Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 6: Cầu khẩn vô dụng




Edit: Ái Nhân

Beta: B.Cat

Đồng Thiên Ái buồn bực, chợt không nghĩ ra kết quả, bởi vì cô không biết, cái gì gọi là yêu. Trước kia bản thân mình ái mộ anh Bạch Minh , ỷ lại vào anh Bạch Minh, ngây ngốc cho rằng đó là thích.

Nhưng về sau khi gặp Tần Tấn Dương, mới phát hiện ra đối với anh Bạch Minh , yêu thích chỉ đơn giản là lúc tĩnh mịch muốn tìm một người làm bạn. Loại cảm giác này, cũng không phải thích.

Lắc đầu một cái, sửa sang lại suy nghĩ không rõ ràng của mình rồi, cơ hồ nỉ non tự nói, “Mình chỉ biết…… Mình thích anh ấy……”

“Nhưng mình không biết…… Như vậy có tính là yêu hay không……” Nói xong, cúi đầu, vô cùng ảo não.

“Yêu” cái từ này, có thể thuận miệng nói ra sao?

Hồi tượng lại, hắn dường như cũng chưa từng nói đến từ “Yêu” với cô! Chỉ là sẽ nói “Đồng Thiên Ái anh thích em”, hoặc là nói “Thiên Ái anh nhớ em”, hơn nữa là kêu lên “Bà xã đại nhân”!

Từ đầu đến cuối, hắn cũng không có nói "Anh yêu em" .

Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân sao?

Phương Tình thở dài một tiếng, cảm khái vỗ vỗ mu bàn tay của cô, vừa đưa tay đến hộp khăn giấy ở trên bàn trà rút ra một tờ khăn giấy. Nhẹ nhàng thay cô lau đi nước mắt, nhìn bộ dáng luống cuống của cô.

“Cậu thật là lớn rồi còn dại! Mình nói không có sai! Làm sao mà ngay cả bản thân mình có yêu hay không cũng không biết đây?” Phương Tình có chút buồn cười nói.

Đồng Thiên Ái cũng cười, ngay cả chính mình cũng thấy nụ cười này có chút miễn cưỡng.

"Mình thật sự không biết được. . . . . . Chưa có nói cho mình. . . . . ."

"Yêu . . . . . . Mình không hiểu rõ. . . . . ."

“Mình chỉ biết là mình rất nhớ anh ấy…… Lúc Tấn Dương đang ở bên cạnh, mình sẽ cảm thấy anh ấy rất phiền …… Nhưng khi anh ấy không có ở bên cạnh thì lại có cảm giác thiếu đi cái gì đó……”

“Có lúc cảm thấy anh ấy rất đáng ghét…… Có lúc lại có cảm thấy anh ấy thật ra rất đáng yêu……”

“Nhiều lúc….. Tấn Dương đang bên cạnh mình…… Mình liền cảm thấy thoả mãn…… Trong lòng liền thoả mãn……”

(AN: chị à, thế là yêu rồi đó. Không phải là cảm giác thích bình thường đâu. Haizzz ai thì cũng có người thầm thương trộm nhớ hết cả rồi. Còn mình thì vào đại học rồi mà chưa có mảnh tình vắt vai. Aaaaaaaa…. I'm so lonely, lonely, lonely, lonely, lonely... Baby I'm so lonely, lonely, lonely, lonely, lonely / BC: Lonely-2NE1, AN a, ta giống nàng a, aizz...)

Giống như là nước đã được đổ đầy trong bình, cảm giác thỏa mãn mạnh mẽ như vậy, không hề có một chút cảm giác không an toàn nữa.

Vậy, có thể coi như là cảm giác hạnh phúc à. . . . . .

Trong lòng Phương Tình hiểu rằng cô thật ra là giả bộ là người kiên cường, chỉ là không có vạch trần cô, giờ phút này nghe thấy cô nói như vậy, chợt nâng lên khuôn mặt tươi cười, vươn tay ôm lấy cô.

“Thiên Ái! Chúc mừng Thiên Ái!” Ở bên tai cô, ngoài dự đoán nói.

Đồng Thiên Ái cũng đưa tay ôm lại Phương Tình, có chút ngạc nhiên câu “Chúc mừng”, nhàn nhạt hỏi lại, “Tiểu Tình, cậu chúc mừng mình cái gì đây?”

Phương Tình cảm thấy mắt mình có chút chua xót, hồi tưởng lại đoạn thời gian ngắn hai người cùng nhau lớn lên. Bản thân mình luôn muốn giúp cô ấy làm những gì, nhưng quay đầu lại, lại tựa như luôn là không giúp đỡ được cái gì.

Cô biết rất rõ ràng, cuộc sống của cô ấy khốn khổ đến cỡ nào. Nhưng lúc nhìn thấy cô ấy nói “Ta có thể làm được”, tất cả lời nói muốn trợ giúp liền nuốt vào trong bụng toàn bộ.

