Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 31: Vô lại




"A, đã quên nói cho cô biết, thân thể tôi có thể kháng nhiều độc tố lắm, chỉ là một ít độc, với tôi một điểm ảnh hưởng cũng không có."Hạ Thanh khí phách cười, một cước giẫm nát xương ngực của Lâm Lâm, "Tiện nhân, xem cô còn có thể chạy trốn tới chỗ nào?"

Không giết cô, chúng tôi vĩnh viễn sẽ bị uy hiếp.

Hạ Thần Hi vĩnh viễn sẽ không an tâm.

Đây là kế hoạch của cô cùng Hạ Thần Hi, chị Thần Hi mang thai, sẽ không mạo hiểm được, Hạ Thanh thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng cũng rất nhanh, cô đoán chắc, Lâm Lâm nhất định theo bọn họ để tìm cơ hội muốn mạng của Hạ Thần Hi.

Vì vậy cô liền cấp cho Lâm Lâm cơ hội này.

Mấy ngày nay, Hạ Thần Hi lúc nào cũng có người túc trực bảo hộ, cho dù ra cửa, cũng có Đường Bạch Dạ cùng đi, đặc công thì luôn theo sát 24/24 tùy thời bảo hộ, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, cho dù Lâm Lâm có muốn ám sát cũng không có cơ hội hạ thủ.

Cơ hội duy nhất của cô ta cũng chỉ là hôm nay và hôn lễ ngày mai nữa thôi.

Ngày mai trong hôn lễ, đặc công càng đông đảo, cao thủ nhiều như mây, cô không có khả năng đắc thủ, cô hi vọng lớn nhất đều đặc hết vào ngày hôm nay, Hạ Thanh đoán chắc cô sẽ động thủ, quả nhiên như trong dự liệu của cô, kỳ thực khi ngửi thấy được nước tinh khiết có mùi vị lạ, cô liền biết là do Lâm Lâm hạ thủ.

Cô đối với độc cũng có một chút hiểu biết, biết những độc tố này không cần mạng của cô, cho nên liền tương kế tựu kế, đem người dẫn đến, một lưới bắt hết, đây là kế hoạch của cô, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn về sau.

Cô cùng Cố Thất Thất như hình với bóng.

Cố Thất Thất cùng Vân Oánh Oánh thân hình tương đối giống nhau, Vân Oánh Oánh lại không có thân thủ, Lâm Lâm nhất định sẽ khinh địch, Hạ Thanh nghĩ với kế hoạch hoàn hảo như thế nếu muốn thu thập Lâm Lâm thì chỉ cần một mình cô là đủ rồi, nguyên bản cũng không cần Cố Thất Thất tham gia.

Chỉ là Cố Thất Thất không yên lòng, với lại các cô cũng muốn để ngừa vạn nhất, cho nên mới phải cùng nhau động thủ.

Hạ Thanh vẫn ngạo nghễ giẫm lên người Lâm Lâm nói: "Lâm Lâm, hôm nay ngày cùng của cô đến rồi, tôi sẽ không để cho cô chết dễ dàng đâu, cô phải nên vì những tội lỗi mà cô đã phạm phải chịu trách nhiệm và sám hối rồi, tôi muốn cho cô mở mắt to lên mà xem tỷ của tôi hạnh phúc một đời."

"Loại người như cô nếu cho chết ngay bây giờ thì sẽ còn tiện nghi cho cô lắm."

Lâm Lâm tuy mặt bị đè xuống nền gạch không thể nào ngẩng đầu lên được vì thế cố mở to đôi mắt oán hận nhìn Hạ Thanh.

Hạ Thanh lại một cước mạnh nữa giẫm trên mặt cô ta, sau đó đi báo cho Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi đã bắt được Lâm Lâm rồi.

Hạ Thần Hi không muốn gặp cô ta, nên cũng không có tới, chờ thời gian Đường Bạch Dạ tới nơi, Lâm Lâm đã tắt thở, Cố Thất Thất vỗ vỗ tay như mới dọn dẹp được rác rưởi rất bẩn, sau đó qua loa hỏi Hạ Thanh một câu: " Thanh cậu uống thuốc độc phải không? "

Đường Bạch Dạ cùng Mục Vân Sinh có chút tiếc hận, Mục Vân Sinh nói, "Cô ta là đặc công ẩn mình của Đông Âu, nếu là còn sống đối với chúng tôi trái lại có lợi, tôi còn muốn theo trong miệng cô hỏi thăm một ít chuyện đây này."

"Xem ra, nguyện vọng moi móc thông tin của chúng ta cuối cùng cũng rơi vào khoảng không rồi." An Tiêu Dao giọng điệu nhàn nhạt nói.

Long Tứ nói, "Loại này chết đi một người cũng chẳng sao cả, muốn tình báo cũng rất đơn giản hà tất phải tốn công tra hỏi loại người này."

...

Đường Bạch Dạ nhìn Lâm Lâm nằm trên vết máu, trong lòng mơ hồ có chút nhẹ nhõm, đúng là nhẹ nhõm vì người uy hiếp đến an toàn của Hạ Thần Hi đã mất, sau này, Thần Hi có thể không cần phải lo lắng việc tìm người để trả thù, cũng không cần phải lo lắng sẽ bị người làm hại đến bản thân.

Đứa nhỏ cũng có thể bình an lớn lên.

Đường Bạch Dạ bỗng nhớ lại lúc Lâm Tình vừa mới chết đã đem Lâm Lâm giao phó cho anh, cô một câu nói cũng không kịp nói hết liền chết đi, anh biết, Lâm Lâm là người mà cô không bỏ xuống được, nên anh cũng đã đáp ứng Lâm Tình sẽ chiếu cố Lâm Lâm thật tốt.

Mặc dù đó chỉ là một sai lầm lúc còn trẻ thôi vì đã nhìn lầm người.

Nhưng mà, dù sao chuyện kia cũng là một sự thật tồn tại và củng là một loại dục vọng của bản thân rất chân thực.

Những chuyện đó bây giờ cũng chỉ là hồi ức và sẽ mãi mãi là ký ức của anh mà thôi.

Bạch Dạ đang suy nghĩ, nếu như Lâm Lâm dã tâm không lớn như vậy, cừu hận không mãnh liệt như vậy, có lẽ hôm nay sẽ là một kết cục khác, dù cho cô là đặc công Đông Âu thì anh cũng có biện pháp đem cô rời đi, làm cho cô thành một người thuần khiết không mang bất kì gánh nặng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.