Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 40: Xem cô giải thích với anh như thế nào!




CHƯƠNG 48

“Thiên Thiên!”

“Dụ Đầu!”

Hô to một tiếng, Uý Thiên từ trong ác mộng bừng tỉnh, mà tiếng kêu này của y cũng đánh thức người đang ngủ say sưa trong ngực.

“Ngô… Oa…”

Thanh âm xa lạ mà lại kỳ lạ ở trong phòng vang lên, kinh hồn không thôi UÝ Thiên nhẹ nhàng thở ra khi nhìn bảo bối trong ngực sắp sửa tỉnh lại, sau khi nghe tiếng khóc càng ngày càng rõ ràng, y quay đầu nhìn lại, nhất thời, trong đầu trống rỗng.

Một người ôm một đứa bé đang thấp giọng khóc đi đến bên giường, ngồi vào nhuyễn ghế, vỗ nhẹ đứa nhỏ vừa mới ăn no ngủ hạ đã bị đánh thức, đối với người còn đang sững sờ nói: “Dụ Đầu sinh một bé trai rất ngoan, Thao nhi đặt tên cho nó là ‘ Bảo nhi ’. Thời điểm Dụ Đầu ngất xỉu, Bảo nhi cũng được sinh ra, không có làm cho Dụ Đầu chịu nhiều khổ sở lắm.”

Sau khi hao tâm tổn sức làm cho Lưu Thao trở về nghỉ ngơi, Bạch Tang Vận một mình ở lại “Hồng phòng tử” của Lưu Thiên Tứ, mỉm cười thấy Uý Thiên vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đứa bé mới sinh trong lòng chính mình, cùng Lưu Thiên Tứ ở trong ngực Uý Thiên chậm rãi tỉnh lại.

“Thiên Thiên… Đau đau…” Lưu Thiên Tứ ở trong ngực Uý Thiên cọ cọ, nỉ non, có một nơi đau quá, qua sau một lúc lâu, hắn nghi hoặc sờ sờ bụng đã nhuyễn xuống, trát trát nhãn tình, “Cục cưng? Nhỏ?” Lưu Thiên Tứ đối trạng huống chính mình vạn phần khó hiểu, nghĩ đến cục cưng lại nhỏ đi.

Thanh âm của Lưu Thiên Tứ kéo Uý Thiên ra khỏi suy nghĩ sâu xa, y chân tay luống cuống ôm Lưu Thiên Tứ, đối đứa nhỏ trước mặt há miệng thở dốc, kích động đến độ không biết phải nói gì.

“Dụ… Dụ Đầu… Hài… Đứa nhỏ…” Muốn ôm lấy đứa nhỏ, Uý Thiên cũng không dám, sợ chính mình vụng về phá huỷ nho nhỏ Dụ Đầu này.

“Ngô… Thiên Thiên…” Hoàn toàn thanh tỉnh Lưu Thiên Tứ thấy Uý Thiên không để ý tới mình, mất hứng, đô miệng túm túm lấy y phục Uý Thiên, lại phát hiện trên tay phụ thân ôm một tiểu búp bê, bất mãn lập tức biến thành ngạc nhiên, “Cục cưng?” Cục cưng làm sao tới? Sờ sờ bụng, Lưu Thiên Tứ nhíu mày, sao cục cưng của hắn không chỉ không có đi ra, mà còn nhỏ đi?

Thời điểm Lưu Thiên Tứ ngất xỉu không biết vật muốn đi ra khỏi cơ thể hắn là cái gì, cũng không có nhìn thấy cục cưng chính mình, cho nên hắn còn không biết búp bê mà phụ thân đang ôm chính là cục cưng của hắn.

Bạch Tang Vận buồn cười nhìn hai người rõ ràng không ở trạng thái phụ thân, vỗ nhẹ tôn tử lại thiu thiu ngủ, nói: “Dụ Đầu, đây là cục cưng của con, Dụ Đầu quên?”

“Cục cưng?” Lưu Thiên Tứ hai mắt mở to, tràn đầy kinh hỉ, “Cục cưng?” Sờ sờ bụng… Cục cưng đi ra vào thời điểm nào?”Ngô… Là lạ…” Lắc đầu, Lưu Thiên Tứ không rõ.

