Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 83: [Ngoại truyện 3 - La Thanh Thanh] Tiểu thư khuê các là cái gì?




Nhìn nét mặt của Long Tường, Liễu Kình Vũ chau mày thoáng nhớ lại nói:
- Theo tôi được biết, trước kia trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa này là do đại ca xã hội đen của huyện Cảnh Lâm - Tạ Lão Lục mở. Nhưng trong hạng mục khu du lịch núi Thúy Bình, vì Tạ Lão Lục có liên quan nên đã bị bắt rồi, chuyện sau đó tôi không được rõ lắm.

Long Tường cười khổ nói:
- Trưởng phòng, có lẽ ngài không biết, sau khi Tạ Lão Lục sụp đổ, rất nhiều người đều thèm khát miếng thịt béo này, nhưng trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa đã bị đám người Bao Hiểu Tinh, Từ Hải Đào âm thầm dùng giá cực kỳ rẻ mua về. Chẳng qua vì thân phận của bọn họ, không ai dám tranh với bọn họ. Sau khi bọn họ có được hạng mục này, gom góp một số tiền, cải tạo nội thất bên trong một chút, đồng thời tăng thêm vài hạng mục đã có lệnh cấm rõ ràng như đánh bạc, cá độ. Hơn nữa bọn họ có hậu thuẫn đằng sau, cho nên trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa này trong thời gian ngắn liền khôi phục khí thế, thậm chí vượt xa lúc trước. Dovậy, địa phận ban đầu của trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa liền trở nên chật hẹp, không đủ dùng.

Nhất là quãng thời gian trước, bọn Bao Hiểu Tinh không hiểu dùng quan hệ gì, không ngờ vay ngân hàng được gần 100 triệu, dùng để mở rộng trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa. Hạng mục bọn họ đang xây dựng thêm chính là khu sòng bạc và cá độ. Mục tiêu của bọn họ là biến trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa trở thành trung tâm giải trí đứng đầu toàn tỉnh Bạch Vân, ít nhất xứng đáng là trung tâm giải trí hàng đầu thành phố Thương Sơn. Ngay nhưhiện tại, mỗi ngày đều có rất nhiều khách đánh bạc từ các nơi khác đến, tụ tập ở đó bởi vì ở đó có thiết bị đánh bạc tiên tiến nhất toàn tỉnh Bạch Vân, có người quản lý chuyên nghiệp nhất mời từ Hà Bắc tới.

Nói đến đây, Long Tường dừng một chút, sau đó sắc mặt càng thêm nghiêm trọng nói:
- Trưởng phòng, theo tôi được biết, do lợi nhuận của trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa hiện tại cực kỳ khả quan, mà để bảo đảm miếng bánh ngon này, rất nhiều cán bộ của huyện Cảnh Lâm đều đã bị mua chuộc rồi, vì vậy đã trở thành ô dù của trung tâm giải trí này. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu chưa ai dám đụng đến trung tâm giải trí này, hơn nữa tôi nghe nói bọn Đổng Thiên Bá, Mã Tiểu Cương cũng là đại cổ đông của trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa này. Ngài nghĩ xem, có cổ phần của bọn con ông cháu cha như vậy, ai dám động đến nơi đó, hơn nữa khoảng cách từ nơi đó đến Tỉnh lại như trời cao xa Hoàng đế xa, Tỉnh cũng không biết. Cho dù là biết được, với quan hệ của Đổng Thiên Bá cũng không thành vấn đề gì. Cho nên, chúng ta nếu muốn động đến trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa, sẽ vô cùng khó khăn.

Sau khi nghe Long Tường giải thích Liễu Kình Vũ mới hiểu ra, hắn thật không ngờ, sau lưng một trung tâm giải trí hào hoa lộng lẫy lại cất giấu nội tình kinh người như vậy. Tuy rằng không biết mấy tin tức này của Long Tường lấy từ đâu ra, nhưng Liễu Kình Vũ vô cùng tín nhiệm Long Tường, hắn tin mấy tin này tuyệt đối không phải giả. Nhưng lại xuất hiện một vấn đề, chuyện này rốt cuộc nên quản hay không.

Nếu quản, sẽ lại phát sinh mâu thuẫn với đám con ông cháu cha Đổng Thiên Bá, Mã Tiểu Cương. Nếu không quản, lại có lỗi với những người dân tín nhiệm tìm đến mình. Làm thế nào đây, Liễu Kình Vũ nhất thời do dự.

