Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 3: Nếu trước đây đã đi rồi, thì giờ đừng nên quay về nữa




Editor: Hạ Trần

Nhiều như vậy, bảo bối cũng không có cái gì là dành riêng cho mình, quá thương tâm.

Hạ bảo bối nói, "Nhị thúc, con bận a, bận được khủng khiếp, thấy coi được liền mua lại, cũng là không phân loại được, cái này là đưa cho thúc, con vừa nhìn liền thấy thích hợp với thúc."

Mọi người vừa nhìn, xì cười to.

Đó là một dụng cụ sinh thực khí mở chai.

Dựa theo tính cách nam nhân kia, ngoạn ý làm dụng cụ mở chai, mộc chất mang theo hương khí, vô cùng tà ác.

Hạ bảo bối khờ dại nhìn Đường Thành Nam, "Nhị thúc, thúc phải mang theo tùy thân nga."

Đường Thành Nam che mặt, anh không muốn lễ vật dành riêng như vậy.

Mọi người cười thành một đoàn.

Hạ Thần Hi nói, "Con đi đâu cướp đoạt tiểu ngoạn ý vậy?"

"Bên kia tiểu ngoạn ý đặc sắc hơn, con nhìn thấy cái này liền cảm thấy đặc biệt thích hợp nhị thúc."

Đường Thành Nam thống khổ ngã ở trên sô pha, phi thường thương tâm.

Hạ bảo bối từ một đống lễ vật lấy ra một vòng tay đưa Đường phu nhân, "Nãi nãi, cái này là cho người."

Đó là loại vòng tay vàng ngọc hiếm thấy, bên trong chập chờn phảng phất sắc kim như nhuộm đẫm vòng ngọc bình thường, tỉ lệ rất tốt, giá trị xa xỉ, Đường phu nhân vẫn cảm thấy mình ở cái nhà này là người ngoài.

Trong mấy đứa không ai là con của mình, con của mình còn bị bọn họ hại chết.

Thiên luân chi lạc đều không tới phiên mình.

Bây giờ, đứa nhỏ nhớ tới mình, cho mình một món lễ vật, còn một câu nãi nãi, làm cho tâm Đường phu nhân đều ngọt, mặc dù gọi bà nãi nãi có chút già rồi, nhưng phần tâm ý này, bà cảm động hết sức.

Chẳng sợ đứa nhỏ cho bà một tảng đá, bà cũng cảm thấy là Bảo Ngọc.

"Cảm ơn bảo bối, cảm ơn bảo bối."

Hạ bảo bối chính là đòi người đau, Đường lão ngoài ý muốn cười híp mắt.

Nói không có lễ vật dành riêng, Hạ bảo bối liền chọn ra lễ vật dành riêng cho bọn họ, còn lại để cho bọn họ toàn phân, nếu không cầm tặng người đều tốt, tiểu hài tử mang lễ vật về, đều rất phù hợp ánh mắt thẩm mỹ của mọi người.

Đường lão hỏi, "Bảo bối, con lần này trở về muốn ở bao lâu?"

Hạ bảo bối cười híp mắt ôm tiểu bối, nhìn Đường Bạch Dạ liếc mắt một cái lại nói, "Gia gia, tham gia hôn lễ daddy mammy con liền đi, đi lần này khả năng trong bảy tám năm số lần trở về rất ít."

Đường lão trợn tròn mắt, "Vì sao?"

Hạ bảo bối nói, "Gia gia, con muốn học tập thôi."

"Vì sao học tập đến nhà cũng không về, năm mới cũng không trở lại mừng năm mới sao?" Đường lão giận dữ hỏi Đường Bạch Dạ, "Nó là muốn đi đâu học tập? Anh là muốn cho nó tương lai lộn xộn gì?"

Đường Bạch Dạ giận, "Chuyện này liên quan gì đến con, tất cả đều là một mình nó quyết định."

Con trai quyết định chuyện gì, lão tử không có quyền nhúng tay, lão đầu tử này không nỡ mắng con trai anh liền mắng anh, là cái đạo lý gì.

Đường lão cũng mặc kệ cái đạo lý gì, vừa nghĩ tới bảy tám năm trời chỉ thấy con trai bảo bối mấy lần, tâm liền sốt ruột.

Hạ bảo bối liền biết Đường lão trong lòng không dễ chịu, bé nói, "Gia gia a, ông không nên gấp gáp, con sẽ tận lực nhín chút thời gian trở về, một ngày không thấy gia gia con cũng sốt ruột, thế nào không tiếc thời gian dài như vậy không được gặp gia gia chứ, ông để lại khoan tâm."

Đường lão vẻ mặt âm trầm.

Hạ bảo bối nói, "Con muốn trở thành người như Vân Sinh, Lục Trăn vậy, cho nên, con phải nỗ lực, gia gia, ông xem, bảo bối hiện tại tế cánh tay tế chân, chuyện gì cũng không làm được, bảo bối phải thay đổi thành cường đại."

"Đứa nhỏ bảy tám tuổi nhà ai không phải tế cánh tay tế chân, con muốn cường đại cái gì?"

Mọi người, "..."

Đường Nhất Phong nói, "Cha, cha không nên gấp gáp, nghe bảo bối nói một chút như thế nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.