Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép

Quyển 4 - Chương 9: Quyền ngộ thông bối vong




Phượng Lan Dạ đi theo phía sau hai người sải bước lên thang lầu xây bằng đá bạch ngọc, hướng chỗ ở của Sở Vương điện hạ đi tới.

Thì ra là chỗ ở của các nàng, là dưới tầng một của thuyền, mà Sở Vương Nam Cung Liệt thì ở tầng 2, vị trí tốt nhất để quan sát hết toàn cảnh, xa xa gần gần mênh mông vô bờ sóng xanh, gió nhẹ thổi qua liền tạo nên những sóng gợn li ti, xa xa có đàn chim biển màu trắng nhẹ nhàng đáp một chút lên mặt nước rồi lại bay dựng lên, mặt biển và bầu trời như hòa làm một, giống như một bức tranh xinh đẹp.

Gió biển mang theo không khí tươi mát đập vào mặt Phượng Lan Dạ, nàng khẽ nhắm mắt một chút, hít sâu, trong lòng cô tịch giờ khắc này tựa hồ cảm nhận được sự ấm áp, nhưng khi mở mắt ra, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, dẫn Hoa Ngạc đi theo phía sau thị vệ, tới bên ngoài cửa nơi ở của Sở Vương điện hạ liền lẳng lặng đứng chờ.

Hai gã thị vệ, có một người đi vào bẩm báo.

Khó có được cơ hội ở trên cao, Phượng Lan Dạ quay đầu mọi nơi để đánh giá những điểm chuyển động trên mặt biển, phát hiện phía sau cách đó không xa, mấy chục con thuyền lớn chi chít đi theo, từ xa tới gần, thong thả đạp sóng một đường mà đi.

Mà ở phía trước cách chỗ các nàng rất xa, tựa hồ cũng có thuyền lớn, chẳng qua là đã đi khá xa rồi, lúc nãy nàng nhìn không rõ ràng, bây giờ cẩn thận nhìn lại, chỉ còn có mấy đạo bóng trắng.

Phượng Lan Dạ đánh thẳng nghĩ đến nhập thần, thị vệ vào trong bẩm báo đã đi ra, cẩn thận mở miệng.

“Vào đi thôi, Sở Vương điện hạ đang chờ công chúa đấy?”

trong ánh mắt của thị vệ kia có một chút đùa cợt, kèm theo nụ cười mập mờ không rõ ở khóe môi.

Phượng Lan Dạ cũng không để ý tiếp, nhẹ nhàng cuối đầu, đi vào, Hoa Ngạc phía sau muốn theo nàng vào, lại bị thị vệ đưa một cái tay ngăn cản lại, lạnh lùng mở miệng.

“Chủ tử có lệnh, chỉ để cho một mình công chúa đi vào.”

Hoa Ngạc nóng lòng ở phía sau kêu một tiếng: “Công chúa.”

Phượng Lan Dạ quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không có nói cái gì, sau đó quay lại đi vào bên trong, cửa đóng lại phía sau lưng.

Chỉ thấy gian phòng ở của Sở Vương điện hạ, hết sức nam tính hóa, hai mặt cửa sổ có chấn song, treo rèm vải, gió nhẹ thổi qua, làm rèm bay nhẹ, hết sức phiêu dật, một cái giường rộng rãi êm ái được đặt ở phía bắc của phòng, lót thảm quý giá khắp gian phòng, trong phòng này trừ giường, còn có một giá sách, phía trên bày đầy đủ các bộ sách, Phượng Lan Dạ tùy ý liếc mắt một cái, thì thấy phần lớn sách đều là binh pháp, xem ra Sở Vương điện hạ, đối với binh pháp hơi có chút nghiên cứu.

Phượng Lan Dạ vẫn đứng thẳng ở nơi đó, làm Kê Kiện không nhịn được thét lên tiếng ra lệnh.

“Thấy Sở Vương điện hạ, còn không hành lễ.”

Nàng là công chúa một nước nhỏ, hiện tại cũng chỉ là tù nhân, nhưng lại thản nhiên không sợ hãi, trấn định tự nhiên đánh giá hết thảy, ngay cả hành lễ cũng không có, chuyện này làm hai gã thủ hạ Kê Kiện cùng Kê Khang tức giận.

Phượng Lan Dạ nhíu nhẹ lông mày một chút, lạnh lùng nhìn về phía Kê Kiện, lóe lên sự thù địch, làm cho Kê Kiện cảm thấy bất an, một nữ hài mười hai tuổi khí thế lại mạnh mẽ như vậy, thật quái dị.

Sở Vương Nam Cung Liệt lúc này mới mở miệng.

“Tốt lắm, hai người các ngươi cũng lui xuống đi.”

“Chủ tử.”

Kê kiện cùng Kê Khang hai người đồng thời kêu lên tiếng, nữ nhân này nhìn một cái liền thấy không phải là nhân vật tốt gì, nàng có thể giết chủ tử hay không?