Lúc này, Long Tường ở bên cạnh nói:
- Trưởng phòng, hành vi xây dựng trái phép của trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa tuyệt đối không phải vấn đề một mình Phòng Quản lý đô thị chúng ta có thể quản lý, chuyện này còn liên quan đến Phòng Xây dựng. Hơn nữa vấn đề chấp pháp đối với hành vi xây dựng trái phép, riêng Phòng Quản lý đô thị chúng ta rất khó có thể thực thi thích đáng. Nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề này nhất định phải có sự ủng hộ của Phòng Xây dựng. Bởi vì theo quy định của Phòng Quản lý đô thị chúng ta, chúng ta chỉ phụ trách giám sát quản lý công trình chưa được phê chuẩn mà tự tiện xây mới, tu sửa, mở rộng và hành vi trái với qui hoạch của thành phố, sử dụng đất của thành phố. Còn Phòng Xây dựng là nơi phê duyệt các công trình và hành vi này. Theo nguyên tắc, nếu Phòng Xây dựng không có hành động gì quá đáng, Phòng Quản lý đô thị chúng ta không nên nhúng tay vào. Đây coi như là quy tắc ngầm.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, không khỏi tối sầm mặt lại, nhíu chặt mày hơn.

Thoáng trầm tư một chút, Liễu Kình Vũ nói với Long Tường:
- Long Tường, anh giúp tôi hẹn Trưởng phòng Xây dựng Vương Khải Kiến, nói tôi muốn đến gặp ông ta.

Long Tường nghe Liễu Kình Vũ chỉ thị như vậy, không khỏi cười khổ. Anh biết, vị Trưởng phòng này của mình vẫn rất có lòng, không thể không quan tâm đến nhân dân, cho dù để đòi lại công bằng cho nhân dân sẽ mất lòng rất nhiều người cũng không chút do dự. Tất nhiên, Liễu Kình Vũ đã chuẩn bị ra tay rồi. Tuy rằng Long Tường rất lo lằng trong lòng, nhưng anh vẫn không chút do dự kiên quyết chấp hành chỉ thị của Liễu Kình Vũ. Bởi vì giờ phút này dù rất băn khoăn nhưng nhiệt huyết của anh đã bị quyết định tuy không ồn ào nhưng vô cùng quyết đoán của Liễu Kình Vũ khơi dậy.

Cho dù đối đầu với quan tham của toàn huyện Cảnh Lâm này thì sao, chỉ cần có thể thực sự giúp dân chúng giải quyết khó khăn thì cũng đáng.

Cho nên, Long Tường trực tiếp về phòng làm việc của mình, lập tức liên hệ với Trưởng phòng Xây dựng Vương Khải Kiến. Ông ta rất ngờ khi biết Liễu Kình Vũ muốn gặp ông ta, bởi vì ông ta chưa từng tiếp xúc với Liễu Kình Vũ. Nhưng ông ta đã sớm nghe nói về vị Trưởng phòng trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này của Phòng Quản lý đô thị, biết tính tình hắn rất cổ quái. Cho nên, trong lòng ông ta vẫn không muốn gặp Liễu Kình Vũ. Nhưng lúc này, Long Tường liên hệ với Chánh văn phòng Xây dựng, nói chuyện này, rõ ràng là muốn gặp mặt chính thức. Nếu bản thân không nể mặt Liễu Kình Vũ, chỉ sợ về sau nếu thực sự có việc cần nhờ Phòng Quản lý đô thị ra mặt, thật có chút phiền phức. Bởi vì chức năng chủ yếu của Phòng Xây dựng là phê duyệt, tuy rằng cũng có quyền hạn chấp pháp nhất định, nhưng nhiều khi cũng cần những ban ngành khác phối hợp thực thi. Còn Phòng Quản lý đô thị chính là một đơn vị có thể thường xuyên hợp tác, bởi vì trong một vài vấn đề, chức năng của bọn họ có phần trùng hợp.

Cho nên, sau khi Vương Khải Kiến suy nghĩ kĩ càng, vẫn quyết định nể mặt Liễu Kình Vũ, quyết định khoảng ba giờ chiều nay gặp mặt một lát. Nói gì thì nói, trong lòng Vương Khải Kiến vẫn rất khó chịu, Liễu Kình Vũ gặp mình rốt cuộc để làm gì.

Ba giờ chiều, Liễu Kình Vũ đúng giờ xuất hiện tại phòng làm việc của Trưởng phòng Xây dựng huyện Cảnh Lâm - Vương Khải Kiến.

