Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 38: Ăn cơm




Hạ bảo bối cầm máy chụp ảnh xuống lầu, háo hức cùng các nam nhân chụp ảnh, đây là một cơ hội khó có được.

Thủ lĩnh Đường môn cùng Vương Bài hôm nay đều tụ tại đây nên Hạ bảo bối đơn giản muốn họ chụp một tấm ảnh lưu niệm, bất kể sau này chạm mặt dưới tình huống gì. Đường Bạch Dạ đem Hạ bảo bối kéo qua đây, cha con hai người chụp một tấm.

Bọn họ phụ tử chụp ảnh chung rất ít.

Đường Bạch Dạ nay tinh thần thoải mái, sáng sớm mặt mày đã rạng rỡ, một điểm lạnh lùng cũng không có.

Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất cũng đã tới Đường gia, Lục Trăn không thấy Nolan thiếu tá, cười hỏi, "Thiếu tá đâu?"

"Thiếu tá trực tiếp đến giáo đường."

An Tiêu Dao nói, "Đường gia đại thiếu gia kết hôn, chống khủng bố gửi hồng bao bao nhiêu?"

Mọi người có chút ngoài ý muốn, vì sao An Tiêu Dao hỏi như vậy.

Hạ Thanh buông câu, "Bí mật."

An Tiêu Dao có chút đáng tiếc nói, "Ai, Vương Bài chúng tôi để hồng bao thật là muốn biết chống khủng bố các người mừng bao nhiêu, nếu như chúng tôi lại mừng nhiều hơn thì thật là quá thất lễ."

Nói xong, mặt mũi An Tiêu Dao tỉnh queo.

Vẫn là rất tao nhã.

Đây là nam nhân rất có phong độ, bình dị gần gũi của tổ chức Vương Bài.

Hạ Thanh còn chưa nói, Đường Bạch Dạ nói: "Mỗi người một hồng bao, không giới hạn, yêu bao nhiêu mừng bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt, tôi tuyệt đối hoan nghênh."

Lục Trăn cùng Mục Vân Sinh khinh bỉ Đường Bạch Dạ, chẳng lẽ chu rể nghèo điên rồi sao?

Hạ bảo bối ở một bên, cười như tiểu hồ ly và nói: "Dì à, dì tới tham dự hôn lễ, có ý tứ mừng quà cũng nên đừng quá keo kiệt, nếu không daddy con công bố ra thì chống khủng bố liền không có mặt mũi đâu."

Hạ Thanh khinh bỉ cả nhà này, các người đây là cướp đoạt sao?

Bọn họ tới là để đảm bảo an ninh miễn phí vậy sao còn muốn tặng hồng bao, thực sự là buồn cười.

Lục Trăn cười không lên lời, Mục Vân Sinh nói "Thiếu tá nếu là không có tiền, có thể hỏi mượn Lục Trăn."

Lục Trăn nằm cũng trúng đạn, vô cùng vô tội, nhưng tỏ vẻ chính mình rất nguyện ý cho mỹ nhân thiếu tá vay tiền.

"Không cần!" Hạ Thanh hừ lạnh.

Long Tứ nói, "Tôi nghe nói hai nữ đặc công của Nolan thiếu tá kiếm thêm được không ít tiền đâu, các người còn sợ họ không có tiền sao?"

"Kiếm khoản thu nhập thêm?" Mọi người trăm miệng một lời, "Chống khủng bố đặc công có thể kiếm khoản thu nhập thêm?"

Cố Thất Thất nheo mắt quét về phía Long Tứ.

Hạ Thanh cười như không cười nhìn Long Tứ, "Chúng tôi kiếm được khoản thu nhập thêm, vì sao chính mình lại không biết nhỉ?"

"Đừng giả vờ, hơn nửa năm nay vận chuyển châu báu ở Bỉ, các người buôn bán lời một khoản, còn có, phí cậu phúc đức theo washington vận chuyển trăm triệu đô la, lời được 30%, đừng cho là mình làm gì thì người khác sẽ không biết."

"Số tiền kia là đoạt mỹ liên trữ có được, các người cũng không biết xấu hổ, các người còn là nhân viên chính phủ, ta cũng không biết chống khủng bố còn có loại này."

Long Tứ nói xong một chút cũng không khách khí, "Bọn ta là hắc đạo, quang minh chính đại, các người là bạch đạo, quá vô sỉ."

Vân Dật thổi một tiếng huýt gió: "Haiz! Mỹ nhân thiếu tá như thế bỏ mặc các người?"

Lục Trăn vuốt cằm: "Dự đoán thiếu tá thật không có tiền, chờ tiền cứu tế, cho nên mới phải bỏ mặc."

Mọi người, "..."

Loại chuyện này thực sự là làm người nghe kinh sợ.

Cố Thất Thất nói, "Các người đừng đoán lung tung, đó là bởi vì..."

Hạ Thanh ngăn lại Cố Thất Thất, "Ước gì lời các ngươi nói đều là sự thật, chúng tôi liền thích làm loại việc này, tiền mặt ai không thích chứ, tôi nói Long Tứ nghe, lần sau nếu như để bị bắt gặp đến trộm bức tranh kia, tôi liền một phát bắn chết anh, sớm biết anh nhiều lời như vậy, ngày hôm trước tôi nên tống tiễn anh rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.