Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép

Quyển 4 - Chương 11: Đơn giản như vậy, thần kỳ như vậy




Sau giờ ngọ, A Nan vừa hầu hạ Sở Bá Ninh uống thuốc rồi ngủ, thấy lão quản gia bước nhanh đến, nhỏ giọng nói: “Vương phi, Hoàng thượng đến.”

A Nan chấn động, vội vàng chỉnh sửa dung nhan, đi ra ngoài tiếp giá.

Hoàng đế cải trang vi hành đến, mặc cẩm bào xanh thẫm, bên người chỉ dẫn theo Lưu công công và hai thị vệ, từ xa nhìn giống như công tử quyền quý ung dung đẹp đẽ, chỉ là toàn thân phát ra khí thế khiến người không dám khinh thường.

A Nan nhanh chóng tiến đến hành lễ, “Tham kiến Hoàng thượng.”

“Túc Vương phi không cần đa lễ, hôm nay Trẫm đến là muốn thăm Túc vương, xem hắn sao rồi.” Sùng Đức Hoàng đế lộ vẻ sầu lo nói.

A Nan cung kính nói: “Vương gia đã uống thuốc, vừa ngủ, đợi ra mồ hôi là tốt rồi, Hoàng thượng không cần lo lắng.”

“Trẫm vào xem hắn.”

Sùng Đức Hoàng đế nói xong, Lưu công công đã thông minh đến vén rèm cho Hoàng đế vào phòng.

A Nan cẩn thận theo sau, dừng lại cách giường mấy thước đợi.

Sùng Đức Hoàng đế trực tiếp đến trước giường, không kiêng kị long thể bị lây bệnh, cúi người nhìn nam nhân trên giường, vươn tay sờ trán hắn, còn chưa hết sốt, làm cho sầ lo trên mặt Hoàng đế lại tăng thêm. May mà Sở Bá Ninh vừa uống thuốc, có tác dụng an thần, nên bị đụng chạm như vậy cũng không tỉnh lại, nhưng vẫn như cũ khó chịu nhíu mày, thần sắc kháng cự, đến khi Hoàng đế thu hồi tay, đôi mày kia mới thả lỏng.

Sùng Đức Hoàng đế vừa buồn cười vừa tức giận, đến lúc này rồi mà đệ đệ còn không cho ca ca chút mặt mũi, không khỏi đưa tay chọc chọc mặt đệ đệ, thấy mày hắn nhìu càng chặt, tỉnh lại thì bình tĩnh thu tay lại.

Một màn này rơi vào mắt người trong phòng, trừ A Nan có chút lo lắng nhìn chằm chằm – sợ Hoàng thượng đánh thức Vương gia, những người khác đều chôn đầu thật sâu không dám nhìn bạn Hoàng đế trắng trợn khi dễ đệ đệ đang bệnh. Có lẽ, cả thiên hạ cũng chỉ có vị Hoàng đế này dám chọc mặt Túc vương.

Sùng Đức Hoàng đế ngồi trên ghế nhỏ trước giường, nhận lấy khăn ướt từ nha hoàn, giúp nam nhân trên giường đắp khăn. Lại lấy khăn bông sạch, thấm nước rồi cẩn thận lau đôi môi khô nứt của người trên giường.

A Nan thấy động tác cẩn thận của hắn, tim rằng vị Hoàng đế này cả đời chưa từng cẩn thận chiếu cố ai như vậy, phảng phất khiến nàng nghĩ đến người cha đang lo lắng chăm sóc đứa con bị bệnh…….

A Nan nhìn vài lần, liền buông mắt.

