Ông Xã Đại Nhân, Mau Biến Đi!

Chương 5




Cơ hội thật sự có thể gặp nhưng không thể cầu, bất kể là dạng cơ hội gì, chỉ cần xuất hiện, chỉ cần ngươi có thể bắt được, như vậy chính là ý nghĩa ngươi có thể toàn diện lật bàn. Chuyện Sở Tranh bị đâm, mặc dù nói khiến cho rất nhiều người kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc lại không có nhiều người bi thống và tức giận giống như Tô Mộc. Dù sao Sở Tranh cũng không phải thư ký của bọn hắn, cho dù là thư ký của bọn hắn, cũng không thể bảo đảm bọn họ có thể tức giận như Tô Mộc.

Chính trị từ trước đến giờ đều vô cùng tàn khốc, hèn hạ và máu tôinh. Bởi vì đùa bỡn chánh trị cũng là ý nghĩa ngươi tiếp xúc với quyền lực ngày càng gần, không có ai không muốn nắm quyền lực trong tôiy. Chỉ có điều nếu có thể nắm giữ càng nhiều quyền lực, chuyện bí quá hoá liều là rất bình thường. Chớ nói chi là hiện tại có cơ hội như vậy, thật sự là ngàn năm có một.

Cho nên một số người nào đó trong thời khắc này, dưới hoàn cảnh như vậy, vì cái gọi là mục đích chính trị của bọn họ dẫn đầu nổ súng.

Người mở miệng nói chuyện đầu tiên chính là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lâm Nghi Đạc!

Là tâm phúc của Lý Tuyển, Lâm Nghi Đạc là người đứng về phía Lý Tuyển đầu tiên. Cho nên khi hắn phát hiện vẻ mặt Lý Tuyển bắt đầu có biến hóa, nhất là khi nhìn về hướng Mạnh Vi Khiêm, là hắn đã biết suy nghĩ của Lý Tuyển. Lý Tuyển không thể trực tiếp nắm được Mạnh Vi Khiêm, nhưng muốn trực tiếp động đến Chương Duệ vẫn không có bất cứ vấn đề gì.

– Lý bí thư, Tô huyện trưởng, tôi cho rằng đây là một vụ án có tính chất vô cùng ác liệt, vụ án này đã bộc lộ trọn vẹn toàn bộ tình trạng an ninh rung chuyển bất an hiện tại của huyện Hoa Hải chúng tôi. Giống như chuyện Tô huyện trưởng gặp phải lúc trước, hiện tại lại là Sở chủ nhiệm trực tiếp bị trọng thương, chuyện như vậy vẫn xuất hiện trên người bọn họ, nếu đổi lại là dân chúng bình thường, sợ rằng đối phương căn bản sẽ không nháy mắt động thủ.

Tại sao lại như vậy? Tôi cho rằng chính là vì cục công an huyện làm việc không chu toàn. Nếu bọn họ có thể giữ gìn tốt trật tự trị an, như vậy làm sao có thể xuất hiện chuyện như vậy? Mà từ khi vụ án phát sinh đến hiện tại, cũng đã một canh giờ. Cục trưởng Chương Duệ của cục công an huyện vẫn chưa thể bắt được được người hiềm nghi, bản thân chuyện này cũng đã có thể nói rõ vấn đề. Cho nên tôi đề nghị thường ủy hội huyện ủy, tước đoạt chức vụ cục trưởng cục công an huyện của Chương Duệ!

Lâm Nghi Đạc lớn tiếng nói.

Ầm!

Sau khi Lâm Nghi Đạc thốt ra những lời như vậy, cả hành lang bất giác đều trở nên yên tĩnh. Tiếng ồn ào vừa rồi bỗng chốc biến mất. Tất cả thường ủy huyện ủy đều nhìn gương mặt Lâm Nghi Đạc, như muốn tìm kiếm thứ gì đó từ trong thần tình của hắn. Người này rút cuộc nghĩ thế nào, tại sao có thể trong thời khắc nhạy cảm này nói lên đề nghị như vậy? Hay đây hoàn toàn là mưu kế Lý Tuyển bày ra cho hắn làm.

Bởi vì chuyện xảy ra quá đột nhiên, cho nên ngay cả đám thường ủy huyện ủy đứng bên phía Lý Tuyển đều không kịp phản ứng, tất cả đều đứng ngay tại chỗ bàng quan.

Chẳng qua sắc mặt Mạnh Vi Khiêm cũng đã trở nên khó nhìn!

– Lâm chủ nhiệm, ý của đồng chí là nói, muốn bắt Chương Duệ lại sao?

Mạnh Vi Khiêm lãnh đạm nói.

– Đúng vậy, đây chính là đề nghị của tôi. Làm sao, chẳng lẽ Mạnh bí thư cho là người giống như Chương Duệ thích hợp tiếp tục lưu lại vị trí cục trưởng cục công an huyện sao?

Lâm Nghi Đạc từng bước ép sát.

