Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 48: Tại sao nói tôi bẩn





"Nếu đã thế thì tạm thời như vậy đi." Thái Thản Thần Hoàng cười nói :"Sau này ngươi nhìn chúng cái vị diện nào mà chúng ta chiếm được thì cứ mở miệng, ta sẽ tặng không cho ngươi."

"ta cũng như vậy!" Đại Địa mẫu thần cười nói.

"Đa tạ, đa tạ." Bần đạo cười nói :"Còn có nữa là mọi người sau khi chiếm được vị diện thần giới thì cũng đừng có ngừng lại mà phải nhanh chóng càn quét các vị diện phụ thuộc xung quanh, cần phải đem toàn bộ điểu nhân cấp cao tiêu diệt hết, không thể sơ suất xa."

"Yên tâm đi, chúng ta hiểu rồi." Mấy người nhanh chóng đáp.

"Cuối cùng xin mọi người một chuyện, chính là vị diện thần giới tên là Athéna xin đừng có chiếm." Bần đạo cười nói.

"Ha ha, còn cần ngươi nói." Thái Thản Thần Hoàng trêu đùa :"Vị diện của lão bà ngươi, ai dám động đến a!"

"Ha ha!" Mấy người tức thì cười ha hả.

" Bất quá!" Đại Địa mẫu thần nhắc nhở nói :"Nếu như chúng ta không đi chiếm lĩnh, vạn nhất bị điểu nhân nhìn ra sơ hở cũng không hay, dù sao Athéna bây giờ còn đang nằm vùng trong điểu nhân, phải hết sức cẩn thận."

"Ta đã sớm nghĩ kĩ rồi, nơi đó do tự ta đi chiếm." Bần đạo cười nói :" Athéna đã trải hết đường cho ta, nàng mang đi hết tinh nhuệ, toàn bộ người lưu lại đều là đám ăn hại sợ chết, đảm bảo ta và Vong Ưu vừa đến liền toàn bộ đầu hàng."

"Ha ha, các ngươi cũng thật giỏi tính toán." Đại Địa mẫu thần cười nói.

Tiếp theo, mọi người lại vui đùa vài câu rồi chia tay nhau, nhanh chóng đi thu phục các địa bàn của mình.

Bần đạo và Vong Ưu trước tiên quay về thiên giới, sau đó xuất động binh mã lao thẳng đến thần giới của Athéna. Lần này, đội quân ta xuất động cũng không phải là nhiều, chỉ có năm vạn kim chúc long mà thôi. Về phần tướng lãnh, dẫn theo quan chỉ huy Âu Dương Nhược Lan của Thiên Không Chi Thành và đám người Cao Sâm dưới trướng nàng. Ngoài ra Lệ Nhược Nhã và Anna tọa kỵ của nàng, còn có thiên sứ tám cánh tám tay Ba Ba Đa Tát sau khi được Âu Dương Nhược Lan chăm sóc chu đáo cũng đã trở thành đại tướng dưới trướng của ta, lần này tự nhiên cũng dẫn hắn theo.

Về phần Vong Ưu, tiếc là nàng bận nghiên cứu chế tạo bảo thạch thạch tượng quỷ, cho nên không thể đi được, chỉ có thể tạm thời ở lại thiên giới.

Bởi vì Hạo Thiên thần kiếm và hỏa tổ giới chỉ của bần đạo là những bảo vật xé rách không gian đều đã bị phân thân mang sang bên kia, cho nên ta hiện tại điều động quân đội không còn được thuận tiện như trước kia nữa. Giống như Hỏa Tổ và Nguyên Tố nữ thần bằng thực lực của mình trực tiếp mở ra cửa không gian, tùy ý điều động hàng trăm hàng ngàn vạn quân, là độc quyền của chủ thần đỉnh cấp người ta, ta đây chỉ là ngụy đỉnh cấp chủ thật, còn chưa có khả năng làm được.

Bất đắc dĩ, ta cũng đành phải dẫn theo quân đội, xuyên qua từng cửa không gian truyền tống của thiên sứ quân đoàn đi tới thần giới. Về phần thủ vệ ở những cửa không gian truyền tống ven đường thì sớm đã bị Athéna kiếm cớ điều đi hầu hết, chỉ để là một số đội quân nhỏ chẳng nên cơm cháo gì, làm sao có thể chống lại chúng ta chứ? Bọn hắn ngay cả thực lực phá hư cửa không gian cũng không có, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng ta đi vào.

Sau khi đi vào thần giới, hiện ra trước mặt nhóm người bần đạo không còn là cảnh tượng phồn vinh như lúc trước. Bần đạo lần đầu tiên khi đến nơi này, ngước mắt nhìn lại trong mấy vạn dặm toàn bộ đều là thành thị của thiên sứ quân đoàn, vô số điểu nhân bay lượn tự do trên bầu trời, cực kỳ náo nhiệt.

