Ông Xã, Đầu Hàng Đi!

Chương 16: Xác chết nơi hốc tường




Trên lầu. phòng Tạ Tuệ Lan, Tạ tỷ tiến vào phòng vệ sinh, cũng không biết làm cái gì trong đó, nửa ngày cũng không thấy đi ra.

Đổng Học Bân nhìn cửa WC đang đóng, lấy điện thoại gọi cho mẹ, câu nói đầu tiên là: “Mẹ, con cùng Tuệ Lan sắp kết hôn”.

“Gì?” Lâm Hiểu Bình mặt mày hớn hở nói: “Nhanh như vậy sao?”

Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Vốn định từ đầu năm, có điều phải thương lượng một chút”.

“Được rồi được rồi, con mẹ rốt cuộc sắp lập gia đình rồi, Tuệ Lan đứa nhỏ đó rất tốt, về sau con nên đối xử tốt với người ta”.

“Mẹ, chuyện này con còn không biết sao? Con rõ rồi”.

“Đúng rồi, vậy mẹ có qua đó một chuyến không?”

“Đương nhiên rồi, con kết hôn mẹ còn không đến sao? Cũng phải kêu cả chú Dương nữa”.

“Được rồi, mẹ đã biết, vậy mẹ dọn dẹp một chút đồ, mai kia liền qua”.

Thấy mẹ vui sướng như vậy, tâm tình Đổng Học Bân cũng vô cùng tốt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Đổng Học Bân lập tức nói: “Mẹ, con còn phải nói một chuyện với mẹ” Nói xong hạ thấp thanh âm một chút, “Trước kia con đã nói qua tình hình trong nhà Tạ tỷ chưa? Chưa đúng không? Bây giờ con cũng muốn nói với mẹ một tiếng, khụ khụ, cha của Tuệ Lan là Tạ Quốc Bang, chính là bí thư thị ủy thành phố, ông nội Tuệ Lan là Tạ tổng bí thư, tổng bí thư tiền nhiệm, mẹ không thể chưa từng nghe qua, cho nên, tình hình nhà chị ấy có vẻ đặc thù, mẹ chuẩn bị tâm lý là được”.

Lâm Hiểu Bình: “…”

“Mẹ, con đang nói chuyện, mẹ có nghe thấy không?”

“con gái của bí thư thị ủy thành phố? Sao con không nói sớm cho mẹ hả!”

“Hải, không phải vẫn chưa gặp sao”.

“Con đó… Ai da, vậy bọn họ coi trọng chúng ta sao?”

“Coi trọng con mà, có ai chống lại được mê lực của con trai mẹ chứ!”

Lâm Hiểu Bình không khách khí nói: “con thì có cái mê lực gì chứ, con cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà bây giờ mới nói, điều kiện nhà Tuệ Lan như vậy, nếu gả cho con thật đúng là ủy khuất”.

Đổng Học Bân không thích nghe nói: “Gả cho cô ấy lại chăng vui lắm sao, ủy khuất cái gì”.

“Chuyện này quá lớn, con để mẹ nghĩ kỹ đã, chờ mẹ lên thành phố nói sau, ai, con mẹ, thật là có phúc”.

“Cái đó, còn phải xem ai sinh ra con”.

Sau một trận tâng bốc, Đổng Học Bân mới ngắt điện thoại.

Bên kia.

Nhà lão Dương.

Dương Triệu Đức vừa rửa bát xong từ trong phòng bếp đi ra, thấy Lâm Hiểu Bình ngồi ở trên sô pha một mình không ngừng cười ha ha, Dương Triệu Đức cũng vui vẻ, “Làm sao vậy, điện thoại của Tiểu Bân sao? Sao cao hứng như vậy?”

Lâm Hiểu Bình vội nói: “Lão Dương anh mau tới đây, em nói cho anh nghe”.

“Chuyện gì?” Dương Triệu Đức lau lau tay đi lên.

“Tiểu Bân sắp kết hôn, cùng Tuệ Lan”.

“Ai da, chuyện tốt đây, khi nào vậy?”

“Nói là tháng này sẽ làm hôn lễ” Lâm Hiểu Bình nhìn ông, “Con em còn nói, cha của Tuệ Lan là Tạ Quốc Bang”.

Dương Triệu Đức không phản ứng kịp: “Tạ Quốc Bang là ai?”

“Bí thư thị ủy thánh phố”.

Dương Triệu Đức ngạc nhiên, “Không thể nào? Con gái Tạ bí thư? Không phải em nghe lầm chứ? Tạ bí thư hình như có một đứa con? Hơn nữa Tạ gia… cha của Tạ Quốc Bang là Tổng bí thư tiền nhiệm nước cộng hoà!” Chuyện trên quan trường Lâm Hiểu Bình không biết, nhưng Dương Triệu Đức làm sao lại không biết? Ông đương nhiên biết đại danh cao ngất trời của Tạ gia, chính là một trong hai thế lực chính trị, “Tạ Tuệ Lan là người của Tạ gia?”

“Con em nói thế, còn có thể có sai sao?”

Dương Triệu Đức hít một hơi, “Chuyện này...” Tạ Tuệ Lan tuổi còn trẻ mà làm Huyện trưởng, bây giờ còn đang được đề lên chức, Dương Triệu Đức đã sớm cảm thấy bối cảnh gia đình của Tạ Tuệ Lan không bình thường, nhưng cũng không nghĩ tới cô đúng là con gái của Tạ gia.