Lời nói cũng đã nói ra, Lâm Nghi Đạc biết muốn thu hồi lại quả quyết là không có khả năng, nếu như vậy chi bằng chiến đấu đến cùng. Hắn không tin, trong tình trạng mình chiếm cứ nhiều ưu thế như vậy, lại không có cách nào kéo Chương Duệ xuống.

– Lâm chủ nhiệm, đồng chí không cảm thấy bây giờ nói chuyện này không thích hợp sao? Phó chủ nhiệm Sở bây giờ vẫn còn đang trong phòng cấp cứu, Chương Duệ cũng đang dẫn người đi phá án. Trong khi ở bên này đồng chí lại đề nghị trục xuất Chương Duệ? Chẳng lẽ bởi vì chuyện như vậy mà muốn một gậy đánh chết Chương Duệ sao? Phó chủ nhiệm Lâm, bản thân tôi rất muốn hỏi đồng chí, chuyện này làm sao có thể móc nối với tình trạng trị an hiện tại trong huyện? Hơn nữa cho dù có thể móc nối, cái này hình như cũng không phải là Chương Duệ chủ quản? Phía dưới Chương Duệ còn có phó cục trưởng đặc biệt chịu trách nhiệm, nếu như những gì đồng chí nói thì nên bắt tất cả phó cục trưởng và Chương Duệ lại, đúng không?

Mạnh Vi Khiêm không hề nhượng bộ!

– Mạnh bí thư, tôi không phải muốn gây chuyện hay bới lông tìm vết, tôi chỉ muốn luận sự. Chẳng lẽ đồng chí không cho rằng sau khi xảy ra chuyện Huyện trưởng bị đâm, ngay sau đó xuất hiện chuyện này, lại không hề có liên quan đến Chương Duệ sao?

Lâm Nghi Đạc lớn tiếng nói.

Thật sự là con ruồi khiến cho người tôi đau đầu!

Khi Mạnh Vi Khiêm còn muốn nói gì đó, Tô Mộc đã quyết đoán bước về phía trước một bước, hai mắt tập trung nhìn thẳng vào Lâm Nghi Đạc, trong ánh mắt như bắn ra vẻ xâm lược. Chính là ánh mắt như thế, khiến một người già đời như Lâm Nghi Đạc, cũng không khỏi cảm thấy lạnh người.

– Lâm Nghi Đạc, biết nơi này là nơi nào không?

– Bệnh viện huyện!

Lâm Nghi Đạc quyết đoán nói, đối mặt với Tô Mộc, hắn biết mình không nên có bất kỳ ý tứ lùi bước. Mình chính là đại biểu cho Lý Tuyển. Cơ hội như vậy vạn năm cũng không gặp. Nếu bỏ qua, bị Chương Duệ đem người bắt được, muốn tìm một cơ hội như vậy nữa là rất khó khăn.

Lâm Nghi Đạc biết chỉ cần bên này có thể làm xong, bên phía cục công an thành phố Lý Tuyển nhất định sẽ nghĩ cách làm việc. Như vậy hai tướng vừa kết hợp, cục công an huyện sẽ hoàn toàn tách ra khỏi tôiy Mạnh Vi Khiêm. Chỉ cần có thể nắm giữ cơ quan bạo lực này trong lòng bàn tôiy, lời nói của Lý Tuyển chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn trước rất nhiều.

Cho nên Lâm Nghi Đạc chỉ có thể tiếp tục đứng!

– Biết đây là bệnh viện, đồng chí còn ở đây chủ động khiêu khích, đừng tưởng tôi không biết trong lòng đồng chí đang suy nghĩ gì! Đồng chí tới đây thật sự là vì Sở Tranh sao? Thật sự là quan tâm Sở Tranh sao? Nếu đồng chí dám ở chỗ này lôi những thứ vô dụng đó ra đây làm màu, thì hiện tại mau xéo ngay cho tôi!

Luồng hỏa khí uất nghẹn của Tô Mộc đang lặng lẽ phóng thích ra.

Lâm Nghi Đạc bị những lời này của Tô Mộc làm cho có chút xanh mặt, Tô Mộc ngươi đúng là huyện trưởng, nhưng tôi cũng là thường ủy huyện ủy, tại sao ngươi có thể lấy giọng nói như vậy nói với ta. Nếu chuyện này truyền đi, ngươi biết sẽ biến thành cái gì không?

Đến đây đi, tiếp tục la mắng ta đi, cho dù ta có tổn thất chút hình tượng, chỉ cần có thể bôi đen hình tượng của ngươi, coi như là giúp đỡ Lý Tuyển làm một chuyện tốt.

– Tô huyện trưởng, đồng chí không thể sỉ nhục tôi!

Lâm Nghi Đạc lớn tiếng nói.