Nhưng hôm nay, đạp vào mắt là một cảnh tượng thê lương, nơi nơi đều là các hố to do bị đại chiến lần trước gây ra, mặt đất vẫn còn lưu lại vết cháy xém. Điểu nhân mất mười mấy năm trùng kiến, cũng chỉ mới xây lại được mấy trăm tòa thành thị xung quanh thiên đường mà thôi, so với bốn phía trống trải lụi bại, quả thực rất nhỏ bé.

Nhìn thấy cảnh tượng thê lương như thế, Lệ Nhược Nhã và Ba Ba Đa Tát nhịn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, Ba Ba Đa Tát thì đầu óc có chút trì độn cho nên chỉ là cảm thấy có điểm kỳ quái mà thôi. Còn Lệ Nhược Nhã thì khác, nhìn thấy thành thị xinh đẹp mình từng sống gần ngàn năm, trong thoáng chóc đã biến thành đống hoang toàn, nàng luôn luôn kiên cường cũng kìm không được nước mắt rơi xuống.

"Này!" Bần đạo thấy thế, không thể làm gì khác hơn là giật giật bả vai của nàng, cười khổ nói :"Không cần quá thương tâm, cũ không mất đi, mới sẽ không đến a!"

Kỳ thật, đừng thấy ta nói thì hay lắm, nhưng trái tim ta cũng là đang nhỏ máu a. Ngươi nói ta đây không phải là mình làm mình chịu sao? Sớm biết nơi này sau này sẽ thuộc về ta, đánh chết ta cũng sẽ không mang theo liên quân bốn giới đến càn quét nơi này thành ra như vậy a? Hơn nữa, ta so với Sử Đan Lợi còn xui xẻo hơn, thần giới của hắn tuy rằng cũng bị phá hủy, nhưng mà bởi vì thành thị nơi đó đa số là đầu hàng, cho nên chuyển sinh trì cũng ma pháp trận phòng thủ thành thị bị phá hư tu sửa đặc biệt dễ dàng.

Nhưng tình cảnh ở nơi này của ta thì quá thảm. Lúc trước bởi vì sợ phá hủy chưa được đủ triệt để, cho nên xuất hết khí lực, làm cho nơi này của ta ngay cả cái nền xây lại cũng không có bao nhiêu, trên mặt đất toàn là hố to với khe sâu, trong đó có mấy trăm hố, khe thì cũng sâu đến vài dặm, thật là buồn chết ta.

Lệ Nhược Nhã lau nước mắt, thương cảm nói :"Ta ở nơi này một ngàn năm, từ nhị dực thiên sứ bình thường mãi cho đến trở thành lục dực thiên sứ chiến tướng cũng đều là sống ở nơi này, ở đây để lại cho ta rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp.

"Không sao, nàng sau này ở đây, nhất định sẽ càng có thêm nhiều kỷ niệm tốt đẹp." Bần đạo cười nói.

"Thật sao?" Lệ Nhược Nhã bỗng nhiên cười nói với ta :" Ta tin tưởng ngươi có năng lực như thế."

"Hắc hắc." Bần đạo cười đắc ý.

"Chẳng qua là..." Lệ Nhược Nhã nghịch ngợm nói :"Mỗi tòa thành ở nơi này đều có thương khố, kim khố, gửi rất nhiều đồ vật này nọ, hiện tại toàn bộ hủy theo chiến hỏa, chàng thật sự không đau lòng một chút nào sao?"

Khuôn mặt bần đạo tức thì xanh như trái khổ qua.

"Ha ha!" Lệ Nhược Nhã và Âu Dương cùng nhau cười ha hả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

" Phu quân không nên tiếc của, hủy thì cũng đã hủy rồi." Âu Dương Nhược Lan cười nói :"Dù sao chàng cũng không thích phong cách kiến trúc của điểu nhân, nếu để chàng ở trong thiên đường, chàng khẳng định không đáp ứng, cho nên, nơi này nhất định phải xây lại, mà muốn xây lại thì phải phá hủy, tổn thất này cứ coi như là phí dụng phá hủy đi."

"Đúng, đúng!" Bần đạo vội vàng gật đầu nói :"Vẫn là Nhược Lan nói đúng. Ta không thích một chút nào phong cách kiến trúc của điểu nhân, vẫn chúng ta tự mình xây dựng là hay hơn. Hơn nữa, khi tự mình xây dựng, còn có thể đem trận pháp gia nhập vào, không có yếu ớt giống như điểu nhân bọn hắn, một cái cấm chú liền thành đống hoang tàn, mỏng manh giống như tờ giấy." Bần đạo nhịn không được oán hận.

"Vậy không bằng chúng ta bây giờ đi ngay tra xét địa hình, cũng thuận tiên cho quy hoạch sau này." Âu Dương Nhược Lan đề nghị.

"Được!" Bần đạo đáp ứng một tiếng, tiếp theo xoay người nói với Lệ Nhược Nhã :" Lệ Nhược Nhã, nàng mang Ba Ba Đa Tát đi tấn công thiên đường, nói cho những gia hỏa thủ thành, nếu không đầu hành, ta sẽ khiến cho bọn hắn chết đi sống lại, vô hạn tuần hoàn, nhận hết toàn bộ hình phạt trên thế gian này." Nói xong, ta liền ôm Âu Dương Nhược Lan muốn bay đi.

