Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 63: Không còn luyến tiếc sự sống




Trong rừng linh khí dày đặc, ráng lành lượn lờ. Ba gốc Huyết Lệ thần trúc cao không quá ba thước trông như được điêu khắc từ lục mã não, sau khi được phủ lên một lớp huyết châu liền có vẻ linh thiêng nói không ra lời.

Ở phía trước ba cây thần trúc có vài Tu Chân Giả đang nói chuyện với nhau. Một người trong đó mặc bộ trường sam màu xanh nhạt , mái tóc đen tựa như thác nước, mày kiếm mắt sáng trông phi thường anh tuấn. Trên mặt đầy vẻ giật mình, hắn mở miệng nói ra cái tên Tiêu Thần mà mặt mày kinh ngạc.

Tiêu Thần vừa mới thoát khỏi các vị vương, lọt vào trong rừng Trúc Hải này. Gặp được vài tên tu giả, hắn nhìn tên thanh niên có vóc người cao dong dỏng kia mà lập tức cảm giác nhìn rất quen mắt, trước kia rất lâu hẳn là đã gặp mặt.

"Ngươi là ai? !" Tiêu Thần đồng thời hỏi thì cũng đã làm tốt việc chuẩn bị chiến đấu. Năm đó một mình hắn đánh với Thập Kiệt mạnh nhất Tu Chân Giới , giết chết bảy tám người. Hắn đã kết đại oán thù cùng vài Đại tông phái ở Giới này.

"Thật sự là ngươi? !" Trêm mặt thanh niên đang có tư thế oai hùng bừng bừng chợt hiện ra vẻ khó có thể tin nổi, hắn nói: "Điều này. . . Làm cho người ta khó mà tin được!"

"Là ngươi. . . Vô Danh Thị!" Từ hai tròng mắt Tiêu Thần bắn ra hai đạo thần quang, giống như kiếm bén phóng tới, chăm chú nhìn vào người ở trước mặt.

Người này đúng là một trong Thập Kiệt trẻ tuổi năm đó của Tu Chân Giới, đã từng đại chiến một hồi cùng Tiêu Thần tại Trường An. Mặc dù hắn cùng vài tên anh kiệt khác đồng thời đại bại, nhưng hẳn là hắn chỉ bị chết một hóa thân mà thôi. Còn chân thân của hắn từ đầu đến cuối cũng không hề hiện ra.

"Không sai, hiện tại tên ta là Ngô Minh." Từ đôi mắt Vô Danh Thị cũng bắn ra hai đạo thần quang, hắn nhìn chăm chú Tiêu Thầnmà hỏi: "Làm thế nào mà ngươi sống lại ?"

Mấy tên Tu Chân Giả chung quanh, tất cả lộ ra vẻ khiếp sợ. Năm đó bọn họ mặc dù không tiến vào Cửu Châu, nhưng đều biết rất rõ về tất cả chuyện phát sinh. Lập tức tất cả đều trợn ngược mắt lên, sát khí tràn ngập.

"Là tên Ma vương năm đó sao? !"

"Vẫn còn lo lắng cái gì. Động thủ!"

Mấy người đồng thời xuất ra Linh Bảo, chúng tỏa ra đủ loại màu sắc mà bay như mưa trong rừng trúc xanh, nhất loạt đánh về hướng Tiêu Thần.

Tiêu Thần liền lưu lại trong rừng trúc những đạo tàn ảnh. Hai tay trong suốt Như Ngọc, lóe ra những đốm sáng lấp lánh mà đối chọi với vài món Linh Bảo.Tiếng "lanh canh", "Leng keng" không ngừng bên tai giống như đang rèn sắt.

Điều này làm cho vài tên Tu Chân Giả đã ra tay đều biến sắc. Những món Linh Bảo này có uy lực thật lớn, đủ sức phá núi lật biển. Nhưng mà trước mắt lại có người lấy cánh tay cơ bắp đón đỡ. Rất khó tưởng tượng huyết nhục thân thể dũng mãnh đến loại trình độ nào.

