụi có một sợi tơ ngọc tập kích tới, nháy mắt cuốn vào chân ngựa, con ngựa khuỵ xuống, Tiêu Bắc Dã xoay người bay lên không trung, nhìn qua lớp tro bụi thấy con ngựa của mình ngã trên mặt đất, xương đùi vỡ vụn không đứng dậy được, đau đớn khiến nó không ngừng hí vang.

Sắc mặt Tiêu Bắc Dãâm trầm, xoay người nhìn cách đó không xa hô lên: “Ai dám to gánám toán bản thế tử?”

Tiêu Bắc Dã chạy lên trước, một lúc sau đám người Cơ Kình Thiên mớiđuổi tới, xuống ngựa nhìn toà đình cáchđó không xa, loạiđình để cho ngườiđi đường nghỉ ngơi, lúc này trong đìnhđang có hai người ngồi chơi cờ, cóđiều cây cối che khuất nên không nhìn rõ diện mạo.

Vài ngườiđi qua, cuối cùng nhìn thấy người chơi cờ là ai.

Yến Kỳ cùng Tần Văn Hãn, hai ngườiđang ngồi trong đình chơi cờ, Yến Kỳ vừa chậm rãi thu hồi tơ ngọc, động tác khiến người ta vừa nhìnđã hiểu, vừa rồi là hắn làm bị thương ngựa của Tiêu Bắc Dã, khiến con ngựa mất móng trước thiếu chút nữa đá Tiêu Bắc Dã.

Sắc mặt Tiêu Bắc Dã hung ác nham hiểu, đi tới từ trên cao nhìn xuống Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi cóý gì? Vì sao đánh lén ngựa của bản thế tử?”

Yến Kỳ nâng mắt lười biếng nhìn Tiêu Bắc, cũng không nói gì, tay cầm chén trà lên thưởng thức, động tác cực kỳ tao nhã hoàn toàn tương phản với Tiêu Bắc Dã chật vật. Tiêu Bắc Dã không nhịn được nữa xuất thủđánh một quyền về hướng Yến Kỳ, Yến Kỳ vung tay áođánh ra một chưởng lực nghênh đón một quyền của Tiêu Bắc Dã, một tiếngầm, cổ tay Tiêu Bắc Dã tê dại, cảm thấy máu vọt lên cổ, Yến Kỳở đối diện vẫn nhàn nhã thưởng trà không có chuyện gì.

Tiêu Bắc Dã tức giận muốn hộc máu.Tên chết tiệt này, dám tính kế hắn.Chuyện này hắn nhớ kỹ, ngày khác sẽ trả lại cho hắn.

Yến Kỳ vừa thưởng trà vừa nhìn Tần Văn Hãn: “Minh vương gia, ngươi nói cho Tiêu thế tử biết vì sao bản quận vương cản ngựa của hắn.”

Tần Văn Hãn cười hoà nhã nhẹ giọng nói: “Tiêu thế tử, các ngươi đua ngựa là việc của các ngươi, nhưng các ngươi lại làmảnh hưởng đến bọn ta, tro bụi bay mù mịt thiếu chút nữa nhấn chìm ta cùng Yến quận vương.”

Tiêu Bắc Dã liếc nhìn đường, cách đình không xa quả thật bọn họđua ngựa tro bụi sẽ bay vào đình, vấn đề là bọn hắn chỗ nào không chọn lại ngồi sát bên đường chơi cờ, rõ ràng là cốý.

Tiêu Bắc Dã chỉ vào Yến Kỳ cùng Tần Văn Hãn quát lạnh: “Các ngươi không chọn chỗ khác cố tình chạy tớiđình để chơi cờ, rõ ràng là cố tình sinh sự, Yến Kỳ, ngươi cho rằng bản thế tử sợ ngươi sao?”

Tiêu Bắc Dã tức giận nhìn chằm chằm Yến Kỳ, Cơ Kình Thiên ơ bên cạnh cũng không dễ chịu, bọn họđang vui vẻ thoải mái, Yến Kỳ lại chạy đến gây sự.

Yến Kỳ nhướng mày dài khoé môi cườiôn hoà, ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên: “Tiêu thế tử nói sai rồi, nơi này phong cảnhđẹp, ánh sáng tốt, có núi có sông có cây cỏ, rất thích hợp để chơi cờ, sao lại không thểởđây, chẳng lẽ chỉ có thể cho phép các ngươi đua ngựa, không cho chúng ta được chơi cờ. Chúng ta chơi cờ cóảnh hưởng đến Cơ thái tử cùng Tiêu thế tử không?Vì sao các ngươi lạiđua ngựa làmảnh hưởng đến chúng ta.”

Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên đen mặt, đánh cờ vớiđua ngựa giống nhau sao?

Cờ thì chỗ nào cũng chơi được, nhưng đua ngựa có thể tuỳ tiện chọn một chỗ được sao?

Sắc mặt Tiêu Bắc Dã thâm trầm, ánh mắt sắc bén, nhìn Vân Nhiễm bên cạnh thấn thái trong sáng.

Vân Nhiễm cũng không mấy dễ chịu, đêm qua người này phủi tay rờiđi, nàng còn tưởng hắn mặc kệ nàng, không ngờ hôm nay lại xuất hiện, bạch liên hoa không biết xấu hổ, trong lòng Vân Nhiễm tức giận mắng Yến Kỳ.

Yến Kỳ giống như không nhìn thấy, tiếp tục cùng Tần Văn Hãn chơi cờ.

Vân Nhiễm nhìn hai ngườikia, cắn răng lạnh lùng nói: “Chúng ta đi.”

Bạch liên hoa cóý đồ xấu, không cần phải đấu với hắn, đỡ làm hỏng bầu không khí, hơn nữa hôm nay nàng có chuyện quan trọng cần phải làm.

Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên muốn bắt tay đối phó với Yến Kỳ, nhưng Vân Nhiễmđã nói vậy, hai người cũng lườm hắn rồi xoay người rờiđi.

Yến Kỳở phía sau dừng lại động tác, tao nhã đứng dậy nhìn vài người rờiđi, ôn hoà nói: “Gặp gỡ chính là duyên phận, sao mọi người lại không cùng nhau đi dạo núi Liên Hồ, Minh vương gia ngươi thấy cóđúng không?”

“Không sai, nhiều người càng thêm náo nhiệt.”

Tần Văn Hãn tao nhã nói, hai người kẻ trước người sau đứng dậyđi theo Vân Nhiễm rời khỏi, Vân Nhiễm dừng bước trừng mắt nhìn Yến Kỳ, hiện tại nàng có thể khẳngđịnh người này cốý, cốýở chỗ này chơi cờ, cốý tới quấy rối, nghĩ vậy mặt Vân Nhiễmđen lại, ánh mắt bắn ra tia lạnh lùng găm thẳng lên người Yến Kỳ.

“Yến quận vương, hôm nay bản quận chúa mời Cơ thái tử cùng Tiêu thế tửđua ngựa du hồ, dùng cơm trưa, không có mời ngươi, cho nên ngươi không cần phảiđi theo chúng ta, bản quận chúa không có chuẩn bị phần của ngươi.”

Ánh mắt Yến Kỳ híp lại, thâm thuý, đáy mắt hiện lên hai đốm lửa nhỏ, quanh người lạnh lẽo, cóđiều rấ nhanh liền nở nụ cười, âm thanh mị hoặc vang lên.

“Quận chúa Trường Bình, bản quận vương cũng không muốn quấy rầy các ngươi, nhưng ta có trách nhiệm bảo vệ bọn họ, tự nhiên không thể để họ rời khỏi tầm mắt của ta, nếu quận chúa không chàođón bản quận vương. Ta cam đoan sẽ không làm phiền đến quận chúa, bản vương tự mình chuẩn bị cơ trưa, phần của Minh vương gia bản quận vương cũng sẽ đảm nhiệm, nên quận chúa không cần lo lắng chúng ta ăn của ngươi.”

Yến Kỳ vừa dứt lời, mặt Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã đều đen lại, trừng mắt lườm Yến Kỳ, đừng tưởng bọn họ không biết, mục tiêu của hắn là Vân Nhiễm, bằng không vì sao không có Vân Nhiễm, hắn lập tức phái thuộc hạ bảo vệ bọn họ.

Lúc này đừng nói Tiêu Bắc Dã, đến Cơ Kình Thiên cũng cảm thấy Yến Kỳ đối xử khác thường với Vân Nhiễm, có điều hắn lại không hiểu, đã để ý đến quận chúa Trường Bình, vì sao lúc trước còn từ hôn của quận chúa.

Tiêu Bắc Dã lạnh lùng châm chọc nhìn Yến Kỳ.

