Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 29: Về nhà ăn Tết




Phương Đông trên danh nghĩa cũng được tính là anh rể của cô, có thể nói là trưởng bối của Thần Hi, đã không liên lạc được cha của cô thì anh trưởng cũng có thể, ai biết Phương Đông viện cớ là có việc bận nên thoát thân, vì anh không muốn cùng người lãnh đạo của tổ chức vương bài và Đường môn gặp mặt.

Anh ta không có tới, cuối cùng, Hạ Thần Hi liền đề nghị, nếu là Đường lão nguyện ý, liền do Đường lão đảm nhiệm.

Đường lão đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Mặc dù là diễn tập, nhưng Đường lão cũng ăn mặc rất nghiêm chỉnh, ông ấy vốn đã chuẩn bị trang phục cho lễ cưới rồi, về sau, lại cảm thấy dù sao cũng là hôn lễ của con trai trưởng của mình liền muốn chỉnh sửa lại càng thêm một phần đường hoàng và trang nghiêm.

Khi mặc vào nhìn đặc biệt có rất có khí thế và nghiêm nghị.

Mọi người đều nói, Đường lão đúng là rất có khí chất của một người đứng đầu gia tộc.

Đường lão khi nghe thấy như mở cờ trong bụng, ông bình thường đã là loại người đã có địa vị trong xã hội, lại là lão đầu có uy nghiêm, cộng thêm trang phục đích xác càng lộ vẻ chính thức một ít.

Người lục đục tới cũng đã khá nhiều rồi, Mục Vân Sinh cùng An Tiêu Dao tới trễ nhất, vì bọn họ phải đi cảng biển một chuyến sau đó liền chạy qua đây, Nolan thiếu tá, Hạ Thanh, cùng Cố Thất Thất tới chỉ so với người của Đường gia chỉ trễ năm phút đồng hồ.

Tương đối đúng giờ.

Đường lão nguyên bản cũng không biết thân phận của Nolan thiếu tá.

Thẳng đến khi Lục Trăn trong miệng kêu một tiếng mỹ nhân thiếu tá, ông mới tò mò hỏi Đường Bạch Dạ, thiếu tá thế nào cũng tới tham dự vậy, vừa nhìn cũng biết không phải là sản phẩm của bản địa rồi, Đường Bạch Dạ nói, anh ta là người của chính phủ Mỹ cụ thể là thiếu tá của bộ phận chống khủng bố.

Dự đoán lập tức sẽ phải thăng chức lên trung tá,quân hàm tuyệt đối chân thực.

Đường lão vô cùng chấn kinh, "Người lãnh đạo hắc bang quốc tế kết hôn, thiếu tá của bộ phận chống khủng bố đến làm cái gì?"

Đường Bạch Dạ nói, "Tới đặt cơ sở hòa bình cho thế giới."

Đường lão hừ lạnh, rất tò mò nhìn thiếu tá, dù sao, đây là một tin tức mới nhất, nhà bọn họ thế lực đều tập trung ở thành phố S, đột nhiên một danh thiếu tá chống khủng bố của quốc tế đến, trái lại rất có ý tứ a.

Đường lão nói, "Thiếu tá hẳn là mặc thường phục tới tham dự đi."

Lục Trăn bật cười, "Anh ta mà mặc thường phục đến đây, chúng tôi cũng sẽ không dám tới."

"Vì sao?"

An Tiêu Dao có ý tứ bỏ thêm một câu, "Anh ta mà mặc thường phục đến, thì chúng tôi sẽ tiến vào ngục giam a."

Nolan thiếu tá hừ lạnh, xem như không có nghe thấy những lời không dinh dưỡng như vậy.

Trái lại Hạ Thanh khí phách cười, quyến rũ lại xinh đẹp, "Sớm hay muộn thì các anh cũng đều phải tiến ngục giam hết thôi."

Mục Vân Sinh nhàn nhạt nói, "Còn phải xem bản lĩnh của các người rồi."

Anh ta dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Nói không chừng, thiếu tá sau này sẽ còn phải dẫn các người đến cậy nhờ chúng tôi nữa kìa."

Hạ Thanh cười híp mắt nhìn Lục Trăn, "Anh yên tâm nếu khi thiếu tá biến đổi cá tính mà dẫn chúng tôi đến cậy nhờ vào các anh, chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề, đương nhiên, nếu là anh ta không muốn như vậy thì các người tới đến cậy nhờ chúng tôi còn không sai biệt lắm."

Lục Trăn nghi hoặc nhìn trời, " Logic này có chút vấn đề a..."

Bản cô nương không cần biết anh đã đem thuốc mê gì cho thiếu tá uống mà làm anh ta không phân biệt được đông tây nam bắc, thay đổi tính, nói không chừng là sức hấp dẫn quá lớn đi nên anh ta không thể nào chống lại được nên mới như thế cũng nên.

"Anh quản logic làm gì, Lục ca ca, anh trái lại vì thế giới hòa bình làm cống hiến đi." Hạ Thanh nói.

Long Tứ hừ lạnh, "Làm vật thí để cống hiến cho thế giới hòa bình, chúng tôi không thèm a."

Mục Vân Sinh cùng An Tiêu Dao, Hạ bảo bối đồng thời hướng Long Tứ dựng thẳng lên ngón cái, Hạ bảo bối nói, "Long Tứ, anh cuối cùng cũng nói một câu được điểm cao nha."

Bọn họ là phần tử khủng bố, thế giới này nếu như hòa bình, thì vũ khí do bọn họ chế tạo hướng chỗ nào bán đi, điều bọ họ muốn chính là không hòa bình nha.

Hạ Thanh cười xinh đẹp, "Các anh không sợ tây bắc hòa bình thì số hàng không có chỗ tiêu thụ rồi không có nguồn thu nhập chứ gì, yên tâm tôi cùng thiếu tá có thể phụ trách bao nuôi các anh, bao ăn bao ở bao mai táng luôn."

Đúng để cho bọn họ vào ngục giam California, có thể ở một đời, tuyệt đối không cần ăn chỉ cần hít không khí sống qua ngày cũng được.

Long Tứ cười lạnh, "ngục giam của các người đủ kiên cố sao? Morgan ở California vượt ngục đã ba lần rồi, liền cái loại ngục giam rác rưởi đó cũng không biết xấu hổ mỗi ngày đều cho người đến canh giữ."

Hạ Thanh cắn răng, "Coi như anh giỏi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.