Một chuỗi liên châu hào quang chói lọi, nó hoàn toàn làm từ ngọc thạch điêu khắc mà thành. Chuỗi châu xoắn chung một chỗ tựa như là một con ngọc long. Nó nhảy múa mà xoắn về hướng Tiêu Thần. Loại Linh Bảo này ngay cả nếu quấn quanh một quả núi lớn Đại Sơn thì đều đủ sức nghiền nát nó.

Nhưng saukhi bị Tiêu Thần dùng hai tay bắt lấy, nó lại phát ra tiếng vỡ vụn , rồi bị Tiêu Thần dùng lực giằng xé mãnh liệt mà gãy lìa trên bầu trời. Hào quang bắn ra bốn phía, tất cả linh khí ở trong đó tan đi toàn bộ.

"Oanh "

Một chiếc đại ấn mặt xanh biếc to như dãy núi đè xuống. Dẫu còn chưa va chạm vào, nhưng cỗ lực lượng cường đại kia đã trực tiếp làm cho mặt đất dưới chân Tiêu Thần lún sâu xuống trên trăm mét, làm xuất hiện một cái động sâu khủng bố. Có thể tưởng tượng uy lực của nó đáng sợ đến đâu.

Tiêu Thần đứng thẳng trong không trung giữa động sâu. Hắn trực tiếp vung bàn tay lên, lấy Trấn Ma Thức để nghênh địch. Một mặt bia ảnh cực lớn bay lên trên trời, "Răng rắc" một tiếng mà trực tiếp đục lỗ vào chiếc ấn ngọc bích to như quả núi nhỏ .

Trong tiếng ầm ì, thần ấn cực lớn bắt đầu vỡ vụn rồi rơi xuống trong khu rừng xinh đẹp.

Đến bước này, tất cả mọi người đều bị kinh sợ. Chiếc ấn mặt ngọc bích này là một kiện Linh Bảo hiếm có, không ngờ lại bị phá huỷ dễ dàng như vậy. Điều đó đã khiến vài tên Tu Chân Giả kinh hãi không thôi.

Xoẹt

Tiêu Thần lấy Bát Tướng cực nhanh vọt tới, tránh né qua từng món Linh Bảo hào quang lòe lòe kia, định ra tay với bọn họ. Nhưng vào lúc này Ngô Minh một mực không động đậy rốt cục ra tay.

Hào quang vàng óng lấp lánh phóng lên cao, tiếng chuông du dương bắt đầu kích động . Một cái Hoàng Kim Thần Chung hào quang sáng lạn, giống như vầng mặt trời treo trước mắt, chói mắt vô cùng, làm cho không người nào có thể nhìn thẳng vào nó. Ngô Minh được một cái Hoàng Kim Thần Chung bảo hộ ở bên trong, đang chặn đường đi của Tiêu Thần.

"Boong "

Tiêu Thần lấy Thượng Thương Chi Thủ đánh vào trên Hoàng Kim Thần Chung. Tiếng chuông cực lớn đập đến làm cả dải Tiên Sơn này đều rung rinh một hồi rồi sau đó ầm vang một tiếng thật lớn. Ngoại trừ khu rừng trúc vẫn còn bảo tồn tiếp, một quả núi lớn ở phụ cận không ngờ bị sụp đổ .

" Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt? !" Tiêu Thần thất kinh, thật không ngờ lại lần nữa nhìn thấy món Linh Bảo này. Năm đó khi Thần Chung này bị phong ấn mà nó đã phô ra uy năng đáng sợ. Hiện nay chỉ sợ đã hoàn toàn giải phong bế, đến tột cùng nó có uy lực lớn cỡ nào là rất khó tưởng tượng. Dù sao đây là chí bảo đồng cấp cùng Hoàng Kim Thần Kích, Ô Thiết Ấn .

"Không sai, đúng là Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt." Ngô Minh đứng trong vầng sáng xanh cực đẹp mà nói: "Là một cái chí bảo duy nhất mà còn chưa bị ta luyện hóa thành tự thân."

Hoàng Kim Chung hình thể gần như trong suốt. Nó không chỉ có tính chất đặc biệt hoàng kim , mà còn có vẻ long lanh rực rỡ của ngọc bích. Nó chậm rãi chuyển động trên đỉnh đầu Ngô Minh, dao động năng lượng cường đại làm cho người ta sợ hãi.