“Yến quận vương, không có người bảo vệ chúng ta sẽ không sống được sao?”

Yến Kỳ cười thản thiên nói: “Bản quận vương không biết, không có bản qận vương Tiêu thế tử có chết không, nhưng hiện tại các ngươi đang ở Đại Tuyên, bản quận vương có trách nhiệm bảo vệ các người, Tiêu thế tử không cần khách sao, trong lòng cũng đừng cảm kích, đây là chuyện bản quận vương nên làm.”

Mặt Tiêu Bắc Dã tối sầm lại, thiếu chút nữa bật thốt lên mắng tên này không biết xấu hổ, hắn khách sáo sao, hắn cảm kích sao, hắn muốn đánh chết tên này mới đúng.

Cơ Kình Thiên nhanh tay ngắn Tiêu Bắc Dã lại: “Được rồi, chúng ta đi tôi, ngựa của ngươi đã bị gãy chân, hiện tại có đua cũng không có hứng, không bằng trở về thưởng thức đồ ăn quận chúa chuẩn bị.”

“Được,” Tiêu Bắc Dã gật đầu, trừng mắt lườm Yến Kỳ một cái, xoay người rời đi, Vân Nhiễm cũng đi theo bọn họ, không thèm nhìn Yến Kỳ ở phía sau tự nhiên nàng không nhìn thấy trong mắt hắn lóe ra ánh sáng. Hôm nay nàng cho mời Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã, còn có Hạ Tuyết Dĩnh, Tông Tình Nhi, muốn tạo dựng không khí hòa hợp, có thể thuận lợi thăm dò Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã, không ngờ Yến Kỳ lại đến phá đám, thật sự tức giận.”

Đua ngưạ không được, chỉ có thể quay về ăn uống, lúc này Tống Tình Nhi cũng chạy đến, Vân Nhiễm cùng nàng ta cưỡi chung một con ngựa, con còn lại nhường cho Tiêu Bắc Dã, mọi người cùng trở về.

Tần Văn Hãn hơi híp mắt nhìn vài người rời đi, trong lòng hắn hiểu rõ một chuyện, quận chúa Trường Bình không thích hắn, hắn không có khả năng cưới được nàng. Nếu hắn đã không cưới được, hắn cũng không muốn cho Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã cưới được.

Tần Văn Hãn nhìn Yến Kỳ bình tĩnh hỏi: “Bây giờ làm thế nào? Chúng ta cũng đi theo sao?”

“Tất nhiên phải theo, bản quận vương cũng không muốn họ gặp chuyện gì không may, nếu bọn họ xảy ra chuyện ở Đại Tuyên, người nói xem Đông Viêm cùng Tây Tuyết có trở mặt với chúng ta không.’

Yến Kỳ nói xong nhẹ nhàng rời đi, đuổi theo đoàn người ngựa phía trước, Tần Văn Hãn cũng thi triển khinh công theo sau, hai người kẻ trước người sau đi theo đám người Vân Nhiễm tới bên hồ nước núi Liên Hồ.

Núi Liên Hồ có một hồ nước trong vắt xanh như ngọc bích, sáng lung linh dưới ánh mặt trời, nước hồ trong thấy đáy có thể nhìn thấy đàn cá đang nhẹ nhàng bơi lội, nước hồ ở đây cũng rất đặc biệt, rất nhiều người đều thích bắt cá trong hồ để nướng, nghe nói hương vị rất tuyệt vời.

Lúc này ở bên hồ, Lệ Chi, Dữu Tử cùng Hạ Tuyết Dĩnh đã chuẩn bị trải sẵn vải để ngồi, bên trên bày đủ các loại rau dưa trái cây, thịt, rượu ngòn, còn có một bình hoa nhỏ cắm các loại dại. Cách đó không xa có đặt một giá sắt bên đựng than dùng để nướng đồ ăn.

Vân Nhiễm mời mọi người ngồi xuống, lên tiếng: “Hôm nay bản quận chúa phụ trách chiêu đãi các ngươi, để các ngươi nếm thử món ngon mới, cam đoan mọi người sẽ thích, ăn một lần nhớ mãi không quên.”

Ánh mặt trời chiếu xuống, nhan sắc Vân Nhiễm diễm lệ linh động, mặt mày rạng rỡ, trong lòng Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã nhộn nhạo, nhìn nàng chằm chằm, chỉ cảm thấy nụ cười kia mỹ lệ như ánh sáng rọi vào lòng người, không ai có thể sánh với nụ cười của nàng.