Vương Khải Kiến đích thân ra cửa đón Liễu Kình Vũ, sau khi hai người ngồi xuống ghế salon, Chánh văn phòng Xây dựng đích thân rót trà cho hai người họ xong liền rời khỏi.

Vương Khải Kiến cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, không biết anh tìm tôi có việc gì?

Vương Khải Kiến đi thẳng vào vấn đề, bởi theo tư liệu ông ta nắm trong tay có thể thấy, Liễu Kình Vũ cũng không phải là một người thích vòng vo.

Liễu Kình Vũ thấy Vương Khải Kiến thẳng thắn như thế liền cười nói:
- Trưởng phòng Vương, tôi đúng là có việc tìm ông, tôi muốn hỏi ông một chút, hạng mục mở rộng trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa được Phòng Xây dựng các ông phê duyệt chưa?

Không ngờ Liễu Kình Vũ lại hỏi đến hạng mục này, Vương Khải Kiến liền nhíu chặt mày.

Hạng mục này ông ta biết, hơn nữa cũng từng có người dân tố cáo hạng mục này với Phòng Xây dựng. Nhưng Vương Khải Kiến cũng biết kẻ đứng sau lưng hạng mục này. Một trong những cổ đông là con trai của Phó Chủ tịch huyện phụ trách mảng xây dựng đô thị Từ Kiến Hoa, mà con trai của Phó bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương – Bao Hiểu Tinh cũng là một trong những cổ đông. Có liên quan đến hai tên con ông cháu cha, ông ta sao dám dây vào. Cho nên dưới sự ám thị của ông ta, toàn bộ Phòng Xây dựng coi như không biết hạng mục này, không quan tâm cũng không tham dự. Như vậy, cấp trên biết không làm cũng không xử phạt, cấp trên biết đã làm cũng không tức giận.

Vương Khải Kiến là một người theo chủ nghĩa thực dụng, là một cán bộ quan liêu điển hình. Phòng Xây dựng là một đơn vị vô cùng béo bở, ông ta cho rằng mình ở trên vị trí này vẫn chưa kiếm trác đủ. Hơn nữa ông ta còn muốn thăng chức, nên ông ta tuyệt đối không dám đắc tội Phó bí thư huyện ủy chủ quản nhân sự Bao Thiên Dương và lãnh đạo trực tiếp của mình Từ Kiến Hoa.

Giờ phút này, nghe Liễu Kình Vũ hỏi vấn đề này, Vương Khải Kiến đảo mắt, liền cười nói:
- Ái chà, Trưởng phòng Liễu à, thật ngại quá, hạng mục anh nói tôi nhớ không rõ lắm. Dù sao Phòng Xây dựng chúng tôi không giống Phòng Quản lý đô thị các anh, văn kiện mỗi ngày chúng tôi cần phê duyệt thật sự rất nhiều, tôi cũng không nhớ rốt cuộc có hạng mục này hay không. Không thì như vậy đi, để tôi về bảo Phòng hồ sơ kiểm tra một chút, xem có hạng mục này không, điều tra xong tôi trực tiếp gọi điện thoại cho anh.

Giọng quan, lại là giọng quan, đúng là miệng lưỡi nhà quan.

Lời này của Vương Khải Kiến nghe qua vô cùng nhiệt tình, nhưng trên thực tế, nếu Liễu Kình Vũ quay về thật, chỉ sợ đợi không biết phải đợi bao lâu mới có được câu trả lời của Vương Khải Kiến. Nếu Liễu Kình Vũ gọi điện giục, như vậy Vương Khải Kiến có thể nói đã quên chuyện này, ông ta sẽ lập tức cho người tra lại, và tra được lập tức gọi điện cho Liễu Kình Vũ. Như vậy lặp đi lặp lại, người thông minh sẽ biết người ta căn bản không muốn giúp mình việc này. Nếu không phải người thông minh, hoặc muốn hỏi mãi vấn đề này, Vương Khải Kiến sẽ có rất nhiều biện pháp để tránh đi, đến khi người kia mất hết kiên nhẫn mới thôi.

Đây là giọng quan, miệng lưỡi dẻo quẹo của nhà quan.

Nhưng, Liễu Kình Vũ không phải người bình thường, đối với miệng lưỡi nhà quan, hắn đã sớm biết. Sau khi nghe Vương Khải Kiến nói xong, hắn chỉ thản nhiên cười, nói:
- Trưởng phòng Vương, không cần khổ như vậy, hôm nay tôi đến chính là để biết rõ việc này. Thế này đi, tôi chờ ở đây, ông bảo họ kiểm tra nhanh đi, chắc nửa giờ là kiểm tra xong được nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.