Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 8: Trận chiến núi Vũ Di




Một buổi chiều nào đó, bầu trời tràn ngập ánh nắng, cũng không có một bóng mây, với thời tiết tốt đẹp như vậy thì tự nhiên cũng làm cho người ta nảy ra ý muốn đạp xe ra ngoài dạo mát.

Ngải Tiền Tiền mặc một bộ quần áo hưu nhàn rất khêu gợi với áo cánh và quần sọt ngắn cũn, để lộ ra cặp đùi thon dài và vóc người tuyệt mỹ của cô.

Ý cô muốn mời mấy người bạn tốt đạp xe ra ngoài dạo mát với nhau, nhưng trong mấy người bạn thì có người bảo đang không được khoẻ, mấy người khác thì đều nói có chuyện nên không thể tới, haiz, vậy cô không thể làm gì khác hơn là đơn độc đạp xe dạo mát rồi.

Cô dắt chiếc xe Motorbyke màu bạc của mình rồi chạy đến ngoại ô, sau đó gửi Motorbyke ở ven đường nhờ nơi đó trông nom giúp mình, xong xuôi cô đeo cái ba lô nhỏ của mình lên lưng rồi chạy đến chỗ bãi cỏ.

Oa, không khí thật trong lành, đúng là một buổi trưa xinh đẹp.

Thời tiết tốt như vậy mà mấy người bạn tốt của cô không đến được thì thật đáng tiếc, nên cô chỉ có một mình ngồi chơi thôi.

Cô thật vui vẻ cầm ba lô nhỏ rồi lấy thức ăn ngon ra, thoạt nhìn chúng rất đẹp mắt và tinh xảo nữa, muốn biết lý do vì sao chúng rất tinh xảo sao?

Ha ha, đương nhiên là do cô gái nhỏ ngọt ngào đáng yêu Lâm Đại Đại làm rồi.

Cô cầm lấy khăn trải bàn ra, mà mấy món điểm tâm tinh xảo lại có tới sáu bảy loại, nhưng lúc cô cầm đũa và nĩa nhỏ xiên qua chuẩn bị đưa lên miệng thưởng thức thì bất chợt nghe ở phía xa xa có đôi tình nhân đang gây gổ.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, lại cảm thấy không giống đôi tình nhân, bởi vì trong đám người đang gây gổ có ba nam một nữ.

Không, không phải mình nhìn lầm, chính xác là ba người đàn ông đang khi dễ một người phụ nữ.

Mà cô gái kia trông cũng rất giống cô, ha ha, vì sao giống ư, bởi vì cô gái kia cũng ăn mặc mát mẻ hấp dẫn, quả thật giống y như bản sao của "chị" Ngải Tiền Tiền.

Gọi "chị" Ngải Tiền Tiền bởi vì Ngải Tiền Tiền cảm thấy dáng vẻ của cô gái kia ít nhất cũng phải hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn thế nào cũng đều lớn hơn cô khoảng mười tuổi.

Sau đó cô nhanh chóng xem xét khắp bốn phía, phát hiện trừ mình ra cũng không có người khác, nếu không có người khác, mà cô lại không thể thấy chết mà không cứu được.

Cô nhanh chóng cầm mấy hộp điểm tâm còn chưa có mở nắp ra bỏ vào trong túi đeo sau lưng, đeo ba lô trên lưng, sau đó bàn tay nắm thật chặt công cụ phòng thân, mà thuốc xịt sử dụng lần này so với lần trước sử dụng đối phó tên họ Vân cũng mạnh hơn gấp mấy lần.

Đây đều là nhờ Tần An An chế luyện, Tần An An cảm thấy lúc cô không ở bên cạnh mấy người các cô thì bên người các cô cũng phải có chút công cụ phòng thân này, mà lời nói này lại rất chính xác.

"Bọn sắc lang, đi chết đi."

Ngải Tiền Tiền len lén đi tới sau lưng hai người trong đó, sau đó giơ tay về phía đối diện của cô, cũng chính là bọn người kia chuẩn bị phun bình xịt, đồng thời lúc cô phát ra tiếng nói thì hai người đang quay lưng với cô cũng quay đầu lại nhìn cô, cô lập tức nhân cơ hội phun vào mắt hai người bọn họ, ba người đàn ông lập tức che mắt, khổ sở té xuống đất kêu ầm lên.

"Bà cô xấu xa, cô phun cái gì vào mắt chúng tôi, đau chết rồi, mắt tôi có bị mù hay không?"

Ngải Tiền Tiền cũng không muốn để ý đến bọn hắn, cô lập tức lôi kéo cô gái kia quay người bỏ chạy.

Mà chính lúc cô đến gần bọn họ thì cô gái kia đã phát hiện ra sự hiên diện của cô, nên cô gái không có lên tiếng để tránh bị phát hiện, chính là không muốn phá hư kế hoạch giải cứu của Ngải Tiền Tiền.

"Mệt chết đi được, nhưng thật sảng khoái, vật kia là gì vậy, lợi hại như vậy, có thể khiến cho ba người đàn ông cường tráng đều ngã gục rồi."

