Ông Xã Alpha Vạn Người Mê Của Tôi

Chương 18-2: Khảo hạch cuối kỳ (Hạ)




Tần Vấn Thiên cùng người trung niên tiếp tục đi tới, tuy không gian này tràn ngập nguy hiểm, nhưng chung quy sẽ có phần cuối, chẳng qua tốn nhiều thời gian mà thôi, nếu như gặp phải nguy cơ không có nắm chắc, hắn tình nguyện đi đường vòng.

Thời điểm Tần Vấn Thiên đi đường vòng, hắn thấy phía trước có một thân ảnh, cước bộ không khỏi ngừng lại, thân hình lóe lên, Tần Vấn Thiên tới bên cạnh Khôi Lỗi kia.

Khôi Lỗi này là của Bạch Lộc Di.

Chỉ thấy con Khôi Lỗi này nhìn Tần Vấn Thiên, sau đó chỉ vào phương xa, tựa hồ đang khoa múa tay chân cái gì, cảnh này khiến con ngươi của Tần Vấn Thiên hơi rút lại, nói:

- Ngươi bị người bắt?

Khôi Lỗi kia gật đầu, nhất thời tinh thần của Tần Vấn Thiên căng thẳng, nói:

- Mang ta đi.

- Tần đại sư.

Thời điểm Tần Vấn Thiên vừa mới chuẩn bị cùng Khôi Lỗi rời đi, người trung niên ở phía sau đi lên trước nói:

- Tần đại sư sao vậy? Chúng ta vẫn phải tiếp tục đi.

- Tiền bối, ta có một bằng hữu gặp chút khó khăn, không bằng cùng nhau đi tới, lấy thực lực của tiền bối, cũng có thể giúp đỡ một chút.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói.

Nhưng người trung niên kia lại cười cười, coi hắn là tay chân sao?

Người tới chỗ này, hơn nữa bây giờ còn chưa chết, có lẽ đều không đơn giản, cái nào không phải tới từ đại thế lực, có lẽ chính là cường giả giống như hắn, tới từ thế lực cấp độ bá chủ, để hắn lãng phí thời gian đi đắc tội người? Việc này hắn không thích.

- Tần đại sư vẫn là chớ xen vào việc của người khác.

Người trung niên mỉm cười nói, chân mày của Tần Vấn Thiên rốt cuộc nhíu lại. Nhưng đúng lúc này, một trận cuồng phong gào thét, đôi mắt của Tần Vấn Thiên lóe lên, chỉ thấy người trung niên kia hàng lâm đến trước người Khôi Lỗi, chưởng ấn kinh khủng từ trên đi xuống nghiền ép qua, đại lực ép vỡ hết thảy, âm thanh răng rắc truyền ra, sau đó Tần Vấn Thiên thấy Khôi Lỗi kia bị lực mạnh nghiền ép nát bấy, tán loạn ở trên mặt đất.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên đột nhiên biến đổi, sau đó người trung niên kia nhìn hắn, ánh mắt đột ngột sắc bén lên, nói:

- Đại sư, như vậy, ngươi có thể an tâm dẫn đường.

Giờ phút này đã là xích lõa uy hiếp, không chỉ như vậy, còn hủy Khôi Lỗi của Bạch Lộc Di.

Trầm ngâm khoảnh khắc, Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó xoay người tiếp tục đi đến, đôi mắt của người trung niên lóe lên, an tĩnh ở phía sau hắn, vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Phủ Trích Tinh bị giáo huấn đau đớn thê thảm hắn vẫn còn ghi nhớ kỹ, quyết không thể cho Tần Vấn Thiên cơ hội, mượn lực Thần Văn đối phó hắn.