“Đi xuống đi.”

Nam Cung Liệt mài kiếm nhướng lên, hai đám lửa giận tỏa ra, Kê Kiện và Kê Khang đi theo chủ tử bao nhiêu năm, nhìn thấy liền biết đó là điềm báo sự tức giận, vội vàng ôm quyền lên tiếng thối lui: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Trong không gian yên tĩnh, Phượng Lan Dạ từ từ đem tầm mắt chuyển qua chổ vừa có tiếng nói chuyện.

Một người mài kiếm mắt sáng, cương nghị lạnh lùng, trong đôi mắt đen nhánh lóe ra một điểm lửa cháy lan ra đồng cỏ, mắt không chớp cũng không nháy ngó chừng nàng, nàng không ngừng suy đoán, đánh giá, một ít thân y phục cẩm bào đỏ thẳm tươi đẹp đến chói mắt nhưng lại không lộ vẻ tục tằng, ngược lại con hiện ra rõ ràng dã tâm cùng khí phách.

Phượng Lan Dạ nhẹ cúi người một chút, tiếng nói trong sốt âm ái vang lên.

“Tham kiến Sở Vương điện hạ.”

Nàng bình tĩnh, đúng mực thỏa đáng, không vội không gấp, nàng sở dĩ lễ phép như thế là bởi vì trước mắt, bản thân mình còn rất yếu.

Nam Cung Liệt khóe môi nở nụ cười nghiền ngẫm, nha đầu này có chút ý tứ, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khi nhìn thấy hắn, kẻ thù diệt quốc của nàng giết thân nhân của nàng, thế nhưng sắc mặt không thay đổi, đến tột cùng là tâm kế quá sâu, hay là không sợ chết?

Bất quá nàng đã thành công khơi dậy hứng thú của hắn, xem ra hắn mang theo nàng là không có sai.

“Ngồi đi.”

Nàng vô lễ, hắn cũng không có tính toán, người trong thiên hạ ai không biết, Sở Vương Nam Cung Liệt vẫn là tướng quân dũng mãnh phi thường, là chiến thần trên sa trường, nếu là người ở lâu trên sa trường, tự nhiên là sẽ không so đo lễ tiết, cho nên tất cả những chuyện đó, hắn cũng không có tức giận.

Phượng Lan Dạ tùy ý đi tới vừa ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng.

“Là ngươi đã cứu ta phải không?”

Bên trong thanh âm nhàn nhạt lại không thấy có một tia cảm kích, cũng không có kích động, lời này chẳng qua giống như trần thuật, tự hồ chỉ là muốn xác định mà thôi.

Nam Cung Liệt nhướng mài, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới mở miệng.

“Bổn vương giao cho ngươi một nhiệm vụ, chỉ cần ngươi hoàn thành, Bổn vương sẽ thả tộc nhân của ngươi.”

Thanh âm khàn khàn đè nén vứt bỏ sự rung động trong lời nói…, Phượng Lan Dạ nhướng mài, hắn cứu nàng nguyên lai là vì lợi dụng nàng, khóe môi vẽ ra vòng cung nụ cười như có như không đường, nhưng nàng cũng không nói gì, chẳng qua chỉ bình tĩnh nhìn Sở Vương điện hạ.

Có lẽ nàng sẽ giúp hắn, mà có lẽ sẽ không, hiện tại nàng cái gì cũng không muốn suy nghĩ.

Về phần những tộc nhân kia, liên quan gì đến nàng, nàng không phải là Bồ Tát phổ độ chúng sanh, bản thân mình vốn bị vứt bỏ, ngay cả tình một đêm cũng không hưởng thụ qua, nàng như vậy, có cần thiết đi quản sự chết sống của người khác sao?

Phượng Lan Dạ đứng lên, trong trẻo lạnh lùng mở miệng: “Ta có thể đi trở về không?”

Sở Vương Nam Cung Liệt nhìn nàng, một tia tức giận lơ lửng ở trong đáy mắt, nha đầu này thế nhưng có thể hoàn toàn coi thường hắn, đầu tiên là ngay cả hành lễ cũng không có, bây giờ đối với nhiệm vụ hắn phân công, không từ chối, cũng không nói đồng ý, thật giống như mọi chuyện không liên quan đến nàng, Sở Vương điện hạ gặp qua vô số người, lần đầu tiên mới không thấy rõ suy nghĩ của người khác, mà lại là một tiểu nha đầu mười hai tuổi, chuyện này truyền đi ra ngoài không phải là để cho người ta chê cười hay sao, nhưng ở một mặt khác mà nói, hắn cảm giác đây là một chuyện tốt? Nàng tuyệt đối là một viên quân cờ tốt nhất! Nghĩ tới đây, Nam Cung Liệt trong lòng lửa giận ẩn nhẫn xuống, phất tay.

“Đi xuống đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.