Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 26: Minh thương ám tiễn*




Editor: Kina.

Con người Lục Trăn, thủ đoạn độc ác nhất, nặng nghĩa bạc tình.

Từ nhỏ, anh liền bắt đầu giết người, lúc còn rất nhỏ muốn cùng người khác cướp một khối bánh ngọt liền biết phải trả giá cái gì, liền biết dùng thủ đoạn làm người khác ngã gãy chân, làm chính mình có cơ hội trở nên nổi bật.

Về sau, càng sắc bén giống như một thanh kiếm.

Có thể nói, giết người vô số.

Cả đời này anh cảm nhận được tình cảm, rất ít, rất ít, chỉ có Mục Vân Sinh, cũng có mấy phần cảm tình đáng thương như vậy, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, vẫn sống sót như thế.

Trong lòng đều vô cùng khát vọng được yêu.

Loại yêu thương chỉ thuộc về anh.

Lục Trăn cảm giác, chưa bao giờ có một người, chân chính thuộc về anh.

Khát vọng được yêu của cô nhi, so với bất cứ người nào đều lớn hơn, Nolan thiếu tá lại không giống, Lục Trăn có thể cảm nhận được, Nolan thiếu tá là thật tâm yêu anh, loại yêu này, không phải ngụy trang, cũng không phải là vì nhiệm vụ tiếp cận.

Không cần thiết.

Nam nhân này sống bằng phẳng như vậy, anh ta sẽ không vì cái gọi là nhiệm vụ, bán chính mình.

Khó có được có một người, liều lĩnh như vậy, chân thành yêu anh.

Mặc dù yêu, vẫn giấu trong đáy lòng, nhưng là một loại yêu thật lòng.

Anh ta không cần hồi báo.

Anh ta chính là mở ra cho anh xem, tôi yêu anh, anh có thể tiếp thu, cũng có thể không tiếp thụ, tôi không bức bách anh, tôi cho anh tự chọn, đi hay ở tùy ý.

Chính là thản nhiên như vậy, mới để cho anh mấy lần nổi lên ý muốn giết, lại không đành lòng ra tay.

Đối với một người chân thành yêu anh, nhẫn tâm ra tay thế nào?

Chẳng sợ anh không thể hồi báo tình yêu tương tự cho anh ta, nhưng nói thật, thiếu tá yêu, với anh mà nói, cũng không phải là một loại quấy nhiễu, thậm chí anh còn rất hưởng thụ.

Bởi vì từ nhỏ chưa được hưởng yêu, một khi có người yêu anh, anh sẽ rất hài lòng, ích kỷ đi hưởng thụ, anh có thể tiếp thu rất nhiều người yêu, lại sẽ không yêu bất luận kẻ nào, nhưng cũng sẽ không làm thương tổn người yêu mình, bởi vì tất cả yêu, đều là một loại duyên phận, đều là phúc khí của anh.

Đây là Lục Trăn.

Lục Trăn cười, lái xe đưa Nolan thiếu tá trở lại, đoạn đường này, có chút dài dằng dặc.

Đèn xanh đèn đỏ liên tục, anh nhịn không được, nghĩ nhìn Nolan thiếu tá một cái, Nolan biết bản thân mình rất hấp dẫn nữ nhân, cũng biết mình có sức quyến rũ, cũng hiểu được lợi dụng sức quyến rũ của mình như thế nào, nhưng anh ta lại không muốn, Nolan nam nhân như vậy, sẽ thích Lục Trăn.

Đây là vì sao?

Lục Trăn vẫn rất hoang mang, Long Tứ từng nhìn vui đùa, anh ta nam nữ đều giết, không gần nữ sắc, không thấy nam sắc, Nolan cấm dục cũng vì tâm động với anh, thật nên ban cho anh ta giải thưởng vạn người mê.

Anh ta cũng tự xưng là vạn người mê.

Nhưng Nolan, không phải nam nhân nông cạn, cho nên, anh cũng không biết vì sao.

Không nghĩ ra, đơn giản sẽ không nghĩ.

Đột nhiên, Nolan tỉnh, dường như muốn nôn, Lục Trăn cuống quít dừng xe, Nolan thiếu tá đẩy cửa xe ra, chạy đến bên cạnh chảy như điên, Lục Trăn cầm lấy một lọ nước tinh khiết mở nắp, xuống xe, chờ Nolan nôn xong, mới cho anh ta súc miệng.

Gió ở bờ sông, thổi trúng anh ta có chút thanh tỉnh.

Không hề hỗn loạn như vậy.

Đêm rất sạch sẽ, tòa thành thị này xa hoa trụy lạc, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, bây giờ ở bờ sông, bên cạnh có một người như thế, anh cảm thấy tâm đều là yên tĩnh, không có một chút lệ khí.

Nhiệm vụ, trách nhiệm, nghĩa vụ, tất cả đều cách anh mà đi.

"Tỉnh rượu?"

Nolan thiếu tá uống mấy ngụm nước, ngồi xuống trên lan can, phía trước là cầu lớn, bên cạnh cũng không phải là chỗ dừng xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.