Gả cho Sở Bá Ninh lâu như vậy, nàng đương nhiên biết địa vị của Sở Bá Ninh trong lòng Sùng Đức Hoàng đế, còn không phải là xem hắn như con mà nuôi sao. Tin rằng tiểu hoàng tử trong cung cũng không trọng yếu như Túc vương trong lòng Sùng Đức Hoàng đế. A Nan từng loáng thoáng nghe Ôn Lương nói qua chuyện lúc Tiên Đế còn sống, đoạn thời gian đó, Hoàng đế tuổi già ngu ngốc, gian thần hoành hành, Lệ quý phi ** các hoàng tử, khiến tiền triều hậu cung bị vây hãm trong không khí âm u. Khi đó, Sở Bá Ninh mới ra đời không lâu, Sùng Đức Hoàng đế vẫn là hoàng tử, chưa thành thân, không thể ra cung lập phủ. Thời gian đó, hai huynh đệ có thể nói là nương tựa lẫn nhau mà sống trong cung cấm. Mẫu phi không biết tranh giành, mẫu tộc không thể dựa vào, nên Sùng Đức Hoàng đế vì bảo vệ bản thân và đệ đệ mà hao tổn tâm huyết. Che chở như vậy, căn bảo không giống bảo vệ đệ đệ, ngược lại có cảm giác như nuôi con, cứ thế mà nuôi lớn đệ đệ.

A Nan không biệt hai huynh đệ này từng trải qua việc gì trong cung, nhưng thỉnh thảnh thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Sở Bá Ninh đối phó kẻ địch, biết đoạn năm tháng đó đã khắc sâu chút gì đó trong hai huynh đệ này, thậm chí, con lớn của Trấn Quốc Công – nhị ca của Ôn Lương, Ôn Tử Tĩnh vì bảo hộ hắn mà chết, cũng lưu lại dấu vết sâu đậm trong lòng Sở Bá Ninh.

Đại khái là tình cảm chung hoạn nạn làm cho huynh trưởng này đối xử với đệ đệ như cha với con. Về vấn đề công cao chấn chủ, huynh đệ nghi kỵ, A Nan đúng là không thấy, tình cảm của hai huynh đệ là phức tạp nhất cũng đơn thuần nhất trong lịch sử hoàng thất.

Sùng Đức Hoàng đế lẳng lặng ngồi đó một lát mới đứng

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, một Hoàng đế, ở thời điểm này lại cẩn thận như vậy, chỉ vì không muốn quấy rầy người bệnh trên giường, làm cho A Nan vừa cảm động vừa cảm khái.

“Các ngươi cẩn thận chiếu cố, để Túc vương nghỉ ngơ thật tốt, chuyện khác cứ gác qua, đừng làm hắn bận tâm. Trẫm đi trước.” Sùng Đức Hoàng đế phân phó hạ nhân trong phòng, ánh mắt sắc bén đầy uy hiếp, giống như người cha lo lắng hạ nhân không chăm sóc tốt đứa con đang bệnh của mình.

Nha hoàn trong phòng hớt hải quỳ xuống đáp lời, A Nan cũng tiến lên hành lễ đáp ứng một tiếng.

Sùng Đức Hoàng đế tuy vẫn lo lắng, nhưng gần đây quốc sự bận rộn, hắn từ trăm công nghìn việc rút ra chút thời gian đến đây, nhìn một cái rồi phải lập tức hồi cung.

A Nan làm Vương phi đương nhiên phải tiễn xa giá, đi theo phía sau Sùng Đức Hoàng đế.

Sùng Đức Hoàng đế đi không nhanh không chậm, A Nan đi theo cũng không vất vả.

Tới một cái tiểu viện trong Túc vương phủ, Sùng Đức Hoàng đế đột nhiên dừng chân, nhìn tiểu viện, vẻ mặt phiền muộn.

A Nan dừng theo, cùng với đám hạ nhân giữ im lặng, không dám quấy rầy vị Đế vương đang trầm tư.

“Hoàng thượng…..” Lưu công công cẩn thận gọi, nhắc nhở Hoàng đế nên hồi cung.

Sùng Đức Hoàng đế hoàn hồn, nhìn những người cung kính đứng hầu phía sau, tâm mắt xuyên qua đám người dừng trên Túc Vương phi đang mặc cung trang, nhìn hai giây rồi thu hồi tầm mắt nói: “Lưu công công, ngươi xem viện này, đã lâu rồi Trẫm không đến, cũng không thay đổi nhiều.”