Không muốn làm tổn thương, phần kiêu ngạo kia của cô ấy.

Thật ra thì, cô sai lầm rồi! Thật ra thì cô ấy, rất cần có người bên cạnh giúp đỡ!

Thanh âm nghẹn ngào, rốt cuộc chậm rãi nói ra, “Chúc mừng Thiên Ái! Cậu rốt cuộc cũng yêu một người!”

Đồng Thiên Ái cười khẽ một tiếng, nghe được thanh âm khàn khàn của Phương Tình, có chút cảm khái vỗ lưng cô, “Đứa ngốc! Cái này thì có gì đáng chúc mừng đâu? Ai cũng sẽ yêu a!”

“Giống như Tiểu Tình…… Yêu Hướng Phàm đại ca…… Hướng Phàm đại ca…… Cũng cùng một kiểu chuyên tham lợi nhỏ……”

Giờ khắc này, trong lòng chợt hiểu rõ.

Bởi vì vào giờ phút này rốt cuộc cũng hiểu, trước kia cô không sắp xếp được suy nghĩ hỗn loạn không rõ ràng.Bởi vì hiểu hoá ra là cô yêu hắn, lại chợt cảm nhận được một tia ấm áp.

Ai nói yêu một người, nhất định là người kia cũng phải yêu mình, yêu một người, cho tới bây giờ cũng chỉ là chuyện của cá nhân. Không cần phải người kia cũng yêu mình.

Về phần yêu, mới phải là chuyện của hai người.

Yêu hắn…… Có lẽ là…… Mệnh trời đã định……

Phương Tình nghe thấy cô nói đến mình, trên mặt hơi chút ửng hồng, trách giận lầu bầu một câu, “Thiên Ái ngu ngốc! Thế nào lại kéo người ta vào! Bây giờ người chúng ta thảo luận là cậu!”

“Dạ! Chuyện nhỏ như vậy còn muốn biết cái gì đây?” Đồng Thiên Ái mỉm cười hỏi.

Phương Tình duỗi thẳng tư thế ngồi, như có điều suy nghĩ nói, “Cậu thương anh ta, như vậy anh ta đâu? Anh ta không phải là cũng yêu cậu sao?”

“Đường đường là tổng tài đứng đầu của Đài Loan,người đàn ông hoa tâm đó, trước kia còn công khai nói rằng mình sẽ không kết hôn! Hắn vừa đẹp trai lại vừa có tiền như vậy, sẽ yêu cậu thật lòng sao?”

Đây mới là mấu chốt của vấn đề, hắn có yêu cô hay không?

Quả nhiên là một vấn đề vô cùng khó khăn! Cô trước kia cũng đã từng cân nhắc qua! Thiếu chút nữa cho rằng, sẽ phải như vậy, hồ lý hồ đồ cùng hắn ở chung một chỗ, sau đó kết hôn?

“……” Đồng Thiên Ái suy nghĩ, nói, “Trước kia anh ấy có nói qua muốn cùng mình kết hôn!”

Phương Tình kinh ngạc kêu một tiếng, "Trời ạ! Không phải là anh ta đang đùa cậu chứ"

“Thật xin lỗi a Thiên Ái!” Vội vàng xin lỗi, phát hiện ra lời nói vừa rồi của mình rất đáng đánh đòn, “Mình không phải có ý đó……. Mình nhớ là anh ta không phải là người như vậy…… sẽ không phải là đùa giỡn chứ……”

Đồng Thiên Ái cũng suy tư, cũng lắc đầu một cái, “Mình không biết…… nhưng lúc đó anh ấy không hề giống như đang nói giỡn……”

“Nhưng mà…… Anh ấy cũng đã sớm có vị hôn thê……” Giọng nói buồn buồn, ngay cả cô cũng phát giác ra có sự ghen tuông trong lời nói.

Phương Tình nhíu mày, quơ chân múa tay nâng quả đấm, nghiến răng nghiến lợi hô, “Như vậy mà còn chưa tính là đùa bỡn cậu sao? Lúc trước anh ta đã có vị hôn thê? Vậy anh ta còn nói muốn cùng cậu kết hôn sao?”

“Thiên Ái cậu ngu ngốc sao? Cơ bản là anh ta không là thật lòng a!”

Nào có người đàn ông nào nói muốn cùng một nữ nhân kết hôn, nhưng thật ra thì mình còn có một vị hôn thê đâu? Huống chi loại đại tổng tài giống như hắn, ra đời trong thế gia danh tiếng, vị hôn thê của hắn cũng có thể chính là thiên kim nhà giàu.

Thân thể Đồng Thiên Ái khẽ dựa về phía sau, vô lực nằm trên sa lon, nhắm mắt lại, khàn khàn nói, “Mình không biết…… Mình chỉ biết mình không xứng với anh ấy……”

Căn bàn không cách nào chống lại sự chênh lệch giữa hai người, mình và vị đại tiểu thư Du Ty Kỳkia, cô lấy cái gì so với người ta đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.