Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 48: Xin đừng nói chuyện với ta




Edit: Maria Liêu

Beta: Ha.chi

Du Hạo Thiên cùng với Du Ty Kỳ đi ra thư phòng, trong phòng lập tức trở nên thanh tịnh rất nhiều. Hai gương mặt có chút tương tự, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cũng không có ai lên tiếng.

Tần Nhân Tông nghiêng đầu hướng về phía người bên cạnh trầm giọng nói, "A Quản! Cậu trước đi ra ngoài!"

"Dạ! Lão gia!" Chú Quản hai tay khoanh ở trước người, cung kính cúi người chào. Sau đó đi về phía cửa phòng, đi qua bên cạnh Tần Tấn Dương mới dừng bước, khẽ nhìn chăm chú hành lễ.

Lúc này mới tiếp tục mở ra bước chân, đi ra khỏi phòng.

"Răng rắc ——" một tiếng, cửa đã đóng lại.

Bên trong gian phòng, chỉ còn lại Tần Tấn Dương cùng với Tần Nhân Tông. Rõ ràng là quan hệ tổ tôn, tính tình cùng bộ dáng bên ngoài đều là tương tự nhau, nhưng lại từ thủy hỏa bất dung, biến thành ngang ngược càn rỡ .

Tần Tấn Dương không muốn giải thích nhiều, chỉ là kiên quyết nói, "Gia gia không cần nói thêm nữa những gì nữa! Con đã quyết định!"

Lần này, bất kể người nào, bất kể nói những gì, cũng không thể dao động quyết tâm của hắn!

Không có ai có thể để cho hắn buông tha!

"Càn rỡ! Như vậy cùng gia gia nói chuyện?" Tần Nhân Tông rống to ra tiếng, nét mặt già nua sung huyết đỏ bừng.

Nắm gậy đầu rồng dùng sức gõ mặt đắt, phát tiết phẫn nộ trong nội tâm, rồi lại là trầm giọng hỏi, "Con quyết định cái gì? Con giải thích rõ cho ta nghe!"

"Con muốn kết hôn với cô ấy! Không thể không có cô ấy!" Tần Tấn Dương trực tiếp thẳng thắn nói.

Hắn không muốn che giấu cái gì nữa! Như vậy quá mệt mỏi! Chẳng bằng nói rõ ràng dứt khoát!

Hắn cả đời này sẽ đi tìm Đồng Thiên Ái, yêu cầu như thế quá đáng sao?

"Con không thể không có con bé đó? Con bây giờ tìm được nó sao? Nếu cả đời này con không tìm được thì sao?" Tần Nhân Tông nheo lại đôi mắt tràn đầy lửa giận, lớn tiếng chất vấn.

Tần Tấn Dương không chùn bước, càng thêm kiên trì nói, "Con dù không có hi vọng! Nhưng mà con sẽ không bỏ cuộc!”

"Mười ngày không tìm được, vậy thì một trăm ngày, một trăm ngày không tìm được, vậy thì một năm, một năm không được mười năm! Con có thời gian tìm cô ấy ! Thời gian cả đời có đủ hay không?"

"Nếu như đời này không tìm thấy cô ấy, như vậy con chỉ có thể nói xin lỗi gia gia, Tần gia ở trong tay con có thể bị tuyệt hậu!"

Thấy hắn kiên quyết nói như vậy, Tần Nhân Tông cả kinh không biết nên nói những gì.

Hành động như vậy, quá là hắn điên rồi!

Hoàn toàn không cách nào dùng logic người bình thường để suy nghĩ, tại sao có thể như vậy!

Tần Nhân Tông cảm thấy thất bại, ngã ngồi ở trên ghế, áo não nhìn qua tôn tử trước mắt. Lắc đầu một cái, không dám tin nói, "Con điên rồi! Con vì một cô gái điên rồi sao? Nghịch tử!"

"Gia gia nếu cứ như vậy, vậy coi như con điên rồi!" Tần Tấn Dương lạnh nhạt nói, tuấn dung không có một tia gợn sóng.

Hắn bình tĩnh nhìn gia gia mình, âm ấm nói, "Người luôn bắt cho con làm theo ý của người! Nhưng là người có từng hỏi qua ý kiến của con sao? Người đã hỏi qua con sao?"

"Từ nhỏ đến lớn, người muốn con đọc cái gì, trường học học nghành gì, ăn cái gì, kết giao bạn bè gì, vô luận cái gì, đều phải qua sự đồng ý của người! Nhưng là người biết con muốn gì sao?"

"Sao con lại đi Đài Bắc, người biết vì sao con không thích trở về Anh quốc sao?"

"Nơi này không có tự do! Gia gia người có biết hay không?"