Tiêu Bắc Dã cười sang sảng: “Được, chúng ta có lộc ăn, có điều khiến Vân Nhiễm vất vả rồi.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Cơ Kình Thiên hiếm khi có được vẻ dịu dàng, tiếp lời: “Làm phiền Trường Bình.”

Ninh Cảnh lập tức đứng dậy, cướp lời: “Để ta, ta sẽ giúp đỡ Vân tỷ tỷ.”

Vân Nhiễm gật đầu, phân phó Lệ Chi cùng Sơn Trà rót rượu cho khách, chính mình dắt theo Ninh Cảnh cùng Dữu Tử sang bên cạnh chuẩn bị nướng đồ ăn. Than cùng lò nướng đã chuẩn bị tốt lửa cháy lớn, cho nên rất nhanh đã có mùi thơm nhẹ nhàng bay ra, Vân Nhiễm cẩn thận quét gia vị lên thức ăn, sau khi chín đặt lên đĩa tinh xảo, đưa tới trước mặt mỗi người.

Mọi người ngạc nhiên vô cùng, trước giờ chưa từng ăn như vậy, mới đầu vài người còn không dám thử, sau đó chậm rãi thưởng thức cảm thấy thật khác so với bình thường, hương vị tự nhiên, vị đậm đà, quả thật không tệ.

Vân Nhiễm nướng một lúc, rồi giao lại cho ba nha hoàn, dẫn Ninh Cảnh ngồi xuống với mọi người.

Đám người Cơ Kình Thiên vừa ăn vừa giơ tay tán thưởng: “Vân Nhiễm, đồ ăn ngươi chuẩn bị quả nhiên khác bình thường, có tiền cũng không mua được, rất ngon.”

Ninh Cảnh đã sớm tàn sát đồ ăn trên bàn, vừa ăn vừa nâng mi nói: “Tay nghề của Vân tỷ tỷ là thiên hạ vô sóng, tỷ tỷ của ta không những xinh đẹp thiện lương, tay nghề nấu ăn cũng rất giỏi, Vân tỷ tỷ là người đẹp nhất.”

Vân Nhiễm hết nói nổi, lườm hắn một cái: “Câm miệng, ngươi ba hoa cái gì.”

Hôm nay có thể tới phủ Vân vương, cho nên trong lòng rất vui sướng, cười tủm tỉm tiếp tục ăn.”

Bên này mọi người đang vui vẻ, đằng kia hai người chỉ có thể giương mắt nhìn, ngửi thấy mùi thơm của thịt, liền cảm thấy đói bụng, có điều người ta không để ý tới bọn họ, cho nên bọn họ cũng không thể tự nhiên đi tới.

Yến Kỳ nhìn hai người kia ăn uống vui vẻ, ánh mắt không khỏi lạnh lùng, vẻ mặt sung sướng thỏa mãn kia tuyệt đối là cố ý.

Yến Kỳ vừa nghĩ tới, ánh mắt sắc bén, nhìn Vân Nhiễm đang chiêu đãi bọn họ, người này không có lương tâm. Tối qua là ai cứu nàng, rõ ràng là hắn, chứ không phải hai người kia, vậy mà bây giờ nàng mời bọn họ ăn cơm chỉ không mời hắn, thật đáng buồn.

Yến quận vương cảm thấy trong lòng bùng lên ngọn lửa, gọi Trực Nhật đang ẩn trong tối: “Trực Nhật.”

Trực Nhật lắc mình đi ra, cung kính cúi đầu: “Gia, có gì cần sai bảo.”

“Lập tức chuẩn bị đồ ăn cho bản quận vương, giống hệt như bên kia.”

Yến Kỳ lạnh mặt chỉ về phía Vân Nhiễm, Trực Nhật vừa quay đầu nhìn, cả mặt đều đen, mẹ ơi, nhiều đồ như vậy, bảo hắn phải đi chỗ nào chuẩn bị, hắn cẩn thận nhìn gia nhà mình: “Bẩm chủ tử, những thứ kia, trong thời gian ngắn không thể chuẩn bị được.”

Không nói đến trái cây, giá sắt dùng để nướng đồ cũng hiếm gặp, hắn biết tìm ở đâu.

