Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 8: Viếng chùa!




"Vậy là sao, Vân Hi! Có gì không thể giải quyết, chuyện gì cũng nên bình tĩnh suy nghĩ chứ, ngàn vạn không thể nghĩ quẩn nha!” Nguyễn Tâm Tâm cũng cầm một tay nàng lo lắng nói.

“Hạ cô nương, người thực dọa nô tỳ mà, may mà Tứ hoàng tử chạy tới kịp, bằng không… Ô ——” Thanh Thanh đã khóc sưng mắt lại nghẹn ngào lần nữa.

Ba người kích động nghẹn ngào rơi lệ, lại khóc lại dỗ, thân là đương sự Hạ Vân Hi lại cực kỳ khó hiểu, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra?

Nàng vừa muốn mở miệng hỏi lại cảm thấy dạ dày cuộn lên, che miệng nôn khan một tiếng.

“Mau lấy chậu đến!” Hoàng hậu lo lắng phân phó nói.

Không bao lâu chậu đã đen đến, Hạ Vân Hi vội vã nôn ra, dạ dày quặn lại đau thắt, nôn xong mới thoải mái một chút.

Hoàng hậu ôn nhu vỗ nhẹ lưng nàng, đau tiếc trách cứ: “Nhìn con đi, lại chịu khổ, ai kêu con dọa bản cung như vậy, xem con sau này còn dám làm chuyện tự sát ngu xuẩn như thế không, uống nhiều nước như vậy, không khó chịu mới lạ…”

Cái gì? Nàng tự sát? Ai lại nghĩ ra chuyện ngu xuẩn này chứ? Hạ Vân Hi đang muốn giải giải thích, dạ dày lại buồn lên khiến nàng đầu váng mắt hoa, chỉ có thể khan giọng nói: “Nương nương… con…”

“Được rồi được rồi, con không thoải mái thì đừng nói, nghỉ ngơi thật tốt đi!” Hoàng hậu vội vàng vẫy tay khuyên dỗ nàng.

Lúc này, Tiêu Dật Dương đang ở bên ngoài chờ nghe nói nàng đã tỉnh, vội vàng đi tới, thấy Hạ Vân Hi tỉnh lại thật, lập tức kinh hỉ nói: “Hạ cô nương, nàng không sao chứ?”

Hạ Vân Hi mỉm cười, nhẹ gật đầu, cảm kích nhìn hắn: “Cám ơn… Tứ hoàng tử, đã cứu ta… Khụ…” Thật sự là cổ họng rất không thoải mái, nói xong nhịn không được ho nhẹ mấy tiếng.

“Hạ cô nương, không cần nói chuyện, cẩn thận thân thể!” Tiêu Dật Dương lo lắng tiến lên khuyên nhủ.

“Đúng đó, Vân Hi! Có chuyện gì đợi khỏe lại rồi hãy nói!” Nguyễn Tâm Tâm cũng nói.

“Được rồi, chúng ta ra ngoài trước để Vân Hi yên tĩnh nghỉ ngơi!” Hoàng hậu phân phó hạ nhân, sau đó nhìn Hạ Vân Hi ôn nhu nói: “Nha đầu, nhớ không nên suy nghĩ nhiều, bản cung sẽ trở lại thăm con!”

Hạ Vân Hi suy yếu gật gật đầu, nhìn bọn họ rời đi.

Tiêu Dật Dương vốn định ở lại với nàng nhưng hoàng hậu đã hạ lệnh, hắn cũng chỉ có thể nghe theo, lưu luyến rời khỏi phòng.

Hạ Vân Hi nằm trên giường, xoay người, lẳng lặng hồi tưởng chuyện rơi xuống nước.

Lúc đó, nàng liền cảm thấy chân tê cứng khác thường, đứng không vững, chẳng lẽ là có người ở trên bờ tập kích nàng, sau đó lẻn vào nước muốn giết nàng… Hoặc là, hung thủ đã sớm ẩn núp ở nước chờ nàng tự chui đầu vào lưới?

Nhưng rốt cuộc là ai muốn dồn nàng vào chỗ chết đây? Từ lúc tới thế giới này, nàng căn bản không đắc tội quá người nào, cũng chỉ là tiếp xúc với hoàng hậu và Dật Phong bọn họ, những người khác trong cung nàng căn bản không quen, càng không thể hại nàng!

Chẳng lẽ… là Thác Bát Nghiên sao? Hạ Vân Hi mở to mắt, bất quá nàng lại lập tức bác bỏ khả năng này!