Cách công kích của Ngô Minh cực kỳ đặc biệt, tuyệt không phải Linh Bảo tầm thường mà Tu Chân Giả có thể bồi dưỡng . Cứ mỗi lần hắn được một món báu vật đều đem ra luyện hóa thành một bộ phận của chuông rồi ngưng kết làm một thể cùng thân thể. Điều đó làm cho thân thể trở thành pháp bảo trong pháp bảo. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, sau khi thân thể hắn đạt đến cảnh giới tối cao thì hắn đủ sức chống lại trước các tuyệt thế võ thể.

Đây tuyệt đối là một đại địch, năm đó hóa thân của Ngô Minh mà còn có thể bước chân vào trong hàng ngũ Thập Kiệt trẻ tuổi của Tu Chân Giới. Bản thể của hắn đương nhiên sẽ mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa hắn nắm giữ Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt nên rất khó lường được thực lực chân chánh trước mắt của hắn.

"Ta không biết ngươi làm thế nào mà sống lại, nhưng hôm nay ta không muốn đối kháng sinh tử cùng ngươi." Ngô Minh biểu hiện ra thực lực có tính uy hiếp, nhưng ngoài dự tính, cuối cùng hắn cũng không hề động thủ cùng Tiêu Thần mà chỉ nói: "Không có gì phải giấu diếm, hiện tại ta không muốn chiến đấu. Nhưng nếu như ngươi ép buộc thì ta cũng có thể cố gắng mà tiếp đón."

Tiêu Thần lập tức thu hồi chiến ý. Phía sau còn có một đám dị tộc vương đang đuổi giết hắn, hắn cũng không muốn gây thêm rắc rối.

"Xin khuyên ngươi một câu, sớm sớm rời khỏi phiến Tiên Sơn này. Nếu không ngươi có thể sẽ đụng tới rất nhiều đại địch trước đây."

Tiêu Thần đã sớm nhìn ra, trong phiến Tiên Sơn này có đông đảo Tu Chân Giả thường lui tới, tựa hồ có chuyện gì phát sinh. Hắn có hơi bất ngờ nhìn Ngô Minh, bởi hắn không tin đối phương lại hảo tâm nhắc nhở nên cười lạnh hỏi: "Trong phiến Tiên Sơn này có sự kiện lớn phát sinh sao? Làm cho đông đảo Tu Chân Giả chạy tới."

"Không sai, ở chỗ sâu trong Tiên Sơn có bia ảnh cực lớn hiện ra, làm kinh động cả Tu Chân Giới. Rất nhiều cường giả đều chạy tới phiến Tiên Sơn."

"Bia ảnh cực lớn ?" Tiêu Thần cả kinh, chẳng lẽ trong dãy núi thần tiên này của Tu Chân Giới lại có một mặt Thiên Bi sao?

"Ta cảm giác rất giống bia ảnh mà vừa rồi ngươi đánh ra, chẳng lẽ giữa hai món đồ này có liên lạc gì sao?" Ngô Minh nghi hoặc nhìn Tiêu Thần.

"Có lẽ thế." Tiêu Thần phản ứng rất bình thản, rồi sau đó xoay người rời đi.

Vài tên Tu Chân Giả khác rất bất mãn, phàn nàn: "Tại sao Ngô Minh đại ca ngươi để cho hắn chạy thoát? Vẫn còn nói cho hắn tin tức kia."

Nhìn bóng lưng Tiêu Thần dần dần biến mất vào chỗ sâu trong Tiên Sơn, khóe miệng Ngô Minh mới lộ ra một tia cười gằn mà bảo: "Cách thức công kích của hắn tuyệt đối có liên quan cùng Thiên Bi. Khi ta để lộ ra tin tức này, tất nhiên hắn sẽ muốn đi Thiên Táng Cốc. Nơi đó có đại địch của ta, mà Tiêu Thần không chỉ có là kẻ địch của tamà cũng là địch thủ của người kia. Như thế cứ để cho bọn họ gặp nhau chẳng phải là tốt sao?"