“Thiên Thiên?” Ngẩng đầu, Lưu Thiên Tứ hỏi người mà hắn tối tín nhiệm.

Uý Thiên sau khi đã tiêu hóa chuyện này là thật, đáy lòng hạnh phúc cùng các loại cảm xúc nảy lên. Tay trái ôm chặt Lưu Thiên Tứ, tay phải cẩn thận nắm lấy tay nhỏ bé của đứa trẻ, y cúi đầu hôn lên trán Lưu Thiên Tứ: “Dụ Đầu, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã sinh cục cưng cho Thiên Thiên. Đây là cục cưng của Dụ Đầu cùng Thiên Thiên.” Y đã có con, là đứa con mà Dụ Đầu y yêu nhất vì y sinh hạ, trong cuộc sống của y lại vừa nhiều thêm một vướng bận.

“Hi… Ha hả a…” Lưu Thiên Tứ vừa nghe thật là cục cưng từ trong bụng chính mình đi ra, vươn tay tới, “Cục cưng cục cưng, Dụ Đầu, ha hả a.” Hắn như thế vỗ, tác động miệng vết thương dưới thân, bật người đau đớn lui vào trong ngực Uý Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “Thiên Thiên, đau đau. Không ngoan, cục cưng, ngoan, Dụ Đầu.” Cục cưng không ngoan, đem hắn biến thành đau quá, hắn ngoan, đều không có khóc.

“Đau?” Nghe Lưu Thiên Tứ kêu lên đau đớn, Uý Thiên sợ hãi, y lúc này mới nhớ tới Lưu Thiên Tứ hôm nay bị tội, vội vàng xoa xoa hắn, lo lắng hỏi Bạch Tang Vận, “Cha, có phải đã động đao đối với Dụ Đầu hay không? Dụ Đầu làm sao vậy? Có cách nào làm hắn hết đau hay không?” Không kịp đi ôm đứa nhỏ, Uý Thiên giờ phút này chỉ quan tâm mỗi Dụ Đầu của y.

“Yên tâm, cục cưng thật ngoan, không hề động đao chính mình đã chui ra rồi, trước sau còn không đến nửa canh giờ.” Đánh giá Lưu Thiên Tứ sẽ mau tỉnh nên Ngũ Mặc vội tới thượng dược cho Lưu Thiên Tứ, vừa vào nội thất chợt nghe thấy Uý Thiên lo lắng hỏi, vội vàng đáp.

“Thúc…” Thấy Nhị thúc đến đây, Lưu Thiên Tứ nháy mắt mấy, bắt đầu xuất hiên thuỷ khí, “Đau đau. Ngoan, Dụ Đầu ngoan.” Rồi mới vỗ vỗ ngực, tha thứ cục cưng không ngoan làm cho hắn đau, hướng phụ thân vươn tay, “Cục cưng.”

“Dụ Đầu, Nhị thúc thượng dược trước cho ngươi, rồi ngươi ôm cục cưng sau được không?” Ngũ Mặc lo lắng Lưu Thiên Tứ tỉnh lại bởi vì đau mà bất hoà với đứa nhỏ, nay thấy hắn nguyện ý ôm đứa nhỏ, cùng Bạch Tang Vận đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Sau khi Uý Thiên hạ giường, Ngũ Mặc ngồi vào bên giường xốc lên chăn, cởi xuống tiết khố Lưu Thiên Tứ.

Uý Thiên một tay nắm tay Lưu Thiên Tứ, khuynh thân xem xét miệng vết thương của hắn, khi y nhìn thấy hạ thân Lưu Thiên Tứ nứt ra thương, cảm thấy lạnh cả người.

