Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 40: Giám định




"Cậu đừng nói đúng thật là vừa gặp đã yêu, năm đó tiểu Vân Sinh của chúng ta lần đầu thấy tiểu Hoan Hoan cũng yêu luôn."

Mục Vân Sinh mặt không thay đổi nhìn Lục Trăn liếc mắt một cái, "Có lẽ, thiếu tá đối với cậu cũng là vừa gặp đã yêu."

"Đó là do anh đây quá có sức quyến rũ không có cách nào khống chế được."

Mọi người, "..."

Chim công trống thì luôn luôn khoe khoang lông của chính mình mọi lúc mọi nơi.

Các phụ dâu cũng thay xong lễ phục, trang điểm xinh đẹp, Hạ Thần Hi còn chưa trang điểm cô dâu xong, cửa sổ đang mở đối diện là dưới lầu, Lý Hoan Tình hướng Mục Vân Sinh vẫy tay một cái, Lục Trăn thổi huýt gió một tiếng.

"Hoan Hoan, cô hôm nay thật xinh đẹp."

An Tiêu Dao cười nói, "Lục Trăn, cậu cướp lời Vân Sinh rồi."

"Thôi đi, Vân Sinh nhìn xong cũng đủ rối loạn trong lòng có nói cũng không nói nên lời." Lục Trăn cười đùa giỡn Lý Hoan Tình, "Hoan Hoan, lại đây cười một cái cho ca ca coi."

Lý Hoan Tình thật sự mỉm cười dáng vẻ có chút ngượng ngùng, Lục Trăn ôm tim bày ra trạng thái đang say sưa ngắm, Mục Vân Sinh lười xem bọn họ diễn trò, ánh mắt dừng ở bóng dáng trên lầu, trút xuống tất cả cảm tình.

Thật đẹp, đương nhiên, Hoan Hoan của anh, bất cứ lúc nào cũng xinh đẹp như vậy.

Hạ Thần Hi đã trang điểm xong, đeo trang sức lên, cũng tới giờ lành chú rể đến đón dâu, Hạ Thanh ở trên lầu hô một tiếng, "Chú rể ơi, có thể đem đoàn phụ rể của anh lên rước dâu rồi."

Đường Bạch Dạ nhìn một lượt mấy cô phụ dâu trên lầu, lòng còn sợ hãi, Mục Vân Sinh đứng lên, chỉnh lại vạt áo, nhàn nhạt nói một câu, "Tôi có dự cảm, cô dâu này sẽ không dễ dàng rước ra như vậy."

Vân Dật đương nhiên là đứng ở chỗ Đường Bạch Dạ, anh cười, "Mặc kệ bọn họ đưa ra cái yêu cầu kỳ quái gì, chúng ta đều phải làm tròn trách nhiệm phụ rể không phải sao?"

Hạ bảo bối đánh tay một vang một tiếng, "Bingo."

Trong đại sảnh nhà cũ Đường gia, gia đình bạn bè tề tụ, mọi người đều muốn xem, chú rể làm thế nào rước được cô dâu.

Đường Bạch Dạ gõ cửa, phù dâu đoàn hô to, "Hồng bao lấy ra."

May mắn, Đường Bạch Dạ sớm có chuẩn bị, theo trong khe cửa nhét vào mấy hồng bao, mỗi người một cái, Lý Hoan Tình nhỏ giọng nói, "Hồng bao không đủ, không thành ý, mời chú rể tiếp thu kiểm tra, mời trong vòng năm giây nói ra mười lý do yêu lão bà."

Năm giây? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đây là cướp đáp sao?

Chỉ có Đường Bạch Dạ rất bình tĩnh, "Lão bà thiện lương, rộng lượng, khoan dung, đẹp, mỹ lệ, vóc người đẹp, công phu giỏi, mắt đẹp, mũi đẹp, tóc đẹp, miệng đẹp..."

Trong vòng năm giây, cướp đáp hoàn tất.

Phụ rể đưa mắt nhìn nhau, nhìn ra được, Đường tổng đến cuối cùng đã nói năng lộn xộn.

Vân Oánh Oánh nói, "Đề thứ nhất không qua, khoan dung và rộng lượng là từ đồng nghĩa, đẹp và mỹ lệ cũng là từ đồng nghĩa."

Lâm Nhiên thân là luật sư, đương nhiên là người am hiểu nhất giải thích, "Khoan dung cùng rộng lượng hàm nghĩa không giống nhau, ở trong ngữ cảnh khác nhau có thể nói ra ý không đồng nghĩa, khoan dung có thể nói phạm sai lầm, lại tha thứ, rộng lượng là nói về tính tình một người, nên không đồng nghĩa."

"Đẹp và mỹ lệ, cũng không có cùng hàm nghĩa, người phụ nữ xinh đẹp nhiều, người phụ nữ xinh đẹp ít, người nam là động vật cảm quan, lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ nhất định là chỉ đẹp, đến khi nhìn bên trong người phụ nữ nếu như bên trong cũng tốt, dĩ nhiên là mỹ lệ."

"Suy ra ý là, cô dâu có khuôn mặt đẹp, nội tâm mỹ lệ."

Lục Trăn dựng thẳng lên ngón cái, An Tiêu Dao nói, "Luật sư đúng là dựa vào cái miệng a."

Hạ bảo bối cúi đầu bái phục.

Vân Hải Ngôn nhíu mày, "Giải thích loại này cũng được à?"

Lý Hoan Tình nghĩ nghĩ, "Quên đi, đề thứ nhất qua cửa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.