Reng reng reng, điện thoại vang.

Lâm Hiểu Bình nháy mắt, đứng lên nghe máy, “Alo, ai vậy?”

“Tôi là bên thông gia?” Đầu kia truyền đến tiếng nói tiếng cừoi ha ha của một phụ nữ trung niên, “Tôi là Hàn Tinh, mẹ của Tuệ Lan”.

Lâm Hiểu Bình cả kinh, vội nói: “Xin chào, xin chào”.

Hàn Tinh nói: “Tiểu Bân cùng Tuệ Lan yêu nhau cũng đã hơn một năm, hai nhà chúng ta vẫn chưa qua lại, nhưng thật ra nên trách tôi, thân thể không tốt lắm, vẫn không đến thăm chị được”.

“Không có việc gì, chị quá khách khí rồi, nên là chúng tôi đến thăm chị”.

***

Phòng ngủ nhỏ của Tạ Gia.

Cửa buồng vệ sinh vừa mở ra, Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm đi ra.

ĐỔng Học Bân kinh ngạc phát hiện, Tạ tỷ lại có thể thay đổi thân quần áo, giày cao gót màu trắng, quần tất ôm màu da, váy màu hồng đậm, mặc với áo sơmi hoa, cả người và nhẫn mười phần hòa hợp, làm cho cả người cô cũng có mê lực.

“Thế nào?” Tạ Tuệ Lan quơ quơ ngón tay đeo nhẫn, “Tạ tỷ của anh đeo có được không?”

Đổng Học Bân khen: “Đương nhiên đẹp mắt, em đeo cái gì cũng đẹp”.

“Ha ha, miệng ngọt như vậy? Ăn mật rồi sao?” Dáng người Tạ Tuệ Lan thon thả phiêu phiêu ngồi xuống giường, nhếch hai chân lên, lau lau mái tóc dài.

Đổng Học Bân lập tức đi lên, hôn nhẹ tóc cô. Tạ Tuệ Lan mỉm cười, nắm lấy bàn tay Đổng Học Bân, đẻ cho tay hai người giao nhau cùng một chỗ, hai chiếc nhẫn kim cương phấn hồng lập tức tỏa sáng thành một khối, sáng bóng càng sâu. “Cảm ơn Tiểu Bân, đây là lễ vật đẹp nhất mạ Tạ tỷ của anh nhận được, anh luôn có thể làm cho em ngạc nhiên, đúng rồi, để Tạ tỷ của anh suy nghĩ một chút, hôm nay làm Tạ tỷ thấy vui như vậy, nên thưởng cho Tiểu Bân của ta một chút”.

Đổng Học Bân nhìn đầy chờ mong. Tạ Tuệ Lan nhìn hắn cười mà như không cười, giơ chân lên, tao nhã đá giày trắng xuống quần thất da cũng được tháo ra luôn, khoát lên chân Đổng Học Bân mà sắc mặt không đổi, từ từ lướt qua một lượt từ dưới lên trên, lại cọ từ trên xuống dưới, cổ tay Tạ Tuệ Lan cũng nhẹ nhàng cử động, nắm lấy tay Đổng Học Bân, dung ngón tay cái xoa xoa một chút, trên mặt lại còn lộ vẻ tươi cười đoan trang.

Như thế này không phải đang thông đồng tôi sao?

Nhiệt huyết của ĐỔng Học Bân lập tức sôi trào, nhìn biểu tình ung dung của Tạ tỷ, Đổng Học Bân rất bội phục điểm này của cô, không cần biết là khiêu khích cũng thế, tức giận cũng thế, phẫn nộ cũng thế, biểu tình Tạ Tuệ Lan đều giống như bây giờ, biểu tình khác hẳn trong lòng, bất cứ lúc nào cũng đều đoan trang thong dong như vậy, quả thực là miệng một đằng tâm một nẻo

“Nói đi, ha ha, muốn thưởng cái gì?” Tạ Tuệ Lan híp híp đôi nhãn tình

Đổng Học Bân không thể chịu được, thật muốn đẩy cô xuống giường, nhưng lại nghĩ ba mẹ Tạ tỷ còn đang ở bên ngoài, đành phải đem ý niệm trong đầu cưỡng chế xuống, ho khan nói: “Dù sao cũng mau kết hôn rồi, anh cũng không cần cái gì, cái này, hay em gọi anh một tiếng ông xã đi, anh muốn nghe một chút”.

Ông xã.

Đổng Học Bân vẫn muốn nghe tiếng đó từ chính miệng Tạ Tuệ Lan. Tạ Tuệ Lan nhìn hắn, “Tiểu tử anh, thật không biết khách khí”.

“Không phải em nói rằng anh có thể đưa ra một yêu cầu sao? Anh nói ra rồi đấy, được không?”

“Được rồi” Tạ Tuệ Lan ngoắc ngoắc tay, “Anh đưa tai lại đây”.

Đổng Học Bân cúi đầu xuống, lỗ tai dựng thẳng lên. Tạ Tuệ Lan cười cười, thấp giọng nói: “Ông chồng nhỏ của em, ha ha, như vậy vừa lòng chưa?”

Nghe vậy, trong lòng Đổng Học Bân rất thoải mái, cái kia cảm giác không cần nói ra, ừm, nếu không thêm chữ “nhỏ” kia thì càng tốt!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.