Người trung niên trở nên cẩn thận rất nhiều, không chỉ đi sát đằng sau Tần Vấn Thiên, thậm chí khi Tần Vấn Thiên để hắn xuất thủ phá giải Thần Văn, hắn đều trực tiếp cự tuyệt, chỉ ở phía sau nhìn Tần Vấn Thiên. Đúng là Tần Vấn Thiên dường như vẫn không lừa được hắn, mỗi lần phía trước đều quả thực xuất hiện Thần Văn bẫy rập.

- Đại trận.

Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên ngừng lại, nhìn về phía trước.

Trước mặt hắn, hai bên có ngọn núi, trên đường lớn rộng rãi nhìn như thông suốt, nhưng Tần Vấn Thiên cảm thấy đại đạo này có khí tức trận pháp.

Bàn tay của người trung niên bỗng nhiên huy động, đánh tới trước Tần Vấn Thiên, thời điểm công kích của hắn rơi xuống, từng cơn lốc hủy diệt đột nhiên tái hiện, khí lưu đáng sợ lưu động, làm cho người trung niên cười cười nói:

- Đại sư quả nhiên lợi hại đã nhìn ra, vậy xin phá trận, nói vậy lối ra cũng không xa.

Nói xong trong mắt của hắn lộ ra sự mong đợi, hắn mơ hồ cảm giác, thanh tùng cổ phong phía trước càng ngày càng gần.

- Tiền bối, trận pháp này cực kỳ lợi hại, nếu tiền bối không ra tay, có lẽ rất khó phá giải.

Tần Vấn Thiên cau mày nói.

- Ta tin tưởng đại sư.

Trung niên nở nụ cười, đứng chắp tay, cực kỳ lạnh nhạt.

- Vậy có lẽ phải nán lại một ít thời gian.

Tần Vấn Thiên ngừng lại, bắt đầu khắc họa Thần Văn, từng đường cong tái hiện, uy áp thản nhiên lan tràn ra, người trung niên nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Tần Vấn Thiên, thân hình lóe lên, lại xuất hiện ở trước người Tần Vấn Thiên, lòng bàn tay có khí lưu hủy diệt lưu động, bàn tay của hắn như hóa thành hỏa sắc, có hỏa diễm lóng lánh, khí tức đáng sợ bao phủ Tần Vấn Thiên, dường như hắn tùy thời có thể ra tay kích sát.

Tần Vấn Thiên không nói gì, vẫn an tĩnh khắc họa Thần Văn, qua một khoảng thời gian, hắn bắt đầu dẫn động Thần Văn công kích trận pháp phía trước, từng chút xíu đi tới, người trung niên từng bước một theo sau, cách Tần Vấn Thiên một bước, giơ tay lên là có thể giết chết Tần Vấn Thiên.

- Tiền bối cần gì cẩn thận như vậy?

Tần Vấn Thiên cười nói, sau đó quay đầu lại, đúng lúc này nhìn người trung niên phía sau, lạnh nhạt nói:

- Ngươi là người phương nào?

Trung niên thấy sắc mặt của Tần Vấn Thiên biến đổi, vẫn bất động như cũ, chỉ cười nói:

- Đại sư đừng dùng thủ đoạn thì tốt hơn.

Nhưng chỉ thấy sắc mặt của Tần Vấn Thiên biến đổi, chân đạp mặt đất một cái, phía sau người trung niên, một luồng khí tức sắc bén đột nhiên đánh ra, làm cho sắc mặt của người trung niên biến đổi mạnh, hắn xoay người nhìn, đồng thời tay trái dò ra, chộp tới đầu của Tần Vấn Thiên, mặc dù thật có người, cũng phải bắt Tần Vấn Thiên.

Mà thời điểm hắn quay đầu lại, thân thể Tần Vấn Thiên đã chùn xuống, ngay khi quang văn lưu động, mặt đất mà Tần Vấn Thiên đứng sụp đổ, thân thể hắn chìm xuống dưới, đồng thời bàn tay xuất hiện lưỡi kiếm đáng sợ, đánh thẳng đến người trung niên.