"Khu hổ nuốt lang, Ngô Minh đại ca biến hắn trở thành một cây đao?"

"Nếu hắn đi tới Tu Chân Giới, không cần chúng ta xuất thủ thì tự nhiên cũng đã có rất nhiều người muốn 'Chiêu đãi' hắn." Ngô Minh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, rồi sau đó nhìn về phía ba gốc Huyết Lệ thần trúc kia mà nói: "Linh Căn này là một trong mười đại thần mộc. Nó ẩn chứa tinh hồn mộc. Khi rốt cục tìm được Mộc chúc tính thì chỉ cần thu thập toàn bộ Ngũ Hành tinh hồn rồi luyện nhập vào trong cơ thể, đạo hạnh của ta liền viên mãn ."

Ba gốc Huyết Lệ thần trúc nhô lên cao cao ở giữa làm cho khắp Trúc Hải lấp lánh đủ màu sắc, ráng lành lóng lánh, nồng độ linh khí hơn rất xa so với các nơi Tiên Sơn khác. Thật không thẹn với cái tên Thần Mộc.

"Hắn đã quay lại."

Ngô Minh quay đầu nhìn theo về phía xa xa, phát hiện Tiêu Thần vừa đi mà quay lại. Hắn đang nhanh chóng phá không mà đến.

"Quên một việc, ta rất thích thu thập Linh Mộc, muốn lấy đi một gốc trúc Huyết Lệ." Tiêu Thần hạ xuống, đi tới phụ cận rồi không khách khí chút nào cứ thế trò chuyện cùng mấy người ở đây, dáng vẻ cực kì quen biết.

"Ngươi không nên được voi đòi tiên, chúng ta đã không đối kháng sinh tử cùng ngươi, ngươi lại còn muốn đòi lấy Thần Mộc của chúng ta, không nên quá phận!" Một người Tu Chân Giả bên cạnh Ngô Minh quát lạnh.

"Thương lượng xong . . ." Tiêu Thần cũng không trở mặt, ngược lại còn vui vẻ ra mặt.

Đúng lúc này, dao động năng lượng cường đại truyền đến. Mấy người Dạ Xoa Thiên Hậu, Hải Thần vương, Đại Địa Vương, Mã Ba Áo dẫn dắt đông đảo dị tộc vương đuổi tới. Sau khi thấy bóng dáng Tiêu Thần thì không có bất cứ lời nói gì, nhất loạt công kích đến.

"Oanh "

Đất đá tức thì vỡ vụn, ngoại trừ mấy cây Huyết Lệ thần trúc thì tất cả các cây trúc đều tan thành tro bụi.

"Là người phương nào?" Vài tên Tu Chân Giả giận dữ, Huyết Lệ trúc mặc dù là Thần Mộc nên không bị hủy. Thế nhưng nó vẫn bị lực lượng điên cuồng như vậy công kích, có lẽ vẫn rất nguy hiểm.

"Huyết Lệ trúc? !" Đại Địa Vương ngẩn ngơ, rồi sau đó cười to nói: "Đúng lúc ta đang cần loại Thần Mộc."

Đại Địa Vương dẫn đầu công kích tới, các dị tộc vương khác cũng vội vàng xông tới, tất cả đều xuất thủ.

"Các ngươi muốn chết, dám đoạt Thần Mộc của chúng ta!" Một người Tu Chân Giả giận dữ, khống chế pháp bảo phóng lên cao, một chiếc thần võng đủ sắc màu như đám mây lớn liên miên không dứt, trải rộng trên bầu trời.

Nhưng mà Linh Bảo có uy lực cường đại này bị các vị vương xé nát ngay tại chỗ.

Lập tức, mấy tên Tu Chân Giả bao gồm cả Ngô Minh đều biến sắc mặt.Nhóm cao thủ trước mắt này vượt quá tưởng tượng của bọn họ, thực lực phi thường đáng sợ.

"Hắc hắc. . ." Đại địa Thiên vương cười lạnh, một quyền vừa tung ra, hào quang vàng sẫm mênh mông liền phủ xuống. Ngay tại chỗ đánh chết Tu Chân Giả đã xuất ra thần võng, nhưng không kịp thời cùng lui ra phía sau làm hắn tức thì bị hình thần câu diệt.

