Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn

Chương 12: Thi đấu




Cầm điện thoại nhà, ấn số điện thoại quen thuộc.

"Alo."

"Là em." Phương Thần Hi vui vẻ kêu lên, "Chị có nghe thấy giọng của em hay không?" Ồ? Không có phản ứng? "Vãn Tĩnh? Chị, Chị có nghe em nói không?"

Ước chừng cách mười giây đồng hồ. . . . . .

"Phương — Thần — Hi —" Sau khi Phương Vãn Tĩnh dùng giọng điệu rất buồn bã trả lời, chợt kêu lên rất lớn, "Chị không phải đã nói với em là vừa xuống máy bay phải nói với chị sao? Tại sao bây giờ mới gọi điện thoại về? Em có biết chị rất lo lắng hay không, gọi điện thoại đến khách sạn, bọn họ nói các em tạm thời hủy bỏ đặt phòng, gọi điện thoại đến âm nhạc Tân Thế Kỷ hỏi số điện thoại của Hàn Ức hoặc là Triệu Minh Uy, bọn họ lại không chịu cho, mỗi ngày chị đều suy nghĩ một mình em ở Newyork rốt cuộc như thế nào? Em có biết hôm nay cách ngày em đi Newyork ước chừng 2 tuần lễ hay không?"

Vãn Tĩnh nói chuyện luôn luôn không nóng không lạnh, đột nhiên liên tục gầm lên làm cho cô không kịp phản ứng.

Cảm giác giống như là giận điên lên.

Cái này hoàn toàn không khó lý giải, đổi lại mà suy nghĩ, nếu như hôm nay là Vãn Tĩnh ra khỏi nhà hai tuần lễ nhưng mà một chút tin tức cũng không có, cô cũng sẽ phát điên.

"Vãn Tĩnh, thật xin lỗi... Em không cố ý không gọi điện thoại, nhiều sự việc hệ trọng lắm." Phương Thần Hi thận trọng, "Chị không cần tức giận có được hay không?"

"Chị không tức giận, Chị chỉ là . . . . . Chẳng qua là cảm thấy thật xin lỗi em, rất lo lắng."

"Chị không cần nói xin lỗi em, chị không có lỗi với em."

"Chị có." Thanh âm của cô mang theo giọng mũi, "Chị sợ em có chuyện ngoài ý muốn, em không có việc gì chứ?"

Phương Thần Hi cười khan mấy tiếng. Chuyện cũng lớn, chỉ là không biết nên nói thế nào.

Thật ra thì bốn ngày trước đoàn người bọn họ đã xuống máy bay rồi, bởi vì phát hiện có người chụp hình, liền lén lút vụng trộm về âm nhạc Tân Thế Kỷ trước, thẳng tới hơn mười giờ đêm mới giải tán.

Sau đó Hàn Ức trực tiếp trói cô về nhà.

Mấy ngày nay bọn họ một mực ở cùng nhau, cải trang chạy đi đào viên, cải trang chạy đến bờ biển Cơ Long, cải trang mang theo Băng Trà cùng Hồng Trà đi công viên Tân Trúc, nghiễm nhiên là thế giới hai người.

Mặc dù theo trở về từ cửa hàng động vật, Băng Trà vẫn còn coi cô như không có gì, nhưng mà Hồng Trà lại tương đối thích cô, cô đi tới đâu, Hồng Trà cũng đi tới đó, ném cầu, sờ bụng, Hồng Trà cũng hết sức phối hợp, về phần Băng Trà, cô có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm cùng nó.

Cô cảm thấy mình có phần ngu ngốc cùng vui sướng của mối tình đầu, cô tiếp nhận tất cả mọi thứ của anh, nhưng đối với một số chuyện lại không dám mở miệng.

Ví dụ như, khi cô thấy nhà trọ độc thân mà có giường đôi, liền không nhịn được muốn hỏi "Anh hay mang phụ nữ về nhà à?" ... Đủ vấn đề linh tinh.

Hẳn là rất nhiều đi, cô đoán.

