Ông Xã Alpha Vạn Người Mê Của Tôi

Chương 05: Âm Dương cân bằng (Thượng)




Tay áo màu xanh nhạt nhẹ nhàng phe phẩy, quân cờ trong tay Ôn Đình Trạm chỉ hạ xuống chậm một bước so với Tuyên Lộc, trong lòng đã có tính toán trước, dường như đã sớm đoán được Tuyên Lộc sẽ đặt cờ ở đâu.

Mọi người đều bị phong thái của Ôn Đình Trạm làm cho khiếp sợ, không khỏi mong đợi nước cờ này của Ôn Đình Trạm. Nhưng những học sinh đứng gần đó không khỏi thất vọng, những người kêu to cũng không che giấu được nhụt chí:

“Ôn Doãn Hòa nhảy cờ!” 

Nhảy là trong lúc hai bên đấu cờ tiếp xúc giao chiến, là một cách hạ cờ để thoát khỏi thế cờ của phe mình hoặc truy sát thế cờ yếu của đối phương, mà ở đây, Ôn Đình Trạm thuộc vế sau.

Đại thế cũng đã gần đến, Ôn Đình Trạm không nghĩ làm thế nào để ngăn cơn sóng dữ mà lại đi diệt hai quân cờ đối phương không ngăn được, quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, đều nghi ngờ không biết Ôn Đình Trạm có hiểu luật chơi hay không.

Phía sau tự nhiên nổi lên không ít tiếng chất vấn, Ôn Đình Trạm lại làm như không nghe thấy. Tiêu Sĩ Duệ và Dạ Dao Quang đứng bên cạnh cũng không hiểu được nước cờ của Ôn Đình Trạm, tài đánh cờ này quả thật còn yếu hơn cả người mới học. Nhưng hai người đều đã được lĩnh giáo tài đánh cờ của Ôn Đình Trạm rồi, dù không hiểu cũng vẫn có lòng tin đối với Ôn Đình Trạm. 

Tuyên Lộc vẫn mang sắc mặt thản nhiên như trước, hạ xuống một quân cờ: “Ôn công tử…”

“Bịch!” Không đợi Tuyên Lộc nói hết câu, Ôn Đình Trạm đã hạ cờ xuống.

Nước cờ này vừa đi, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, không phải là thế cục thay đổi mà là quả thực không nhịn được câu chửi tục, bởi vì Ôn Đình Trạm lui một bước cờ. 

Lui là một phương pháp thường dùng, ý nghĩa cơ bản của nó là khi cờ hai bên tiếp xúc với nhau trên bàn cờ, cờ phe ta bị cờ đối phương chặn lại sẽ lùi một bước về hướng cờ ban đầu của phe ta.

“Rốt cuộc là có biết chơi cờ hay không đây!”

“Không đâu, không cần cố ra vẻ, mau xuống đi!” 

“Đúng vậy, đừng làm mất mặt nữa!”

"..."

Mọi người có bao nhiêu mong chờ đối với Ôn Đình Trạm, lúc này lại có bấy nhiêu thất vọng, mọi người đều nhao nhao ồn ào lên. 

Dạ Dao Quang lập tức giận không kìm được, cô quay lại, cặp mắt đào hoa xinh đẹp châm chọc nhìn mọi người: “Đường đường là học sinh của chín học viện lớn, thật khiến học viện Bạch Lộc bé nhỏ của chúng tôi mở mang tầm mắt. Trong giờ học đánh cờ của tiên sinh học viện chúng tôi, câu đầu tiên chúng tôi được dạy là “nhìn cờ mà không nói mới thật là quân tử”. Nghĩ đến học sinh của chín học viện lớn đều là những người cao siêu, vì vậy tiên sinh trực tiếp bỏ qua bài này mà dạy học vấn cao thâm, so với chư vị thì chúng ta chắc chắn chỉ biết ra vẻ, mất mặt xấu hổ cũng là điều không tránh được.”

Mấy câu nói của Dạ Dao Quang như có gai, ép đến mức mọi người đều đỏ mặt, mấy người da mặt mỏng đều rối rít che mặt. Dạ Dao Quang cũng thôi không công kích nữa mà quay lại tiếp tục xem thế cờ. Lúc này thế cục đã xảy ra sự thay đổi to lớn, quân cờ đen vốn bị vây khốn sít sao dường như có xu hướng sống lại. Ánh mắt mọi người mới vừa bị Dạ Dao Quang hấp dẫn lúc này cũng theo ánh mắt của Dạ Dao Quang rơi vào bàn cờ, thấy rõ người bên bàn cờ nhất thời mở to hai mắt nhìn. Khi Dạ Dao Quang nói, Ôn Đình Trạm lại hạ xuống bốn quân cờ, bốn quân cờ này nếu mở ra thì đều không có tính công kích, không phải chiếm đất mà là nhường đường.

Nhưng bốn quân cờ không bắt mắt ấy lại có thể vẽ ra một đường sống, còn có xu thế vây cờ trắng của Tuyên Lân lại, lập tức khiến tất cả mọi người đều nín thở. 

Hai người đấu cờ, Tuyên Lộc đã không còn sự thanh thản ban đầu nữa, mà Ôn Đình Trạm lại vẫn bình thường như trước.