"Một đám cường giả từ đâu đến? !"

Vài tên Tu Chân Giả khiếp sợ mà lại phẫn nộ. Thế nhưng không để cho bọn họ suy nghĩ nhiều, các vị vương vọt tới phụ cận.

"Boong "

Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt tỏa ra hào quang sáng lạn, tiếng chuông du dương vang vọng thiên địa. Âm thanh khủng bố vừa rung động ra, tức thì đánh cho một vị dị tộc vương vừa xông tới gần bị hóa thành huyết vụ, Thần Chung đáng sợ có uy lực vô cùng.

"Chạy mau!" Ngô Minh sắc mặt đột nhiên biến đổi. Hắn vừa giao chiến, lập tức biết đây là cường giả cấp số gì. Một đám người như vậy lại tụ tập chung một chỗ, quả thực không thể tưởng tượng ! Nên hắn bắt đầu trước hết nghĩ đến phá vòng vây.

Thế nhưng các vị vương đã nhắm vào hắn, uy lực của Thần Chung làm tất cả bọn họ phi thường giật mình. Báu vật như thế ở ngay trước mắt, há có thể buông tha? Mà Đại Địa Vương càng tự mình xông đến, muốn cướp luôn ba cây Huyết Lệ thần trúc.

"Chúng ta phá vòng vây đi ra ngoài." Tiêu Thần mặc dù hô lớn như vậy, nhưng cũng không nóng lòng chạy trối chết. Tứ Đại Tán Thủ toàn lực xuất kích đã tiêu diệt một vị dị tộc vương, rồi sau đó đánh bị thương nặng hai tên.

"Boong. . ." Tiếng chuông du dương làm rung động thiên địa, vào lúc tiếng chuông vang lên có mấy ngọn núi xa xa ầm ầm sụp đổ, hóa thành phấn vụn.

Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt uy năng vô cùng, sóng âm của chuông lại giết chết một tên dị tộc vương. Đồng thời Ngô Minh đối đầu cùng Đại Địa Vương, triển khai cuộc đại chiến động trời.

"A. . ."

Các Tu Chân Giả cũng không có tu vi khủng bố như Ngô Minh, càng không có chí bảo như hắn nên căn bản vô phương phá vòng vây. Trong phút chốc liền có một người bị đánh hình thần câu diệt, tu chân pháp bảo vỡ vụn bắn tóe trên không trung.

Tiêu Thần không hề liều mạng, bóng dáng như mộng ảo không tìm thấy đâu cả. Bát Tướng cực nhanh khiến hắn di động hơn người, nên vọt tới Ngô Minh cách đó không xa. Hắn hô lớn đối với vài tên Tu Chân Giả: "Hảo huynh đệ, chúng ta hợp lực phá vòng vây, chỉ cần có một người lao ra được đi báo tin, đến lúc đó bọn họ cũng không kẻ nào chạy được."

Mấy tên Tu Chân Giả đều có một cảm giác muốn chửi má nó. Đây không phải là ép nhóm khủng bố này sát thần diệt khẩu sao?

Quả nhiên, Hải Thần Thiên Vương hạ mệnh lệnh: "Nếu đã phải động thủ , vậy liền giết chết tất cả. Nơi này là Tu Chân Giới, vạn nhất trêu chọc rước lấy một môn phái cường đại trả thù thì tình huống rất không tốt."

Dạ Xoa Thiên Hậu tự mình động thủ. Vô Lượng Ma Quyền vừa ra, lập tức nện vỡ vài món tu chân pháp bảo. Lại còn "Phanh" một tiếng, đánh cho hai tên Tu Chân Giả bị chia năm xẻ bảy.

Cùng trong lúc đó, Chiến Vương Mã Ba Áo cũng xé rách một người Tu Chân Giả. Hải Thần Vương càng đã sớm đánh cho địch thủ thứ hai đến hình thần câu diệt.

Ngoại trừ Ngô Minh ra, hai tên Tu Chân Giả khác cũng cơ hồ trong nháy mắt bị bao phủ bởi các loại công kích như phong ba của dị tộc vương. Do nhiều vương giả như vậy ra tay, bất kể là Linh Bảo hay thân thể đến một giọt cặn cũng không còn lại.