Lưu công công cười nói: “Hoàng thượng, viện này là lúc trước ngài cho người thiết kế xây dựng cho Túc vương, là ân điển của ngài, đương nhiên sẽ không thay đổi.”

“Ừm, hình như là mười năm trước, Bá Ninh mười lăm tuổi xuất cung lập phủ, Trẫm sợ hắn ở không quen, liền cho thợ giỏi nhất trong cung thiết kế thân vương phủ tốt nhất. Không ngờ chớp mắt đã mười năm, thời gian qua thật nhanh, Trẫm cảm thấy mọi chuyện cứ như chỉ mới xảy ra hôm qua.” Sùng Đức Hoàng đế thẫn thờ nó

Tâm tình của Sùng Đức Hoàng đế có chút khó khống chế, không biết có phải do đệ đệ đột nhiên bệnh nên bị dọa sợ không. Một lát sau, Sùng Đức Hoàng đế phất tay cho người hầu bên cạnh lùi ra xa, để lại mình A Nan.

A Nan có chút không yên, nàng tuy là Vương phi, nhưng vì thời đại này nam nữ khác biệt, trước giờ chưa từng một mình đối diện với Sùng Đức Hoàng đế, từ lúc nàng gả cho Sở Bá Ninh, mỗi lần gặp Hoàng đế đều có người nào đó bên cạnh, nàng chưa từng là nhân vật tai to mặt lớn gì, không có dịp để nàng một mình diện Thánh. Vả lại, Sùng Đức Hoàng đế vì tránh tin đồn, chưa từng nhìn nàng nhiều.

“Túc Vương phi, muội gả cho Túc vương cũng năm năm rồi nhỉ?”

“Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy.” A Nan cung kính đáp, Sùng Đức Hoàng đế nhìn về phía tiểu viện, A Nan chỉ thấy lưng hắn, cũng không dám phớt lờ.

Sùng Đức Hoàng đế im lặng, lại thản nhiên nói: “Muội vì Túc vương sinh con đẻ cái, vất vả muội.”

A Nan co rút khóe miệng, lòng nhủ ngươi không cần dùng ngữ khí như phụ thân nói chuyện với con dâu vậy a, nghe thật kỳ quặc.

“…… Hoàng thượng, đó là bổn phận của nô tỳ.”

Sùng Đức Hoàng đế im lặng một lúc, đại khái là thấy người nào đó vô cùng quy củ, không khớp với ước muốn của hắn, tiếp tục “tâm sự”: “Túc Vương phi, Hoàng đệ của Trẫm là người quan trọng nhất trong lòng Tr뭬 Trẫm vẫn tưởng hắn là nam nhân kiên cường nhất thiên hạ, vĩnh viễn sẽ không ngã xuống vì bất cứ thứ gì, dù lúc trước Lệ quý phi đối xử với hắn như vậy, hắn…. Là Trẫm vô năng, lúc trước không bảo vệ tốt cho hắn, hắn mới thành con nuôi của Lệ quý phi…Túc vương lần này bệnh như núi đổ, Trẫm cũng bị dọa, mới nhớ tới, Bá Ninh thì ra cũng bệnh, như người bình thường suy yếu vô lực nằm trên giường, có lẽ, có ngày sẽ dần già đi, rồi chết. Đây là Trẫm không phải, làm hắn vì giấc mộng của Trẫm làm rất nhiều việc. Bá Ninh là đứa bé ngoan, có một số việc hắn không thích, nhưng vẫn vì chí nguyện to lớn của Trẫm, hắn vẫn tận tâm tận lực hoàn thành. Trên đời này, chỉ có một Sở Bá Ninh như vậy, chỉ có một hoàng đệ như vậy…..”

