Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 44: "Chiến tranh" giữa hai người đàn ông




Mục Vân Sinh nghiêng đầu, có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Hoan Tình.

Hoan Hoan, ngay cả em cũng xem anh làm trò?

Lâm Nhiên cúi đầu, nhìn nhìn hoa phụ rể ở trước ngực, "Tôi có thể tháo nó xuống không nhỉ?"

"Đương nhiên có thể, không qua cửa hay là muốn nhảy."

Lục Trăn nhìn Đường Bạch Dạ, "Đường tổng, chúng ta hi sinh lớn chuyện này phải tính sổ thế nào?"

Long Tứ nói, "Tôi sẽ không nhảy, tôi tuyệt đối không nhảy."

An Tiêu Dao nhìn Đường Bạch Dạ, "Lục Trăn nói đúng, Đường tổng, chuyện này tính sổ thế nào?"

"Đề mục này không phải tôi ra a a a a." Đường tổng rốt cuộc gầm thét, vì sao lão tử kết hôn một lần lại khó như vậy a a a a a.

Hạ Thần Hi cười híp mắt, tuyệt đối sẽ không nói cho Đường Bạch Dạ, cái đề mục cuối cùng này là chính cô ra.

Xem đàn ông bọn họ nhảy Gang Nam style, tuyệt đối là một loại hưởng thụ chí thượng.

Mặc kệ là ai cũng sẽ không bỏ lỡ.

Kể cả Vân Oánh Oánh và Lý Hoan Tình cũng sẽ không bỏ lỡ trò hay như vậy.

Mọi người vỗ tay, liên tục hô, "Gang Nam style, Gang Nam style..."

Hạ bảo bối điều mỉm cười mơ hồ, "Các quý ông, chuẩn bị xong thì nhảy lên đi."

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Đường Bạch Dạ cắn răng một cái, "Một vấn đề cuối cùng rồi, tiến lên anh em."

Trong lòng mọi người rít gào, ai là anh em với cậu a a a a.

Hạ Thanh đánh tay một tiếng vang, "Come on, ladies!"

Mọi người cảm thấy phẫn nộ, lại bị Hạ Thanh cười nhạo như vậy.

Long Tứ cười lạnh, "Không phải là một điệu Gang Nam style thôi sao, nhảy thì nhảy, Đường Bạch Dạ, cậu nhảy trước."

Hạ bảo bối đem âm nhạc mở tối đa, thế là, kỷ danh nam nhân nhảy lên Gang Nam style, vô cùng vui, điệu nhảy vô cùng làm người ta phấn chấn, nhảy vô cùng tức cười, có người nhảy tốt, có người thì vừa mới học, cũng không chỉnh tề.

Tiếng thét chói tai không ngừng...

Dưới lầu người nghe thấy náo nhiệt, toàn bộ đều đi lên vây lại xem náo một màn nhiệt như thế, Đường lão cũng cười nghiêng ngã, nói chi những người khác, Hạ bảo bối hận không thể lấy máy chụp ảnh đa góc độ, để có thể chụp được toàn cảnh.

Thật sự là quá thú vị, thật là đáng yêu.

Các vị phụ dâu đều là phụ trách thét chói tai, ở cửa mọi người vây chật như nêm cối.

Đường lão ngồi chờ cười ha ha.

Một tay múa phía sau làm động tác cưỡi ngựa, mỗi người đều xuất mồ hôi hột.

Đường Bạch Dạ đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng qua cửa, các phụ dâu lại đòi một hồng bao mới bỏ qua bọn họ, Lục Trăn 囧 囧 hữu thần, kết hôn gì gì đó quá đáng sợ, quá đáng sợ, không kết hôn là tốt nhất.

"Ai ra đề?" Đường Bạch Dạ thấp giọng hỏi.

Hạ Thần Hi nói ở bên tai anh, "Em."

Đường Bạch Dạ trừng cô, trong lòng rít gào, em làm như vậy là không muốn gả cho anh sao? Em làm như vậy là không muốn gả cho anh sao?????

Anh thiếu chút nữa tự cắn mình một ngụm, Hạ Thần Hi dở khóc dở cười.

Tiết Giai Vân nói, "Chú rể ôm cô dâu lên xe hoa."

Canh giờ cũng sắp đến rồi, mọi người đều chuẩn bị, đưa chú rể và cô dâu lên xe hoa. Đường Bạch Dạ ôm ngang Hạ Thần Hi lên, áo cưới rất rườm rà, anh ôm lấy cô cũng có chút tốn sức, nhìn không thấy đường trước mắt.

Hạ bảo bối hô to, "Daddy, cha cẩn thận bước xuống cầu thang, còn có em gái nữa."

Đường Bạch Dạ rất muốn một cước đem đứa con trai phá phách này trực tiếp đá xuống đi.

Các phụ rể cùng phụ dâu đi tới sau cùng, Mục Vân Sinh len lén véo mũi Lý Hoan Tình, "Vui không?"

"Vô cùng vui vẻ." Lý Hoan Tình cười nói.

Mục Vân Sinh tâm cũng trở nên mềm mại, chỉ cần cô cảm thấy hài lòng, tất cả cũng không sao cả.

Chờ đến ngày cưới của bọn họ, anh sẽ tận lực làm cho cô vui vẻ như ngày hôm nay.

Không, nhất định so với hôm nay, phải vui hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.