Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 43: Nhận anh trai




Wow-oh-oh-wow-oh-oh-oh-oh

............

........."

Đây là một bài hát, mang theo kích tình, mang theo thể loại phong cách rock and roll phong cách, phi thường vui, bọn họ đều nói sẽ không hát, kỳ thực, bọn họ đều hát, Lục Trăn hát tốt nhất, hát ca khúc như vậy, có thể gây xích mích tình cảm nhất. Không đầy một lát, đã rơi hoàn toàn vào trong trạng thái rock and roll.

Hạ bảo bối thu tiếng ca bọn họ, có chút ghét bỏ.

Nhưng bé rất vui vẻ, những người này, bình thường đều sẽ không làm chuyện tình cảm như vậy, lúc này làm ra chuyện như vậy, vui sướng dường nào, thật tốt chơi đùa, bé không thể chờ đợi được vui vẻ ghi lại.

Dưới lầu cũng cười thành một mảnh.

Định đứng lên, Vân Dật là quý ông hoàn mỹ, hát cũng tốt, Đường Bạch Dạ cũng hát tốt bài hát này, chỉ có Long Tứ thì không, tất cả những người khác đều hát, Long Tứ đương nhiên chỉ là miệng trương trương, mặc dù mấy người này đều hát.

Nhưng phong cách khác nhau, cho nên mỗi người lại hát theo cách của mình, cũng không phối hợp.

Lý Hoan Tình đánh giá một câu, "A Sinh, anh hát nghe cũng rất được đó”.

Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, thật tình cảm thấy, mấy vấn đề này, đều không là vấn đề, vấn đề lớn nhất là cùng một vấn đề.

Hát xong bài hát này, Đường Bạch Dạ cũng cảm giác mình đối với việc kết hôn cũng không còn mong đợi.

Cảm giác sẽ không yêu nữa, ô ô ô ô.

Chẳng lẽ phụ dâu làm khó dễ chú rể chính là vì đào hôn sao?

Trong lòng anh thật sự có nghi hoặc này.

Cửa mở.

Lục Trăn hoan hô, "Có thể đi? Không phải còn có một đề mục sao?"

Lý Hoan Tình cười nói, "Đúng vậy, còn có một đề, bất quá muốn tới tân phòng, cho cô dâu của chúng ta xem."

Đường Bạch Dạ cuối cùng cũng nhìn thấy Hạ Thần Hi.

Cô hôm nay xinh đẹp cực kỳ, dung nhan tinh xảo thanh nhã, áo cưới mỹ lệ, yên tĩnh ngồi ở trên giường, xinh đẹp đến không chân thực, hình như giả người, hư ảo như vậy, yên tĩnh như vậy, cho anh một loại kinh hỉ không tưởng được.

Anh vẫn luôn biết, cô rất đẹp.

Thời gian chụp hình cưới, anh liền biết, cô lúc mặc áo cưới rất đẹp, nhưng đến hôm nay, anh mới phát giác, căn bản những ngôn ngữ miêu tả vẽ đẹp so với cảm nhận của anh đối với Hạ Thần Hi đều không sánh bằng.

Thật có thể nói là tiên trên trời.

Tối thiểu ở trong lòng anh, đúng là như thế, tiên trên trời cũng không gì hơn cái này.

Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, trên mặt Hạ Thần Hi hơi nóng lên, may mắn có phấn đế che lấp, không nhìn ra được cô đỏ mặt, ánh mắt Lâm Nhiên cùng Mục Vân Sinh tự nhiên đều ở trên người cô gái của mình.

Những người khác nhìn thấy một phòng mỹ nữ, càng cười rạng rỡ, mặc kệ nam nữ, người đẹp sẽ làm cho người nhìn cảm thấy tâm tình rất tốt.

Hạ bảo bối vội vàng chạy đến bên cạnh mẹ của bé, chụp một tấm hình, khoa trương ca ngợi, "Mammy, mẹ là mammy đẹp nhất toàn thế giới."

Mọi người cười to.

Tiết Giai Vân nói, " Một đề cuối cùng, mời chú rể cùng tập thể phụ rể nhảy một điệu nhảy."

Đường Bạch Dạ thần kinh căng thẳng, có một loại dự cảm chẳng lành. Anh hỏi "Điệu nhảy gì?"

" Một điệu nhảy hiện tại lưu hành nhất, Gang Nam style."

Đường Bạch Dạ bưng trán, lặng yên rít gào, rốt cuộc là người nào mà ra đề mục thiếu đạo đức vậy a a a a.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lục Trăn mờ mịt hỏi, "Cái gì là Gang Nam style?"

An Tiêu Dao lặng yên đem đầu xoay đến bên cạnh, Hạ bảo bối ở một bên châm chọc, "Lục Trăn, tôi biết anh cũng biết, lần trước anh còn nói nhảy cho tôi xem, căn cứ vào tình báo đáng tin cậy, Vân Sinh bọn họ đều biết."

Mục Vân Sinh nhíu mày, "Tôi từng xem qua, sẽ không nhảy."

Lý Hoan Tình nhu tình chân thành mỉm cười, "Không quan hệ, a Sinh, em có thể ngay tại đây dạy anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.