A Nan lẳng lặng nghe Sùng Đức Hoàng đế lải nhải, ban đầu nàng còn mơ hồ, đến giờ đã hơi hiểu ý của Hoàng đế, hắn chỉ là muốn tìm ai đó để lảm nhảmt, thả lỏng cảm xúc, những lời này hắn không thể nói với đại thần trong triều, không thể nói với phi tần hậu cung, không thể nói với thân sinh mẫu thân, nên hắn cần một người để hắn có thể nói hết mà không tiết lộ ra. Nàng là Túc Vương phi, là thê tử của đệ đệ hắn tin nhất, liền thành đối tượng lải nhải tốt nhất, giống như lảm nhảm với vợ của đứa con mình tin nhất.

Ban đầu A Nan còn đen mặt, đến giờ đã bình tĩnh đem nó thành cha chồng lải nhải với con dâu – nói lại, cô nương à, vị Hoàng đế này là đại bá, thật sự không phải công công (cha chồng) của ngươi a!

“Túc Vương phi, Hoàng đệ của Trẫm, giao cho muội.”

A Nan nghe thấy lời nói trịnh trọng mà chua xót này, vội nói: “Hoàng thượng, đây là phúc phận của nô tỳ.”

Sùng Đức Hoàng đế không hổ đã làm Hoàng đế mười mấy năm, rất nhanh khôi phục cảm xúc, trở lại là Đế vương uy nghi trầm ổn, mang theo người hầu rời đi.

A Nan tiễn tới trước phủ, đến khi Sùng Đức Hoàng đế bình an lên xe ngựa, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Sùng Đức Hoàng đế vội vàng đến, vội vã đi, không kinh động ai cả, nhưng lại làm cho A Nan có chút cảm khái. Theo những lời lải nhải vừa rồi của Sùng Đức Hoàng đế, nàng biết Sùng Đức Hoàng đế coi trọng Sở Bá Ninh đã vượt quá mức. Đối với một Đế vương, là chuyện vô cùng nghiêm trọng. A Nan nghĩ, có lẽ, cũng chỉ có kiểu coi trọng này mới khiến Sở Bá Ninh trung thành không hối hận, cống hiến chính mình cho hoàng triều.

Mà A Nan không biết, Sở Bá Ninh cả đời ngoại trừ chấp niệm duy nhất với nàng, không hề mưu cầu gì nữa.

Sùng Đức Hoàng đế nhìn rõ hết thảy, trong lòng chua xót cảm khái. Nếu nữ nhân này là mong ước cả đời của đệ đệ hắn, vậy hắn liền thành toàn cho đệ đệ.

Sùng Đức Hoàng đế từng tò mò hỏi qua Sở Bá Ninh, vì sao lại cố chấp với Lục thị như vậy. Như đang nhớ lại, Sở Bá Ninh trầm tư một lát rồi mới thản nhiên nói: “Lần đầu tiên thấy nàng, nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm nằm trên giường, làm cho ta có loại tâm tình muốn thương tiếc.”

Là nhất kiến chung tình sao? Thứ này có vẻ không bài bản lắm nha, hoàng đệ!

Sùng Đức Hoàng đế thầm nghĩ, lại hỏi, Sở Bá Ninh không nói thêm nữa

Sùng Đức Hoàng đế nhiều lần “vô ý” cẩn thận đánh giá Túc Vương phi, thật sự không nhìn ra nàng có gì đặc biệt, khiến hoàng đệ vĩ đại của hắn chấp nhất coi trọng, cứ nghi hoặc buồn bực đến khi xảy ra chuyện kia, hắn mới hiểu được một chút. Đó là lúc Túc Vương phi mang thai thứ hai, Sở Bá Ninh gặp chuyện ở trong cung, vì điều tra nên Sở Bá Ninh lưu lại trong cung, lại để lọt thông tin ra ngoài, người trong Túc vương phủ báo cho thai phụ Túc Vương phi, dẫn đến Túc Vương phi sinh non.

Sùng Đức Hoàng đế vẫn nhớ rõ, khi Sở Bá Ninh nghe tin này, khuôn mặt trở nên bối rối tái nhợt, có lẽ, đó là biểu tình yếu ớt duy nhất mà cả đời hắn mới nhìn thấy ở đệ đệ luôn kiên cường bình tĩnh của mình.