Khi đó, nàng ta hẳn là ở cùng Dật Phong, sao có thời gian đến hại nàng được? Nghĩ tới đây, đôi mắt Hạ Vân Hi vốn sưng đỏ lại dâng nước mắt, ngực đau như bị dao cắt!

Lòng đau lại thêm thân thể đau, còn nhớ tới tình cảnh người nàng yêu đang ở cùng nữ nhân khác, ủy khuất dâng lên, Hạ Vân Hi nhịn không được thất thanh khóc nức nở.

——————————–

“Điện hạ, người đã đi đâu?” Tề Diệp Lỗi đợi hắn nửa ngày, rốt cuộc nhìn thấy Tiêu Dật Phong bước vào phòng khách.

“Có việc gì?” Hắn hờ hững nhìn tên kia một cái, người này thật đúng là quá nhàn rỗi.

Tề Diệp Lỗi theo thói quen phe phẩy ngọc phiến, nhìn trái nhìn phải: “A? Vân Hi đâu, sao không thấy nàng?” Kỳ quái, hai người không phải như hình với bóng sao?

“Không biết!” Không thấy càng tốt, đỡ phải phiền chết hắn.

“Kỳ quái, nàng không phải là cái bóng của người sao? Người sao lại không biết?” Tề Diệp Lỗi kinh ngạc vô cùng, phát hiện có chuyện gì đó không đúng!

“Đừng nói nàng là cái bóng của ta nữa!” Tiêu Dật Phong phẫn nộ ra lệnh, hai tròng mắt luôn luôn lạnh lùng ẩn ẩn ánh lửa.

Hắn không muốn bị đội lên cái danh là người sở hữu nữ nhân phiền phức đó, hình như hắn thật là người của nàng.

Ồ… Lại nổi giận, xem ra điện hạ cũng không phải là thực sự thờ ơ! Tề Diệp Lỗi cười thầm trong lòng, từ lúc Hạ Vân Hi kia xuất hiện, điện hạ hỏa khí liên tục, không biết bản thân hắn có phát giác điểm ấy hay không?

“Thái tử điện hạ! Hoàng hậu nương nương mời người đến Tử Nguyệt các!” Thanh Thanh lúc này đi đến, cung kính bẩm báo nói.

“Làm gì?” Chẳng lẽ nữ nhân kia chạy đi kể khổ với mẫu hậu, nghĩ tới đây, đáy mắt Tiêu Dật Phong càng lộ vẻ chán ghét.

Hắn hận nhất nữ nhân có tâm kế!

“Hoàng hậu nói ngài đi thì biết!”

Tiêu Dật Phong lạnh mặt, lập tức đi ra ngoài. Hắn muốn xem nữ nhân kia lại muốn chơi trò gì đây.

——————————–

Bệnh tình Hạ Vân Hi vẫn không chuyển biến tốt, đến buổi tối thậm chí còn sốt cao, toàn thân khi lạnh khi nóng vô cùng khó chịu, đến khi ngự y lấy phó dược cho nàng ăn bệnh tình mới khá hơn mộ chút.

Nằm trên giường bệnh, cho dù thân thể nhưng nàng vẫn không ngừng gọi nam nhân kia: “Dật Phong… Dật Phong…” Vì sao hắn còn chưa tới?

Hoàng hậu nhận khăn mặt trên tay Nguyễn Tâm Tâm, nhẹ nhàng đắp lên trán nàng, khóe mắt ẩn lệ, tức giận nói: “Con khờ quá, đã bệnh thành như vậy còn nhớ mong cái tên không lương tâm kia. Người ta bây giờ không chừng còn đang cùng công chúa kia vui vẻ xem hội chùa rồi!”

Hạ Vân Hi suy yếu nói: “Nương nương, người không nên trách chàng, là con… Là con tình nguyện! Chàng có quyền thích người khác…”

Dù thế nào, nàng cũng không muốn hoàng hậu trách cứ Dật Phong.

“Vân Hi, mặc dù ta cũng rất hi vọng tên vô tình kia có thể thích con một chút, nhưng đến lúc này ta cũng đã hết hy vọng, ta thấy, con buông tay đi, không nên tốn tâm tư cho hắn, không đáng!” Hoàng hậu ý nguội tâm lạnh.

Vân Hi là một người con gái tốt, vốn chỉ hi vọng tình yêu nhiệt tình của nàng dành cho Dật Phong có thể làm tan chảy núi băng ấy… Nhưng bây giờ hoàng hậu cũng không còn chút hi vọng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.