“Uý Thiên, không cần quá mức lo lắng, vết thương của Dụ Đầu so với động đao xem như rất nhẹ. Cục cưng thật ngoan, không làm cho Dụ Đầu chịu nhiều khổ sở lắm. Hơn nữa Dụ Đầu cũng thật dũng cảm, không sợ đau, cũng không khóc.” Bạch Tang Vận cuối cùng một câu đối với đứa con đang cắn chặt môi, sắp khóc nói, thành công đem lệ trong mắt đứa con bức trở về, “Dụ Đầu, cục cưng có phải rất ngoan hay không? Nó cũng chưa làm cho Dụ Đầu đau lắm đúng không?” Bạch Tang Vận thừa dịp này thành lập quan hệ phụ tử giữa Lưu Thiên Tứ cùng đứa bé, đứa con tâm tính trẻ nhỏ thật dễ dàng làm cho nó sợ hãi khi gặp phải việc đau đớn hoặc bất an, cho nên phải xử lý tốt cảm giác của đứa con đối với cục cưng. Đem tiểu gia khoả trong ngực đặt ở bên cạnh Lưu Thiên Tứ, Bạch Tang Vận làm cho hắn cảm thụ cục cưng.

Lưu Thiên Tứ nhẫn xuống hạ thân đau đớn, tràn đầy kinh hỉ nhìn búp bê bên cạnh, cùng Doanh nhi giống nhau đều nhỏ. Lấy đầu ngón tay trạc trạc, hảo nhuyễn nha. Sờ sờ tay nhỏ bé của cục cưng, Lưu Thiên Tứ bị mu bàn tay đầy thịt nộn nộn của cục cưng hấp dẫn.

“Một, hai, ba, bốn…” Lưu Thiên Tứ vừa đếm vừa sổ bàn tay chính mình ra xem, “Mười.” Giống như vừa phát hiện ra bảo bối, Lưu Thiên Tứ cao hứng kêu lên, “Mười, mười, Dụ Đầu, cục cưng.” Hắn cùng cục cưng trên tay đều có mười ngón.

“Dụ Đầu…” Bạch Tang Vận dở khóc dở cười cùng Ngũ Mặc trao đổi tầm mắt, hắn có chút lo lắng cho bảo bối tôn tử này.

“Thiên Thiên, mười, mười.” Lưu Thiên Tứ giơ giơ hai tay, vươn mười đầu ngón tay, nói cho Thiên Thiên biết chính hắn cùng cục cưng có bao nhiêu giống.

Uý Thiên cùng người khác không giống nhau, y đem tay Lưu Thiên Tứ và cục cưng cầm cùng một chỗ, thanh âm khàn khàn nói: “Cục cưng làm sao đều giống Dụ Đầu, liên thủ đều giống nhau.”

Lời nói của Uý Thiên làm cho Lưu Thiên Tứ đặc biệt cao hứng, hắn sinh cục cưng, cho nên muốn thưởng. Đô khởi miệng, Lưu Thiên Tứ bắt đầu tranh công.

Đang trước mặt trưởng bối, Uý Thiên không cần suy nghĩ cúi đầu hôn xuống. Bạch Tang Vận đem cục cưng ở giữa hai người ôm đi ra, cùng Ngũ Mặc đã giúp Lưu Thiên Tứ xử lý tốt vết thương nhanh chóng đi ra nội thất.

“Dụ Đầu, Thiên Thiên yêu ngươi.” Vui lòng nói ra tâm ý chính mình, Uý Thiên đặt trán cọ cọ vào trán Lưu Thiên Tứ.

“Thiên Thiên…” Hoàn thành một đại sự, trên mặt Lưu Thiên Tứ cười không ngừng, hai má lúm đồng tiền làm cho Uý Thiên nhịn không được ở miệng hắn trác hôn, “Ngủ cánh rừng.”

Thân thể Uý Thiên dừng lại, y gian nan đứng dậy nhìn người đang tràn ngập chờ đợi kia: “Dụ Đầu, ngươi mới vừa sinh cục cưng, bị thương, không thể ngủ cánh rừng.”

Lưu Thiên Tứ cười lập tức không có, uỷ khuất nhìn Uý Thiên: “Đau đau, ngủ cánh rừng.” Hắn hôm nay đau đau, Thiên Thiên phải dẫn hắn đi ngủ cánh rừng, đi chơi.