Sau khi theo Ôn Đình Trạm đặt xuống ba quân cờ, Tuyên Lộc không hạ cờ nữa mà đứng lên cúi chào Ôn Đình Trạm: “Tài đánh cờ của Ôn công tử quả là tinh xảo, Lộc không có tài như vậy, mời Ôn công tử theo Lộc đi gặp biểu huynh.”

“Đây, đây là phá trận rồi?” 

“Chắc là vậy, không phải Tuyên Lộc nói muốn mời Ôn Doãn Hòa đi gặp Kỳ Lân công tử sao.”

“Đúng vậy, thật muốn nhìn xem thế cờ đã thành thế nào rồi!”

Không để ý tới tiếng mọi người bàn luận, Ôn Đình Trạm bưng chén trà bên cạnh lên khẽ nhấp một ngụm: “Thế cờ này chưa xong, ta đi theo cậu, vậy Kỳ Lân công tử đã nhận thua rồi?” 

Lời nói bình thản, khẩu khí cuồng vọng khiến mọi người sợ ngây người.

Rõ ràng là Tuyên Lộc đã nhận thua, căn bản không phải Kỳ Lân công tử. Nhưng bây giờ mọi người đột nhiên nhớ ra, Kỳ Lân công tử đã có lời trước, phá được thế cờ mới gặp mặt. Lúc này Tuyên Lộc mời Ôn Đình Trạm đi gặp Kỳ Lân công tử cũng có nghĩa là thế cờ đã được phá, Kỳ Lân công tử thua cũng không phải là không thể.

“Kỳ Lân công tử mười hai tuổi đã đưa ra thế cờ khó này, làm khó được thiên hạ anh kiệt, ngày nay có Ôn Doãn Hòa mười hai tuổi đã phá được thế cờ này, quả nhiên là thiếu niên anh hùng!” Lúc này, một giọng nói thuần hậu vang lên. 

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, ánh mắt không khỏi sáng ngời, người đang nói chính là Trung Châu Đề đốc Học chính - Hứa Nguyên, tuổi đã quá bốn mươi, luôn nhận được sự kính trọng và yêu mến của học sinh Trung Châu. Mà người khiến ánh mắt bọn họ sáng lên không phải là Hứa Nguyên mà là thiếu niên bên cạnh Hứa Nguyên được người đẩy xe lăn tới.

Ngũ quan của thiếu niên tinh tế như mỹ ngọc thượng đẳng không tì vết, lộ ra sự trắng trẻo khác thường khiến người khác đau lòng, lông mày dài mảnh không hề rậm, mũi thẳng thanh tú, cánh môi cũng thoáng tái nhợt. Rõ ràng là nam có tướng mạo của nữ, nhưng đôi mắt đi vào lòng người thâm sâu không thấy đáy của hắn dường như có thể nhìn thấu thế gian, có thể khiến người ta chỉ nhìn một lần là có thể quên đi dung nhan xuất chúng của hắn, cũng quên đi cơ thể yếu ớt của hắn.

Áo choàng màu trắng có viền vàng che cơ thể gầy yếu của hắn lại, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên tay vịn mềm mại như tay con gái nhưng khớp xương lại rõ ràng, không khiến người ta hoài nghi hắn có bản lĩnh xoay chuyển càn khôn. Mái tóc dài đen như mực xõa xuống, một miếng ngọc được cài lên tóc, gió mát thổi qua, mái tóc dài của hắn cũng khẽ động, tà áo bay bay, tay áo dài mềm mại. 

Lạnh lùng không nhiễm khói bụi nhân gian khiến người ta không dám khinh nhờn.

"Kỳ Lân công tử - Tuyên Lân." Gần như không cần suy nghĩ, Dạ Dao Quang cũng biết người này là ai.

“Học sinh bái kiến Học chính đại nhân.” Ôn Đình Trạm hơi cúi người, sau đó đối mặt với Tuyên Lân: 

“Kỳ Lân công tử, nghe danh đã lâu.”

“Ôn Doãn Hòa của Lư Lăng, đã nghe nói đến.” Giọng của Tuyên Lân lộ ra một tia lạnh lùng.

Hạ nhân của hắn đẩy hắn tới cạnh bàn cờ, hắn nhìn bàn cờ, đôi mắt thâm thúy khẽ lóe lên: “Nếu đã là thế cờ chưa hoàn thành, Ôn công tử có muốn tiếp tục không?” 

Một câu vừa nói ra, tất cả mọi người nhiệt huyết sôi trào, quả thực có xúc động đến mức muốn hét lên. Bọn họ dám vỗ ngực đảm bảo, đây tuyệt đối là trận đấu đỉnh cao nhất của hai đại thần đồng trong mấy trăm năm qua.

Tất cả mọi người đưa mắt mong chờ nhìn Ôn Đình Trạm, mong cậu nhanh chóng ứng chiến để bọn họ có thể tận mắt chứng kiến trận đấu đỉnh cao này.

Ôn Đình Trạm hoàn toàn không phụ sự mong chờ của bọn họ: “Cung kính không bằng tuân mệnh.” 

Hai người thông tuệ vô song, bọn họ đều có dung nhan tuyệt trần, trí tuệ vô song, một người áo trắng trôi dạt vào trần thế, một người áo xanh cao quý ung dung. Bỏ trận đấu cờ sang một bên, một bức tranh như vậy cũng đủ để mọi thứ trên đời đều trở nên mê say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.