"Đợi một chút." Lệ Nhược Nhã vội vàng kêu :"Chàng thật sự bảo hai người chúng ta đi tấn công thiên đường ư? Ngươi hồ đồ sao? Ở đó cao thủ như mây."

" Ha ha!" Bần đạo cười nói :"Ngươi chỉ cần đi chiêu hàng, nếu như bọn hắn không đáp ứng, ngươi có thể đợi ta tới rồi xử trí sau."

"Vậy nếu bọn hắn ra khỏi thành công kích chúng ta thì sao?" Lệ Nhược Nhã vội vàng nói.

"Vậy thì các nàng bỏ chạy, dù sao các nàng vẫn mạnh mẽ hơn bọn hắn." Bần đạo cười nói. Tiếp theo không nghe nàng ta nói gì nữa, trực tiếp ôm Âu Dương Nhược Lan bay thẳng lên trời, để lại Lệ Nhược Nhã mặt mày ủ ê.

"Tiểu tử này phát khùng a?" Anna bất mãn nói :"Ta còn chưa từng nghe qua, dựa và ba bát dực thiên sứ trưởng là có thể công phá thiên đường. Đó căn bản là không thể nào, đây không phải muốn chúng ta chịu chết sao?"

"Đúng vậy, chúng ta đánh không lại quân coi giữ thiên đường đâu." Ba Ba Đa Tát cũng than thở nói.

" Ngươi nghe thấy chưa, ngay cả Ba Ba Đa Tát cũng hiểu chuyện a." Anna lại bổ sung.

"Vị tất!" Lệ Nhược Nhã lại đột nhiên như có suy nghĩ gì nói :"Phu quân được xưng là âm hiểm quân thần, cuộc đời chưa từng thất bại một lần, chiến tích lại càng vô cùng huy hoàng, nhất là hai lần chư thần chiến tranh hắn chỉ huy, lần đầu đánh chết đỉnh cấp chủ thần Da Cáp Đức, làm trọng thương tổng chỉ huy thiên sứ quân đoàn Cáp Mặc, bức bách điểu nhân kí kết hiệp nghị hòa bình. Lần thứ hai thì càng ghê hơn nữa, trực tiếp giết đi hai tổng chỉ huy của thiên sứ quân đoàn, ngươi nói xem, người như vậy có thể phạm phải sai lầm sao?"

" Nói cũng đúng!" Anna gật gật đầu nói :" Chẳng lẽ bên trong có mờ ám gì?"

"Đi xem là biết!" Lệ Nhược Nhã cười nói :" Dù sao, phu quân cũng nói, đánh không lại có thể chạy a! Toàn quân xuất phát."

Nói xong, Lệ Nhược Nhã ngồi ở trên lưng Anna, là người đầu tiên chạy tới thiên đường. Mà theo một tiếng ra lệnh của Lệ Nhược Nhã, từ trong cửa không gian bay ra đại quân kim chúc long, cũng lập tức xuất phát. Năm vạn cự long bay trên không trung, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ, tựa như một luồng nước lũ thép trên không, khiến cho chúng nó thoạt nhìn có một khí thế lăng lệ.

Đại quân kim chúc long đằng đằng sát khí này, đầu tiên trùng trùng điệp điệp đi tới một tòa thành bên ngoài thiên đường. Ra ngoài dự kiến của đám người Lệ Nhược Nhã là, quân coi giữ tòa thành này chỉ có khoảng mấy vạn thiên sứ, mặc dù là số lượng này cũng gần tương đương với đại quân của Lệ Nhược Nhã, nhưng vừa bắt đầu thì đã xuất hiện một số lượng lớn lính đào ngũ, theo đại quân kim chúc long liên tục tiếp cận, lính đào ngũ càng ngày càng nhiều, cuối cùng không ngờ để lại một tòa thành trống không cho Lệ Nhược Nhã.

Đám người Lệ Nhược Nhã cảm thấy ngoài ý muốn, ngoại trừ kỳ quái sĩ khí quá thấp của thiên sứ quân đoàn ra, Lệ Nhược Nhã còn rất kỳ quái vì sao trong mấy vạn người này không có đến một thiên sứ chiến tướng chứ? Thông thường, người đóng ở đây ít nhất cũng phải là bát dực thiên sứ mới đúng, nhưng hiện tại, cao nhất cũng là bốn cánh mà thôi, chênh lệch cũng không khỏi quá lớn đi?

Lệ Nhược Nhã thậm chí hoài nghi đó là một bẫy, nội tâm thật sự không muốn tiếp tục đi tới, nhưng mà vì ta đã ra lệnh nên nàng cũng chỉ đành kiên trì đi tới. Bất quá, nàng vẫn cẩn thận để lại một vạn binh linh trong tòa thành này. Như vậy, vạn nhất trúng phải mai phục thì cũng dễ rút lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.