"Boong. . ."

Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt rung động mãnh liệt, hào quang vàng chói làm cho cả phiến núi rừng này hoàn toàn sáng lạn. Trong khoảnh khắc đồng thời đẩy lui Đại Địa Vương, Ngô Minh đánh cho hai tên dị tộc vương bị thương nặng đến thổ huyết.

Thấy Dạ Xoa Thiên Vương, Hải Thần vương, Mã Ba Áo đồng thời đánh tới, Tiêu Thần không hề trì hoãn, lập tức tách ra mà đi.

"Ngô Minh, huynh đệ ta đi trước một bước, nếu như ngươi 'oanh liệt' ở chỗ này, ta sẽ báo thù cho ngươi." Bát Tướng cực nhanh của Tiêu Thần quả thật là tuyệt học chạy trối chết, hắn hóa thành một đạo hào quang, nháy mắt biến mất vào vùng núi phía trước.

"Boong boong boong. . ."

Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt không ngừng phát ra những tiếng vang cực lớn, rừng cây chung quanh trong nháy mắt tan thành tro bụi. Mấy quả núi lớn thì còn sụp đổ không một tiếng động , hóa thành bụi phấn.

Ngô Minh được Thần Chung chụp vào bên trong, cứng rắn đối kháng Đại Địa Vương cùng với gần mười vị dị tộc vương. Hắn bị mấy chục đòn nghiêm trọng, đành cứ thế phóng lên cao, xông ra khỏi vòng vây.

Cuối cùng hắn nhìn thoáng qua các vị vương, hắn căm hận lẩm bẩm: "Hải Thần cùng Đại Địa Thần. . . thần hồn của bọn chúng là thuộc về Ngũ Hành tinh hồn mà ta cần." Ngô Minh dựa vào sự quen thuộc đối với phiến vùng núi này nên nhanh chóng bỏ rơi mọi người, biến mất trong dãy núi.

Xứ sở phía Đông Tu Chân Giới có đến mười vạn Tiên Sơn, rất nhiều Động Tiên Đất Lành đều ở chỗ này, trong chỗ sâu nhất của mười vạn Tiên Sơn có một chỗ nguy hiểm tuyệt thế , tên là Thiên Táng Cốc.

Từ cổ chí kim, tu giả phàm là đi vào Thiên Táng Cốc, cho tới bây giờ không ai có khả năng còn sống đi ra. Hung danh lan xa, nó đã sớm trở thành đại danh từ chỉ sự tử vong.

Nhưng mà gần đây, ở chỗ đại hung đại ác này lại có dị tượng phát sinh. Một pho bia ảnh mông lung cực lớn hiện ra làm cho Thiên Táng Cốc vốn là nơi sương mù mông lung lại có những trận hào quang lóng lánh phát ra.

Giờ phút này, Tiêu Thần đã đi tới trên một đỉnh núi cao chỉ cách Thiên Táng Cốc không đầy mười dặm. Hắn đang ở đó nhìn ra thật xa.

Thỉnh thoảng có khả năng thấy Tu Chân Giả khống chế các loại phi kiếm Linh Bảo phá không bay qua. Họ đều hướng về Thiên Táng Cốc phía trước, ở trên bầu trời chỉ lưu lại những đạo hào quang.

"Thiên Táng Cốc rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao lại có bia ảnh hiện ra vậy?"

Trong thời gian Tiêu Thần ngắm nhìn, có bốn năm vị Tu Chân Giả lâu năm khống chế Linh Bảo bay qua, tựa hồ cố ý giảm chậm tốc độ chứ không phải bay nhanh chóng. Họ đang nho nhỏ nói chuyện với nhau.

"Các bậc già cả tương truyền, Thiên Táng Cốc trấn áp một vị Tổ Thần, không biết thật hay giả."

"Cũng có người nói, nơi này trấn áp không phải người, hoặc là nói không phải người của Cửu Châu cùng tứ phương thế giới."

"Tựa hồ có liên quan cùng hồng hoang thế giới."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.