Mặt Yến Kỳ đen lại, hắn cũng chưa được nếm qua, thật là buồn bực, phất tay ra lệnh: ‘Vậy dùng tốc độ nhanh nhất, tới tửu lâu tốt nhất kinh thành chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú mang tới đây.”

Giọng Trực Nhật càng nhỏ hơn.

“Gia, nơi này cách xa kinh thành, thuộc hạ có đi nhanh mang đồ ăn tới cũng mất gần nữa ngày, đồ ăn sẽ nguội lạnh.”

Sắc mặt Yến Kỳ lại đen hơn, luôn ôn nhuận như ngọc lúc này lại lạnh lẽo như sương, khuôn mặt tinh xảo không có độ ấm, hung dữ nhìn Trực Nhật. Trực Nhật chột dã cúi đầu, trong lòng tha khổ, gia người ta không mời người ăn, việc này không liên quan đến thuộc hạ, ai bảo người đắc tội với quận chúa, có điều hắn cũng không dám lên tiếng nói thẳng.”

Yến Kỳ nhìn Trực Nhật, nghe thấy bên kia truyền đến âm thanh vui vẻ, rượu ngon, mỹ thực, hoàn toàn tương phản với chỗ của bọn họ, thật đáng giận.

Ánh mắt Yến đột nhiên sáng lên nhìn Trực Nhật nở nụ cười. Bỏ đi vẻ lạnh lùng, cả người ấm áp cười như hoa đào tháng ba nở rộ, động lòng người. Thật giống một đóa tuyết liên đang nở bên hồ, nhìn chủ tử như vậy Trực Nhật cảm thấy sợ hãi.

Gia, người làm sao vậy, không phải giận quá hóa hồ đồ chứ, vừa mới tức giận sao giờ lại vui vẻ, chuyện gì đang xảy ra vậy.

Âm thanh dễ nghe của Yến Kỳ vang lên bên tai Trực Nhật.

“Trực Nhật ah, gia đói bụng không chịu được, hay là ngươi hát cho gia nghe khiến gia phân tán lực chú ý.”

Trực Nhật nhanh chóng ngẩng đầu, nghi ngờ mình nghe nhầm, bảo hắn hát, không, hắn không muốn hát.

Hắn hát còn khó nghe nghe hơn quạ kêu, đừng nói người, ngay cả chim chóc còn không chịu nổi bay đi, bây giờ chủ tử lại bảo hắn hát, không phải khiến hắn mất mặt sao?

Nghĩ vậy Trực Nhật nhanh chóng lên tiếng: “Gia, ta?”

“Ta ta cái gì, ngươi không có cách vào kinh kiếm đồ ăn, bây giờ gia đang đói bụng, ngươi hát để phân tán lực chú ý của gia không được sao?”

Ánh mắt Yến Kỳ u ám nhìn Trực Nhật, Trực Nhật biết gia nhà mình sắp nổi giận, Trực Nhật lộ ra khuôn mặt khóc ta, giống như lên đoạn đầu đài.

“Ân, gia.”

Tần Văn Hãn kinh ngạc nhìn bộ dáng Trực Nhật như bước lên đoạn đầu đài, không phải chỉ là hát thôi sao? Có nghiêm trọng đến thế không?

Không phải Vân Nhiễm không quan tâm đến tình hình bên Yến Kỳ, nàng cũng muốn mời hắn tới ăn uống, tốt xấu gì hai phủ Yến Vân cũng có quan hệ, hôm qua hắn còn cứu nàng. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện hắn bá đạo thích xen vào việc của nàng, nàng tức giận, hôm này liền trù hắn, về sau xem hắn còn dám quản chuyện của nàng nữa không, nàng im lặng làm như không biết Yến đại quận vương đang tức giận.

Vân Nhiễm cầm ly rượu trái cây lên nhìn Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã: “Cảm tạ hai vị tối qua ra tay cứu giúp, xin kính hai vị một ly.”

Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã nâng chén uống cạn, hai người bọn họ cũng nhìn thấy Yến Kỳ, trông thấy tên kia giờ đang khó chịu trong lòng bọn họ cực kỳ sung sướng.

Vân Nhiễm vừa ăn linh tinh vừa chú đến Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã: “Cơ thái tử cùng Tiêu thái tử đều là anh hùng hào kiệt, nếu tranh đoạt thiên hạ chắc chắn sẽ trở thành kỳ tài hiếm có, nào chúng ta cùng uống một chén, nếu ngày sau hai người thành bậc anh hùng cái thế, thống nhất thiên hạ đừng tỏ ra không quen biết quận chúa.”