Hắn còn chưa kịp trấn an đệ đệ, Sở Bá Ninh đã ngẩng đầu đối diện với hắn đang ngồi trước ngự án, nói: “Hoàng huynh, nếu nàng xảy ra chuyện gì, thần nhất định làm cho nhất mạch An Thuận Vương vĩnh viễn thành lịch sử.”

Trong đôi mắt kia mơ hồ nổi lên sát khí làm người ta sợ hãi loạn nhịp.

Nói xong, Sở Bá Ninh thậm chí không để ý lễ nghi, cưỡi ngựa rời khỏi hoàng cung, trực tiếp về Túc vương phủ.

Sùng Đức Hoàng đế từ đó đã hiểu, nữ nhân kia đã dung nhập vào sinh mệnh của đệ đệ.

Có lẽ, cảm giác thương tiếc của lần đầu tiên gặp mặt làm cho đệ đệ hắn nguyện ý sủng nữ nhân kia; có lẽ, là nữ nhân kia dạy đệ đệ hắn biết tình cảm nam nữ, khiến lý trí của đệ đệ nhập ma chướng, cố chấp với một người, có lẽ, còn có nguyên nhân khác…….

Nhưng mặc kệ là lý do gì, hắn vẫn hy vọng đệ đệ hạnh phúc.

Đời này hắn chọn làm một Đế vương, chỗ cao khó tránh lạnh lẽo, đã định là sẽ mất đi nhiều thứ.

Nên hắn hy vọng đệ đệ hắn chăm từ nhỏ đến lớn có thể hạnh phúc.

Cũng may, đệ đệ hắn hạnh phúc, mới khiến hắn cảm thấy những việc lúc trước bọn họ làm đều có ý nghĩa.

Có thể, ở chỗ càng cao càng lạnh, có đệ đệ kiên định bồi bên cạnh, cho hắn cảm giác ấm áp của người thân trong gia đình bình thường.

Vì hoàng triều Đại Sở, vì gấm vóc giang sơ hắn yêu quý, hắn sẽ kiên định không đổi, khai sáng một triều đại thịnh thế.

*******

A Nan trở lại phòng thì thấy Sở Bá Ninh đã tỉnh, đang ngồi ở đầu giường uống nước.

“Vương gia, sao không ngủ thêm chút nữa?” A Nan đi qua sờ trán hắn, vui vẻ phát hiện đã bớt sốt.

Sở Bá Ninh nhíu mày, “Lúc nãy vì sao không thấy nàng?”

A Nan cười rộ lên, phát hiện nam nhân này bị bệnh, hình như hơi bám người, liền giải thích: “Vừa rồi Hoàng thượng tới, thăm chàng một lúc lại đi, nô tỳ này phải đi tiễn giá nha.”

Sở Bá Ninh gật gật đầu, nói: “Hoàng huyenh không nói gì chứ?”

“Hoàng thượng nói chàng nghỉ ngơi cho tốt a.” A Nan mím môi cười cười, đương nhiên không nói với hắn chuyện Hoàng đế xem nàng như con dâu mà lải nhải chuyện “con” mình, “Nên Vương gia chàng không phải nên nghỉ ngơi nhiều chút nha?”

A Nan sợ nhất hắn cường ngạnh chống đỡ đến thư phòng xử lý công vụ này nọ, người sắt cũng hỏng nữa là.

“Nằm nhiều, xương cốt có chút vô lực….” Sở Bá Ninh tựa vào đầu giường nói, thần sắc vẫn mệt mỏi như cũ.

A Nan đảo đảo mắt, cười nói: “Thiếp giúp chàng đấm bóp, nhưng đấm bóp xong chàng phải tiếp tục ngủ đó.”

Sở Bá Ninh tăng điều kiện, “Nàng đến bồi bổn vương ngủ.”

“Được ~~”

A Nan thoải mái đáp ứng, so với Sở Bá Ninh còn nóng vội hơn, đẩy ngã hắn, tự bò lên giường, xắn tay áo bắt đầu đấm bóp —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.