Uý Thiên thấy đầu ẩn ẩn đau, hôn lên đôi mắt bắt đầu ướt át kia, hống hắn: “Dụ Đầu, ngoan, chờ ngươi không đau, Thiên Thiên mang Dụ Đầu đi ngủ cánh rừng, đi cướp của người giàu chia cho người nghèo, đi kỵ Trùng Trùng. Dụ Đầu muốn làm cái gì, Thiên Thiên liền mang Dụ Đầu đi làm cái đó, Thiên Thiên đáp ứng ngươi.”

“Ngủ cánh rừng?”

“Ân, chỉ cần Dụ Đầu không đau, Thiên Thiên liền mang ngươi đi ngủ cánh rừng.”

“Tiền tiền.”

“Thiên Thiên mang Dụ Đầu đi làm ‘ ảnh đạo ’.”

“Giấu giấu.” Hắn không quên chuyện Thiên Thiên cùng người khác giấu giấu.

“Hảo.”

“Không người khác?”

“Không người khác.”

Yêu cầu toàn bộ được đáp ứng, Lưu Thiên Tứ vui mừng nở nụ cười, hai tay ôm lấy cổ Thiên Thiên, hắn vừa lòng cọ cọ: “Thiên Thiên, hảo.” Uý Thiên lại hôn làm cho hắn vui sướng.

“Đói.”

Phủ ở trên người Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên cho người đi lấy thức ăn, trong thời gian chờ đợi, hai người tiếp tục hôn nhẹ – đối lẫn nhau ỷ lại cùng yêu thương, đã quên đem tiểu bảo bối của bọn họ vào trong hành trình cũng như kế hoạch sau này.

……….

Ngồi ở bên giường nhỏ, Uý Thiên canh chừng bên tiểu búp bê đã một canh giờ, mới có cảm giác chính mình đã được làm cha. Cẩn thận mà lại khẩn trương đem đứa nhỏ đang ngủ say ôm lấy, Uý Thiên có vẻ lúng túng tay chân khi ôm đứa nhỏ, dưới ánh nến cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rất giống với Lưu Thiên Tứ kia.

“Gia, đứa nhỏ phải ôm như thế này.” Lưu Thiên Tứ đang ngủ ở cách gian, ma ma phụ trách chiếu cố đứa bé giúp Uý Thiên đem đứa nhỏ ôm hảo, rồi mới im lặng thối lui đến một bên, không quấy rầy y.

Cảm thụ đứa nhỏ mềm mại trong ngực, Uý Thiên toàn bộ không còn vẻ bình tĩnh cùng đạm mạc ngày thường, tràn đầy kích động cùng vui sướng, Dụ Đầu vì y sinh đứa con… Nhẹ nhàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, Uý Thiên lại cẩn trọng đem đứa bé thả lại vào giường, sợ làm đứa bé tỉnh giấc. Mặc dù đêm đã khuya, nhưng UÝ Thiên không chút nào buốn ngủ, y làm sao có thể ngủ được chứ?

Lại tham lam nhìn cục cưng một lát, Uý Thiên đứng dậy rời đi, còn có một cục cưng lớn hơn nữa ở trên giường chờ y, vạn nhất người nọ tỉnh phát hiện y không ở bên cạnh sẽ tức giận.

Trở lại phòng ngủ, không thể bình tĩnh ngồi ở bên giường, nhìn người đang ngủ say sưa kia. Trong lúc ngủ mơ đôi mày người này có chút nhíu lại, bởi vì hạ thân đau đớn. Uý Thiên nghe tim đau nhói hôn lên cặp mi kia, không biết chính mình có gì tốt mà làm cho người này cam nguyện vì chính mình trả giá nhiều như thế.

Rút ra đại ma chỉ người này hàm ở trong miệng, lau đi thoá dịch bên miệng hắn, Uý Thiên thoát y tiến vào trong chăn, người đang ngủ say kia lập tức chui vào trong ngực y.

“Thiên Thiên…” Phát ra mỗi đêm những lời vô nghĩa, Lưu Thiên Tứ mơ thấy chính mình bế một tiểu Dụ Đầu đứng ở trước mặt Thiên Thiên.

Biết Lưu Thiên Tứ lại mơ thấy chính mình, một trận mưa hôn của Uý Thiên dừng ở trên mặt hắn, tiểu Dụ Đầu này… là tất cả đối với y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.