Vân Nhiễm dứt lời, Cơ Kình Thiên tiếp lời: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, chỉ cần ngươi nguyện ý, chúng ta chắc chắn sẽ rải trăm dặm thảm đỏ, cử mười vạn dân chúng ra nghênh đón.”

Cơ Kình Thiên vừa nói xong, mắt Vân Nhiễm tối lại, những lời này đã bộc lỗ dã tâm của hắn, hắn muốn thông nhất thiên hạ, nghĩ vậy nàng càng cươi rạng rỡ, lên tiếng: “Đến lúc đó Cơ thái tử đứng trên cao, trăm vạn dân chúng thần phục, thật là uy phong, chỉ nghĩ đến, bản quận chúa đã thấy hưng phấn.”

Ánh mắt Cơ Kình Thiên nhìn Tiêu Bắc Dã bên cạnh: “Có điều, chuyện này không phải cứ nghĩ là được, Tiêu thế tử dã tâm không hề nhỏ so với ta, nếu có một ngày ta xảy ra xung đột với Tiêu thế tử, mong rằng Tiêu thế tử hạ thủ lưu tình.”

Vân Nhiễm im lặng nhanh chóng nhìn Tiêu Bắc Dã, không phải hắn không có dã tâm tranh giành thiê hạ sao?

Tiêu Bắc Dã cuồng dã cười rộ lên, giơ cao chén rượu với Cơ Kình Thiên nói: “Cơ thái tử, bản thế tử không có trí lớn tranh giành thiên hạ, xây thành trên vạn cốt khô khiên biết bao dân chúng vô tội thương vong, bản thế tử nghĩ mà thấy thảm, cho nên vẫn an phận làm thế tử Cung thân vương Tây Tuyết thì hơn.”

Cơ Kình Thiên nghe thấy lời Tiêu Bắc Dã, ánh mắt mị lên, hắn luôn theo dõi Tiêu Bắc Dã, tay cầm ba mươi vạn trọng binh, luôn luôn có dã tâm, lúc nào lại hoàn lương.

Vân Nhiễm nhìn hai người bọn họ, ánh mắt hơi nheo lại, đang muốn tiếp tục dụ dỗ, không ngờ lại vang lên một âm thanh như bò rống.

“Trời đất trăng sáng….”

Tiếng ca vừa cất lên, đầu óc mọi người đều choáng váng, chưa từng nghe thấy ai hát dở tệ như vậy, từng từ từng chữ đều ầm ầm như sóng đánh vào bờ, Ninh Cảnh không chịu được, lập tức bịt tai: “Khó nghe quá, dở quá, đừng hát nữa.”

Hai người kia nheo mắt lại nhìn Yến Kỳ cùng Tần Văn Hãn. Vẻ mặt Tần Văn Hãn cũng đau khỏ, hận không thể bịt tai lại. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao vừa rồi người này bày ra bộ dáng như lên đoạn đầu đài, giọng hát này thật sự khiến người ta đau khỏi, cho tới giờ chưa từng thấy ai hát dở như vậy, đau cả đầu.

Tất cả mọi người đều đau khổ bịt lỗ tau, Yến quận vương lại làm ra vẻ nhắm hưởng thụ, nhẹ nhàng khoan khoái.

Chim chóc bị sợ bay toán loạn các động vật nhỏ cũng bỏ chạy.

Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, đây không phải là hát mà là tiếng quỷ nửa đêm gọi hồn.

Bên kia Trực Nhật thấy chủ tử nhà mình tâm tình thư thái, càng hưng phấn hát to hơn.

“Trời đất ánh trăng sáng, giống như khuôn mặt của ai, khuôn mặt ai…”

Trực Nhật vui vẻ hát, Yến Kỳ sung sướng nghe, những người khác đau khổ cau mày, cơm ngon cũng không nuốt nổi. Vân Nhiễm nghĩ tới chuyện chính mình còn chưa có làm xong, trong lòng phát giận nhìn về phía Trực Nhật hét: “Dừng.”

Đáng tiếc, không có lệnh của chủ tử, hắn không để ý đến người khác, hát hăng say: “Cô nương nhà ai, buổi tối chờ đợi cùng ta hát ca…”

Vân Nhiễm giận đau cả người, mắng lớn: “Chờ muội muội nhà ngươi, chờ gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.