– Sỉ nhục đồng chí? Tôi sỉ nhục đồng chí như thế nào? Nếu tôi thật sự muốn sỉ nhục đồng chí, có cần làm như vậy không? Đồng chí cho rằng mình là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, là có thể diễu võ dương oai sao? Đồng chí có biết dưới sự tự chủ trương của đồng chí sẽ mang lại hậu quả như thế nào không? Các đồng chí tự vấn lòng, nếu làm như vậy, đồng chí có thể gánh chịu hậu quả không?

Tô Mộc từng bước ép sát.

Lâm Nghi Đạc lập tức chột dạ!

Lúc này, Tô Mộc căn bản cũng lười để ý tới hắn, trực tiếp khóa mục tiêu vào Lý Tuyển. Tô Mộc biết, đây mới là cục xương cứng mình cần gặm. Nếu không đè Lý Tuyển xuống, chuyện giống như tối nay khẳng định còn có thể tiếp diễn. Sở Tranh đang ở bên trong cấp cứu, dưới tình huống như thế, Lâm Nghi Đạc cũng dám nói ra lời này, tiến hành khiêu khích như vậy. Có thể thấy, nếu đổi thành thời điểm khác, bọn họ còn lớn lối như thế nào!

Thật sự thấy mình không nói thì nghĩ mình dễ bắt nạt sao?

– Lý bí thư, đây là ý tứ của đồng chí sao?

Tô Mộc lãnh đạm nói.

Sau khi thanh âm lạnh lùng này thốt ra, Mạnh Vi Khiêm đã lặng yên đứng phía sau Tô Mộc, là đồng minh kiên cường của Tô Mộc, lại là chuyện liên quan đến hắn, hắn quả quyết không có khả năng do dự không tiến.

– Không có, làm sao có thể! Tô huyện trưởng, tôi nghĩ đồng chí hiểu lầm rồi, Lâm chủ nhiệm cũng là nhất thời gấp gáp, là lo lắng cho Sở Tranh, cho nên mới nói ra những lời như vậy. Hiện tại việc cấp bách là phải chờ Sở Tranh tỉnh lại, biết rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, về phần chuyện còn lại tạm thời không đề cập tới.

Lý Tuyển nói.

Đừng nói, lúc Lý Tuyển đụng chạm ánh mắt của Tô Mộc, trái tim đã run lên bần bật, thậm chí còn cảm thấy sợ sệt. Bất kể nói thế nào, Lý Tuyển chỉ là một nữ nhân. Lúc này nhìn thấy loại ánh mắt giống như dã thú của Tô Mộc, dưới tâm tình khẩn trương, những lời nói ra cũng không hề suy nghĩ.

Có lẽ ở trong mắt Lý Tuyển, lời nói như vậy là chính xác nhất, nhưng trong mắt những người còn lại lại không có chuyện gì. Trong mắt các thường ủy huyện ủy còn lại, rõ ràng là Lý Tuyển đã đẩy Lâm Nghi Đạc ra ngoài mò mẫm trước khi hành động, nhưng thời điểm mấu chốt lại không ủng hộ Lâm Nghi Đạc, trực tiếp để cho Lâm Nghi Đạc rơi vào trong tình cảnh khó xử. Trọng yếu hơn là Lý Tuyển lại rút lui trong chất vấn của Tô Mộc, tín hiệu này thật sự quá mức kinh người.

Phải biết rằng trước kia ở huyện Hoa Hải, Lý Tuyển cường thế như thế nào, nhưng hiện tại thì ngược lại, đối mặt với vẻ hùng hổ dọa người của Tô Mộc, nàng lại chủ động rút lui về sau. Điều này có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa đại thế của Lý Tuyển đang từ từ biến mất. Đây mới là bắt đầu, đợi đến khi Tô Mộc chân chính đào ra tất cả, khi đó còn có chuyện gì nữa.

Lẽ nào đi theo Lý Tuyển là một sai lầm sao? Nếu thật sự như vậy, mình sẽ phải đấu võ đài với Tô Mộc. Nhưng mình có tư cách sao? Trong lúc nhất thời mấy thường ủy huyện ủy ban đầu đứng bên phía Lý Tuyển bắt đầu dao động. Trong ánh mắt toát ra vẻ chần chờ, sau khi bị Lý Tuyển phát hiện, nàng mới đột nhiên ý thức được những lời vừa rồi, thật sự không nên nói ra vào lúc này.

Hối hận!

Vô cùng hối hận!

Lý Tuyển bây giờ thật sự có cảm giác như gặp phải trở ngại, tại sao mình có thể bị khí thế của Tô Mộc làm cho ảnh hưởng? Phải biết rằng mình mới là người đứng đầu huyện Hoa Hải, là lãnh đạo cao nhất ở đây. Cho dù hiện tại Sở Tranh đang nằm cấp cứu bên trong, cũng tuyệt đối không thể trở thành lý do Tô Mộc coi thường lãnh đạo.

Khi Lý Tuyển đang định nói mấy câu, cứu vãn tình cảnh vừa rồi, cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên bị đẩy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.