Người trung niên quay đầu lại liền biết bị lừa, quả thực như hắn sở liệu, vốn dĩ không có người, nhưng lại có từng vòng từng vòng kiếm mạc kinh khủng giết về phía hắn.

Bàn tay hỏa diễm điên cuồng đánh ra, hai chân của hắn đau xót, sau đó hét thảm một tiếng, hai chân trực tiếp bị người lấy lưỡi kiếm cắt đứt, kiếm mạc đáng sợ kia áp bách đến thân thể hắn không ngừng rút lui, thổi qua đỉnh đầu của Tần Vấn Thiên. Trong hư không truyền đến sức mạnh trấn áp đáng sợ, hai chân bị chém đứt của hắn đụng phải mặt đất, khí lưu hủy diệt bắt đầu tàn phá bừa bãi, nơi đó là trận pháp mà Tần Vấn Thiên không phá.

- Cứu ta.

Người trung niên kêu thảm một tiếng, lúc này Tần Vấn Thiên đã lâm vào lòng đất, không dám lộ đầu ra.

Vì giết đối phương, hắn cũng bốc lên uy hiếp cực lớn, chỉ cần hắn chậm một giây, công kích của đối phương đánh hắn vào trong trận pháp, hắn sẽ chết.

Nhưng nếu không mạo hiểm như vậy, không giết chết được đối phương, hắn không có lựa chọn nào khác là ngoài cái chết.

Khi dẹp loạn hết thảy, Tần Vấn Thiên từ trong lòng đất đi ra, lạnh lùng liếc nhìn, hài cốt đối phương đã không còn.

Thân hình chuyển qua, Tần Vấn Thiên xoay người nhanh chóng rời đi, trong mắt như trước có hàn mang.

Không mất bao lâu, Tần Vấn Thiên liền về tới nơi Khôi Lỗi bị hủy. Hắn tin tưởng Bạch Lộc Di đã ở chỗ này gặp hắn, sẽ biết, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp ở chỗ này chờ nàng.

Vì thế, Tần Vấn Thiên ở chỗ này chuẩn bị một Thần Văn đại trận, chờ Bạch Lộc Di đến.

Điều làm cho Tần Vấn Thiên có chút bất ngờ là trước khi Bạch Lộc Di đến, Bạch Phỉ dĩ nhiên đến trước rồi, hơn nữa lại cực kỳ tả tơi. Ở phía sau nàng, có một thanh niên tà khí, quần áo có nhiều tro bụi, thậm chí trên người có mấy chỗ thương thế, hiển nhiên cực kỳ không dễ dàng.

- Là hắn.

Khi nhìn thấy Tần Vấn Thiên, mắt Bạch Phỉ sáng lên.

Người thanh niên cũng nhìn thấy Tần Vấn Thiên, không khỏi lộ ra một tia thần sắc thú vị.

- Đi mau.

Thanh niên tà khí nhìn Bạch Phỉ nói, sau một lát liền đến trước người Tần Vấn Thiên.

- Sao các hạ không chạy đi?

Thanh niên tà khí nhìn Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.

Tần Vấn Thiên liếc nhìn Bạch Phỉ một cái, thời khắc này Bạch Phỉ quần manh áo rách, thân thể có không ít chỗ để trần ở bên ngoài, dưới vai trắng nõn, chỗ đầy đặn kia như ẩn như hiện, khiến người ta dễ dàng tâm sinh tà niệm, hơn nữa lúc này nàng có vẻ hơi tiều tụy, hiển nhiên cực kỳ không dễ chịu, chắc là bị người bức bách.

Bạch Phỉ nhìn thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên, cắn răng, sắc mặt càng khó coi.

- Ha ha, nếu ngươi thích mà nói, có thể tặng cho ngươi, mỹ nhân của điện Đan Vương, có lẽ vẫn là lần đầu tiên nha.