"Thiên Ái. . . . . . Cô ấy là một cô gái rất tốt. . . . . . Cùng những phụ nữ trong ấn tượng của gia gia rất bất đồng. . . . . ."

"Nếu như gia gia tiếp xúc qua cô. . . . . . Sẽ hiểu. . . . . ."

Tần Tấn Dương một hơi nói xong, nhất thời cảm giác cả người thoải mái.

"Con. . . . . . Con. . . . . . Tức chết ta rồi. . . . . ." Tần Nhân Tông tức giận tăng lên, ôm ngực, từng ngụm từng ngụm thở.

Giận hắn! Nhưng lại tức mình! Tại sao lúc trước cũng không biết cùng hắn nói rõ nhỉ?

Tần Tấn Dương nóng nảy, đi đến bên cạnh ông, thần sắc hốt hoảng, lo lắng hỏi, "Gia gia! Thuốc của người đâu? Thuốc để ở nơi nào ? Gia gia!"

"Ngăn kéo. . . . . ." Tần Nhân Tông hít sâu, sắc mặt biến xanh .

Tần Tấn Dương vội vàng mở ra ngăn kéo, lấy bình thuốc ra, xoay mở nắp, lấy ra một viên thuốc. Luống cuống tay chân cầm lấy cái ly có nước ấm, cho ông uống thuốc.

"Gia gia! Như thế nào? Con đi gọi bác sĩ!" Nói xong, cầm điện thoại lên.

Tần Nhân Tông ngăn trở hắn, chỉ là lắc đầu một cái, cố hết sức nói, "Không cần. . . . . . Ta không sao. . . . . . Gia gia hỏi con. . . . . . Con thực sự rất thích. . . . . . Cô bé kia. . . . . ."

"Dạ!" Tần Tấn Dương kiên quyết nói.

Tần Nhân Tông nhắm hai mắt lại, than thở một tiếng, "Sớm biết như vậy. . . . . . Ngay lúc cô bé đó rời đi. . . . . . Ta liền bảo A Quản ngăn lại. . . . . . Không để cho cô bé đi. . . . . ."

Thật ra thì trong lòng mình, đối với cô gái gọi là Đồng Thiên Ái đó cũng không phải là mười phần ghét bỏ.

Cũng là căn cứ vào đủ loại nguyên nhân, mới có thể như thế.

"Gia gia. . . . . ." Tần Tấn Dương nghe được gia gia mình nói như vậy, trong lúc nhất thời kinh ngạc, không biết nên nói những gì.

Tần Nhân Tông run rẩy đưa ra đôi tay già nua, nắm cánh tay Tần Tấn Dương, "Tấn Dương! Gia gia rất lâu cũng không có bận tâm đến cảm thụ của con, gia gia chính mình cũng hiểu rõ!"

"Nhưng gia gia làm tất cả, chỉ là không muốn con bị thương tổn, chỉ là muốn để cho con hạnh phúc!"

"Con hiểu chưa?"

Giọng nói thành khẩn như thế, âm điệu uyển chuyển như thế.

Tần Tấn Dương cảm thấy vừa buồn vừa vui, vui chính là gia gia của mình rốt cuộc nguyện ý tiếp nhận Đồng Thiên Ái, buồn chính là tung tích của cô cho đến bây giờ vẫn không rõ! Tại thời khắc như vậy, lấy được sự đồng ý của người nhà .

Trả giá cao, quá lớn!

"Gia gia. . . . . . Con đã biết rõ. . . . . . Mới vừa rồi. . . . . . Con quá vọng động rồi. . . . . ." Tần Tấn Dương khàn khàn nói.

Trong trí nhớ chính mình, tựa hồ chưa từng có thời khắc giống như vậy bình tâm tĩnh khí cùng gia gia mặt đối mặt nói chuyện với nhau. Mà giữa bọn họ, trừ đại hống đại khiếu, chỉ còn lại một chút xíu không trọn vẹn nhớ lại.

Tần Nhân Tông sáng tỏ vỗ vỗ mu bàn tay hắn, trầm giọng nói, "Con đi đi! Ngày mai đi Đài Bắc! Anh quốc nơi này, gia gia sẽ phái người tiếp tục tra! Con yên tâm!"

"Chỉ cần có đầu mối, gia gia sẽ lập tức gọi điện thoại thông báo cho con!"

Tần Tấn Dương không nói gì thêm, chỉ là gật đầu một cái, trong lòng chợt tràn đầy lực lượng.

Đồng Thiên Ái. . . . . . Con biết không. . . . . .

Con để cho ta trở nên kiên cường. . . . . . Trực diện đối mặt với chuyện trước đó vẫn không dám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.