Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 4: Cô coi đó là sỉ nhục sao




Tôi là Triệu Hàng.

Trong cuộc đời của tôi luôn luôn thuận buồm xuôi gió, có thể nói là tôi ngậm thìa vàng mà lớn lên. Gia tộc theo truyền thống quân nhân nên từ nhỏ tôi đã được các vị trưởng bối trong nhà hướng đến quân nhân. Mọi việc của tôi đã có gia tộc lót đường đi sẵn nên con đường tôi đi rất bằng phẳng. hai mươi lăm tuổi tôi đã là một thiếu tướng được người khác ngưỡng mộ.

Tôi có sáu người bạn thân, sáu người anh em của tôi cũng có hoàn cảnh gần giống như tôi. Nhưng mỗi gia tộc lại có một lĩnh vực riêng không xâm phạm đến quyền lợi của bất cứ gia tộc nàocả. Chúng tôichơichung với nhau từ khi còn rất nhỏ, bọn tôi cũng thường hay đánh nhau nhưng càng đánh chúng tôi lại càng thân.

Đối với Kiệt, tôi rất thích cá tính song phẳng của cậu ta, trên thương trường cậu ta cùng với Hạođều là nhưng con hồ ly. Hồi con nhỏ vết thương chúng tôi đánh nhau đều do Lâm xử lý, chúng tôi luôn trêu chọc cậu ta là bác sĩ riêng của bọn tôi, và khi lớn lên đúng là cậu ta đã trở thành bác sĩ nối tiếp truyền thống của gia đình. Nhiên và Hiên là hai kẻ hiếu chiến nhất trong chúng tôi, khi con nhỏ luôn là hai cậu ấy dẫn bọn tôi đi đánh nhau. Nhiên lúc nàocũng mặt lạnh cả, tôi thấy cậu ta rất ít khi cười. khác với Hiên thì cậu ấy lúc nàocũng hay cười nhưng mà nụ cười ấy thực nguy hiểm. người rắc rối nhất trong chúng tôi có lẽ là Minh, cậu ấy hồi nhỏ luôn tỏ vẻ ngây thơ nên chúng tôi toàn bảovệ cậu ta không. Đến khi lớn lên cậu ta cũng trở thành diễn viên thành ảnh đế, tôi nghĩ rằng nghề nghiệp đó mới phù hợp với cậu ta. Cậu ta lúc nàocũng phô bày sự quyến rũ, tà mị của mình ra để che lấp đi sự nguy hiểm trong con người mình. Nhìn bề ngoài cậu ta chắc chẳng ai nghĩ rằng cậu ta rất hợp rơ với Nhiên trong các vụ làm ăn trái phép.

Chúng tôi là bạn thân, hiểu hết cá tính của nhau.

Cô gái tên là Ngọc Thiên Di ấy chỉ gây ấn tượng cho tôi với cái tin hot giật gân mà báochí hay nhắc đến “ Cô gái mười bảy tuổi và thiên tài kinh doanh” mà thôi. Hiểu biết của tôi với nàng chỉ là một cô gái trẻ tuổi đầy bản lĩnh mà thôi.

Chuyện tình năm năm trước của bảy người bọn tôi và nàng chỉ là một tai nạn, chẳng ai trong bảy thẳng đàn ông chúng tôi để chuyện đó trong lòng cả.

Mạtthếđến, mọi thứ quá hỗn loạn. chúng tôi quyết định xuốngphía Nam vùng Hải Nam lập căn cứ. Đường đi gian khổ, tính mạng luôn luôn cận kề nguy hiểm nhưng chúng tôi luôn hướng về phía trước.

Cho đến một ngày khi bắt gặp đứa bé là bản sao hồi bé của chính mình tôi cảm thấy lung túng nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ. Ngọc Hàn là con trai tôi, nhìn bé thì tôi liền biết điều đó, đó là một thứ tình cảm thiêng liêng, quan hệ huyết thống đã mách bảobé chắc chắn là con trai ruột của tôi. Chúng tôi bảy người đàn ông đều có đứa bé, mặc dù bé đã năm tuổi nhưng các bé đều rất đáng yêu, không xa lánh chúng tôi.

Rồi tôi gặp nàng, mẹ của các con tôi, cô gái mà chúng tôi gặp vàonăm năm trước.

Nàng xuất hiện như một nữ anh hùng, nhìn nàng chiến đấu tôi cảm thấy thật đẹp. những người phụ nữ mà tôi gặp không khóc lóc sợ hãi nép sau lung đàn ông thì cũng là người chanh chua, âm hiểm. nàng lạnh nhạt với mọi thứ nhưng lại dịu dàng, hiền lành với các con.

Nàng là mẹ của các con của chúng tôi, nàng không bám vàochúng tôi, không muốn dựa vàochúng tôi, cũng không vì giathếcủa chúng tôi mà đeo bám. Nàng nói chuyện với chúng tôi cũng chỉ vì chúng tôi là cha của các con nàng.

Đi cùng nàng trải qua nhiệm vụ khó khăn và các nguy hiểm, tôi mới thấy nàng thông minh và bản lĩnh tới cỡ nào. Tôi cũng tin tưởng một mình tôi đã chăm sóc, bảovệ các con mình an toàn đễn đây cũng không phải dễ dàng gì.

Sự thông minh và kiến thức của nàng khiến tôi cảm thấy tri thức của mình ít ỏi cỡ nào. Nàng giống như một cuốn cẩm nang không có điểm cuối, càng lật xem càng thấy ngạc nhiên. Tôi cũng không biết nàng thuộc dị năng gì, nàng cứ như một người cổ xưa vậy, biết võ công nữa. Đoạn đường này tôi cảm thấy trai tim minh đã rung động thực sự trước một người con gái.

Khi tôi bị tang thi càobị thương tôi thà chết chứ không muốn biến thành thứ quái vật gớm ghiếc ấy. Tôi càng hận kẻ bắn lén khiến tôi ra nông nỗi này. Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra, tôi không biến thành quái vật mà đã được nàng chữa khỏi.

Nhìn nàng ngồi bên cạnh mà tôi không thể giữ nổi lòng mình mà thổ lộ.

Nhưng mà hai thằng bạn thân của tôi cũng thổ lộ là sao? Nhưng nhìn vàomắt hai người thì tôi thấy bọn họ cũng giống mình.

Nàng không trả lời cũng không sao, tôi sẽ chờ đến một ngày em có câu trả lời. và tôi sẽ theo đuổi em một cách chân thành nhất nhưng đoạn đường này cũng sẽ đầy chông gai phải không?

Tình địch của tôi chắc không phải chỉ có hai người này đâu? Đành phải cố gắng lên thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.