Thanh niên tà khí cười nhạt nói, Tần Vấn Thiên quét mắt nhìn hắn một cái, mở miệng nói:

- Ta còn có chuyện, các hạ tự nhiên.

Thanh niên tà khí vẫn mỉm cười, thật vất vả gặp một Thần Văn Sư lợi hại, có vẻ là mạnh nhất của phủ Trích Tinh, hắn làm sao bỏ qua được.

- Các hạ theo ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.

Thanh niên tà khí tiếp tục nói.

Chỉ thấy Bạch Phỉ nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Chúng ta có phải đã gặp qua hay không?

Ngay lúc này đối diện nhìn Tần Vấn Thiên, mặc dù trên người đối phương mang theo lãnh ý, nhưng cảm giác quen thuộc này càng ngày càng mãnh liệt, nàng tuyệt đối thấy qua người này, nhưng hắn là ai cơ chứ?

Trong lúc nhất thời Bạch Phỉ nghĩ không ra, nhưng nàng có thể khẳng định, nàng quen người trước mắt, nhất định là người quen.

Tần Vấn Thiên đạm mạc nhìn nàng một cái, không để ý đến, chỉ thấy thời khắc này, xa xa lại có tiếng bước chân truyền đến, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn qua, con ngươi không khỏi hơi co rụt lại, nhìn chằm chằm hai bóng người đến đây, bất ngờ chính là Bạch Lộc Di cùng với hắc bào lão giả của phủ Trích Tinh.

Khi hắc bào lão giả thấy Tần Vấn Thiên, trong mắt đột nhiên hiện lên tinh mang, dĩ nhiên là hắn.

Hắn chính là người phủ Trích Tinh, thế nhưng mắt thấy Tần Vấn Thiên biểu hiện ở trên hội giao lưu, hơn nữa trước đó phủ Trích Tinh bị Tần Vấn Thiên hãm hại, nhất thời trong mắt của hắn bộc phát ra lãnh mang thản nhiên.

- Tần đại sư, giỏi tính toán, làm cho phủ Trích Tinh ta tổn thất nhiều cường giả như vậy.

Chỉ thấy hắc bào lão giả này đi lên phía trước, Tần Vấn Thiên nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo, vô cùng lạnh lẽo lại làm cho hắc bào lão giả cảm thấy run rẩy.

Nghĩ vậy hắn cười lạnh, đi tới phía sau Bạch Lộc Di, xem ra người này rất hận hắn, như vậy hiển nhiên là bởi vì thấy được Bạch Lộc Di.

- Tần đại sư?

Bạch Phỉ lộ ra suy tư, họ Tần, nhưng nàng vẫn không có nhớ ra, trong người nàng quen biết, người nào họ Tần, hơn nữa còn là Thần Văn Sư.

- Có khỏe không?

Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Lộc Di hỏi.

- Bị bắt nhiều ngày như vậy, có thể khỏe sao?

Bạch Lộc Di trừng Tần Vấn Thiên một cái, nhất thời Tần Vấn Thiên thở phào nhẹ nhõm, Bạch Lộc Di còn có thể đùa giỡn, nói vậy còn chưa gặp phải tình huống quá xấu.

- Thả nàng ra, chuyện này liền kết thúc.

Tần Vấn Thiên nhìn hắc bào lão giả, giọng nói lạnh lẽo.

- Ha ha, Tần Vấn Thiên, hình như ngươi quá để ý mình.

Hắc bào lão giả lạnh lùng đáp lại.

- Tần Vấn Thiên?

Bạch Phỉ run rẩy, sau đó một bóng người ở trong trí nhớ của nàng hiện lên, cùng thanh niên trước mắt chậm rãi dung hợp, thần sắc của nàng đột nhiên trở nên đặc sắc.

Không sai, là hắn, mình dĩ nhiên đến lúc này mới nhận ra!

Thần Văn Đại Sư này, dĩ nhiên là nhân vật trẻ tuổi ở tiểu quốc lúc trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.