Chỉ là, ngày hôm qua khi chuyên viên trang phục thay anh nói tới hai vali lớn quần áo phù hợp cho cô gái nhỏ dùng, cô lại cảm thấy, mình có điểm khác họ.

Bởi vì hai vali lớn này không chỉ có đồ đi ra ngoài cùng đồ mặc ở nhà, mà vật dùng hàng ngày, giày vớ cũng được chuẩn bị đầy đủ hết.

Tiếp đến nhìn thấy vẻ mặt anh khoái trá đem tủ treo quần áo nhường ra một nửa, đem quần áo cô treo vào.

Cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cũng cảm thấy rất lo lắng.

Vui vẻ là nếu như anh chỉ là nhất thời thích mới mẻ, thì sẽ không cần hao tâm tổn sức như vậy, lo lắng là cảm thấy trên thế giới này vốn không có chuyện tốt như vậy.

Anh nói không sai, cô thích anh ── không ai biết rõ.

Bởi vì sợ bị phát hiện, cho nên rất cố gắng để không lộ dấu vết.

Anh không đặc biệt tốt, cũng không đặc biệt hư, anh sẽ không cố ý đi xem báo viết gì về mình, hoàn toàn không lộ dấu hiệu, thậm chí lúc nói chuyện cùng tiểu Bội, cũng là hi hi ha ha, lúc cùng nhau kể khổ, cô cũng không dám thừa nhận mình thích anh, thời điểm coi như một người cũng không dám.

Cho nên khi anh nói cô bởi vì ăn kem có rượu bran-đi mà nói xằng nói bậy lẫn nói mớ suốt đêm, cô khẩn trương vô cùng, e sợ chính mình không cẩn thận mà nói ra miệng. Cô tình nguyện trong mắt của anh không có cô, nhưng không muốn trở thành một trong số các cô gái ái mộ anh.

Đối với cô mà nói, chỉ cần có thể thỉnh thoảng nhìn thấy anh, cũng đã tốt lắm rồi, có thể ai cũng không ngờ tới quan hệ của hai người đã biến thành như vậy chỉ trong thời gian ngắn.

Cùng hôn, ôm, nghe anh nói thích.

Coi như là mơ, cũng sẽ không hoàn mỹ như vậy, huống chi là thực tế.

Mấy ngày nay cô như đang ngồi ở trên mây xanh, cao thấp, thật thấp thật cao, không phải cảm thấy đang ở trong giấc mộng, mà là cảm thấy đang nằm mơ giữa ban ngày. . . . . .

"Thần Hi? Em, em vẫn còn nghe chứ?"

Nghe Phương Vãn Tĩnh kêu gào ở đầu kia, cô dùng ngón tay gõ mình một cái, muốn phục hồi tinh thần lại, "Vẫn còn nghe."

"Chừng nào thì em trở về Đài Loan?"

"Em. . . . . . Em không biết a."

A, trời ạ. . . . . . Cô không phải cố ý muốn nói dối Vãn Tĩnh, nhưng không biết vì sao lại bật thốt lên mấy chữ này.

Mặc dù rất vô dụng, nhưng không thể không thừa nhận là, cô rất không muốn rời đi nơi này.

Coi như cả đời anh nuôi phụ nữ cũng không quan hệ.

"Hàn Ức đối với em có tốt không?"

Biết rõ ý của Vãn Tĩnh là hỏi anh có phải là ông chủ tốt hay không, nhưng mặt của cô vẫn lập tức đỏ bừng, "Rất, rất tốt."

"Vậy thì tốt."

"Chị đừng lo lắng cho em, Hàn Ức đối với em rất tốt, ách, ý của em là không tệ á..., anh ta đối với người cùng làm việc cũng rất khách khí, không phải là loại minh tinh khó phục vụ, Triệu Minh Uy chị đã từng gặp qua nha, anh ta cùng bạn gái đều là người tốt, em ở chỗ này không có việc gì."

Sau đó lâm vào yên lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.