Hai người bọn họ chạy thật lâu, cho đến khi Ngải Tiền Tiền cảm thấy sẽ không có người đuổi tới mới dừng lại.

Hai người ngồi ở trên bãi cỏ cười ha ha.

"Cái này hả, là kiệt tác của người bạn tốt An An của tôi, rất có tác dụng, tiện thể cho cô một chai, lần sau nếu cô còn gặp phải tình huống giống như hôm nay thì cô có thể dùng cái này đối phó với những tên sắc lang kia rồi."

Ngải Tiền Tiền hào phóng tặng một chai cho cô gái xa lại kia.

"Cám ơn cô đã giúp ta, hôm nay nếu không phải là cô kịp thời xuất hiện thì khẳng định tôi sẽ rơi vào trong tay bọn họ, đến lúc đó thật đúng là kêu trời không nghe, kêu đất không được, cũng cám ơn cô tặng cho tôi chai xịt phun sương thần kỳ này."

Cô gái xa lạ nhận lấy bình phun sương từ tay Ngải Tiền Tiền cũng tuyệt không nhăn nhó.

"Đúng rồi, cô là một mình ra ngoài sao, nếu không hai chúng ta cùng nhau đi chơi, dù sao tôi cũng là một mình ra ngoài, tôi tên là Ngải Tiền Tiền, còn cô thì sao?"

Ngải Tiền Tiền cảm thấy cô gái trước mắt này có thể cũng là một mình ra ngoài chơi, nên cô sảng lãng đề nghi.

"Tốt, tôi cũng là một mình, tôi cũng định dắt cháu ngoại theo nhưng nó lại không chịu theo tôi ra ngoài chơi, một mình tôi cũng rất nhàm chán, tôi tên là Sở Linh, cô đoán tôi mấy tuổi?"

Sở Linh tuy vậy nhưng rất có tự tin với vẻ đẹp bề ngoài của mình, cô muốn nhìn kỹ cô gái nhỏ nhắn trước mắt một chút, cô gái này thật làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, có cá tính, thử xem cô gái nhiệt tình này có thể đoán ra tuổi của cô hay không?

"Tôi mười chín tuổi, còn cô nhiều lắm là lớn hơn tôi mười tuổi, tôi nghĩ cô chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi thôi."

Nói xong, Ngải Tiền Tiền lấy từ trong ba lô của mình ra những hộp điểm tâm tinh xảo kia rồi lại lần nữa bày khăn trải bàn, đặt chúng ở trên khăn trải bàn, cầm một đôi đũa và một cái đĩa nhỏ đưa cho Sở Linh, còn mình thì cầm bộ dao nĩa và thìa nhỏ lúc trước.

"Tôi đã hơn ba mươi, không nhìn ra đi, cô tên là Ngải Tiền Tiền, thật là một cái tên có ý nghĩa, những món ăn này thật là thơm, là do cô làm sao?"

Sở Linh nhận lấy cái đĩa và đôi đũa, dáng vẻ vẫn còn ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy món điểm tâm đẹp mắt mà Ngải Tiền Tiền vừa lấy từ trong ba lô ra.

"Không phải là tôi làm, tôi còn không khéo tay như vậy, đây là do bạn tốt Đại Đại của tôi làm đó, ha ha, tôi cho cô biết, những món điểm tâm này không riêng gì đẹp mắt, ăn vào càng làm cho người ta mãn nguyện vô cùng, trước cô thử nếm một chút xem."

Cô cười cười khen ngợi tài nấu nướng hoàn mỹ của Đại Dại, đồng thời vẫn không quên dùng dao nĩa xiên một khối cá đưa vào trong miệng Sở Linh, Sở Linh há miệng ăn, vừa cười vừa chậm rãi nhai, trên mặt cô lập tức hiện ra vẻ vui mừng.

"Ăn quá ngon, đây chính là món cá ngon nhất mà tôi từng ăn, cám ơn cô chịu cho tôi cơ hội chia sẻ với cô."

Sở Linh và Ngải Tiền Tiền hai người vừa nói vừa cười, tính tình tương đối hợp, rất nhanh đã trở thành bạn tốt.

Sở Linh nhận tấm danh thiếp của Ngải Tiền Tiền đưa cho, cho đến lúc trời gần tối hai người mới tạm biệt nhau, lúc sắp tạm biệt thì Sở Linh đưa cho Ngải Tiền Tiền danh thiếp của mình, muốn mời Ngải Tiền Tiền có cơ hội thì phải đến nhà cô chơi đùa một chút, cô nhất định đón tiếp nhiệt tình.

****

P/S: đến đây là kết thúc ngoại truyện về Ngải Tiền Tiền, đây chỉ là một đoạn ngắn xem như giới thiệu tính cách thôi. Đoạn này là mở hoàn toàn.. Hêu hêu ^^

Những chương sau là trở về chính văn của nam nữ chính nhé, sắp tới là sóng gió lớn lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.